ngày 32, hồi XX
Mãi đến khi xe bán tải đi tới vùng ngoại ô phía Nam tươi tốt, Dịch A Lam mới lấy lại khả năng diễn đạt: "Chúng ta đi đâu vậy? Không đến sân bay ư?"
Châu Yến An nói: "Trước tiên đi xác nhận một chỗ."
Mấy chốc sau, Châu Yến An đã đỗ xe trước dãy tòa nhà thấp tầng.
Thoạt nhìn tựa như một viện điều dưỡng, nhưng không có cảnh sắc tươi đẹp của viện; màu xanh ở đây thiên về hoang sơ, hay nói cách khác là thiếu đi người chăm sóc.
Dịch A Lam ngước nhìn dòng chữ trên tòa nhà: Trung tâm chăm sóc người thực vật.
Dừng xe trước cổng, Châu Yến An cởi dây an toàn: "Chờ tôi vài phút, tôi vào xem một lát."
"Được."
Cửa viện bị khóa bên trong, Châu Yến An bèn nhảy phốc qua lan can rồi xoay người tiếp đất.
Anh đi về phía dãy nhà màu trắng, nơi bệnh nhân nằm viện.
Từ cửa sổ là có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ bên trong: giường trống, quần áo rơi rớt bên góc chăn.
Châu Yến An quay lại xe, "Các bệnh nhân bên trong cũng bốc hơi giống như hầu hết mọi người."
Trung tâm chăm sóc người thực vật này nằm ở vùng ngoại ô, nơi giá đất tương đối rẻ; không theo lộ trình phục hồi sức khỏe cao cấp mà chỉ cung cấp dịch vụ chăm sóc cơ bản, ngoài ra cũng không tiến hành cấp cứu khi bệnh nhân ngừng tim, cho phép họ được chết tự nhiên, nên mức phí không cao.
Đối với người thân đang chật vật lo liệu cho bệnh nhân, đây là nơi giúp họ vơi bớt cảm giác tội lỗi và cũng là nơi cất giữ những hy vọng cuối cùng.
Họ không đủ khả năng chi trả cho quá trình điều trị dài hạn trong bệnh viện, vì thế quyết định trở về với cuộc sống thường nhật, đưa thân nhân đã rơi vào trạng thái thực vật đến đây cốt duy trì sự sống cuối cùng, âu cũng được coi là một cái chết tử tế.
Dịch A Lam nói: "Vậy có nghĩa là người thực vật vẫn tồn tại?"
Châu Yến An: "Theo quan điểm y học, người thực vật quả thật tồn tại, không hẳn là chết."
"Tôi biết." Dịch A Lam nói.
"Ý tôi là...!Họ được thế giới này công nhận mình vẫn còn sống, giống như chúng ta."
Có lẽ những ai gửi người thân đến đây sẽ cảm thấy an ủi khi biết rằng: Sự sống không phải là một cơ thể với điện não đồ dao động nhưng đã trở nên vô tri vô giác; đó là một khái niệm sống vĩ đại khi bị ngày 32 vừa chối bỏ, vừa được công nhận rằng đang sống.
"Ý tưởng của cậu rất lãng mạn." Châu Yến An nghiêng đầu cười với y, đánh tay lái về hướng sân bay quân sự.
"Theo một nhà sinh vật học trong tổ chức, anh ta cho rằng sự khác biệt giữa ngày 32 với thế giới bình thường, ngoại trừ một nhóm nhỏ khó giải thích như hai chúng ta, thì kỳ thực dựa trên hệ thần kinh.
Nói cách khác, tất cả các sinh vật có hệ thần kinh đều biến mất.
Vì thế đất đai, nhà cửa, thực vật, xác chết có hệ thần kinh không hoạt động, vi khuẩn đơn bào và cả virus vẫn tồn tại.
Trong khi một phần nhỏ của hệ thần kinh ở người thực vật − chẳng hạn như thân não − vẫn còn sống, do đó mới bị ngày 32 loại trừ."
"Nghe có vẻ hợp lý." Dịch A Lam nghĩ về những con kiến mà mình chẳng tìm thấy, kiến cũng là động vật có hệ thần kinh.
"Đó là tất cả những thông tin chúng ta có được ngay lúc này.
Tôi hy vọng sự gia nhập của Mạnh Khởi có thể giúp mọi người tìm ra sự thật của ngày 32 sớm hơn."
Chiếc bán tải nhanh chóng đi qua các con phố giữa lòng Nam Lâm, nơi Dịch A Lam rất đỗi quen thuộc, và hướng về sân bay quân sự.
