Vài ngày sau đó, tinh thần của Lăng Tiểu Lưu không được tốt lắm, cả người ủ rũ, có khóc vài lần, về sau không khóc nữa, có lẽ cũng không còn sức mà khóc. Bé con nằm trên giường, đôi mắt sưng đỏ vì khóc, không nói không rằng, Lưu Ngạn cứ nhìn đến là lại đau lòng, hận không thể cả ngày ở bên cạnh bé. Mấy hôm nay anh cũng bỏ bê chuyện ở quán, toàn bộ thời gian đều dồn vào chăm sóc bé con.
May mắn trẻ con vốn hay quên, chỉ cần cố gắng qua được mấy ngày này thì mọi chuyện sẽ ổn.
Nửa đêm hôm đó Lưu Ngạn mới mơ mơ màng màng thiếp đi, đến gần sáng thì bừng tỉnh, phát hiện bảo bối ở giường bên cạnh không thấy đâu. Anh sợ hãi bật dậy, lo lắng đến dựng cả tóc.
Anh vội vội vàng vàng đến cả giầy cũng không kịp xỏ, chỉ khoác thêm áo ngoài chạy ra, lại phát hiện bóng dáng nho nhỏ kia ở phòng khách, anh vội vàng mở đèn.
Lăng Tiểu Lưu vươn người với lên bàn ăn còn cao hơn cả người bé, nghe thấy tiếng động, bé quay đầu, thấy Lưu Ngạn, bé vội vàng giấu tay ra sau lưng, cúi đầu hối lỗi, rồi lại ngẩng đầu cắn ngón tay, ủy ủy khuất khuất nói: “Con đói—”
Thần kinh căng thẳng lúc này được thả lỏng, thiếu chút nữa thì Lưu Ngạn đã ngồi xụp xuống, Lăng Vân Đoan đi ra sau vội vàng đỡ lấy anh.
Lưu Ngạn nhẹ nhàng đẩy tay Lăng Vân Đoan ra, đi qua ôm lấy Lăng Tiểu Lưu ngồi lên ghế, xoa xoa đầu bé, dỗ dành: “Tiểu Lưu chờ một chút, chú đi pha sữa cho con.”
Lăng Tiểu Lưu nhìn anh, lại nhìn Lăng Vân Đoan, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm mặt bàn.
Lưu Ngạn nháy mắt với Lăng Vân Đoan, ý bảo y đến đây chơi với bé, còn mình thì đi vào phòng bếp.
Lăng Vân Đoan ngồi ngay ngắn bên cạnh Lăng Tiểu Lưu, nhìn chằm chằm đứa con mới nhận một lúc, không biết nên làm gì. Lại thấy tay bé con đầy nước miếng, liền lấy giấy ăn lau cho bé. Tay bé con nho nhỏ, lại mũm mĩm mềm mềm như không có xương, Lăng Vân Đoan có chút ngạc nhiên cầm tay bé con, nhéo nhéo thử.
Lưu Ngạn lắc lắc bình sữa đi ra, thấy Lăng Vân Đoan cầm tay Lăng Tiểu Lưu nghịch đến không biết trời đất là gì, bé con thì mắt rơm rớm, muốn khóc mà không dám khóc.
Lưu Ngạn nhất thời tức giận, đi đến gõ cho Lăng Vân Đoan một cái, đuổi y đi: “Ngồi ra chỗ khác, lớn vậy rồi còn bắt nạt trẻ con, anh có biết xấu hổ không hả?”
Lăng Vân Đoan sờ sờ mũi xấu hổ, ngoan ngoãn đứng lên nhường chỗ cho Lưu Ngạn.
Lưu Ngạn ôm lấy Lăng Tiểu Lưu, để bé ngồi lên đùi mình, cho bé tự cầm bình sữa nhẹ giọng nói: “Uống từ từ thôi, về sau có đói thì phải gọi chú, Tiểu Lưu nhớ không được tự mình vào bếp lấy đồ nghe chưa?”
