Ngày Bình Thường (Bình Phàm Đích Nhật Tử)

Chương 26: Thời cơ đến sẽ ra tay [câu này nghe sặc mùi xã hội đen quá]



Lý Mục cười tủm tỉm vòng qua Vương Dũng bước lên: “Ông chủ nhỏ, lại gặp nhau rồi. Phiền anh cho tôi ba phần vằn thắn.” – Hắn nói xong còn liếc mắt nhìn Vương Dũng – “Mày không ăn đúng không? Vừa rồi mày ăn hết bánh trôi rồi còn gì.”

“Hừ!” – Vương Dũng bất bình – “Vì sao tao lại không ăn? Dạ dày tao to lắm, có thể ăn.” – Nói xong gã lật mặt cười hì hì với Lưu Ngạn – “Ông chủ nhỏ, cho tôi một phần vằn thắn.”

Lưu Ngạn cười ha ha nhìn họ, vừa làm bốn phần vằn thắn vừa bảo: “Hai người chờ nhé.”

Lưu Tư Bách giương đôi mắt đen tròn nhìn hai người kia, trong mắt tràn ngập vẻ hồn nhiên lẫn chút tò mò. [đây chính cống là con cáo nhỏ đó, cháu nó cũng ko vừa đâu]

Lý Mục xoa xoa đầu cậu bé, ôn hòa hỏi: “Anh bạn nhỏ, cháu tên là gì?”

Lưu Tư Bách kéo tạp dề của Lưu Ngạn, nhích gần lại phía anh, mới nói: “Cháu là Lưu Tư Bách, năm nay mười một tuổi.”

“A, mười một tuổi rồi cơ à. Cháu biết chú là ai không?”

Lưu Tư Bách bĩu môi lắc đầu.

“Chú họ Lý, còn cái chú đang ngơ ngác bên kia họ Vương, hai chú đều là bạn của chú Lăng.”

Lưu Tư Bách nghiêng đầu, nhìn hai người một lát, rồi ngoan ngoãn chào: “Cháu chào chú Lý, chú Vương.”

“A—” – Vương Dũng kéo Lý Mục sang một bên, cười to – “Bé ngoan, chú rất thích cháu. Nào anh bạn nhỏ, chào lại lần nữa rồi chú dẫn cháu đi mua kẹo.”

Nào ngờ Lưu Tư Bách bĩu môi, trốn sau lưng Lưu Ngạn không thèm để ý đến gã.

Lý Mục cố gắng mím chặt môi, đến lúc không nhịn được phì cười, cười đến mức cả người tựa vào vai Vương Dũng: “Mày thấy không, ngay cả trẻ con cũng chê mày. Ông chú xấu xa.”

Vương Dũng thẹn quá hóa giận đẩy hắn ra: “Cút đi! Đừng có dựa vào tao, làm như mày không có xương ý.”

Lưu Ngạn cũng cười, anh quay đầu bảo Lưu Tư Bách: “Tiểu Bách ra đây con, không được vô lễ như thế.”

Lưu Tư Bách không tình nguyện từ sau lưng anh đi ra, Vương Dũng vẫn chưa bỏ cuộc, ngồi xổm xuống nhéo nhéo má Lưu Tư Bách, dỗ ngọt: “Ngoan nào, gọi chú lần nữa, chú sẽ mua đồ chơi cho cháu.”

Lưu Tư Bách mếu mếu, mắt rưng rưng nhìn gã, bộ dáng vừa không dám phản kháng lại vừa không chịu khuất phục.

Lý Mục nhìn vậy không chịu nổi, liền đá Vương Dũng sang một bên: “Thằng hâm này, không thấy cậu bé bị mày làm cho sắp khóc à? Tiểu Bách ngoan, không phải khóc, không cần để ý đến ông chú xấu xa kia.”

Vương Dũng ủ rũ đứng lên, lầu bầu trong miệng: “Không biết ai là ông chú xấu xa, mày là đồ mặt người dạ thú.” – Gã quả thật không thể giữ được hình tượng, có Lưu Ngạn và trẻ con ở đấy mà cứ lớn tiếng văng tục.

Lưu Ngạn lắc đầu cười cười, xếp ra bốn cái bát xốp, vừa xếp nguyên liệu vừa hỏi: “Có ăn rong biển và rau thơm không?”

“Có có, chúng tôi không kiêng ăn.”

Lưu Ngạn “À” một tiếng, lẩm bẩm: “Lăng Vân Đoan không ăn rau thơm, phải cho cay một chút.”

Lý Mục và Vương Dũng đều nghe thấy, hai người liếc nhau, Lý Mục đảo mắt, hỏi thăm dò: “Nghe Vân Đoan nói hai người là bạn học cấp ba?”

“Sao? À đúng vậy, hồi cấp 3 chúng tôi học cùng lớp.”

“Vậy ông chủ nhỏ có nhớ bộ dáng của Vân Đoan trước kia không? Tôi thấy Vương Dũng nói lần đầu tiên nhìn thấy Vân Đoan cũng không giống như bây giờ.”

