Vì thế khi Lưu Ngạn trở về nhà, phía sau còn một cái đuôi to đùng đi theo.
Đường về thôn không thuận lợi để lái xe, hơn nữa chiếc xe kia của Lăng Vân Đoan lại rất gây sự chú ý, y đành phải đi theo sau xe ba bánh của Lưu Ngạn, may là xe đi chậm, nên y hai tay đút túi chậm rãi đi sau cũng có thể theo kịp, vừa đi vừa ngắm cảnh xung quanh, thỉnh thoảng nói chuyện đôi ba câu với Lưu Ngạn, bộ dáng vô cùng nhàn nhã.
Ngày đó khi trở về y vốn mặc complet, bên ngoài khoác áo choàng đơn giản, phong cách của một công chức điển hỉnh. Nhưng kiểu này không thích hợp với không khí nông thôn, nên sáng nay y đã tới cửa tiệm quần áo trên trấn mua một cái quần bò và một cái áo khoác dày nhưng đơn giản. Thay đổi trang phục cũng khiến y trông trẻ trung hơn.
Lưu Ngạn vừa lái xe vừa lén liếc y vài lần, cảm thấy cũng là quần áo bình thường như thế nhưng mặc trên người y lại là một cảm giác hoàn toàn khác biệt. Bộ quần áo này trên trấn cũng có rất nhiều người mặc, trên người họ thì cũng chỉ là bộ quần áo để che gió giữ ấm mà thôi, vậy mà ở trên người Lăng Vân Đoan lại cho ta cảm giác nhàn nhã, khiến ai cũng phải ngoái nhìn.
Sự khác biệt giữa người với người chính là như thế.
Hồi đi học Lưu Ngạn vẫn hay suy nghĩ, vì sao người khác thông minh như vậy, cho dù đề có khó thế nào cũng làm được, mà anh đầu óc đầy đủ, còn phải suy nghĩ lâu gấp mấy lần người ta mới tìm ra được đáp án. Giờ có lẽ anh đã hiểu từ số mệnh như lời của mấy ông lão trong làng hay nói. Không có số mệnh như vậy, có cố gắng giãy dụa thế nào cũng uổng công.
Trên đường không có nhiều người lắm, thỉnh thoảng có gặp cũng chỉ là mấy đứa nhóc chạy chơi mà thôi.
Lăng Vân Đoan nhìn theo hai cậu nhóc chạy qua người mình, quay đầu hỏi Lưu Ngạn: “Cậu nhóc nhà anh tên là gì?”
“Lưu Tư Bách.” – Lưu Ngạn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lại nói thêm – “Tư trong tư khảo (思考 – tự hỏi), bách trong cây bách.”
Lưu Ngạn cười: “Đặt bừa thôi, ông nội và bà nội tìm trong gia phả, lấy được hai chữ này. Trẻ con nông thôn đặt tên đâu có câu nệ ngữ nghĩa, dễ gọi dễ nhớ là được.”
Lăng Vân Đoan cười gật đầu, né một vũng nước trên đường, tiện thể giúp Lưu Ngạn đẩy xe, dần dần đi bên cạnh anh, hai người sóng vai bước đi.
Qua hai giếng nước ở cửa thôn coi như là về đến nơi rồi.
Trên đường gặp nhiều người chào hỏi Lưu Ngạn, nhìn sang Lăng Vân Đoan thì ngạc nhiên, mới hỏi: “A Ngạn, đây là….?”
Lưu Ngạn chưa kịp trả lời, Lăng Vân Đoan đã thoải mái tự giới thiệu: “Tôi là bạn A Ngạn.”
Mấy người gật đầu: “À, ra là thế, sao chưa nghe thấy A Ngạn nhắc tới bao giờ, cũng chưa gặp anh lần nào, anh ở trên trấn đúng không?”
Từ cổng thôn về đến sân nhà Lưu Ngạn phải giới thiệu mấy lần như vậy, nhưng Lăng Vân Đoan rất kiên nhẫn, ai hỏi gì thì trả lời đó, lúc nào cũng mỉm cười, vẻ nho nhã phong độ.
Nhưng Lưu Ngạn thì lại lo sợ, chần chừ nhìn Lăng Vân Đoan, cẩn thận nói: “Anh… Anh không sao chứ? Mọi người trong thôn chỉ tò mò chút thôi, không có ác ý gì đâu.”
Lăng Vân Đoan mỉm cười: “Đương nhiên là không sao rồi, họ rất nhiệt tình, tôi rất thích.”
Lưu Ngạn nhìn y, do dự gật đầu: “Cái này, tôi —”
Anh chưa kịp nói xong thì một cậu nhóc trong nhà lao ra, Lưu Tư Bách hô lớn: “A, bố về—” – rồi chạy thẳng đến trước mặt Lưu Ngạn mới dừng lại, thấy Lăng Vân Đoan liền nháy mắt mấy cái, nhu thuận nói – “Cháu chào chú ạ.”
