Ngày Bình Thường (Bình Phàm Đích Nhật Tử)

Chương 31: Hôn một cái thôi



Hai người đưa Trần Bàng về nhà rồi, Lăng Vân Đoan bẻ lái, rẽ sang một con đường khác.

Lưu Ngạn ngạc nhiên: “Không về nhà à? Nếu anh có việc không tiện thì cứ để tôi xuống, tôi bắt xe về được mà.”

“Không có.” – Xe cua qua một con đường khác – “Giường của anh ở nhà cũ lắm rồi, anh đang tính mua cái mới, em chọn giúp anh nhé, anh không giỏi mấy khoản này lắm?” [cái này giống mua giường tân hôn quá   ]

“Tôi cũng không… Thôi được rồi, chúng ta cùng đi xem.”

Hai người đến siêu thị, từ trước tới giờ giường của Lưu Ngạn đều là giường gỗ bình thường, chưa mua loại đồ này bao giờ nên anh cũng không biết chọn. Lăng Vân Đoan đương nhiên càng chưa từng mua bán gì, vì thế hai người lượn trong siêu thị vài vòng, cuối cùng Lăng Vân Đoan quyết định mua cái lớn nhất, nhìn qua có vẻ chắc chắn nhất.

Trên đường về Lưu Ngạn vẫn luôn lầm bầm: “Mua cái gì mà to như thế chứ, phòng đã không rộng rồi, xoay người cũng khó.”

Lăng Vân Đoan quay đầu nhìn anh mỉm cười: “Vậy không xoay người nữa, cứ thế đi thẳng thôi.”

Bên siêu thị hẹn tầm mười hai giờ sẽ đưa giường tới, giờ vẫn còn sớm, Lưu Ngạn bảo Lăng Vân Đoan đưa mình tới nhà cũ của y.

“Nhà anh chắc chắn chưa quét dọn gì đúng không? Giờ tranh thủ thu dọn một lát, không tí nữa người ta đưa đồ tới lại luống cuống.”

Nhà của Lăng Vân Đoan, nhưng việc quét dọn nếu trông cậy vào y thì quả là không tưởng. Lưu Ngạn nhanh chóng xắn tay áo, lấy một chậu nước to, lau sạch bụi bặm.

Lăng Vân Đoan nhất nhất theo đuôi anh, giúp anh dịch ghế sang bên, lau mồ hôi cho anh, thỉnh thoảng lại hỏi: “Có mệt không? Có muốn nghỉ một chút không? Có khát không, anh đi mua nước cho em?” hay là “Để anh gọi người làm đến, nước lạnh lắm.”

Lưu Ngạn thấy y quá phiền, thẳng tay đuổi người ra chỗ khác.

Lăng Vân Đoan xấu hổ, liền về phòng dọn dẹp mấy thứ lặt vặt.

Giữa trưa hai người xuống nhà ăn qua loa một chút, sau đó lại về dọn dẹp tiếp.

Cái giường cũ kia bị hai người khiêng đến thùng rác dưới lầu, để đó, có thể là sẽ có người mang nó về.

Quả nhiên đúng như Lưu Ngạn nói, chiếc giường mới khá rộng, chiếm gần hết diện tích phòng, chỉ còn mỗi một lối đi nhỏ vừa một người đi qua.

Lưu Ngạn lẩm bẩm: “Xem đi, giường rộng như vậy, không dùng nhiều để thì chật chỗ, lại còn đắt nữa…”

Lăng Vân Đoan cười cười, vỗ vỗ chỗ bên cạnh y, ý bảo anh ngồi xuống bên cạnh: “A Ngạn, sáng nay anh tìm được thứ này, cho em xem.” – Y lấy từ ngăn kéo tủ cạnh đầu giường ra một cuốn sách, lớp da bọc bên ngoài đã ngả màu, có lẽ là đã cũ lắm rồi.

“A Ngạn, đến xem nào, đây có phải là em không?”

Lưu Ngạn nghi hoặc nhòm qua, đến khi nhìn rõ tấm ảnh trong tay y, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Anh còn giữ? Hồi trước chuyển nhà tôi làm mất, thật đáng tiếc… Để tôi nhìn xem nào, ngoài cùng này là thầy chủ nhiệm lớp mình, hồi trước nhìn thầy nhanh nhẹn lắm, giờ cũng già lắm rồi. Để tôi tìm anh… Anh ở chỗ nào, Lăng Vân Đoan… À ở đây! Nhìn xem, từ trước đến giờ vẫn đẹp trai như thế, bao nhiêu cô bạn thích anh, vậy mà anh lúc nào cũng trưng ra cái bản mặt lạnh như tiền, dọa người ta chết khiếp, dù có học giỏi đẹp trai thế nào cũng không ai dám nói

chuyện với anh… A đây, đây là tên mập Trần Bàng kia. Nhìn nó bây giờ ai nghĩ là nó cũng có lúc gầy như thế chứ. Còn cả Hứa Hiểu Quyên nữa, hồi đó xinh vậy mà giờ cũng vẫn xinh đẹp như thế…. Đây là lớp trưởng, còn cả lớp phó học tập nữa…”

Anh chỉ tay vào ảnh, nhận diện từng người một, đến hàng thứ hai, đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt bầu bĩnh của một thiếu niên thì giật mình, vội nhảy qua.

