Ngày Bình Thường (Bình Phàm Đích Nhật Tử)

Chương 35: Anh nhớ em



Sáng sớm hôm sau, Lăng Vân Đoan quay trở lại An Thành.

Bàn cơm bình thường có ba người náo nhiệt là thế, giờ chỉ còn có một khiến Lưu Ngạn cũng chán không muốn ăn cơm nữa.

Công việc ở quán có khi thì rất bận rộn, khiến anh quay như chong chóng, nhưng cũng có lúc lại rất nhàn nhã, cả buổi chiều không có người khách nào. Mỗi khi như thế Lưu Ngạn thường đóng cửa quán quay về thôn Song Tỉnh.

Hiện tại đang là vụ xuân, anh về cũng phụ giúp gia đình một số việc.

Lăng Vân Đoan gửi chìa khóa căn hộ của y ở chỗ anh, khi rảnh rỗi anh cũng ghé qua mở cửa cho thoáng khí, chừng mười ngày thì quét dọn một lần, để cho Lăng Vân Đoan có về bất ngờ thì vẫn có chỗ ở.

Lưu Tư Bách cứ cuối tuần là gọi điện về. Vì không có điện thoại nên cậu nhóc gọi về quán tạp hóa ở trong thôn, cho nên cứ chiều thứ bảy là Lưu Ngạn sẽ túc trực ở nhà.

Lăng Vân Đoan không có tin tức gì. Mà anh có muốn báo tin gì cho y cũng không biết liên lạc thế nào, cũng không thể nhờ Trần Bàng chuyển lời hộ được. Tên mập kia có thể đem chuyện này thông báo cho cả thế giới biết luôn. Lưu Ngạn có thể coi như là đồng ý chuyện anh và Lăng Vân Đoan ở bên nhau, nhưng không có nghĩa là người khác cũng có thể biết chuyện này.

Đôi khi ở một mình, anh cũng nhớ con, nhớ Lăng Vân Đoan, nhưng anh luôn cố gắng giảm tối đa thời gian rảnh rỗi của bản thân, cho nên mỗi ngày của anh đều trôi đi rất nhanh.

Nhanh đến mức chạng vạng hôm đó rời khỏi thôn, nhìn thấy bóng dáng người kia đứng trước cửa quán, anh có chút hoảng hốt.

Lăng Vân Đoan đứng dưới gốc cây, hai tay đút túi. Bộ quần áo y mặc rất vừa vặn, lại tôn thêm vóc dáng của y, cả người tỏa ra khí thế nhàn nhã. Y quay đầu nhìn Lưu Ngạn, vội vàng bước về phía anh, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, nhưng giọng nói đã pha chút ủy khuất: “A Ngạn, anh nhớ em.”

Đúng là rất nhớ. Ngày nhớ đêm nhớ. Đã từng này tuổi rồi mới có được mối tình đầu, cảm giác như là mèo vào mùa xuân, nhưng lại phải cố gắng kiềm chế để người khác không cười mình, y chỉ chỉ vào mặt, tố khổ: “Em nhìn nè, anh gầy đi bao nhiêu, đều là do ăn không đủ no.”

Lưu Ngạn ngẩng đầu cẩn thận nhìn, nghe y nói như vậy cũng cảm thấy là y gầy đi, càng nhìn càng thấy gầy, không khỏi có chút đau lòng, giống như bản thân mình vất vả nuôi được con chó con mèo, có ngày nó nghịch ngợm đi mất, đến khi về chỉ còn da bọc xương, có chủ nhân nào không xót chứ?

“Sao lại gầy thế này? Công việc vất vả lắm sao? Anh đừng quá liều mạng, phải biết giữ gìn sức khỏe, làm việc điều độ chứ.”

Kỳ thật Lăng Vân Đoan cũng không gầy đi là bao. Y vốn không mập, hiện giờ hai má cũng chỉ hóp vào chút ít mà thôi, không nhìn kỹ cũng khó nhận ra được. Cũng đâu có phải là dùng thước đo được, hôm nay bao nhiêu cân ngày mai bao nhiêu lạng, thêm bớt được bao nhiêu chứ.

