Ngày 32

Chương 70: Chương 70




tháng Mười hai, hồi VI
Nhạc Khê Minh mệt mỏi thiếp đi.

Dịch A Lam không trở lại văn phòng mà qua đêm trên sô pha phòng khách, dù rằng y không ngủ.
Bà nội tuổi đã cao, giấc ngủ chập chờn; vừa nghe tiếng trở mình, cụ đã lấy cái chăn khác đắp cho Dịch A Lam, sợ sương xuống y lạnh.
Dịch A Lam toan nói không cần, trong phòng rất ấm áp; nhưng y không thốt nên lời, chỉ biết túm lấy chăn cuốn chặt mình.

Y toát mồ hôi đầm đìa, lòng lại không ngừng run lên; mãi khi trời gần sáng, sau vài giấc ngủ nông là cơn ác mộng quen thuộc.
Cụ nấu cháo khoai tím, ba người ngồi vào bàn ăn trong im lặng.
Mặc dù Nhạc Khê Minh thoạt trông tiều tụy, nhưng sau một đêm nghỉ ngơi, lòng bà đã an tĩnh lại.

Bà bắt đầu suy nghĩ về một ít vấn đề với góc nhìn lý trí hơn.
Nhìn Dịch A Lam ăn nhẵn bát cháo, bà nói: "A Lam, mẹ suy nghĩ rất lâu, cảm thấy hiện tại con quá nguy hiểm."
"Mẹ, con không sao." Dịch A Lam nói.

"Nơi con ở an toàn lắm."
"Không rời đi được hả con? Người ta đã bắt đầu từ phía Diệp Chu rồi."
Dịch A Lam nhấm nháp miếng khoai tím nhỏ, đoạn thưa: "Đội trưởng Trịnh nói, họ sẽ chú ý đến tất cả mối quan hệ xã hội của con qua vụ việc này.

Anh ta cũng cam đoan, chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa."
"Rồi bọn chúng cũng tìm cách khác thôi."
"Nếu có cách tốt hơn, họ đã không cần phải đi gặp Diệp Chu.

Đúng không mẹ?" Dịch A Lam hỏi ngược lại.

"Mẹ à, tin con.

Ở lại Tổ công tác khẩn cấp, chấp nhận sự bảo vệ của họ mới là an toàn nhất.

Hơn nữa," Dịch A Lam thoáng dừng.

"Con có trách nhiệm với công việc của mình.

Ảnh hưởng của ngày 32 rất lớn, và những gì con học trong thời gian qua có thể phát huy một ít tác dụng.

Nếu vì an toàn cá nhân mà nhắm mắt làm ngơ, đến sau này quốc gia lâm nguy, người dân bình thường như chúng ta sao có thể tự bảo vệ mình ạ?"
Nhạc Khê Minh nhìn y: "Đây là những gì con nghĩ trong lòng thật sao?"
"Vâng." Dịch A Lam cười nhạt.

"Con trai mẹ có ý thức tự giác như thế, không tốt ạ?"
"Đương nhiên tốt rồi.

Bên con đến chừng này, mẹ biết con trai mình là một người đàn ông chính trực dũng cảm." Nhạc Khê Minh nói.

"Nhưng mẹ muốn con biết, con là đứa con duy nhất của mẹ.

Mẹ thương con, nếu...!Nếu có gì không hay xảy ra, mẹ sợ mình chịu không nổi."
"Mẹ à, con cũng thương mẹ." Dịch A Lam rướn người hôn lên má Nhạc Khê Minh.

"Vì thương mẹ, nên con hy vọng nếu một ngày nào đó làm mẹ thất vọng, mẹ cũng đừng quá đau lòng vì con, thế thì con chỉ có càng đau lòng hơn.

Con muốn thấy mẹ hạnh phúc, giống như cách mẹ muốn con hạnh phúc vậy."
"Con sẽ làm mẹ thất vọng ư?"
"Con không bao giờ muốn làm mẹ thất vọng." Dịch A Lam cúi đầu.


"Con sẽ cố hết sức để không làm mẹ thất vọng.

