Em cầm lấy đôi bông tai ấy, nhưng không đi gặp anh ngay.
Em chạy vội
lên nhà, bỏ sách xuống, mở chiếc hộp tinh xảo bằng nhung kia, lấy đôi
bông tai ra, vui sướng đeo lên, sau đó ở trước gương ngắm nghía chính
mình.
Đôi bông tai ấy rất đẹp, vì là đồ anh mua.
Em ngắm mình trong gương thật lâu, quyến luyến không nỡ trả lại nó cho anh, em ngu ngốc mong anh nói với em:
“Nếu Hạ Hạ không cần thì em cứ giữ đi.”
Em soi gương lâu thật lâu, ngắm đi ngắm lại hết bên này đến bên kia rất nhiều lần,
khoảnh khắc thấy những viên ngọc trai đong đưa bên tai em, em cảm thấy
như nó đã là của em vậy.
Sau đó, em lục tung tủ đồ để tìm bộ quần áo đẹp nhất mặc vào, cất đôi bông tai vào trong hộp rồi chạy đi tìm anh.
Em náo nức như đi gặp người yêu vậy, vội chạy về phía anh.
Người giúp việc già của anh mở cửa.
Anh chưa về nhà. Bà ấy nhận ra em nên cho em vào nhà chờ.
Vì thế, em lại một lần nữa lén nhìn trộm cuộc sống của anh.
Khi người
giúp việc của anh đã vào bếp, em bắt đầu vuốt ve cây đàn dương cầm của
anh, cả những đĩa nhạc và sách trên giá của anh nữa, trong đó có mấy
cuốn về kiến trúc mà em đã đọc ở thư viện, trong lòng không khỏi đắc ý.
Em lại lặng lẽ nhìn trộm phòng ngủ của anh. Lúc này đây, em không chỉ nhìn thấy một góc giường của anh mà thấy trọn vẹn nó.
Sau đó, em ngồi lên chiếc sô pha màu trắng đặt sát đất chờ anh.
Chiếc sô pha ấy thật dễ chịu, trách không được anh thích nó như vậy.
Em cơ hồ vùi cả người vào đấy, mắt nhìn chằm chằm ra cửa. Anh mãi chưa về, em hết
lần này đến lần khác mở chiếc hộp nhung màu lam ra, ngắm nghía đôi bông
tai ngọc trai. Chỉ cần nghĩ đến việc phải trả nó cho anh là em lại thấy
luyến tiếc.
Đến tận khuya anh mới về, khi đó hình như đã qua nửa đêm thì phải?
Em đột nhiên nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ.
Em vội đứng bật dậy, vuốt lại tóc và váy, cầm chặt chiếc hộp nhỏ trong tay.
Cả người em đều khẩn trương, tim đập thình thịch. Đã rất lâu rồi em chưa được gặp anh, em vẫn luôn nhớ mong anh.
Cửa mở, trông anh có vẻ rất vui.
Khi thấy em, mặt anh lộ vẻ kinh ngạc.
“Tây Tây? Sao em lại ở đây?”
Em vốn muốn nói với anh rất nhiều điều, nhưng một khắc đó, mặt em lại đỏ bừng, lắp bắp nói:
“Hạ Hạ muốn em trả vật này lại cho anh.”
Em đưa đôi bông tai cho anh.
Anh nhíu nhíu mày, tựa như không nhớ ra đó là cái gì. Sau đó, anh mở ra nhìn.
Khi thấy đôi bông tai, mặt anh cũng không lộ vẻ thất vọng hay khó chịu. Nhưng anh
cũng không tặng nó cho em mà tùy tiện nhét nó vào túi, thuần thục như
thể đây không phải lần đầu có cô gái trả lại quà cho anh.
Dường như anh chẳng chút nào quan tâm đến nó nữa, tựa hồ như đã vứt nó khỏi đầu rồi.
Mở ra xem lại đi, nói anh tặng cho em đi.
Em thầm cầu xin trong lòng.
Sau đó, anh
nhìn em cười cười, hóa giải tình thế khó xử. Có lẽ anh cũng từng muốn
bày ra vẻ mặt buồn bã. Cho dù tình yêu đã không còn, nhưng nếu bày ra vẻ mặt sầu não vẫn khiến cô gái bị anh bỏ rơi nghĩ rằng đời này anh sẽ
không quên được cô ta.
Anh quả thật là cao thủ tình trường, chẳng phụ nữ nào có thể hận được anh.
Em đứng im đó, đợi anh nói những điều em khao khát nghe, nhưng anh không nói gì. Cõi lòng em tràn đầy thất vọng, nhỏ giọng nói: