Ngày 32

Chương 50: Chương 50




tháng Mười, hồi VIII
Dịch A Lam ngồi xuống sô pha bên cạnh Châu Yến An.

Y không bật đèn, mặc cho ánh trăng là tia sáng duy nhất, vậy thì không cần phải nhìn rõ một vài thứ.
Châu Yến An tuồng như vẫn còn mang theo cái se lạnh vào cuối tháng Mười.
Khoác chiếc áo ngoài mỏng manh, Dịch A Lam khẽ rùng mình: "Mấy ngày trước tôi có gặp Trình Tư Tư."
Chẳng biết có phải ảo giác hay không, Dịch A Lam bỗng cảm nhận được sự kháng cự yếu ớt của Châu Yến An, hay nói chính xác là "trốn tránh".
"Tôi thắc mắc một điều." Dịch A Lam nói nghiêm túc.

"Đáng lẽ có nhiều chuyện không nên xảy ra tuyệt đối như vậy.

Chúng ta xui đến thế sao? Hay thực ra, là do đối phương quá may mắn?"
Châu Yến An nhìn y.

Và rồi, bóng trăng dần xuất hiện trong đôi mắt như hồ nước trĩu mây của anh.
Hôm sau.
La Thái Vân tổ chức một cuộc họp, ngoại trừ Nghiêm Phi, những người khác đều tham dự, bao gồm "nhà khoa học mới" Mạnh Khởi và Lưu Kim Việt – viên phi công đã nghỉ hưu, tám mươi tuổi.
Nghiêm Phi vẫn đang túc trực trong Trung tâm nghiên cứu và phát triển vũ khí Không quân, hợp tác với cơ quan phản gián để điều tra gián điệp.

Hướng đi ban đầu của Nghiêm Phi là xem ai có tiếp xúc mật thiết với Trình Tư Nguyên sau ngày 32.

Tuy nhiên, do Trình Tư Nguyên và các thông tín viên không phải là nhà nghiên cứu khoa học có giờ giấc cố định, nên họ thường dành phần lớn thời gian thư giãn ở khu giải trí bên trái Trung tâm R&D để chơi bóng rổ hoặc poker; mối quan hệ khá tốt, đôi khi còn cùng nhau nghỉ phép lên thành phố.
Trong những đoạn video giám sát được ghi lại ở khu vực công cộng mấy tháng qua, thi thoảng có thể thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt của Trình Tư Nguyên; một vài đồng nghiệp thấy vậy bèn an ủi anh ta, cũng có bạn bè mời Trình Tư Nguyên ra ngoài khuây khỏa.

Thực sự không thể biết rằng ai trong số những người này ôm mục đích khác.
Chẳng phát hiện có gì bất thường; trên phương diện này hầu như không có đột phá, lại thêm một con đường nữa bị chặn.
Thời gian thấm thoát trôi qua, tờ đơn của Nghiêm Phi rốt cuộc được chấp nhận.

Hắn đã có thể bắt đầu quá trình thẩm vấn sáu thông tín viên này.
Sáu người đều đến từ các đơn vị quân đội khác nhau, vì tính chất công việc nên đã được đào tạo chống thẩm vấn.

Điều này có nghĩa khi thẩm vấn họ, đòi hỏi một thái độ cứng rắn và phương pháp tàn bạo hơn.

Tuy nhiên, đây quả thật không công bằng với năm người còn lại; thậm chí rất có khả năng suy luận của Nghiêm Phi vốn sai từ đầu, sáu người đều vô tội.

Một khi xử lý không khéo, hành vi này có thể bị xem là vô đạo đức.

Mọi thứ bây giờ, từ lớn đến bé, đều đòi hỏi Nghiêm Phi phải suy nghĩ thấu đáo.

Và nhỡ xuất hiện kết quả nằm ngoài khả năng kiểm soát, Nghiêm Phi sẽ là người trực tiếp gánh chịu.
Nghiêm Phi trong thời gian này hiếm khi được nghỉ ngơi, gương mặt mệt mỏi, cặp mắt sưng vù, bị tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần.

Hắn từng thẩm vấn biết bao người, nhưng hắn biết họ đáng bị như thế.

Giờ đây, Nghiêm Phi chỉ hy vọng sẽ tìm ra manh mối trước khi đến "lượt 32" kế tiếp, hoặc có thể nhặt được chút thông tin mà Trình Tư Nguyên để lại ở thế giới này.
Nếu Trình Tư Nguyên đã mạo hiểm tiết lộ cho Dịch A Lam trong ngày 32, vậy anh ta cũng rất có thể để lại thông tin về nội gián trong thế giới bình thường.