Nhưng tương lai ra sao, không ai nói trước được.

Con cũng chỉ là một kẻ tầm thường, mẹ ạ.

Vì thế con hy vọng khi nghĩ về mẹ vào ngày mình bất lực nhất, sẽ không khiến con tuyệt vọng hơn."
Mắt hoen đỏ, Nhạc Khê Minh ngẩn ngơ nhìn y.
Dịch A Lam lấy làm hối hận, lẽ ra y không nên nói những lời như thế.

Nhưng một cảm xúc không tên, tựa như thôi thúc mà cũng không phải thôn thúc, khiến y bật thốt.
"Được, mẹ hiểu rồi." Nhạc Khê Minh nói, sau một đỗi.

"Con là con trai của mẹ, mẹ chỉ muốn con hạnh phúc."
Mặt trời lên cao, Dịch A Lam trở lại văn phòng.
Trịnh Đạc nhiều lần đảm bảo với Nhạc Khê Minh, rằng tổ chức đã sắp xếp đặc vụ ẩn náu xung quanh, sẽ bảo vệ nghiêm ngặt nhất mà không làm xáo trộn đến cuộc sống của họ.
Nhạc Khê Minh lướt mắt về phía sau hắn: "Cậu trai cao lớn sáng sủa tên Châu Yến An không tới đây à?"
Trịnh Đạc cười: "Dạo này Tiểu Châu có nhiệm vụ riêng.

Nhưng dì yên tâm, Tiểu Châu và A Lam là bạn cùng phòng.

Cậu ấy ngày xưa là người giỏi nhất trong đội chúng cháu, cậu ấy sẽ chăm sóc cho A Lam ạ."
"Bạn cùng phòng à?"
Mí mắt giật khẽ, Dịch A Lam từng nói với mẹ tổ chức đã xếp cho mình một phòng đơn.

Nhưng y có thể giải thích, tỉ dụ như, "Tổ trưởng La đánh giá con có thể gặp nguy hiểm, nên đã chuyển Châu Yến An tới làm bạn cùng phòng".

Chẳng qua đến sau cuối y vẫn không nói gì cả, y gần như chấp nhận mọi thứ áp đặt lên mình với cảm xúc tê liệt.
Trở về căn phòng trống nơi mình và Châu Yến An sinh hoạt, Dịch A Lam ngả lưng xuống giường ngủ thiếp đi; thức dậy thì trời đã tối – gần đây đêm buông sớm, nhưng vừa mở mắt đã trông thấy bóng tối sâu thẳm thế này, Dịch A Lam cảm tưởng mình đã ngủ li bì đến ngày tận thế.
Y ngồi dậy, rồi lại không muốn xuống giường.

Y đói.

Y khát.

Rồi lại không muốn tốn sức thỏa mãn những dục vọng cơ bản này.

Y ôm gối thu mình vào bóng tối, để cho thứ trong lòng dần dần lớn lên.
Châu Yến An vươn tay bật đèn.
Ánh sáng mạnh rọi vào mắt, làm những bóng ma ác liệt ấy xuất hiện lần nữa, thể như những gì đã ngủ quên đột nhiên trùng lặp rồi kéo về cùng lúc.
"Tôi và tổ phó Nghiêm trở về từ..."
Dịch A Lam giơ tay ngăn Châu Yến An nói dứt câu.

Y chẳng muốn hay chuyện gì đã xảy ra nơi đó.

Y chẳng muốn nghe bất kỳ tin tức nào về Diệp Chu, bao gồm hiện trường cái chết, chiều cao ông ta, dáng người béo gầy.

Và nếu có thể, y thậm chí không muốn biết cái tên "Diệp Chu" này.

Y sợ một ngày nào đó, cơn ác mộng của mình sẽ thêm hình ảnh cụ thể hơn.
Châu Yến An thấu tỏ, bèn đi tới ngồi xuống bên mép giường: "Em không sao chứ?"
Dịch A Lam gật đầu.
Chặp sau, y lại lắc đầu.
"Có phải em lạnh lùng lắm không?" Dịch A Lam hỏi.