Y thấy Lưu Ngạn quan tâm, càng lấn tới: “A Ngạn, em có nhớ anh không?”

Hai người vẫn còn đứng trên đường, Lưu Ngạn nhìn trái nhìn phải, giống như kẻ trộm: “Nói linh tinh gì đấy!” – Rồi anh vội vàng mở cửa cho tên kia vào nhà.

Lăng Vân Đoan vẫn không chịu buông tha: “A Ngạn, em có nhớ anh không?”

Lưu Ngạn cúi đầu, biết không trả lời y sẽ không chịu bỏ qua, vì thế nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Lăng Vân Đoan còn không thỏa mãn: “Nhớ nhiều không?”

Lưu Ngạn giận, trả lời thế vẫn chưa vừa lòng sao? Anh giơ ra một tí ti ở ngón út: “Có như thế này thôi, đủ chưa?”

Lăng Vân Đoan cười cười: “Đủ, đương nhiên là đủ rồi. Của em có một chút, của anh lại nhiều thế này, hai chúng ta hợp lại là rất nhiều rồi.”

Lưu Ngạn cảm giác chua đến ghê răng, nhìn y bằng ánh mắt quái dị: “Anh làm sao thế?” – Sao có thể làm cái bộ dáng ngu ngốc thế chứ? Tuy lúc trước nói chuyện yêu đương anh đã cảm thấy y mê sảng rồi, nhưng không ngờ y lại giống như con gái mới yêu lần đầu thế, luôn vặn vẹo người yêu có yêu mình không, có yêu nhiều không? Mấy vấn đề này căn bản là không cần xoắn như thế, yêu thương nhung nhớ là một chuyện, chả lẽ còn định hỏi không yêu thì không nhớ sao? Thật ngu ngốc!

Lăng Vân Đoan cũng không ngốc, vì thế câu tiếp theo của y chuyển thành: “A Ngạn, anh đói quá.”

Lưu Ngạn cũng vui vẻ nói: “Chờ chút, em đi nấu cơm.”

Lần này Lăng Vân Đoan chỉ đi có hai mươi mấy ngày, theo lời y nói thì trong hai mươi mấy ngày này, y làm việc gấp đôi bình thường, cho nên có thể nhanh chóng trở về.

Lưu Ngạn không đồng ý nói: “Anh đừng tự gây sức ép cho bản thân như vậy, nhỡ đâu ốm ra thì sao? Nếu có muốn về thì cũng để khi nào rảnh rỗi về cũng được.” – Anh hạ thấp giọng lầm bầm – “…Cũng không chạy mất, gấp làm gì chứ.”

Lăng Vân Đoan chỉ lo ăn cơm, không nghe được câu cuối kia, đúng là tổn thất lớn lao của y.

Ăn cơm rửa bát xong xuôi, Lăng Vân Đoan biểu tình nghiêm túc ngồi ở ghế, kiểu như muốn thể hiện có điều muốn nói, vì thế Lưu Ngạn cũng khẩn trương rửa tay, ngồi xuống đối diện y.

“A Ngạn, anh thấy có chuyện chúng ta nên thương lượng một chút.”

“Chuyện gì?”

“Em không thấy là chúng ta thiếu thứ gì sao?”

Lưu Ngạn nghi hoặc: “Thiếu gì?”

Lăng Vân Đoan nghiêm túc: “Liên lạc, nói chuyện.”

“Gì cơ?”

“Em thấy đấy, chúng ta lâu lâu mới gặp nhau được một lần, mỗi lần chỉ có vài ngày, còn phần lớn thời gian chúng ta không biết người kia đang làm gì ở đâu, em không thấy đây là một vấn đề lớn sao?”

Lưu Ngạn nghĩ nghĩ, không cảm thấy đây là vấn đề gì lớn. Anh thì có thể đi đâu được chứ? Không bán quán thì về nhà giúp đỡ? Còn Lăng Vân Đoan, không phải y bảo ngày nào cũng bận việc sao? Còn có thể làm gì được nữa? Anh chưa kịp nói thì Lăng Vân Đoan đã tiếp lời: “Chúng ta nên nói chuyện nhiều hơn, không có việc gì cũng có thể gọi điện nói chuyện mà.”

