Ngày Bình Thường (Bình Phàm Đích Nhật Tử)

Chương 21: Một lớn một nhỏ đều không đơn giản



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vài ngày sau đó, Lưu Ngạn đều mang bữa sáng cho Lăng Vân Đoan, sau đó anh đi bán hàng, Lăng Vân Đoan lái xe đến phân xưởng, tối mới về trấn.

Lưu Ngạn cũng không biết là chuyện gì khiến y phải chạy đi chạy lại trong đợt nghỉ Tết như vậy. Anh không hỏi, tối tối đều đặn tới lấy cạp lồng, làm cho y một phần vằn thắn, sáng hôm sau mang bữa sáng tới.

Mùng mười tháng giêng, Lưu Tư Bách kết thúc đợt nghỉ bắt đầu đi học. Buổi chiều Lưu Ngạn đưa cậu nhóc đi tập trung, về tới nhà liền thấy chị dâu anh thần thần bí bí kéo anh sang một bên, nói là hai ngày nữa cô gái kia hẹn anh gặp mặt.

Lưu Ngạn nhất thời không phản ứng kịp, chờ đến khi hoàn hồn, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh là “Không thể nào”. Hôm đó Viên Song Song ngồi đối diện với Lưu Ngạn, sắc mặt của cô anh nhìn thấy rất rõ ràng, tuyệt đối là không hề tình nguyện, sao đột nhiên lại muốn hẹn anh gặp mặt?

Ôn Lệ Cầm thấy anh không có phản ứng gì, vội thúc giục: “Chú hai? Chú nghĩ gì đấy? Giờ chú phải cho người ta câu trả lời chắc chắn xem nào, có đi gặp hay không? Không phải chị khen nhà chị, nhưng điều kiện của Song Song tuyệt đối là có một không hai, chú lấy được cô ấy xem như là có phúc, vậy mà chú còn muốn nghĩ gì nữa, không thể vì một câu không thích qua loa của Tiểu Bách mà bỏ cuộc được. Nhỡ lần này rồi thì đi đâu tìm được cô gái tốt như cô ấy chứ?”

Lưu Ngạn không biết trả lời thế nào, chỉ ấp a ấp úng: “Em, em còn muốn nghĩ thêm….”

Vào nhà, Lưu Tư Bách đang ngồi trên bàn ghép vở [ý là lấy giấy thừa từ những quyển vở cũ rồi ghép lại thành vở mới ấy, nhưng mình chưa tìm được từ nào phù hợp. Ta nhớ hồi ta nhỏ xíu sau 1 năm học cũng thường làm như vậy, chuyên lấy tập cũ ra lấy những trang giấy chưa xài ghép thành tập nháp ák], thấy anh đi vào, liền nhìn anh dò hỏi: “Bố, bác gái lại tìm bố làm gì thế?”

Lưu Ngạn nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nói thật thì hơn: “Bác gái bảo bố đi gặp cái dì hôm trước đấy, con nói xem bố cón nên đi không?”

Lưu Tư Bách phồng miệng hỏi: “Khi nào gặp ạ? Hôm đó con có nghỉ không?”

“Hai hôm nữa, hôm đấy con đi học rồi.”

“Nhưng mà.” – Lưu Tư Bách nhảy xuống ghế, kéo Lưu Ngạn ngồi xuống bên cạnh – “Con muốn đi cùng bố cơ.”

Lưu Ngạn sờ sờ đầu cậu nhóc, cười nói: “Bố còn chưa biết có đi hay không, con đòi đi làm gì.”

Lưu Tư Bách vùng vằng: “Mặc kệ, con muốn đi cùng bố cơ.”

Lưu Ngạn không nói chuyện, Lưu Tư Bách ghé sát vào tai anh, thì thầm nói: “Bố, có phải là bố thích người ta rồi không?”

Cho dù biết rằng con trai còn chưa hiểu chuyện, nhưng Lưu Ngạn vẫn đỏ bừng mặt, anh khụ một tiếng: “Đừng nói linh tinh, không thể có chuyện đó.”

Lưu Tư Bách trợn mắt: “Bố nói dối! Hôm đó lúc ăn cơm mấy lần bố trộm nhìn dì đó còn gì, con nhìn thấy hết!”

Lưu Ngạn vội bịt mồm con trai lại, nhìn ra ngoài cửa, may mà không có ai, mới cứng rắn nói với cậu bé: “Không được nói linh tinh. Bố nói không là không, con cứ nói linh ta linh tinh như vậy người khác nghe được thì làm sao.”

Lưu Tư Bách thấy anh nghiêm túc, nhưng vẫn gân cổ lên bảo vệ quan điểm: “Con nói là có mà! Nếu không sao bố cứ nhìn dì ấy?”

“……….” – Lưu Ngạn nghẹn lời, cũng không thể nói là anh thấy cô ấy khác biệt so với những người con gái khác được. Trong lòng anh cảm thấy bất luận là khí chất hay ngoại hình, Viên Song Song không hề giống với cô gái nào trên trấn, mà cảm giác cô ấy giống Lăng Vân Đoan, một cảm giác về đẳng cấp hoàn toàn khác biệt. Đương nhiên không phải ý nói hai người xem thường người khác, chỉ là khi người khác nhìn vào họ, có cảm giác không dễ dàng thân cận, cho dù họ đều hiền lành, nhưng ai cũng biết họ không phải là người giống mình.

Anh nghĩ tới nghĩ lui, lại nghĩ tới chuyện Lăng Vân Đoan bảo độc thân hôm đó, trong lòng không khỏi ghép hai người này thành một đôi, sau đó sinh ra ý tưởng hoang đường, sao không giới thiệu Viên Song Song cho Lăng Vân Đoan? Hai người họ quả thực xứng đôi, trai tài gái sắc.

Lưu Tư Bách ngồi bên cạnh nhìn anh, thấy anh không để ý tới nó cũng không giải thích, cậu nhóc bĩu môi, hít hít mấy cái rồi ngồi dịch sang bên cạnh.

Lưu Ngạn nghĩ xong xuôi, cuối cùng cảm thấy khả năng chuyện giới thiệu này đạt kết quả là không có. Lăng Vân Đoan như thế thì cần gì anh phải giới thiệu, chỉ sợ người ta yêu cầu quá cao, nên giờ mới chưa ổn định được. Anh quay đầu đang định hỏi con trai xem có muốn đi theo anh không, thì phát hiện bên cạnh đã không còn người, Lưu Tư Bách ngồi ở đầu kia sụt sịt.

Lưu Ngạn không kịp nghĩ xem tại sao cậu nhóc lại như thế, chỉ nhìn thấy vậy thôi anh đã đau lòng lắm rồi.

Cậu nhóc mở được một trang sách lại lấy tay quẹt nước mắt một lần, cái mũi nho nhỏ đỏ ửng phập phồng, nước mắt chảy xuống nhưng vẫn cắn môi để không phát tra tiếng, đôi mắt đỏ hoe, ai nhìn mà không đau lòng chứ.

Anh ôm cậu bé vào lòng, lấy khăn vắt trên tường lau mặt cho cậu bé, sau đó hỏi: “Sao vậy? Sao tự dưng lại khóc? Bố nói sai chỗ nào? Đều là bố nói linh tinh cả, nín khóc nào.”

Lúc này anh mới nghĩ lại đoạn hội thoại lúc nãy của hai bố con, nghĩ tới nghĩ lui anh đoán có lẽ là câu “Không được nói linh tinh” kia là do anh nóng vội nói ra, chứ không có ý quát cậu bé.

“Ngoan nào, nín khóc đi. Bố có quát con đâu, đều là bố nói linh tinh, con lớn rồi thì phải quảng lượng chứ, không so đo nữa được không?”

Lưu Tư Bách thút thít trả lời: “Con chưa lớn, con vẫn là trẻ con!”

“Được rồi, được rồi, con là trẻ con bố là người lớn, trẻ con không giận người lớn được không?”

Lưu Tư Bách vẫn nức nở, một lúc sau mới nói: “Hức… Sao bố cứ nhìn dì ấy? Bố thích dì ấy rồi!”