Lăng Vân Đoan xoa đầu cậu nhóc, lấy ra một cái hộp vuông trong túi áo: “Chào Tiểu Bách, cầm lấy đi, đây là quà ra mắt của chú.”
Lưu Tư Bách ngẩng đầu nhìn Lưu Ngạn, thấy anh gật đầu mới dám nhận lấy: “Cảm ơn chú ạ!”
Được quà, cậu nhóc liền nhanh chóng chạy đi tìm Lưu Tư Bằng.
Lưu Ngạn hỏi: “Đó là cái gì thế? Về sau đừng mang quà cho nó, trẻ nhỏ dễ học thói xấu.”
Lăng Vân Đoan xua tay: “Chỉ là mấy viên đường thôi mà, sợ gì chứ, tôi mỗi ngày đều mua cho cậu nhóc là được chứ gì.” [có nghĩa là a có ý chực cơm dài hạn hả ]
Lưu Ngạn không để ý đến lời nói đùa của y, quay về nhà lấy ghế dựa cho y ngồi, lại bưng một ly trà nóng tới để y ủ tay, nói: “Anh ngồi đây chơi nhé, tôi đi nấu cơm.”
Lưu Ngạn về nhà, lấy ra một gói to, bên trong đều là khoai tây, đổ ra chậu to, lát nữa sẽ làm món hầm.
Nước sinh hoạt trong nhà đều được lấy từ giếng làng, mùa đông ấm mùa hè mát, lúc này còn tỏa ra hơi ấm.
Lưu Ngạn xắn tay áo rửa khoai tây, cọ hết đất bám bên ngoài, đặc biệt là mấy chỗ mắt khoai còn cần phải lấy bàn chải cọ sạch, củ nào hỏng thì vất đi, sau đó đặt vào rổ, xả thêm mấy lần nước nữa thì cho vào nồi. Xử lý khoai tây xong, anh đi lấy gạo.
Lăng Vân Đoan ngồi trên ghế cầm ly trà, tư thế như đại lão gia nhìn Lưu Ngạn bận rộn ra ra vào vào, trong lòng cảm thấy thỏa mãn.
Lưu Ngạn sợ y buồn chán, vừa làm vừa tìm chuyện để nói với y, khiến Lăng Vân Đoan thêm phần mãn nguyện.
Khoai tây đã chín, Lưu Ngạn vớt ra đặt vào chậu sạch, rồi đi nấu cơm.
Khoai tây chỉ cần thêm một chút muối, nhưng ngửi mùi rất thơm, Lưu Ngạn rửa tay rồi lột vỏ, xếp lên đĩa một chút, rưới lên trên ít nước tương rồi mang ra cho Lăng lão gia.
“Một lát nữa mới được cơm, anh ăn cái này lót dạ trước đi.”
Lăng Vân Đoan thử một miếng, xuýt xoa khen ngon, hương vị thơm ngon khiến y thêm phần hoài niệm.
Trước đây nhà bà ngoại y điều kiện không được tốt lắm, khi đó làm gì có đủ gạo mà nấu cơm, vì thế bữa chính chủ yếu là rau thế nên rất nhanh đói. Khi đó bà ngoại thường xuyên chưng khoai lang, khoai sọ hay khoai tây cho y mang theo đi học, lúc đói có thể lấy ra ăn. Tuy rằng lạnh, nhưng vẫn thơm mềm như trước. Hiện nay điều kiện so với trước đã tốt hơn đến trăm lần, Lăng Vân Đoan lại mong được như ngày xưa, cái hồi mà trong nhà có người chờ y về, có người bưng cho y một bát cơm nóng hổi.
Cơm cũng nhanh chóng chín, Lưu Ngạn bới hết ra một bát tô to. Anh rửa nồi, bắc lên bếp, cho một chút dầu ăn, sau đó trộn cơm và khoai tây chưng vừa bóc vỏ lại với nhau đảo đều, thêm một chút gia vị rồi tắt bếp, múc ra bát to mang lên.
Nếu chỉ có hai bố con thì anh chỉ cần nấu cơm trộn khoai tây là được, nhưng vì nhà có thêm người, anh làm thêm một đĩa tim xào thịt sấy và một bát canh đậu hũ dưa chua.
Đồ ăn bày biện xong, mọi người cùng ngồi vào bàn.
Lưu Ngạn có vài phần câu nệ nói: “Trong nhà không có đồ gì, chỉ có thể mời anh mấy món đơn giản thế này thôi.”
Lăng Vân Đoan bất mãn nhìn anh: “Anh đừng nói mấy lời khách sáo như thế, là tôi tự nguyện kết bạn với anh, đến nhà bạn ăn cơm cũng không phải ra ngoài tiếp khách, anh câu nệ vậy làm gì, có còn coi tôi là bạn bè không thế.” – Y nói xong liền quay sang Lưu Tư Bách đang vùi đầu vào bát cơm – “Tiểu Bách, cháu nói xem có đúng không? Bố cháu làm đồ ăn ngon như vậy, mà cứ nói là không tốt.”
Lưu Tư Bách phồng má nhai cơm, ngẩng đầu nhìn Lăng Vân Đoan rồi nhìn bố mình, cuối cùng nói: “Bố, bố ăn cơm đi, không cần dong dài vậy đâu.”
Lưu Ngạn trừng mắt nhìn một lớn một nhỏ vùi đầu ăn cơm, cũng cầm bát lên, trong lòng lại nghĩ những lời Lăng Vân Đoan vừa nói. Bạn bè, hai người có thể coi là bạn bè sao? [bước đầu thì chỉ có thể là bạn bè thui]
Cơm nước xong xuôi, Lăng Vân Đoan và Lưu Tư Bách phưỡn bụng trên ghế phơi nắng, Lưu Ngạn rửa bát xong liền bê ghế ra ngồi cùng.
Chị dâu anh từ trong nhà đi ra, nhìn thấy ba người ngồi đó, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Chú hai, vị này là?”
Lưu Tư Bách tranh nói trước: “Bác, đây là chú bạn bố cháu, chú ấy cho cháu đường viên!”
Ôn Lệ Cầm giật mình: “À, là gói đường vừa nãy cháu cầm đúng không.”
Lăng Vân Đoan đứng lên: “Chào chị ạ.”
Ôn Lệ Cầm gật đầu: “Chào chú, chào chú.” – Cô lại nhìn Lăng Vân Đoan thêm vài lần mới cầm chổi vào nhà.
Lưu Tư Bách ngồi trên ghế xoay tới xoay lui, Lưu Ngạn cau mày nhìn cậu nhóc: “Sao thế? Ngồi nghiêm chỉnh vào.”
“Vâng.” – Tuy ngồi yên nhưng đầu Lưu Tư Bách vẫn ngọ nguậy, thấy Lưu Tư Bằng từ trong nhà đi ra, liền vội vàng lao ra kéo tay cậu nhóc – “Đi mau đi mau. Bố ơi, con với anh Tiểu Bằng đi chơi đây!”
Lưu Ngạn chưa kịp dặn dò cậu nhóc cẩn thận một chút, thì hai đứa đã chạy mất tăm rồi.
Lăng Vân Đoan nhìn theo, nói: “Con trai thì cứ để nó tự do đi, ra ngoài chạy nhảy chơi đùa là chuyện bình thường, sao anh phải lo lắng.”
Lưu Ngạn chỉ nói: “Nó còn nhỏ.”
Hai người lại im lặng.
Lưu Vĩ bưng bát đi ra ngoài, Lưu Ngạn giới thiệu Lăng Vân Đoan với hắn, sau đó ba người đàn ông cao to ngồi trong sân nói chuyện phiếm.
Lưu Vĩ ăn hai miếng cơm, đột nhiên nói: “Chú hai, chuyện hôm qua anh nói chú định thế nào?”
Lưu Ngạn còn do dự: “Em còn đang suy nghĩ.”
Lưu Vĩ nóng nảy nói: “Còn nghĩ cái gì nữa, cứ đi gặp con nhà người ta một lần xem nào, nếu không thích thì thôi cũng được. Chú cứ nghĩ hết cái này đến cái kia, còn định nghĩ đến khi nào nữa? Chú bảo lo Tiểu Bách sẽ không vui, tối hôm qua anh hỏi nó rồi, nó cũng đã đồng ý, vậy chú còn sợ cái gì chứ?”
Lưu Ngạn cúi đầu nhìn vạt áo, không nói lời nào.
Lăng Vân Đoan nghe xong, nhíu mày hỏi: “Anh muốn A Ngạn đi xem mắt à?”
Lưu Vĩ nói: “Ừ, chú nói xem, nó một mình nuôi nấng Tiểu Bách nhiều năm như vậy, tìm một người về cũng phụ giúp không phải tốt hơn sao?”
Lưu Ngạn lẩm bẩm: “Bao năm qua một mình vẫn được, sao phải tìm người khác làm gì.”
Lưu Vĩ trừng mắt: “Tìm một người về giúp chú nấu cơm, giặt giũ, chăm sóc Tiểu Bách không phải là tốt hơn sao?”
Lưu Ngạn đang định nói, nhưng bị Lăng Vân Đoan cướp lời: “Anh cũng là vì A Ngạn, nhưng cuộc sống sau này là của hai người, cứ để bọn họ tự quyết định, chúng ta có nói thế nào cũng không được.”
Lưu Vĩ nói: “Thì anh cũng có ý đó, nhưng mà lần nào bảo nó đi gặp mặt con nhà người ta nó cũng không chịu đi. Không biết đối phương là ai thì sống chung thế quái nào được?”
Lưu Ngạn vò góc áo, nói: “Anh, anh để em nghĩ thêm được không. Mai em sẽ trả lời anh được không?”
Thấy anh mềm mỏng vậy, Lưu Vĩ cũng không cố ép: “Được rồi, cũng không phải là anh ép buộc chú. Anh chỉ muốn chú đến gặp người ta một lần, nếu không hợp thì anh cũng không bắt chú phải tiến tới đâu mà sợ.”