Lưu Ngạn không chút nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên là nhớ rõ. Hồi đó anh ấy không thích nói chuyện, cũng không để ý đến mọi người xung quanh, thành tích học tập rất tốt, hầu như là đứng thứ nhất của lớp, mà thể dục cũng khá, ngoại hình ổn, người bình thường không thể so sánh với anh ấy được, ngay cả đi bên cạnh cũng không có ai dám. Ừm… Nói thế nào nhỉ, bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái trong lớp hồi đó chính là anh ấy.” – Nói xong anh cười cười – “Bạch mã hoàng tử lạnh lùng, hoàn toàn khác hẳn với bây giờ.”

Lý Mục cười hì hì: “Ông chủ nhỏ nhớ rõ quá ha.” [ô bạn này cũng là 1 con hồ ly chính tông]

Sao Lưu Ngạn có thể không nhớ rõ chứ, anh đã dõi theo người ta sáu năm liền mà. Anh nhớ đến mức lần đầu gặp lại sau mười lăm năm, anh vẫn có thể nhận ra ngay được. Hồi đó anh và Lăng Vân Đoan là hai con người ở hai tầng lớp hoàn toàn khác nhau, một người ở trên đỉnh cao, một người chỉ tà tà ở mặt đất.

Vì sáng mai Lưu Tư Bách phải đi học, nên hơn chín giờ Lưu Ngạn đã dọn quán.

Ánh trăng hôm rằm rải xuống làm con đường sáng hẳn lên. Vài mẩu đá nhỏ văng ra dưới bánh xe ba gác lắc lư của hai bố con,

Lưu Tư Bách đứng sau ôm cổ Lưu Ngạn, gác cằm lên vai anh: “Bố này, mấy chú kia đều ở thành phố về đây đúng không?”

“Ừ.”

“Thành phố nào thế?”

“An Thành, ở tỉnh ta.”

Lưu Tư Bách trầm ngâm một hồi, lại hỏi tiếp: “Ở An Thành có trường đại học không bố?”

“Có, con hỏi làm gì?” – Lưu Ngạn hơi quay đầu nhìn cậu nhóc.

“Bố, sau này con sẽ thi đại học ở An Thành.”

Lưu Ngạn cười hỏi: “Tại sao? Các nơi khác có đại học lớn hơn mà?”

“Con không cần, con muốn học đại học ở An Thành, học xong rồi con sẽ lái xe về đón bố!”

Lưu Ngạn suy nghĩ một hồi mới hiểu ra được học đại học và lái xe có quan hệ gì, không khỏi cảm thán tư duy kì lạ của trẻ con. Cậu nhóc thấy mấy người kia đều từ An Thành tới, họ lại có xe riêng, thế nên cậu nhóc nghĩ chỉ cần đến An Thành là có xe. Lưu Ngạn trong lòng dở khóc dở cười, nhưng mặt vẫn nghiêm túc nói: “Được, bố chờ con lái xe ô tô về đón bố.”

Lý Mục và Vương Dũng mỗi người ôm hai gói to trở về, vừa vào cửa, Vương Dũng liền lập tức nịnh nọt đưa một phần vằn thắn cho Lăng Vân Đoan, bộ dáng khúm núm đứng bên cạnh: “Ăn vằn thắn đi, vừa mới làm xong đấy. Tay nghề của ông chủ nhỏ không tồi, người cũng tốt, nói chuyện lại dễ nghe, con trai lại ngoan ngoãn, tóm lại là không tồi.” – Mấy lời này của gã ý muốn tán dương Lăng Vân Đoan có mắt nhìn người, tìm được một người tốt, nhưng khi rơi vào tai người khác thì có thể hiểu theo vô số cách.

Lý Mục đứng sau lưng gã đen mặt, chỉ muốn đá chết tên ngu ngốc kia, không nói thì ai bảo nó câm chứ?

Triệu Kha húp một ngụm canh, chậm rãi nói: “Ừm, không tệ lắm, biết nấu ăn không?”

Lăng Vân Đoan mặt không biểu tình ăn một miếng vằn thắn rồi đáp lời: “Biết.”

Triệu Kha gật đầu: “Quả là không tồi, con người anh ta thành thật lại nhiệt tình, biết nấu nướng, quan tâm đến người khác, mấu chốt là có con trai không có vợ, về ở với nhau quá hợp.”

Lý Mục tròn mắt nhìn Triệu Kha, hôm nay là ngày gì vậy, ngay cả Triệu Kha cũng cố ý nói thế này? Chả lẽ phát sốt rồi? Hắn chống cằm nghĩ nghĩ, quyết định thuận theo tên kia: “Xem đi xem lại thì ông chủ nhỏ cũng tốt, thuộc loại người biết chịu đựng, ha ha ha…”

Lăng Vân Đoan: “………………”

Tối hôm đó ba người ngủ ở khách sạn trên trấn một đêm, hôm sau ăn một bữa vằn thắn nữa rồi mới về.