Nhưng vấn đề là, Nghiêm Phi tìm hoài chẳng thấy.

Nó làm hắn đôi khi tự nghi ngờ bản thân, rằng kỳ thực Trình Tư Nguyên không gợi ý gì cả, những lời đó chỉ là dăm ba câu tâm sự vu vơ trước khi chết.

Nhưng bây giờ mọi việc phát triển tới nước này, Nghiêm Phi chỉ có thể cắn răng "đâm lao theo lao".
La Thái Vân như thường lệ, trước tiên thông báo với mọi người về tình hình quốc tế hiện tại: Thỏa thuận miễn trừ nhà khoa học trong ngày 32 vẫn đang được đàm phán.
Sau đó, bà nói với Mạnh Khởi: "Cậu trở về nghỉ ngơi trước đi."
Mạnh Khởi gật đầu, thu dọn tài liệu đứng dậy.

Anh ta bảo: "Tiếp theo nói cái gì thế? Tôi không nên nghe hả?"
La Thái Vân cười mỉm: "Đương nhiên có thể nghe.

Bây giờ cậu vẫn còn chút tự do, nhưng cậu nên biết cái giá phải trả nếu muốn tiếp tục ngồi đây: điện thoại di động sẽ được giám sát 24/24; mọi lời nói và hành động đều được phân tích; mỗi một người cậu tiếp xúc, cũng sẽ được điều tra từ A đến Z."
Mạnh Khởi nhún vai: "Vậy tôi không muốn nghe đâu."
Dịch A Lam trầm ngâm nhìn bóng lưng anh ta rời đi.
Cửa phòng họp đóng lại, La Thái Vân nghiêm nghị nhìn mọi người rồi gõ bàn hai nhịp.
Cuối cùng, bà cũng nói về Trình Tư Tư.
"Gần Trung tâm R&D không có điểm mù radar, kể cả độ cao cực thấp." La Thái Vân bảo.

"Tức đối phương biết trước khi nào các cậu đến, kể cả khi bay sát mặt đất." Trên thực tế, với thể trạng của Lưu Kim Việt và trình độ bay nghiệp dư của Châu Yến An, rất khó để họ bay sát mặt đất ở những vùng có địa hình phức tạp.
La Thái Vân nói tiếp: "Nhưng cũng có một tin tốt.

Hệ thống vũ khí từ xa và hệ thống liên lạc của Trung tâm R&D tách biệt nhau, cần phải có mật khẩu ủy quyền mới mở được.

Mật khẩu này do máy tính điều khiển chính tạo ngẫu nhiên, và gửi vào máy tính của người giám sát an ninh mỗi ngày.

Có vẻ như đối phương không phải thiên tài máy tính, có thể bẻ khóa hệ thống tạo mật khẩu nội trong vài ngày.

Bao gồm cả UAV, UAV có thể triệt tiêu tần số tín hiệu vệ tinh không được trang bị vũ khí.

Và trước khi tới gần, đối phương cũng không thể tấn công các cậu từ xa.

Nhưng hắn sẽ đề phòng, không cho các cậu đánh lén.

Vì thế, khả năng cao là hai bên phải thương lượng qua mạng.

Nếu hắn vẫn có kế hoạch B, nhất định sẽ dùng Trình Tư Tư làm điều kiện." (UAV, viết tắt của phương tiện bay không người lái)
Châu Yến An và Dịch A Lam đều nhìn chằm chằm La Thái Vân.

Họ hiểu rằng La Thái Vân đã báo cáo tình huống "tiến thoái lưỡng nan" của Trình Tư Tư lên trên, và chỉ mới đưa ra quyết định gần đây sau những cuộc thảo luận căng thẳng.
La Thái Vân buông tiếng thở dài: "Đồng ý (yêu cầu của) hắn."
"Bất kể hắn đưa ra điều kiện gì, miễn là không làm tổn hại đến bản thân, cứ đồng ý với hắn.

Nhưng phải nhớ, chỉ được phép giao dịch một lần.

Các cậu cần đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Trình Tư Tư, đề phòng hắn tham lam mà tiếp tục lấy Trình Tư Tư áp chế các cậu.

Do vậy, ngay từ đầu phải tỏ thái độ rõ ràng.

Trong mềm có cứng, bất quá cá chết lưới rách thôi."
"Có bao gồm Kế hoạch S không ạ?" Dịch A Lam hỏi.

Tống Duệ đã cử người hướng dẫn Dịch A Lam cách vượt qua hàng rào bảo vệ Kế hoạch S, song y vẫn chưa thực hành lần nào.