"Có người chết vì em, nhưng em lại không muốn biết."

"Đây là một bi kịch." Châu Yến An nói.

"Người lạnh lùng duy nhất trong đây chính là kẻ đã ra lệnh nổ súng."
Dịch A Lam cười vẻ yếu ớt, "Cảm ơn anh an ủi em."
Châu Yến An đáp lại bằng nụ cười nhẹ.

Anh thôi nói, im lặng cùng Dịch A Lam.

Anh chỉ cảm thấy rằng có lẽ Dịch A Lam cần đủ khoảng trống để từ từ trải ra những mối bận tâm trong lòng.
Sau một hồi thinh lặng, Dịch A Lam nói thật khẽ: "Trong trí nhớ của em, mẹ luôn là một người phụ nữ dịu dàng tao nhã.

Lần cuối cùng bà mất kiểm soát như thế là khi em còn học trung học."
Vào một ngày mùa xuân năm lớp mười hay mười một nào đấy, Dịch A Lam cùng mẹ đi ngắm hoa trên "Đại lộ Anh đào".

Khi xuống lầu, Nhạc Khê Minh phát hiện đã quên mang theo khăn lụa – từ trước đến nay bà luôn chú ý đến ngoại hình, tươm tất trang nhã đã trở thành thói quen lẫn phong cách của bà.

Nhạc Khê Minh bèn dặn Dịch A Lam chờ ở đây, còn mình thì về nhà lên lầu lấy khăn.
Thật không may, một tên du côn chừng ba chục tuổi đi ngang qua, chẳng biết nghe từ đâu mà hay rằng cha của Dịch A Lam là người đồng tính.

Hệt như con thú hoang động dục khi xuân về, thấy Dịch A Lam đứng một mình, gã bèn mon men tán tỉnh bằng lời lẽ tục tĩu: "Em cũng giống cha em, thích đàn ông nhỉ? Có muốn thử với anh một lần không?"
Dịch A Lam tự thuật bằng một giọng vô cảm, cách dùng từ cũng rất trung tính.

Nhưng Châu Yến An hiểu, hiểu cảm giác khó chịu và xấu hổ khi y bị sỉ nhục vào lúc ấy.

Nhìn gương mặt hiện tại của Dịch A Lam, có thể hình dung ra dáng vẻ của y trong những năm cấp ba: Dịch A Lam đang trong giai đoạn dậy thì đỉnh cao khi vóc dáng phát triển nhanh nhưng cân nặng không theo kịp; dáng người mảnh khảnh, cao cao gầy gầy; làn da trắng mịn; khuôn mặt thanh tú tươi sáng, có lẽ thoạt nhìn hơi giống con gái.

Gã đàn ông có t*ng trùng thượng não kia, đã biến những dục vọng của mình thành lời lẽ bẩn thỉu lên Dịch A Lam.
Năm ấy, Dịch A Lam không ngoan như vẻ ngoài của mình.

Y quơ lấy viên gạch lát nền, đập tên khốn đó cho đến khi đầu gã chảy máu.
Tên côn đồ thẹn quá hóa điên, vừa đánh trả vừa buông lời tục tĩu.

Nếu ở nơi khác, dẫu phải gãy mấy cái xương sườn, Dịch A Lam cũng muốn đưa gã khốn này vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Nhưng Nhạc Khê Minh đã ra ngoài, hàng loạt câu từ thô tục về quan hệ tình dục đồng giới đâm vào dây thần kinh nhạy cảm nhất của bà.

Nhạc Khê Minh lao vào xô xát với tên côn đồ; chiếc khăn lụa màu trời nhuộm máu tươi rơi xuống đất, bị đám đông chen lấn giẫm đạp.

Đầu tóc rối bù, lớp trang điểm nhòe nhoẹt, cái nhìn của mọi người khi ấy như thể dán lên bà năm chữ "Người đàn bà đanh đá".
Dịch A Lam đã đứng sững người trước sự điên cuồng của mẹ.
Họ không thể trông thấy hoa anh đào vào hôm ấy, và cũng chẳng tới đó nữa cho đến khi mùa hoa nở trôi qua.