Đá được ba tên kia ra khỏi nhà, Lăng Vân Đoan cảm thấy lỗ tai mình được nghỉ ngơi.

Y ngồi xuống sofa, cẩn thận suy nghĩ.

Triệu Kha nói cũng đúng, y không thể tiếp tục mất thời gian như thế này được nữa. Cho dù y muốn như thế thì thực tế cũng không cho phép, y còn có gia nghiệp, cũng không thể phủi tay quẳng việc cho người khác được.

Nhưng mà làm thế nào để tiến thêm một bước là cả một vấn đề.

Mặc dù y cũng đã từng có bạn gái, nhưng cũng chưa từng phải suy nghĩ vấn đề phiền não như thế này, y chỉ cần ngồi yên, tự nhiên sẽ có người chủ động.

Nhưng chắc chắn Lưu Ngạn vĩnh viễn không phải là người có thể chủ động trong chuyện này.

Buổi tối Lưu Ngạn nhìn thấy y, ngạc nhiên hỏi: “Bọn anh Lý đâu rồi?”

“Về rồi, chúng nó còn bận việc.”

“Nhanh vậy sao, cũng không nói một tiếng, để tôi ra tiễn.”

“Tiễn chúng nó làm gì, anh cũng có tiễn tôi lần nào đâu.”

Lưu Ngạn cười: “Lần này anh đi tôi nhất định sẽ tiễn.” – Đưa vằn thắn cho y – “Cầm lấy này, cẩn thận không nóng.”

Túi vằn thắn ở trên tay anh mãi không có người đỡ lấy, Lưu Ngạn ngẩng đầu ngạc nhiên: “Sao anh không….”

Lăng Vân Đoan vương tay, không cầm túi vằn thắn mà nắm chặt lấy cổ tay Lưu Ngạn.

Trời rất lạnh, nhưng cả tay và trong lòng y thì đang rất nóng, làm Lưu Ngạn cảm thấy cổ tay mình như bị sắt nung ghìm lại.

Ánh mắt của y cũng nóng bỏng như tay y, cho dù dưới ánh sáng tù mù của ngọn đèn, vẫn có thể nhìn thấy từng đợt sóng thét gào trong đôi mắt đen kia.

Tay Lưu Ngạn bị giữ chặt, cả người chìm trong đôi mắt kia, nhất thời quên nhúc nhích.

Mãi đến khi một chú chó ở bên đường sủa một tiếng, Lưu Ngạn mới giật mình, vội giật tay về. Tuy vậy nhưng cảm xúc nóng bỏng trên tay vẫn không hề giảm bớt chút nào. Cảm giác xa lạ này khiến cho người ta sợ hãi, Lưu Ngạn lắp ba lắp bắp: “Anh….. Anh………”

Lăng Vân Đoan mím môi nhìn túi vằn thắn bị giật lại, chậm rãi rút tay về, đôi mắt cũng khôi phục vẻ ôn nhu như cũ: “Mai tôi cũng phải đi rồi.”

“A? ……Nhanh vậy……..”

“Cũng không nhanh,” – Y cười cười như bình thường – “Lần này chắc sẽ đi lâu, chuyện công ty chắc đã chất thành núi rồi.”

“Vậy, vậy…..” – Lưu Ngạn vậy nửa ngày cũng không biết phải nói gì, chuyện vừa rồi thực sự làm anh quá kinh hãi, nhưng trong chớp mắt, người khởi xướng lại làm ra vẻ không có việc gì nói nói cười cười, giống như một màn nắm tay vừa rồi không hề diễn ra vậy.

“Khi nào…Khi nào anh lại về?”

Khóe miệng Lăng Vân Đoan cong lên, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không biết trước được.”

“Vậy, mai, ngày mai tôi đễn tiễn anh?”

Lăng Vân Đoan nhẹ nhàng từ chối: “Không cần, việc buôn bán của anh quan trọng hơn. Thay tôi chào Tiểu Bách một tiếng.”

Y rất ít khi từ chối, đây là lần đầu tiền khiến cho Lưu Ngạn không biết phải làm gì, anh chỉ biết gật đầu: “Được, vậy… Anh đi đường cẩn thận.”

Trong ấn tượng của Lưu Ngạn, Lăng Vân Đoan rời đi luôn dứt khoát như thế, giống như y vừa xoay người, như việc hôm sau y không hề xuất hiện.

Cả một quãng thời gian dài tiếp theo, mỗi khi đi qua con phố này, Lưu Ngạn thường không tự giác ngẩng đầu nhìn, nhưng cánh cửa sổ kia luôn đóng chặt, chủ nhân của nó vẫn chưa về.

Lại nghĩ đến tối hôm đó, trừ bỏ cảm giác khó hiểu của cái nắm tay bất ngờ khi ấy, Lưu Ngạn không nhớ được gì cả, bởi vậy anh cũng không biết lúc ấy Lăng Vân Đoan rốt cuộc muốn làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.