Lưu Ngạn nói: “Em không có điện thoại.”

Lăng Vân Đoan nhìn anh, trong mắt có chút lên án, giọng nói pha vài phần ủy khuất: “Em có số điện thoại của anh mà, vì sao không gọi điện cho anh một lần? Em cứ gọi cho anh rồi anh gọi lại không được sao? Anh chờ hai mươi mấy ngày liền mà chả có một cuộc điện thoại nào của em cả.”

Cho nên y quanh co lòng vòng mãi như vậy chỉ là muốn hỏi Lưu Ngạn sao không gọi điện thoại cho y.

Vấn đề này thực ra Lưu Ngạn không nghĩ tới, anh không biết có thể nói chuyện gì. Cũng không thể gọi một cuộc điện thoại đường dài chỉ để hỏi thăm xem ăn cơm chưa, dặn dò đi ngủ sớm, tốn tiền lắm. Nhưng nhìn Lăng Vân Đoan có vẻ rất để ý chuyện này, Lưu Ngạn có chút áy náy: “Em xin lỗi… lần sau em sẽ nhớ.”

Lăng Vân Đoan quyết đoán nói: “Không có lần sau.”

“Gì?!”

“Anh muốn lắp điện thoại trong quán, khi nào muốn gọi thì gọi, mỗi ngày anh sẽ gọi điện về.”

Lưu Ngạn dở khóc dở cười: “Anh đừng có đùa…”

“Anh nói thật. A Ngạn, em nghĩ xem, nếu lắp điện thoại, mỗi lần Tiểu Bách gọi điện về cũng không cần phiền đến người khác. Anh nhớ em có thể gọi cho em. Hơn nữa không phải em và Trần Bàng quan hệ rất tốt sao, em có thể gọi điện cho cậu ta để hỏi thăm tình hình Tiểu Bách, như vậy không phải dễ dàng hơn sao? Hơn nữa, hiện tại nhà nào chả có điện thoại để liên lạc. A Ngạn, anh cho em hai lựa chọn, một là lắp điện thoại hai là mua di động.” [a này là điển hình của bá đạo công hả, từ đầu ta nghĩ là ôn nhu công cơ]

Này, hai cái này có gì khác nhau hả?

Lăng Vân Đoan còn nói: “Lắp điện thoại ở nhà vẫn hơn, di động lúc nào cũng phải mang theo người, cũng không tốt cho sức khỏe.”

Vì thế chuyện này được Lăng Vân Đoan đơn phương xác định. Sáng sớm hôm sau y đến bưu điện đăng kí, buổi chiều đã có người tới lắp ngay, ba hôm sau là có thể liên lạc được.

Lúc chuông điện thoại vang lên thì Lưu Ngạn đang nhào bột làm mỳ, nghe tiếng chuông thúc giục, anh vội vội vàng vàng rửa tay vào nghe điện thoại, trong lòng còn thầm nghĩ không biết là ai gọi, kết quả là nghe thấy tiếng Lăng Vân Đoan dương dương tự đắc ở đầu dây: “Thấy chưa, A Ngạn, được rồi nè, anh nhớ em.”

Lưu Ngạn âm thầm xem thường, cúp máy luôn, không lâu sau thì Lăng Vân Đoan đi vào quán, còn hỏi anh: “A Ngạn, sao em lại cúp điện thoại của anh.”

Thứ bảy Lưu Tư Bách gọi điện thông báo sẽ về nhà. Sau khi ăn cơm trưa xong, Lăng Vân Đoan vội vội vàng vàng đi đón cậu nhóc. Nhìn bộ dáng tích cực của y, người khác không biết còn tưởng y đi đón con y ấy chứ.

Lưu Tư Bách nhìn thấy Lăng Vân Đoan thì giật mình, nhưng vẫn vui vẻ chạy tới: “Chú Lăng, chú đến rồi! Bố cháu bảo là chú đi rồi mà?”