Họ nhanh chóng chuyển đi, cách thật xa "Đại lộ Anh đào".

Nhạc Khê Minh không nhắc về ngày đó lần nào nữa, nhưng Dịch A Lam đã biết điều mà mẹ quan tâm nhất, bà quan tâm đến nó hơn những gì y nghĩ.

Trong những tháng năm qua, Dịch A Lam đã cẩn thận, đã cố gắng hết sức tránh giẫm lên điểm giới hạn của mẹ.

Nhưng đôi khi, không phải cứ muốn là được.
Dịch A Lam thì thào: "Em luôn biết mẹ sợ điều gì.

Trớ trêu thay, em lại trở thành dáng vẻ mà bà không muốn thấy nhất."
Châu Yến An nói: "Đây không phải là thứ em có thể chọn."

Dịch A Lam ôm đầu, nức nở: "Em thậm chí còn nói bóng gió rằng mình không thể như mẹ mong muốn, sau khi bà trải qua cơn sợ hãi và tra tấn tâm lý.

Em đang làm cái quái gì vậy hả? Vì lòng ích kỷ, em không quan tâm mẹ đã đau khổ như thế nào trong mấy năm qua ư? Chẳng lẽ em muốn ép bà chấp nhận con trai mình cũng ghê tởm như hai người họ sao?"
"Em khác cha em.

Mẹ sẽ hiểu cho em."
"Mẹ sẽ hiểu..." Dịch A Lam khóc nấc lên.

"Mẹ sẽ hiểu, vì mẹ thương em.

Em đang ép bà, với tư cách là một người mẹ, phải yêu thương con trai mình vô điều kiện.

Em đã ích kỷ yêu cầu mẹ: bất kể trong lòng mẹ phản kháng bao nhiêu, đau đớn bao nhiêu, giày vò bao nhiêu, mẹ cũng phải chấp nhận em; những ngày sau, mẹ phải luôn giả vờ chúc phúc cho em.

Thế mà em lại quyết định nhắm mắt làm ngơ trước nỗi đau thực sự của bà."
Châu Yến An nói: "Tôi nghĩ khi bà quyết định đưa em đến thế giới này, bà đã hiểu rằng mình phải chịu trách nhiệm về cuộc sống của đứa bé mà bà muốn sinh ra.

Trách nhiệm này bao gồm cả việc cho đi tình yêu và sự kiên nhẫn, đồng thời cũng chấp nhận nỗi đau khi đứa con mình cố hết sức dạy dỗ nhưng vẫn chưa đủ hoàn hảo."
"Mẹ yêu em, luôn kiên nhẫn với em.

Đến cuối cùng, mẹ sẽ chấp nhận tất cả những gì thuộc về em." Dịch A Lam lắc đầu.

"Bà là một người mẹ vĩ đại.

Nhưng chính vì thế, em không thể hưởng thụ những gì bà mang đến cho mình như một lẽ đương nhiên."
Hệt như dải Mobius (1) không giải thích được, rõ ràng được gắn kết bởi tình yêu đẹp nhất, vậy mà dẫu thế nào chăng nữa cũng chẳng thể thoát khỏi vòng lẩn quẩn này.
(1) Dải Mobius: về toán học là một khái niệm topo cơ bản về một dải chỉ có một phía và một biên.
Dịch A Lam đứng bên rìa sụp đổ.

Y tuyệt vọng che mặt: "Em hận ông ta.

Em hận người đó." Dịch A Lam chưa bao giờ gọi tên "người đó", càng không thừa nhận ông ta là cha mình – ngọn nguồn của mọi bất hạnh.
"Sao ông ta có thể ích kỷ như thế? Ông ta rõ ràng có hàng vạn cách để khiến mọi chuyện không ra nông nỗi này.

Dù phát hiện mình là gay sau khi kết hôn và sinh ra em, ông ta cũng có thể trao đổi thẳng thắn với mẹ.

Bà làm được gì nữa đâu? Mẹ dịu dàng là thế, sẽ không dây dưa với ông ta.