Dịch A Lam rốt cục đã trông thấy chiếc máy bay chi3n đấu hai chỗ ngồi mang tên Swift 10 trong truyền thuyết: màu xám tro; thân máy bay được làm tinh xảo, hệt như con chim yến đuôi nhọn đang giương thẳng cánh, sẵn sàng bay lượn giữa vùng trời tự do.
Châu Yến An lấy đồng phục Không quân cho Dịch A Lam mặc vào, sau đó tiến hành kiểm tra mức nhiên liệu và ôxy trong máy bay chi3n đấu.
Khi các công đoạn chuẩn bị trước cất cánh gần như sẵn sàng, Dịch A Lam cũng đã thay trang phục mới.
"Đẹp." Châu Yến An tìm được cơ hội khen ngược lại.
Dịch A Lam cắc cớ hỏi: "Đẹp cỡ nào?"
Châu Yến An ra vẻ đăm chiêu, "Trong số những người tôi biết, cậu đứng hàng top đấy."
Dịch A Lam cười: "Thật không?"
Châu Yến An tìm một chiếc thang đặc biệt dành riêng cho máy bay chi3n đấu, đặt nó ngay cạnh con Swift 10.
"Tất nhiên là thật."
Dịch A Lam nói: "Anh từng có rất nhiều chiến hữu, toàn là mấy anh đẹp trai ngầu ngầu đúng không?"
"Bọn họ không giống với cậu." Châu Yến An nghiêng người, nhìn kỹ khuôn mặt Dịch A Lam.
"Cậu đẹp, nhìn đâu cũng thấy đẹp."
Dịch A Lam nóng bừng cả mặt, vội cúi đầu leo thang.
Chiếc thang này bằng phẳng không khác mấy với loại thang thông thường, dù chân không tiện cũng có thể từ từ leo lên.
Dịch A Lam mở cabin, nhắm mắt ngồi vào ghế sau.
Chuyển cái thang sang phía mà nó sẽ không gây cản trở, Châu Yến An lấy một găng tay có giác hút ấn vào vách ngăn phía trước máy bay, rồi leo lên nom như lũ tắc kè.
Đây là điều bất tiện đầu tiên khi có quá ít người trong ngày 32: không có phi hành đoàn mặt đất giúp phi công di chuyển thang và dỡ nguồn cấp điện, mọi việc từ A đến Z đều phải do chính Châu Yến An một mình xử lý.
Nhìn Châu Yến An nhanh nhẹn leo lên buồng lái chỉ trong vài giây, Dịch A Lam buột miệng hỏi: "Anh có thấy mình đẹp không?"
Châu Yến An cười: "Chắc cũng tạm.
Nhưng không trắng như cậu."
Dịch A Lam thoáng lúng túng: "Đàn ông con trai cần gì trắng."
"Nhưng cậu trắng, trông đẹp lắm." Châu Yến An đội mũ bảo hiểm đeo kính râm, nghiêng người kiểm tra xem thiết bị an toàn của Dịch A Lam đã được đeo đúng chưa, rồi dặn.
"Tôi chỉ bay ở độ cao trung bình thấp, nhưng tốt hơn cậu nên mang mặt nạ dưỡng khí.
E rằng lúc đầu sẽ cảm thấy hơi khó chịu."
"À, được." Dịch A Lam phủi bay mớ suy nghĩ lan man trong lòng, vội đeo mặt nạ vào.
Châu Yến An lần lượt bật nhiều hệ thống khác nhau; và sau một ít thao tác phức tạp, chiếc máy bay chi3n đấu bắt đầu trượt trên đường băng.
Châu Yến An thấp giọng, "Đã sẵn sàng cất cánh"; anh kéo cần điều khiển, và rồi con Swift 10 bay về phía trời xanh trong tiếng động cơ vang dội.
Dịch A Lam quả thật có cảm giác không trọng lực và hơi quá tải do tốc độ bay mang lại; nhưng nó chẳng mấy khó chịu, thậm chí y còn phấn khích nữa là.
Mặt đất co lại nhanh chóng trong mắt, và rồi y tiến vào mây trắng trời xanh, thỏa sức vùng vẫy trong không gian rộng lớn và tự do.
Toàn bộ thành phố Nam Lâm hệt như một sa bàn thu nhỏ trong bàn cờ tập trận, dễ dàng gợi lên tính trẻ con đã sớm mài mòn trong y.
Thuở bé, y cũng từng khát khao được chơi các trò đối kháng với bạn đồng trang lứa; miệng tíu tít mô phỏng âm thanh đùng đùng của súng máy và tiếng máy bay chi3n đấu chao lượn.