Lăng Vân Đoan cầm cặp sách cho cậu nhóc, cười nói: “Chú đã về rồi, thế nào, Tiểu Bách không chào đón chú à?”

Lưu Tư Bách vội vàng nói: “Không ạ, chỉ là cháu bất ngờ quá thôi.”

Lăng Vân Đoan bẹo má cậu nhóc: “Về sau chú cũng giống cháu, cuối tháng sẽ về nhà cháu ăn chực cơm, đến lúc đó đừng cầm chổi đuổi chú là được.”

“Không đâu ạ! Chú Lăng là người tốt mà, cháu thích chú mà.”

“A? Mới là thích thôi à? Vậy cháu thích ai nhất?”

“Đương nhiên là bố cháu rồi! Bố cháu xếp thứ nhất, ông nội bà nội thứ hai, hai bác với anh Tiểu Bằng thứ ba, chú Lăng…. chú đứng thứ tư được chứ?” – Lưu Tư Bách gãi đầu xòe bàn tay, âm thanh càng lúc càng nhỏ, thật cẩn thận nhìn Lăng Vân Đoan, có chút áy náy.

Lăng Vân Đoan vươn tay xoa đầu cậu nhóc, nói: “Được mà, thứ tư cũng rất tốt.”

Lúc ăn cơm chiều, Lăng Vân Đoan đề nghị dẫn Tiểu Bách ra ngoài chơi, huyện bên cạnh có một khu vườn quốc gia, hiện tại đang là mùa xuân, phong cảnh rất đẹp, thích hợp để đi chơi.

Lưu Ngạn vốn không mấy hứng thú, nhưng không chịu nổi một lớn một nhỏ làm nũng với anh, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Được đi chơi, Tiểu Bách là người vui vẻ nhất. Cậu nhóc cầm máy ảnh của Lăng Vân Đoan, chạy chỗ này chỗ kia chụp linh tinh, ngay cả bụi cỏ nhỏ ven đường cũng được cậu nhóc ưu ái.

Lưu Ngạn vốn không đồng ý đưa máy ảnh cho cậu nhóc cầm: “Anh đừng có cái gì cũng chiều nó, nhỡ nó làm hỏng đồ thì sao?”

Lăng Vân Đoan cười phản đối: “Nó làm nũng thì cái gì em chả đồng ý? Bản tính của Tiểu Bách là đứa trẻ ngoan, sao có thể làm hỏng đồ được.”

Lưu Ngạn nói: “Anh không có con sao biết được nuôi con vất vả thế nào, trẻ con học tốt cũng nhanh, mà học cái xấu cũng nhanh.”

Anh vừa nói xong, liền ý thức mình nói sai, vội vàng sửa: “Xin lỗi, em…”

“Không sao cả.” – Lăng Vân Đoan cười cười – “Anh quả thật không có kinh nghiệm, còn phải học em nhiều.”

Lưu Ngạn quan sát mặt y, thấy y thực sự không có chút nào khó chịu, mới yên lòng. Nhưng câu nói vô tình vừa rồi khiến anh nhận ra một chuyện làm anh băn khoăn bấy lâu. Lăng Vân Đoan không có con, y còn nói sẽ ở bên anh suốt đời, vậy về sau cũng sẽ không thể có con được? Vậy phải làm gì bây giờ?

Vấn đề này cứ loanh quanh mãi trong đầu Lưu Ngạn, làm anh không có tâm tư để chơi đùa.

Buổi tối Lưu Tư Bách làm bài tập trong nhà, Lăng Vân Đoan kéo Lưu Ngạn ra ngoài nói chuyện phiếm, Lưu Ngạn cũng không lòng vòng, nói ra tâm tư của mình.

Vậy mà Lăng Vân Đoan không có chút để ý nào cả, y chỉ nói “Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, cùng lắm thì về sau trên di chúc viết tên Tiểu Bách là được.”

Bị Lưu Ngạn trừng mắt nhìn hồi lâu, y mới bảo đó chỉ là đùa thôi, bảo anh không cần quá lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.