Lưu Ngạn sửng sốt, một lúc sau mới hiểu ra đây là vấn đề mà con trai anh vẫn thắc mắc, liền nói ngay: “Thực sự bố không thích dì ấy, con tin bố đi. Bố vẫn nghe ý kiến của con mà, từ nay về sau không gặp dì ấy nữa, được không?”

Lưu Tư Bách hít hít, nửa tin nửa ngờ: “… Thật chứ ạ?”

“Thật! Một trăm phần trăm!” – Lưu Ngạn cuối cùng cũng hiểu rõ, lúc trước Lưu Tư Bách làm ra vẻ rộng lượng cho anh đi xem mắt, sau đó giúp anh tìm người chỉ là giả, chờ anh có ý gì với người ta là cậu nhóc sẽ giở tuyệt chiêu khóc lóc, không cho anh được việc. Ai nghĩ nó là trẻ con chứ, lắm chiêu trò.

Lưu Tư Bách để anh lau mặt cho xong, lại ngượng ngùng nói: “Bố ơi, con thấy vẫn nên gặp dì ấy một lần, con với bố cùng đi.”

Lưu Ngạn còn có thể nói gì nữa?

“Được, tất cả nghe theo con. Hẹn ngày mai gặp luôn, mai con vẫn chưa phải đi học.”

Buổi tối anh nói chuyện phiếm với Lăng Vân Đoan, liền kể lại chuyện này, cuối cùng cảm thán: “Hồi chúng ta còn nhỏ đâu có nghĩ được nhiều thứ quỷ quái như nó bây giờ chứ?”

Hồi mười tuổi anh đang làm gì nhỉ?

Chiều học xong liền mang giỏ tre đi theo Lưu Vĩ mót khoai lang, khoai tây, lạc. Mùa hè thì đi bắt cá, cả ngày lăn lộn ngoài trời nên đen như than. Học hành cũng có, nhưng tiếp thu không tốt, cứ mỗi lần thi là mỗi lần khóc. Cho dù sau này lớn lên, thói quen cứ thi là khóc cũng không thay đổi, bằng không anh cũng không sùng bái Lăng Vân Đoan như vậy.

Trong lòng Lăng Vân Đoan lại nghĩ đến chuyện khác: “Mai anh muốn đi gặp mặt?”

“A? Cũng, cũng không phải thế. Cũng phải để cho con gái người ta tí mặt mũi chứ. Tôi nghĩ đây cũng không phải là ý của cô ấy, chắc là do người nhà ép buộc nên thế thôi. Mai tôi sẽ giải thích rõ.”

Lăng Vân Đoan nhíu mày, không nói chuyện.

Lưu Ngạn lại nói lan man: “Với ngoại hình của cô ấy thì cái trấn này làm gì có ai xứng đôi chứ. Nghe nói lúc trước cô ấy làm việc ở thành phố, sao không nghĩ tìm một ai đó luôn đi? Cha mẹ cô ấy cũng nóng vội, con gái tốt như vậy kiểu gì mà chả gả đi được, sao cứ phải vội vàng quá làm gì. Tôi cảm thấy vẫn là do mấy người xung quanh thôi, cứ thích buôn dưa lê dưa cà, con nhà người ta lấy chồng hay không có phải chuyện nhà mình đâu mà lo, lúc nào cũng để ý để tứ. Một cô gái tốt như thế mà lấy chồng kiểu chọn bừa, thế có phải phí cả tuổi xanh không. Anh nói xem có đúng không?”

Lăng Vân Đoan chống chân nghe, Lưu Ngạn nói một câu y gật đầu một cái, chờ đến khi Lưu Ngạn ngẩng đầu hỏi ý kiến y, y phun ra một câu: “Anh thích cô ấy?” 

“A?” – Lưu Ngạn tí nữa thì sặc nước miếng, ho khan mãi mới bình tĩnh lại, vội vàng nói – “Không thể nói lung tung, sẽ làm hỏng thanh danh con nhà người ta. Tôi mới chỉ cảm thán hai câu thôi mà sao ai cũng hỏi tôi thế nhỉ? Con nhà người ta xinh đẹp như vậy làm gì đến lượt tôi chứ?”

Anh càng nói càng kích động, Lăng Vân Đoan nghe anh nói xong, đột nhiên nở nụ cười: “Anh gấp cái gì, cũng không phải không cho anh gặp, không cho anh nói. Anh cứ bảo làm hỏng thanh danh con nhà người ta, nhưng tôi đã kịp nói gì đâu, từ nãy đến giờ toàn anh nói còn gì, hết cô ấy thế này đến cô ấy thế kia, làm sao không làm cho người ta liên tưởng.” [có mùi giấm hơi chua chua bay đâu đây  -D ]

Lưu Ngạn hoài nghi: “Thật sao?”

“Đương nhiên.” – Lăng Vân Đoan bày ra vẻ mặt đứng đắn – “Nếu anh không nói thì người khác vin vào đâu để nói chứ?”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” – Lưu Ngạn sốt sắng, đúng là làm ơn mắc oán mà.

Lăng Vân Đoan chậm rãi nói: “Không cần lo lắng. Vừa rồi là anh nói với tôi, tôi cũng sẽ không nói cho người khác. Tôi không nói, anh cũng không nên nói. Nếu có người hỏi anh đi xem mặt thế nào, anh cứ bảo không có kết quả, không nói thêm gì nữa là được rồi.”

“Liệu có được không?”

“Chỉ còn cách đấy thôi, anh cứ liên mồm cô ấy cô ấy vài ngày nay rồi, hiện tại cố gắng thì còn kịp.”

Lưu Ngạn ngậm chặt miệng, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Tôi, tôi sẽ không nhắc tới cô ấy trước mặt người khác nữa.”

Lăng Vân Đoan vừa lòng gật đầu, nhưng không được bao lâu, Lưu Ngạn lại không nhịn được: “Nhưng tôi thấy cô ấy quả là một cô gái tốt, thật đáng tiếc.”

Khóe miệng Lăng Vân Đoan giật giật, híp mắt hỏi: “Mai anh hẹn gặp ở đâu, mấy giờ thế?”

Lưu Ngạn thành thật nói: “Mười một giờ sáng mai, ở nhà hàng Tân Kiều.”

“Tôi đi với anh.” – Lăng Vân Đoan nói cực kỳ thản nhiên, giống như không phải y muốn đi phá rối mà là mời người yêu đi ăn cơm vậy.

Lưu Ngạn tròn mắt: “Anh đi làm gì?”

“Tôi đi xem. Anh quảng cáo cô ấy tốt thế, lại còn tiếc nuối đấy thôi, tôi đi xem thử xem có đúng như thế không?”

“Anh, anh, sao anh lại trẻ con thế hả! Không được đâu, Tiểu Bách còn chưa tính, anh đừng đi theo, đừng dọa người ta.”

Lăng Vân Đoan sao có thể dễ dàng nghe lời như vậy, y suy nghĩ chưa đến một giây đã tìm ra được biện pháp: “Anh có biết vì sao tôi ở lại đây lâu như vậy không?”

Lưu Ngạn không bắt kịp suy nghĩ của y, ngốc ngốc hỏi: “Vì sao?”

“Vừa rồi nhà xưởng xảy ra chuyện, bí mật sản xuất bị lộ, tôi sa thải nhiều người nên giờ đang tuyển thêm. Mà không phải anh bảo cô ấy rất có năng lực sao, tôi để cô ấy đến nhà xưởng làm việc, ở đấy cũng có khá đông người độc thân, có lẽ cô ấy sẽ tìm được người thích hợp. Mà cho dù có tìm không được đi nữa, cô ấy có công việc tốt như vậy, cha mẹ cô ấy cũng không thể ép cô ấy được nữa.”

Lưu Ngạn vẫn không đồng ý: “Không nên không nên. Anh không thể tùy tiện như vậy được. Đây chỉ là suy nghĩ của cá nhân anh, làm sao biết người ta có đồng ý không?”

Lăng Vân Đoan tự tin: “Anh yên tâm, tôi có thể thuyết phục cô ấy, mặc kệ anh có đồng ý không, mai nhất định tôi phải đi.”

Lưu Ngạn bất đắc dĩ: “Không còn biện pháp khác sao?”

“Không có.” [cái tiêu đề ko sai nha cả lớn cả nhỏ đều "ko đơn giản"]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.