Cho đến nay, Dịch A Lam vẫn chưa biết thực hư của nó.

"Có." La Thái Vân khẳng định.

"Theo lời của ngài lãnh đạo tối cao, Kế hoạch S là một tương lai xa xăm vời vợi.

Nhưng Trình Tư Tư, và những đứa trẻ như em, là hiện tại và tương lai có thể nhìn thấy bằng mắt thường."
Lưu Kim Việt, với mái tóc ngắn cũn bạc phơ, nở nụ cười hiền hậu: "Với tôi, tất cả các cô cậu ở đây đều là những đứa trẻ."
La Thái Vân cười nhẹ, thoáng chút bất lực.
Dịch A Lam giơ tay xin phát biểu, hệt như cậu sinh viên đại học.
La Thái Vân gật đầu: "Cậu nói đi."
Dịch A Lam: "Vâng.

Tôi có lẽ cần Mạnh Khởi giúp một việc trong ngày 32."
La Thái Vân nhướng mày, đoạn kêu người gọi Mạnh Khởi trở lại.
Mạnh Khởi nhìn La Thái Vân cách khó hiểu: "Tổ trưởng La muốn dặn dò gì thêm trước khi kết thúc cuộc họp hả?"
La Thái Vân cười: "Dịch A Lam muốn nhờ cậu giúp gì đấy."
Mạnh Khởi nghiêng người, quan sát Dịch A Lam qua cặp kính gọng vàng.

Anh biết có hai kẻ khác giống mình, đều có thể bước vào ngày 32.

Nhưng anh chưa bao giờ có cảm giác "đồng bệnh tương liên" với họ.
Dịch A Lam giải thích kế hoạch của mình một lần nữa.
Mạnh Khởi lắng tai nghe, "Không chắc chắn gì hết." Anh ta bồi thêm.

"Tôi chưa nói là từ chối nha.

Cái nào làm được thì tôi làm, còn lại cậu tự xử đi."
Dịch A Lam đứng dậy bắt tay Mạnh Khởi: "Cảm ơn anh, dù sao cũng phải thử.

Thế giới vốn dĩ có tính ngẫu nhiên, và cũng tồn tại xác suất.

Tôi tin rằng mình đứng về phía có xác suất cao hơn."
Sau cuộc họp, La Thái Vân đưa Dịch A Lam, Châu Yến An và Lưu Kim Việt đến dãy Thanh Vân.
Châu Yến An vẫn nhớ rõ tọa độ vị trí lúc mình gặp nạn, anh đã cố ý nhìn vào bảng hiển thị (tọa độ) trước khi rơi xuống.

Họ nhanh chóng bay đến nơi đó; dãy Thanh Vân vào thời điểm này hơi khác so với đầu tháng Sáu trong ngày 32, giờ đây vài đỉnh núi cao đã có tuyết phủ.
Phi công chuyên nghiệp lái trực thăng, đưa họ xuống độ cao thấp hơn.

Châu Yến An quan sát một hồi thì nhận ra ngọn núi nọ, xác định đúng vị trí nơi mình rơi xuống.
Dịch A Lam làm sao có khả năng ghi nhớ như Châu Yến An, y cũng không ý thức được phải chú ý tới địa hình xung quanh.

Sau một vòng bay quanh dãy Thanh Vân, Dịch A Lam vẫn không chắc chắn mình đang đứng nơi đâu.

Châu Yến An thì chỉ biết hướng và khoảng cách gần đúng dựa theo lần phóng pháo sáng cuối cùng của Dịch A Lam.
Dọc theo đường núi gập ghềnh, Châu Yến An và Lưu Kim Việt nhanh chóng xác định điểm hẹn vào ngày 32.

Đó hẳn là ngọn núi gần Dịch A Lam nhưng xa Châu Yến An một chút; hình dạng kỳ lạ, rất dễ nhận biết: trên đỉnh có hai chóp nhọn chia đôi, một bên ngắn hơn, nhẵn hơn và dốc về phía Nam.
Sau đó, phi công đưa họ bay quanh ngọn núi từ cao xuống thấp, để ba người ghi nhớ nó trông như thế nào từ nhiều góc độ khác nhau, tránh bị lạc trong ngày 32.
Vào hôm ấy, Lưu Kim Việt sẽ khởi hành từ nhà; còn Dịch A Lam và Châu Yến An hội họp rồi cùng nhau đến ngọn núi này.


