Ngày Anh Mãi Yêu Em

Chương 23



Ngày hôm sau khi về nhà, mặt em chẳng có chút thay đổi nào, em bắt đầu hoài nghi đó chỉ là trò đùa.

Em không khỏi trách mình khờ khạo, thế nhưng lại tin vào những chuyện hoang đường như thế.

Nhưng rồi, tới ngày thứ ba, cơ thể em bắt đầu biến hóa. Da em ngày một trở thành trơn bóng hơn, những sợi tóc bạc bắt đầu biến mất, mấy nếp nhăn ở khóe mắt cũng không còn.

Ngay cả người đàn ông bên cạnh cũng nhận ra những thay đổi của em.

Ngày nọ, ông ấy nói với em:

“Mấy hôm nay trông em sáng sủa hơn nhiều! Thật tốt! Anh vẫn luôn lo cho em, nửa năm nay rất ít khi thấy em cười.”

Ngực của em lại săn chắc như nhiều năm trước, mắt đen láy, sắc mặt cũng không tái nhợt như trước nữa.

Một sáng nọ, khi em tỉnh lại, thấy cả người nhẹ bẫng, em đi vào phòng tắm, ở trong gương hiện lên khuôn mặt quen thuộc khi em còn trẻ.

Em nhớ mang máng, đó là em khi hai mươi tuổi.

Em đã biến thành cô gái trong bức tranh.

Em bỏ lại một lá thư, mang hành lý rời đi.

Trong thư em giải thích với ông ấy, nói với ông ấy, em muốn sống một cuộc đời mới, cảm ơn tất cả những gì ông ấy đã làm cho em.

Em chuyển đến nơi ở mới, mua một đống quần áo mới, những quần áo này đều là thứ khi em hai mươi rất thích nhưng lại không có tiền mua.

Em mong chờ đến ngày gặp lại anh.

Một ngày tháng Tư, cuối cùng em cũng trở lại nơi này, trở lại nơi em nhớ thương suốt hai mươi năm, trở lại nơi em si ngốc đứng nhìn lên cửa sổ nhà anh năm em mười bảy tuổi.

Những chuyện sau đó anh đều biết rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.