Lăng Tiểu Lưu uống sữa, mắt giương lên nhìn anh khẽ chớp một cái, gật gật đầu.
Qua đêm nay, Lăng Tiểu Lưu dần dần có sức sống trở lại, tuy rằng vẫn còn có chút sợ hãi, nhưng rất thích bám đuôi Lưu Ngạn, thấy Lăng Vân Đoan thì trốn.
Lưu Ngạn đã vài lần dạy bé gọi Lăng Vân Đoan là bố, đều bị bé con không tình nguyện hàm hàm hồ hồ kêu một tiếng gì đó cho qua, còn về phần gọi Lưu Ngạn là chú, không quá hai ngày bé đã quen, gọi cứ ngọt xớt.
Chuyện này có thể coi là một bước dài trong nhận thức của bé con, có thể tiếp tục đi những bước tiếp theo.
Lúc nhận nuôi bé con, Lưu Ngạn cũng có hỏi sinh nhật của bé. Nhưng mà ngay cả viện trưởng cũng không rõ, chỉ đoán đoán bé con sinh vào mùa hạ. Vì thủ tục hộ khẩu, nên anh lấy ngày nhận nuôi bé làm sinh nhật cho bé luôn. Tính như vậy thì năm nay Lăng Tiểu Lưu vừa tròn ba tuổi.
Ở trên trấn trẻ con ba tuổi bắt đầu đi nhà trẻ, sáu tuổi học tiểu học. Lưu Tư Bách không đi nhà trẻ, ngay cả học tiểu học cũng bảy tuổi mới đi, nhưng cũng không thua kém con cái nhà khác. Nhưng đây là con của Lăng Vân Đoan, nên Lưu Ngạn muốn y quyết định.
Lăng Tiểu Lưu nhập vào hộ khẩu của Lăng Vân Đoan ở An Thành, nếu muốn đi học thì phải tới An Thành, nhưng bên đó lại không có người chăm sóc cho bé con, tình huống của Lăng Tiểu Lưu lại đặc thù, thuê bảo mẫu nhất định không thích hợp. Hơn nữa thực sự bé còn quá nhỏ, cũng không cần thiết phải đến trường sớm, cho nên ý tứ của Lăng Vân Đoan là cứ để bé ở bên cạnh Lưu Ngạn, hai năm nữa rồi tính tiếp.
Lưu Ngạn không có ý kiến. Anh rất lo lắng nếu đem bé con giao cho người khác, cho nên anh tình nguyện tự mình chăm bé, cho dù có vất vả một chút.
Nuôi một đứa trẻ không phải là chuyện dễ dàng, tiền mua sữa một tháng cũng đã lên đến gần một ngàn, đây mới chỉ là một thứ, còn bao nhiêu thứ nữa phải chi, số chi phí này còn lớn hơn cả số tiền tiêu hàng tháng của hai cha con Lưu Ngạn, cho nên đương nhiên là Lăng Vân Đoan chủ chi việc này.
Y mở tài khoản cho Lưu Ngạn, để anh hàng tháng đến lấy tiền.
Vì thế sổ sách của Lưu Ngạn từ một biến thành hai, một quyển là các khoản chi tiêu của anh và Lưu Tư Bách, một quyển là chi tiêu tiền của Lăng Vân Đoan cho Tiểu Lưu, ngày nào ngày nào mua những gì bao nhiêu tiền đều ghi rõ ràng.
Với việc ghi chép này của anh Lăng Vân Đoan vô cùng bất đắc dĩ, nhưng Lưu Ngạn nói: “Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, tiền nong rành mạch đến sau đỡ rắc rối.”
Lăng Vân Đoan đùa: “Anh em ruột đương nhiên phải rõ ràng, nhưng em đã thấy vợ chồng nhà nào tính toán như thế chưa?” [cứ vợ vợ chồng chồng nghe mà thấy ngọt ngào quá cơ]
Không phải là lần đầu tiên bị trêu đùa nhưng Lưu Ngạn vẫn đỏ bừng mặt. Như kiểu là thói quen vậy mỗi lần bị y trêu chọc là anh lại đỏ mặt.
Kỳ thật anh cũng chưa tính toán hết mọi thứ rõ ràng. Lăng Tiểu Lưu vẫn ăn chung với anh ở quán những gì bao nhiêu lần anh không tính được, lại còn Lăng Vân Đoan đến ăn chực cơm anh cũng không tính. Thế cho nên Lăng Vân Đoan hay đùa, ông chủ lớn là y bị ông chủ nhỏ bao nuôi.
Tình huống của bé con ổn định lại, Lưu Ngạn liền mang bé về quán ăn. Anh bận việc ở bên ngoài, bé con ở trong buồng chơi với một đóng đồ chơi. Không phải Lưu Ngạn không cho bé ra ngoài, mà là bé con có vẻ hướng nội, còn chưa quá quen thuộc với hoàn cảnh mới, cứ thích chơi một mình, nên anh chiều theo bé.
Lăng Vân Đoan cũng bị Lưu Ngạn đuổi về An Thành. Lần này y về trấn cũng khá lâu, khi làm hộ khẩu cho Lăng Tiểu Lưu cũng về An Thành, nhưng mà chưa ghé qua công ty lần nào, ông chủ thế này quả thật không xứng với hai chữ ông chủ.
Lưu Tư Bách mỗi ngày đều gọi điện về, Lưu Ngạn đều đưa cho bảo bối nghe. Không biết cậu nhóc nói những gì, nhưng bé con từ đầu đến cuối chỉ nghe, không nói gì cả.
Lăng Vân Đoan cũng gọi tới, Lưu Ngạn chủ động đưa cho Lăng Tiểu Lưu nghe, còn dỗ bé gọi bố(爸) đi. Lăng Tiểu Lưu gọi không biết là “Nằm nằm(趴趴)” hay “bát bát(八八)” nữa, Lăng Vân Đoan ừ một tiếng, sau đó cả hai cha con đều không nói gì.
Lưu Ngạn cũng ngạc nhiên, Lăng Vân Đoan rõ ràng là biết dỗ trẻ con, nhìn y có thể thu phục được Lưu Tư Bách cơ mà, vì sao gặp con mình mà nửa chữ cũng không phun ra được thế?
Tới cuối tháng, Lăng Vân Đoan gọi điện nói không thể trở về được, có một vài việc quan trọng cần phải giải quyết gấp. Y ở đầu dây bên kia giả bộ nhu nhược yếu đuối cầu an ủi, đòi Lưu Ngạn hôn y một cái. Lưu Ngạn cả người run rẩy nổi hết da gà, mạnh tay cúp máy không chút khách khí.
Lưu Tư Bách về nhà, bám dính lấy em trai không rời một chút. Lăng Tiểu Lưu có vẻ rất thích cậu nhóc, cùng cậu nhóc chơi đùa rất vui.
Mỗi tháng Lưu Tư Bách về một lần, gần như lần nào về hai bố con cũng về thôn Song Tỉnh thăm ông bà nội. Lưu Ngạn thấy dạo gần đây bận rộn không về được, nên hôm nay quyết định đưa hai đứa con về thăm nhà.
Với người ngoài, Lăng Tiểu Lưu là con ruột Lăng Vân Đoan. Vợ chồng y ly dị khi bé còn nhỏ, Lăng Vân Đoan bận rộn công việc, bảo mẫu lại chăm sóc bé không tốt. Lần về quê vừa rồi Lăng Vân Đoan tình cờ gặp Lưu Ngạn, thấy anh đồng cảnh ngộ, lại có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, hai người còn là bạn học cũ, liền nhờ vả anh chăm sóc đứa nhỏ giùm. Lý do này tuy đường hoàng, lúc nói Lưu Ngạn vẫn có cảm giác hơi chột dạ, nhưng dùng để đối phó với mọi người xung quanh khá ổn.