Để trực thăng có thể hạ xuống độ cao an toàn, họ còn phải leo lên đỉnh đồi thấp hơn – nơi trống trải, và ít cây cối.
Một đêm cuối cùng trước ngày 32.
Ngọn đèn vừa lên, không khí trong phòng làm việc đã trở nên căng thẳng.

Dịch A Lam, Châu Yến An, Lưu Kim Việt và Mạnh Khởi ngồi quanh chiếc bàn nhỏ, thảo luận về những chi tiết cuối cùng trong lúc chờ đội y sinh điều chỉnh thiết bị.
"Lần này có bốn người." Đội trưởng lầu bầu.

"Chả biết có phát hiện được gì không."
La Thái Vân nhận được cuộc gọi video từ Nghiêm Phi vào đúng 0 giờ ngày 31 tháng 10.
Nhìn gương mặt phờ phạc của Nghiêm Phi trên màn hình, La Thái Vân kinh ngạc: "Tổ phó Nghiêm, sắc mặt anh hình như không tốt lắm."
"Tôi bị dị ứng với thời tiết ở đây." Nghiêm Phi vuốt mặt, sờ lên bọc nước ngay khóe miệng.

Hắn trầm giọng, "Đã đến lúc này rồi.

Dù tiếp tục thẩm vấn cũng chẳng tiến triển gì nhiều."
La Thái Vân hỏi: "Tiến độ tới đâu rồi?"
Nghiêm Phi: "Có một người khả nghi."
"Ai?"
"Phương Diệp Nhiên."
La Thái Vân biết hắn, người này là một trong sáu thông tín viên.

Bà nhớ đến từng chi tiết mỗi một người, và Phương Diệp Nhiên là người xuất sắc nhất trong số đó.

Cha của Phương Diệp Nhiên là cán bộ cấp thành phố; mẹ là nghệ sĩ âm nhạc; hắn lớn lên trong một gia đình khá giả, và luôn có thành tích học tập đạt loại giỏi.

Hắn theo học chuyên ngành phát thanh-truyền hình, sau đó gia nhập quân đội.

Một năm sau, thông qua việc tuyển chọn các tài năng đặc biệt, hắn được đào tạo chuyên sâu về kỹ thuật thông tin liên lạc quân sự, và lấy chứng chỉ chuyên nghiệp.

Tiếp đến, hắn được điều động về Trung tâm nghiên cứu phát triển tương đối hẻo lánh; còn một năm nữa thôi, là hắn có thể trở về đơn vị ban đầu và thăng quân hàm Thiếu tá.

Đối với một thanh niên chưa đến ba mươi tuổi như hắn, đây đã là thành tựu to lớn trong sự nghiệp chính trị.
"À." La Thái Vân hỏi.

"Cậu ta có gì đáng nghi?"
"Chính xác mà nói, chỉ có một điểm đáng nghi." Nghiêm Phi đáp.

"Thoạt đầu, thẩm vấn theo cách truyền thống không có kết quả.

Về sau, tôi đổi cách khác.

Tôi yêu cầu họ tưởng tượng mình bước vào ngày 32.

Tôi chỉ đưa ra một vài điều kiện, cho họ trả lời theo các điều kiện đó.

Ví dụ: Tôi hỏi, khi cậu đang làm việc thì đột nhiên trông thấy đồng nghiệp biến mất, sau đó phát hiện mọi người trong Trung tâm R&D cũng vậy.

Cậu nghĩ điều gì đã xảy ra?"
"Có người trả lời là một cuộc tấn công khủng bố, có người cho rằng đây là thực nghiệm của vị tiến sĩ nào đó, cũng có người bảo giống tình tiết dòng phim lấy đề tài thảm họa.

Sau đó, tôi tiếp tục hỏi: Cậu phát hiện mọi người trên khắp cả nước, thậm chí là trên toàn thế giới cũng biến mất, chỉ còn một ít người ở lại...!Cậu sẽ làm gì? Tôi nói thật nhé, họ trả lời đỉnh lắm.

Dù đáp án khác nhau, song vẫn đầy đủ logic.

Chỉ cần tổng hợp lại, tôi bảo đảm đây là kịch bản hay nhất mọi thời đại.

Trí tưởng tượng của những sĩ quan trẻ này thú vị hơn nhiều, so với mô-típ sáo rỗng quê mùa của mấy bộ truyền hình." Nghiêm Phi cười khổ.


"Tận đến câu hỏi cuối cùng.

Liên tục không ngủ không nghỉ, liên tục chịu thẩm vấn cường độ cao, từ tinh thần đến thể xác của họ đều rã rời kiệt sức, đâm ra giảm khả năng phòng bị.