Rồi hai người ly hôn trong êm đẹp; mẹ dẫn em đi, coi như ông ta chính thức bước khỏi cuộc đời của bà.

Ông ta bây giờ có thể theo đuổi hạnh phúc của mình.

Ít nhất cuộc sống như vậy sẽ yên bình hơn."
"Nhưng ông ta nhát gan, yếu đuối, ích kỷ đến cùng cực.

Không một lý do nào có thể giải thích cho tội ác mà ông ta đã làm.

Ông ta có còn yêu mẹ em không? Làm sao ông ta có thể yêu một người phụ nữ và một người đàn ông cùng lúc? Ông ta có thương em không vậy? Vì thương em, nên ông ta không muốn vứt bỏ gia đình này ư? Ông ta cho rằng mình vẫn có thể quay đầu lại sao? Nhưng nếu được trông thấy em đang đau đớn thế nào, ông ta liệu có hối hận không?"
"Hay trong đầu ông ta chỉ có cái mong muốn nguyên thủy là sinh sản? Ông ta phải giữ gene của mình, nhưng liệu ông ta có thực sự hạnh phúc khi bỏ lại một đứa trẻ suốt đời ghét mình và nguyền rủa mình?" Dịch A Lam vỡ òa, đôi tay vốn che mặt lại đang giật cổ áo.

Nghẹt thở quá, dường như lớp vải mềm mại này đã bóp nghẹt y.

"Chỉ cần nghĩ rằng gene của ông ta quyết định em yêu đàn ông, em đã thấy ghê tởm.

Giá mà em có thể trả lại toàn bộ máu thịt của mình cho người đó."
Bàn tay đang xé quần áo đột nhiên chộp lấy động mạch chủ, trong tích tắc đã để lại ba vết máu kinh hoàng.
"Dịch A Lam!" Châu Yến An hoảng hốt, vội nắm lấy cổ tay y.
Dịch A Lam không nuôi móng tay.

Y gõ mã mỗi ngày, móng tay hơi dài sẽ cản trở cho việc đánh máy.

Y luôn cố gắng giữ móng tay mình thật sạch sẽ tươm tất; Châu Yến An cũng đã lắm lần trông thấy Dịch A Lam sau khi tắm ngồi trước thùng rác, tự cắt móng tay cho mình.

Có lẽ dạo gần đây bận rộn, không có thời gian chăm chút bản thân, móng tay của y dài hơn so với bình thường một chút, nhưng cũng không quá ba bốn li.


Những chiếc móng ngắn như thế lại rạch ba vết máu chạy dọc từ hàm dưới bên trái đến xương quai xanh bên phải, đủ thấy sự ghê tởm cơ thể của Dịch A Lam đã cán mốc đỉnh điểm vào lúc đó.
Châu Yến An siết chặt đôi tay run rẩy của Dịch A Lam, ngăn y tự làm hại mình thêm.
Dịch A Lam tuồng như cho rằng hành vi vừa rồi của mình quá cực đoan, quá bốc đồng.

Y không kiềm chế được mà rơm rớm nước mắt nhìn Châu Yến An, dùng một giọng điệu lạnh lùng nhất, nói ra những câu từ tàn nhẫn nhất: "Ông ta chết rồi, em rất vui.

Ông ta chết là đáng lắm.

À không, ông ta nên chết sớm hơn, tốt nhất là ở độ tuổi mà em vẫn chưa ý thức được, tốt nhất là đừng để lại bất kỳ ấn tượng nào trong tâm trí em.

Hoặc, hoặc, sau này, khi em đã hiểu nhiều hơn, em sẽ lạnh lùng nhìn ông ta chết.

Tốt nhất là hiện tại, em lái xe đâm ông ta chết cho rồi!"
Dịch A Lam ngỡ ngàng, khi nhận ra mình vừa thốt những lời lẽ vô nhân tính đến nhường nào.

