Chu Thuấn đăm đăm nhìn cô chừng mười giây, không phải dò xét, cũng không phải nhìn thấu mà rất bình tĩnh, cuối cùng, cậu khẽ nhíu mày: “Có ý gì?”
Thành Truất ngớ người: “Ý gì là sao?”
Chu Thuấn lặp lại lời cô: “Cậu chỉ có tên này là thật.”
Cô gật đầu: “Ừ.”
Cậu tiếp: “Nhưng cậu đang đứng ở đây.”
Thành Truất vẫn gật: “Ừ.”
Chu Thuấn giữ nguyên vẻ nghi hoặc, điều này khiến gương mặt nhẵn nhụi của cậu chân thực hơn: “Cậu cũng không thể giả mà.”
Thành Truất mỉm cười: “Ý cậu là tôi không phải ma?”
Cậu nói: “Đúng, người sống sờ sờ.”
Cô đáp: “Biết đâu được.”
“Ừm, tôi hơi sợ rồi.” Chu Thuấn bình tĩnh nói, tay nắm cần câu vẫn ổn định.
Thành Truất bật cười. Tán gẫu cùng người lạ đúng là cách xả stress tốt.
Chu Thuấn ngồi bên hồ hơn một tiếng. Điện thoại cậu cài báo thức, đúng 1 rưỡi, tiếng chuông reo, nam sinh bèn thu dọn đồ câu ngăn nắp.
Cậu thoải mái tạm biệt: “Tôi phải đi rồi, cậu cứ tự nhiên.”
Thành Truất đã ngồi xổm trên đất ngáp dài ba lần, thấy cậu sắp đi, cô lập tức rướn người lên, đáng tiếc phải ngửa đầu nếu muốn nhìn cậu.
Rõ ràng cậu không đứng chỗ cao.
Mí mắt hơi mỏng, lông mày hẹp dài ẩn hiện sau những sợi tóc mái lưa thưa, đẹp một cách nhẹ nhàng. Ấy mà đôi mắt cậu rất có hồn, có nội dung, như đang muốn nói “tạm biệt”.
Sau đó cậu thốt lên: “Tạm biệt.”
Thành Truất phóng tầm mắt nhìn, đường lớn và hồ nước bị ngăn cách bởi một hàng liễu, ban ngày bốn phía lững lờ khói sương, ban đêm hợp thành một hàng rào kín, biến nơi đây thành chốn đào nguyên.
Thế là Thành Truất nảy ra ý tưởng kỳ lạ. Cô cảm giác một khi Chu Thuấn lên bờ sẽ đến thế giới kia, bọn họ không thể chạm mặt nữa.
Thế nên cô không chào tạm biệt ngay, mà nói: “Có thể add WeChat cậu không?”
Nam sinh trước mắt gần như hỏi lại không nghĩ: “Cậu sẽ gửi tin nhắn cho tôi à?”
Thành Truất ngẩn ra: “Có lẽ?”
Chu Thuấn nói thẳng: “Vậy không cần đâu.”
Cô đổi thành câu khẳng định: “Dĩ nhiên sẽ gửi.”
Bấy giờ cậu mới rút điện thoại khỏi túi áo hoodie, mở QR để cô quét.
Avatar của cậu là mặt hồ vàng ròng lấp lánh, còn tên WeChat trống rỗng.
Thành Truất hiếm khi thấy nam sinh dùng ảnh đại diện này, bèn hỏi: “Avatar cậu chụp à?”
Chu Thuấn đáp: “Không, là ảnh mạng. Sao thế?”
Thành Truất nói: “Không giống ảnh nam sinh khác hay dùng.”
Chu Thuấn nói: “Ảnh này chiêu tài.”
Thành Truất ngước mắt liếc nhìn cậu: “Xem chừng cậu là hệ chủ nghĩa duy vật.”
Chu Thuấn không tiếp câu này, chỉ giục: “Xong chưa?”
“Chờ tí.” Thành Truất lưu loát gửi lời mời kết bạn: “OK rồi, “Thỏ hồng vị sữa” chính là tôi.”
Ánh mắt Chu Thuấn dần trở nên phức tạp.
Thành Truất nhìn cậu: “Tôi biết cậu muốn nói gì.”
Cậu đáp: “Thực ra tôi hơi hối hận.”
Thành Truất: “Hối hận vì add WeChat tôi?”
Chu Thuấn gật đầu.
Cô hỏi: “Vì tên trên mạng của tôi?”
Cậu đáp: “Vì cậu không hổ thẹn lương tâm mà đặt cái tên này.”
Thành Truất hiểu ý cười: “Tôi đã nói ngoại trừ tên tôi ra thì đều là giả, bao gồm tên trên mạng.”
Chu Thuấn lơ đễnh: “Cậu không nói thì sẽ không có ai nghi ngờ.”
Thành Truất ngẩn người: “Cậu đang khen hay khịa tôi vậy?”