Chiếc máy bay giấy trắng tinh mỏng tang kia, chở cả một trời nhiệt huyết thuở thiếu thời của y.
Nhưng kể từ khi cha mất, y dần tránh xa bạn bè, và bắt đầu vùi mình trong nhà với lập trình cùng lắp ráp mô hình – vốn là những trò chơi chỉ thuộc về một người.
Những thành thị mến yêu kia, những cung đường xanh mát kia, và cả những ngọn đồi cùng cánh đồng trập trùng dưới sớm mai, thể như tan chảy thành vũng màu thăm thẳm phía sau.
Còn cảnh vật phía trước, thì đang bồi hồi muốn lao vào bức tranh này.
Một cảm giác khó tả, hệt như dòng sông rửa trôi tinh thần; và tiếng động cơ gầm rú ầm ầm kia, đã đánh thức hơi thở của một con hổ nhốt mình trong cũi sắt tâm hồn.
Dịch A Lam quên đi ánh mắt theo dõi làm mình bất lực, quên đi sự nghi ngờ và áp lực những hiện hữu khắp chốn mà mình chưa bao giờ thoát khỏi trong thực tế.
Y cũng quên cả sự thật tàn khốc đằng sau nhiệm vụ lần này.
Y buông thả bản thân.
Y cho phép mình đắm chìm trong khoảnh khắc tự do, dẫu chỉ là giấc mộng phù du.
Y rời xa miền đất trói chặt thể xác mình.
Y hòa linh hồn mình vào núi sông ngút ngàn với tốc độ một ngàn cây số trên giờ, để mà như được chạm tới cõi vĩnh hằng.
Có thể nhanh hơn nữa.
Nhưng Châu Yến An nghĩ đến cảm thụ của Dịch A Lam, y chưa từng trải qua chương trình đào tạo phi công chuyên nghiệp; dẫu cả khi đã có đồng phục Không quân giảm áp, thể lực của y cũng chưa chắc đã theo kịp, vì thế anh khống chế tốc độ và độ cao trong phạm vi vừa phải.
Dù sao thì ngày 32 không tồn tại động vật biết bay, di chuyển ở độ cao tầm trung vẫn rất an toàn.
"Cảm thấy thế nào?" Châu Yến An hỏi.
"Rất đã!" Dịch A Lam hét lên.
"Rất rất đã!"
Giọng nói tràn trề nhựa sống của y khiến Châu Yến An bất giác mỉm cười.
Kéo cần điều khiển, anh đưa máy bay chi3n đấu bay lên theo phương thẳng đứng, sau đó lộn nhào 360 độ trên không, tạo thành một điểm sáng nho nhỏ từ góc nhìn bên dưới mặt đất.
"Aaaaaa ——" Dịch A Lam thét dài, tim đập nhanh cấp kỳ.
Nghe tiếng bật cười khẽ của Châu Yến An, y mới nhận ra anh đang cố ý chọc ghẹo mình.
Dịch A Lam dựa vào ghế thở hổn hển, nở nụ cười vui vẻ.
"Nếu chỉ có mỗi ngày 32, cũng không tệ lắm nhỉ." Dịch A Lam nghĩ.
Nửa giờ sau, họ hạ cánh tại sân bay quân cảng Hồng San.
Châu Yến An trước tiên xuống khỏi máy bay với sự trợ giúp từ găng tay giác hút, sau đó đẩy thang chuyên dụng đỡ Dịch A Lam bước xuống.
Y nhìn anh mà nghĩ bụng, phải chăng đây là cảm giác được chào đón trang trọng của các sếp lớn?
Cách ví von này khiến Dịch A Lam suýt thì phì cười.
Châu Yến An dắt một khẩu súng bên hông theo thói quen, cũng phòng ngừa tình huống bất ngờ.
Dịch A Lam đi bên cạnh anh bước vào quân cảng im ắng; quả tình đơn giản như lời thượng tướng Lâm nói, y chỉ cần đưa tay đẩy cửa bước vào.
Họ đến tòa nhà số 1 lấy máy tính và đăng nhập vào mạng LAN.
Vấn đề này giờ thực ra khá đơn giản, Dịch A Lam cứ từng bước phá giải hệ thống phòng thủ theo quy trình mà mình đã thực hành nhiều lần: đầu tiên, dành thời gian chờ thanh tiến trình trên màn hình máy tính đi đến điểm cuối; kế tiếp, xóa hết toàn bộ thông tin và dữ liệu bí mật "đang tr@n trụi"; cuối cùng là cho thổi bay phòng máy thành đống đổ nát.
Y và Châu Yến An thậm chí còn thời gian nhàn hạ để dùng bữa trưa phong phú ở đây.
Trước khi đi, Châu Yến An đã lái Swift 10 ném bom vào cảng quân sự.
Dịch A Lam ghé sát cửa sổ, nhìn chăm chăm vào cột khói xám xịt bên dưới.
Khi chiếc máy bay quay đầu hướng về đất liền, Dịch A Lam chỉ vào một góc quân cảng: "Ở đó vẫn còn nguyên kìa."
Châu Yến An trả lời: "Đó là kho hàng của Hải quân.
Có vài máy bay chi3n đấu, nhiên liệu và vũ khí trong đó, xem như làm dự phòng."
"À." Dịch A Lam gật đầu, lại hỏi.
"Sẽ có chiến tranh ư? Ý tôi là ở ngày 32."
"Không loại trừ khả năng này."
"Nhưng chúng ta chỉ có mình anh."
"Khả năng cao là bên kia cũng chỉ có một, hai người."
Dịch A Lam im lặng.
Swift 10 bay qua những quả đồi tươi tốt và đi về hướng Tây Bắc; chưa đầy nửa giờ đã đến một căn cứ Lục quân, họ hạ cánh rồi lặp lại quá trình tiêu hủy.
Khi mặt trời xuống núi vào ngày 31 tháng 9, Dịch A Lam cùng Châu Yến An đã hoàn thành nhiệm vụ thanh lọc một quân cảng, hai căn cứ Lục quân cỡ nhỏ và một cỡ trung bình; phần lớn thời gian là dành cho việc phá giải an ninh hệ thống.
Đêm ấy, hai người dựng lều nghỉ chân tại sân bay trong căn cứ Lục quân cuối cùng.
Căn cứ quân sự thường đặt ở những vị trí xa xôi, nơi ôm trọn bầu trời thoáng đãng đầy sao – thấp hơn, và dày đặc hơn, họ ngủ dưới đáy thiên hà.
Tinh mơ hôm sau, hai người lại cất cánh giữa những đám mây lấp lánh, cứ như thể họ đang thong dong chèo thuyền trên dòng sông vàng.
Bầu trời rợp sao và thái dương ló dạng bầu bạn cùng Dịch A Lam, y chợt nhớ đến một câu thơ: "Tôi không biết tha thứ là gì, nhưng tôi chân thành cho rằng mọi sự trên đời nên được tha thứ."
Châu Yến An nghe vậy chỉ cười.
Anh đã sớm nhận ra sự lãng mạn và tâm hồn nhạy cảm của bạn đồng hành, vậy nên anh mới lo lắng cho y.
Dịch A Lam buộc phải đối mặt với nhiều chuyện, ấy là mặt trái của lãng mạn, là kẻ thù truyền kiếp của sự nhạy cảm – mọi tệ nạn rồi sẽ bị phơi bày trong thế giới này.
Nhiệm vụ của họ trong hôm nay là dọn dẹp một căn cứ Lục quân cỡ nhỏ và một cỡ trung bình, cùng Trung tâm nghiên cứu phát triển vũ khí và trang bị của lực lượng Không quân.
Hoàn tất hai nơi đầu tiên, cũng đã một giờ chiều.
Khi bay qua dãy núi Thanh Vân và chuẩn bị tiến vào không phận của Trung tâm R&D, Châu Yến An bảo: "Đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đó."
"Vẫn còn sớm." Dịch A Lam nói.
"Tôi cảm thấy thời gian vẫn rất dư dả."
Châu Yến An cười nhẹ: "Có lẽ do đây là lần đầu tiên cậu đi làm nhiệm vụ, nên họ đã sắp xếp lịch trình ít hơn, sợ cậu không thích ứng nổi."
"Nói cách khác, sau này sẽ không nhẹ nhàng vậy nữa?"
Toan trả lời, thì Châu Yến An bỗng nghe thấy âm thanh báo động inh ỏi vang lên trong cabin.
Anh biến sắc, lập tức nhìn vào màn hình radar.
Dịch A Lam không biết âm thanh này báo hiệu chuyện gì, song tiếng động dồn dập của nó khiến lòng y không khỏi bất an.
///
Tác giả nói:
"Tôi không biết tha thứ là gì, nhưng tôi chân thành cho rằng mọi sự trên đời nên được tha thứ." – Trích từ "Jackson Heights" của Mộc Tâm..