Dường như đã thực hiện được ý muốn giết cha bằng tư tưởng, trạng thái mất kiểm soát như ngọn lửa hừng hực cuối cùng cũng lắng xuống, y buồn bã lui về góc giường, lặng lẽ khóc.
Châu Yến An không nói gì cả; đến khi chắc rằng Dịch A Lam sẽ không tự làm tổn thương mình, anh mới đi tới phòng khách lấy một túi y tế, dời chiếc ghế con đến bên giường, rồi thấm Idophor vào tăm bông thoa lên vết thương ngay cổ Dịch A Lam.
"Đừng cuộn người lại." Châu Yến An nhẹ giọng.

Anh kéo cơ thể, kéo tay, xoa đầu, xoa bả vai, để y nằm xuống giường, lộ ra vết thương ở cổ.
Dịch A Lam thả lỏng người.
"Trước đây, em có từng làm ra hành vi giống vậy không?" Châu Yến An hỏi.
"Hành vi nào?"
"Tự hại bản thân."
Dịch A Lam lắc đầu.
"Vậy em từng có ý tưởng này chưa?"
Dịch A Lam im lặng.
Châu Yến An gật đầu, trách nhẹ: "Móng tay có nhiều vi khuẩn, dễ uốn ván.

Sau này em đừng làm vậy nữa."
Giữa lúc cẩn thận khử trùng, anh ấn khẽ vào vết thương khiến Dịch A Lam xuýt xoa thành tiếng.
Châu Yến An cười trêu: "Cũng may cái mặt vẫn ổn, chứ không thì đáng tiếc lắm." Anh bắt đầu xử lý vết máu thứ hai; tăm bông men theo đường quai hàm, suýt chút nữa quẹt phải gương mặt y.
"Đáng tiếc gì? Đáng tiếc cái mặt điển trai này ư?" Dịch A Lam đột nhiên "tấn công", nhìn chằm chằm Châu Yến An.

Nhưng chưa chi, "vẻ hung hăng" này quay ngược lại biến thành sự ghê tởm.

Y áp lòng bàn tay lên mặt, cảm nhận độ cong từ sống mũi cho đến đôi môi.

"Bao nhiêu phần trên khuôn mặt em bị thừa hưởng từ người đó đây."
Sợ Dịch A Lam tự rạch mặt, Châu Yến An nắm cổ tay y bằng tay trái, sau đó ấn đầu gối lên tay còn lại, khóa chặt Dịch A Lam trên giường.

Anh dùng tay phải sát trùng vết thương cho Dịch A Lam, rồi thoa thuốc mỡ cầm máu.
Châu Yến An lấy chiếc bấm móng tay mà Dịch A Lam thường dùng từ ngăn kéo tủ đầu giường, tự mình cắt móng tay cho y.
Hệt như đang xử lý chuyện gì rất đỗi quan trọng, Châu Yến An cúi đầu, đặt tay Dịch A Lam lên lòng bàn tay mình.

Anh giơ từng ngón lên, chuyên tâm cắt phần móng tay hãy còn dính máu; sau cùng thì dùng nước muối sinh lí rửa lại cho y.
Dịch A Lam lẳng lặng nhìn anh "chăm sóc" mình.
Châu Yến An vuốt từng đầu ngón tay của Dịch A Lam, mãi đến khi đảm bảo không sót lại một mẩu sắc nhọn nào.
Anh vừa toan đứng dậy, Dịch A Lam đã nắm ngược (tay anh) lại: "Châu Yến An, anh đối với ai cũng tốt thế sao?"
Châu Yến An lặng yên cảm nhận đầu ngón tay được cắt tỉ mỉ của Dịch A Lam.

Ừ, nó đang áp vào lòng bàn tay anh.

Mềm mại, tựa như một thứ dễ vỡ.

Anh cảm tưởng chỉ cần mình động tay, thứ đó sẽ vỗ cánh bay đi.

Như con bướm rời đi theo mùa xuân, rời đi theo vầng trăng cùng bóng đêm quạnh quẽ.

Nhưng khi có người để ý, sẽ biết rằng con bướm và ánh trăng ấy chẳng bao giờ trở lại được nữa.
"Không." Châu Yến An nói.

Anh không phải là người sẽ đối xử tốt với bất kỳ ai, cũng chẳng phải là người sẽ cư xử dịu dàng với tất cả..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.