Chu Thuấn: “Tùy cậu hiểu.”
***
Thành Truất bỗng dưng không muốn chết nữa, vì cô đã hứa với Chu Thuấn là nhắn tin cho cậu, song không có nghĩa cô coi sinh tử là trò đùa, chẳng qua ý định quyên sinh tạm thời bị dập tắt do tác nhân bên ngoài. Cô không muốn vội vàng gọi sự thay đổi cảm xúc ấy là “tìm đường sống trong cõi chết”, “tình thế xoay chuyển” – những cụm từ này đều quá may mắn và tích cực. Áp lực vẫn còn đó, Chu Thuấn tiện tay rút một sợi rơm thì một sợi khác sẽ thế chỗ, công kích cô bất cứ lúc nào.
Hơn 8 giờ sáng, cô trở lại ký túc xá, ngả đầu ngủ thiếp đi. Tỉnh dậy đã là buổi chiều, Thành Truất xuống giường đi toilet, bạn cùng phòng đều cười nhạo cô, một trong số đó trêu ghẹo: “Đêm qua chắc mệt rã rời nhỉ.”
Xem đi, lại một sợi rơm nữa.
Rõ ràng là vấn đề chính cô tạo ra, lại biến thành vấn đề của thế giới, kẻ lừa đảo tự biến mình thành nạn nhân, cô thấy mình vừa ích kỷ vừa xấu hổ. Cô rất ghét bản thân như vậy.
Bỗng nhiên Thành Truất hối hận vô cùng, vì sao không nhảy hồ sau khi Chu Thuấn đi, rõ ràng sự giải thoát đã gần trong gang tấc.
Cô không thể không mỉm cười “e thẹn”, ngồi xuống trước bàn học, khởi động máy tính thực hiện lời hứa, gửi Chu Thuấn tin nhắn đầu tiên.
Thỏ hồng vị sữa: Cậu sẽ lo âu chứ?
Người trống không (thậm chí vòng bạn bè cũng rỗng tuếch) hồi âm rất nhanh: Thỉnh thoảng.
Thành Truất hỏi: Tôi không có cách nào ngừng lo âu.
Chu Thuấn: Tại sao?
Thành Truất: Vì đạo đức giả.
Chu Thuấn: Rất nhiều người cũng đạo đức giả.
Thành Truất nói: Cậu là kẻ đạo đức giả ư?
Chu Thuấn nói: Phải.
Thành Truất hơi bất ngờ vì cách cậu biểu trông có vẻ thẳng thắn đáng tin: Tôi không biết đấy.
Chu Thuấn: Xem đi, cậu không nghĩ tôi đạo đức giả, tương tự người ngoài cũng sẽ không cảm thấy cậu dối trá.
Cảm giác suy sụp bất chợt xẹt qua trái tim Thành Tuất, như một lưỡi dao cứa lẹm trên da cô khiến máu chảy không ngừng: Chủ yếu chỉ là tạm thời, năng lực thật sự của tôi và hình tượng tôi đắp nặn khác nhau một trời một vực. Mỗi ngày tôi đều sống trong nỗi khủng hoảng bị vạch trần, vì đắp nặn hình tượng này, tôi mệt mỏi muốn chết. Cậu đã xem vòng bạn bè của tôi chưa?
Chu Thuấn: Xem rồi.
Thành Truất: Đều là giả.
Chu Thuấn: Ở khía cạnh “bản chất con người là máy bắt chước”, cậu rất chân thật.
Thành Truất nghẹn lời: …
Thành Truất: Tôi nên nói gì đây.
Còn gì để nói nữa.
Chu Thuấn: Lấy ví dụ đi, “giả dối” của cậu biểu hiện cụ thể ở những mặt nào?
Thành Truất hồi âm: Nhiều lắm.
Cô dần cảnh giác: Chúng ta thân đến mức có thể tán gẫu việc này ư?
Chu Thuấn không tiếp tục vấn đề này: Cậu thích tên trên mạng hiện tại của cậu không?
Thành Truất: Không thích, nhưng tôi quen rồi. Cả phòng chúng tôi đều đặt tên đáng yêu như thế, rất nhiều nam sinh cũng thích tên này.
Chu Thuấn nói: Cậu có thể bỏ.
Thành Truất: Tôi đoán cậu không muốn nhìn cái tên này đâu nhỉ?
Chu Thuấn: Tôi đặt nickname cho cậu rồi nên cũng không ảnh hưởng mấy.
Thành Truất tò mò: Nickname gì?
Cô không ngờ Chu Thuấn lại “ăn miếng trả miếng”, đáp: Chúng ta thân đến mức có thể tán gẫu việc này ư?
Thành Truất: …
Thành Truất: Tôi nên đổi thành gì, cậu cho ý kiến đi.
Chu Thuấn: Đừng hỏi tôi, đổi thành tên cậu muốn là được.