Chúng tôi cũng từng nhiều lần nắm được thông tin quan trọng vào giai đoạn này.

Tôi hỏi vấn đề cuối cùng: Sau hai mươi tư giờ, cậu trở về thế giới bình thường mà không rõ lý do, những người từng biến mất vẫn còn đây, cậu sẽ làm gì? Hầu hết tất cả đều trả lời, báo lên chính phủ."
La Thái Vân: "Phương Diệp Nhiên thì sao?"
"Câu trả lời của Phương Diệp Nhiên cụ thể hơn.

Cậu ta nói: trước tiên xác nhận là thật, sau đó báo lên chính phủ."
La Thái Vân nhíu mày: "Vấn đề nằm đâu?"
Nghiêm Phi: "Tôi hỏi năm người kia: chưa gì đã trả lời báo lên chính phủ, cậu không nghĩ thế giới đó do mình tưởng tượng ra ư? Năm người sững sờ một hồi, hiển nhiên không để ý tới chuyện này.

Tôi hỏi, tại sao? Họ trả lời, vì đây là những gì ngài nói.

Quả thật là vậy.

Trong cuộc thẩm vấn, tôi là người nắm quyền chủ động tuyệt đối.

Dù họ không cho rằng ngày 32 là thật, nhưng trong ngữ cảnh ấy, tiềm thức của họ vẫn luôn tuân theo giả thiết của tôi; đồng thời để tỏ lòng trung thành, họ sẽ lập tức nói báo lên chính phủ." Nghiêm Phi nhấn mạnh.

"Chúng ta từng tiếp xúc với nhiều Người 32 khác nhau.

Tất cả họ đều không tin ngày 32 là thật.

Có người nghi ngờ bản thân; có người đi tìm nhà tâm lý; có người thậm chí đổ bệnh, đến bây giờ vẫn chưa khỏi.

Tôi cố tình dùng giọng điệu nhẹ nhàng tự nhiên miêu tả thế giới ấy, nhưng chỉ có ai từng trải qua nó mới biết ngày 32 đáng sợ thế nào.

Xác nhận là thật, đó cũng là điều mà nhiều Người 32 muốn biết nhất."
La Thái Vân nói: "Ý của anh là, Phương Diệp Nhiên vô thức nói câu này vì cậu ta từng trải qua ngày 32 thực sự?"
"Ý tôi là, có khả năng.

Cũng có thể tư duy của Phương Diệp Nhiên logic và thấu đáo hơn."
La Thái Vân im lặng.
Nghiêm Phi quay camera về phía phòng thẩm vấn, trên màn hình là bóng dáng Phương Diệp Nhiên đang ngồi bên trong.

Sắc mặt tái nhợt, đầu gục xuống, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống đất; năng lượng của hắn đã bị rút cạn bởi những cuộc thẩm vấn lặp đi lặp lại, tế bào não đồng loạt đình công, suy nghĩ cũng bắt đầu chậm chạp hơn thường ngày.
Trên bàn bên ngoài phòng thẩm vấn, đặt một khẩu súng của Nghiêm Phi.
Giữa lúc trò chuyện, đồng hồ đã nhảy từ 31 tháng 10 đến ngày 1 tháng 11 lúc 0:00.
Nghiêm Phi trầm giọng: "Chúng ta không còn nhiều thời gian, tổ trưởng La."
Vẫn còn hơn hai giờ nữa mới đến ngày 32.

Trong hai mươi tư giờ chỉ thuộc về một ít người, những gì mà tên gián điệp bí ẩn sắp làm nhất định sẽ gây ra tổn thất nặng nề không thể bù đắp.

Song bây giờ, chỉ cần một cái gật đầu của La Thái Vân, Nghiêm Phi sẽ tức tốc cầm súng lên, mở cửa phòng rồi bắn một phát vào Phương Diệp Nhiên.
Có lẽ là chấm dứt được tai ương khó lường.
Nhưng cũng có lẽ, là một vụ ngộ sát.
Nhìn gương mặt vô hồn trên màn hình, La Thái Vân lần lữa hồi lâu mới lắc đầu: "Tôi không thể kết tội cậu ta chỉ bằng một câu."
"Vậy, được rồi." Nghiêm Phi cười nhẹ.

"Chúng ta chờ xem.

Đôi khi, không phải cứ có thể bước vào ngày 32 mới là may mắn.

Hai mươi tư giờ đó, đối với họ là dài đằng đẵng; nhưng đối với chúng ta, đấy cũng chỉ là trong khoảnh khắc.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.