Lăng Vân Đoan nghẹn cười hỏi: “Là em phải không? Chỉ lại cho anh em nào.”

Lưu Ngạn phồng miệng than thở: “Có gì để xem, không được nhìn.”

Lăng Vân Đoan lấy lại bức ảnh, chọc chọc lên khuôn mặt ai kia: “Ai đây nhỉ? Đôi mắt tròn tròn, cái miệng cong cong, nhìn rất đẹp, em nói xem có đúng không?”

Lưu Ngạn giật lại bức ảnh, che trước ngực: “Ai biết là ai, không được nhìn.”

Bình thường nếu như thế Lăng Vân Đoan chắc chắn chỉ cười rồi thôi, nhưng hôm nay y lại có ý muốn trêu chọc anh, hai người như trẻ con giằng co bức ảnh.

“Anh thích nên anh càng muốn xem đấy. Em mau ngoan ngoãn đưa bức ảnh ra đây, nếu không anh sẽ dùng đại hình với em.”

“Không được… Á!”

Lưu Ngạn lùi về sau, cả người cong lại như con tôm. Anh có máu buồn, mà Lăng Vân Đoan lại cứ cố ý chọc vào eo anh, khiến anh cảm thấy rất khó chịu.

“Không được — ha ha ha ha ha — không được lấy — Tránh ra — ha ha ha ha ha…” – Anh ngã xuống giường lăn qua lăn lại, Lăng Vân Đoan vẫn không ngừng cù anh, làm anh không thể trốn được, mệt đến mức thở hồng hộc. [các bạn tùy ý tưởng tượng nha, cảnh này trong phim hay có lắm đó]

“Anh…Mau đứng lên… Không chơi với anh nữa… không chơi…” – Anh quá mệt, đành phải đầu hàng.

Lăng Vân Đoan dừng tay, lấy tấm ảnh để sang bên, cũng không đứng lên mà lại chống tay đè lên người anh, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì cười nhiều.

Lưu Ngạn vươn tay đẩy y: “Anh mau đứng lên đi, tôi còn chưa xem xong đâu.”

Lăng Vân Đoan bất động.

“Anh sao —-” – Lưu Ngạn không nói được nữa.”

Đôi mắt đen sâu lắng của Lăng Vân Đoan khẽ chuyển. Cảnh tượng này có chút quen thuộc, giống như đôi mắt anh khi xưa chăm chú dõi theo y. Lưu Ngạn hồi tưởng, nhưng chưa nghĩ xong thì người bên trên đã nói: “A Ngạn…” – Âm thanh này rất trầm ấm.

Lưu Ngạn tự dưng cảm thấy hồi hộp, tim đập nhanh, anh nghiêng đầu sang một bên, hơi kích động nói: “Anh đứng lên đi, buồn lắm….”

Lăng Vân Đoan dường như không nghe anh nói gì: “A Ngạn, anh… anh muốn hôn em, được không?”

Lưu Ngạn thật sự luống cuống, anh không phải là đứa trẻ lên ba không biết gì, mặc dù không nghĩ ra tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, nhưng với những vấn đề nguy hiểm anh đều cảm nhận được.”

“Anh, anh nói gì thế? Anh làm sao vậy? Nhanh đứng lên đi.”

Lăng Vân Đoan vẫn bỏ ngoài tai lời anh nói: “A Ngạn, em không nên cử động.”

Lưu Ngạn ngây người nhìn y, Lăng Vân Đoan giống như đang dỗ dành trẻ con: “Ngoan nào, không nên cử động.”

Âm thanh của y càng tiến sát hơn, càng thấp hơn: “Đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em, đừng cử động.”

Lưu Ngạn dường như là bị mê hoặc, không thể cử động được.

“Ngoan lắm… A Ngạn, nhắm mắt lại nào, nghe lời anh, nhắm mắt lại.”

Lưu Ngạn cứ ngây ngốc mà nhắm mắt, mí mắt vẫn không khỏi run rẩy. Anh cảm giác được Lăng Vân Đoan càng lúc càng áp sát anh, anh mơ hồ thấy có chỗ không thích hợp, nhưng lại không biết là chỗ nào.

Hơi thở ấm áp phả lên mặt anh, Lăng Vân Đoan thì thầm: “A Ngạn, để anh hôn em nhé, ngoan ngoãn nằm yên…”

Đôi môi ấm áp chạm vào môi anh, nhẹ nhàng ngậm lấy viền môi, quanh quẩn lưu luyến không muốn rời.

Trong đầu Lưu Ngạn như có một quả bom vừa nổ, sức công phá mãnh liệt khiến anh choáng váng.

Có bao nhiêu thứ muốn che giấu đều bị phơi bày dưới ánh mặt trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.