Người nhà Lưu Ngạn cũng nửa tin nửa ngờ.
Lăng Tiểu Lưu trắng trẻo dễ thương, mũm mĩm đáng yêu, ai gặp cũng thích, hơn nữa cha mẹ không ở gần, tuổi nhỏ đã phải sống với người ngoài, lại càng khiến mọi người thương hơn.
Cả nhà Lưu Ngạn vây quanh bé, người này ôm người kia nựng, mẹ Lưu Ngạn len lén kéo Lưu Ngạn sang một bên hỏi: “Ngài Lăng kia đưa con cho con nuôi, vậy có ngỏ lời gì không?”
Lưu Ngạn nhất thời không hiểu: “Lời gì cơ mẹ?”
“Ai nha, thằng ngốc này, con nuôi con nhà người ta không công à? Chăm trẻ con vất vả lắm đấy.”
Lưu Ngạn bất đắc dĩ nói qua loa: “Có có, cũng không thể nuôi không công được.”
Lúc này Hứa Xuân Anh mới yên tâm: “Vậy là được rồi, xem ra ngài Lăng này cũng là người làm việc lớn, không đến mức không hiểu lễ nghĩa gì.”
Giữa trưa ba cha con ở lại ăn cơm, Lưu Ngạn nấu cho Tiểu Lưu một bát canh trứng ăn với cơm, thêm nửa quả táo với một bình sữa.
Hứa Xuân Anh thấy liền nói: “Ai u, trẻ con giờ phiền phức thật. Mẹ nhớ hồi trước Tiểu Bách lớn như vậy có một bát cơm với nước đường cũng khó khăn, còn Tiểu Bằng thì chỉ có khoai sọ thay cơm, đúng là không so được với bây giờ.”
Lưu Ngạn cười nói: “Hiện giờ nhà nào cũng chăm trẻ con như vậy, có khi một ngày phải chưng vài quả trứng ấy.”
“Nhưng mà cha đứa nhỏ này là người có tiền, khác với chúng ta, chỉ cần nuôi lớn là được.”
Lưu Tư Bách ngồi bên cạnh Lăng Tiểu Lưu, dùng đũa gắp một miếng cá viên trêu bé: “Bảo bối có ăn không? Cá viên ăn ngon lắm, nhìn anh đây này… A, hết rồi.”
Tầm mắt của Lăng Tiểu Lưu chuyển từ đôi đũa của Lưu Tư Bách sang hai má đang phồng lên, bé con quệt miệng, kéo kéo góc áo Lưu Ngạn, chỉ vào bát cá viên trên bàn: “Muốn ăn—-viên viên—-”
Lưu Ngạn trừng mắt nhìn Lưu Tư Bách, lấy thìa xắn một miếng cá viên nhỏ đưa đến bên miệng Lăng Tiểu Lưu: “Chỉ có thể ăn một chút thôi, bảo bối muốn ăn thì tối chú làm cho con, giờ con ăn nhiều rồi, ăn thêm nữa sẽ nổ bụng đấy.”
Cả buổi chiều ba bố con chơi ở thôn, đến gần tối thì quay trở về trấn. Vừa về tới nhà thì nhận được điện thoại của Lăng Vân Đoan, y chất vấn: “A Ngạn, hôm nay em đưa các con đi đâu thế? Anh gọi mấy cuộc mà không ai nghe máy.”
Lưu Ngạn thiếu chút nữa thì quăng điện thoại đi, “các con” là có ý gì? Người khác không biết còn tưởng là hai người sinh con đấy.
Bên kia vẫn tiếp tục: “A Ngạn, sao em không nói gì, anh nhớ em muốn chết luôn, hôn anh một cái đi nào.”
Lưu Ngạn không nhịn được cúp máy luôn. Đồ không biết xấu hổ, càng già da mặt càng dày.