Thuyết phục được Lưu Ngạn rồi thì mọi chuyện kế tiếp đơn giản hơn nhiều. Hai đứa nhóc thì không cần hỏi, cha mẹ đi đâu thì chúng sẽ đi đó là đương nhiên, huống chi cả hai đứa đều rất háo hức được tới An Thành. Về người nhà Lưu Ngạn, Lăng Vân Đoan cùng anh về nói chuyện. Mặc dù bố mẹ Lưu Ngạn vẫn có hơi khó hiểu, nhưng chuyện quán của Lưu Ngạn đang ế ẩm là sự thật, nếu có thể có cách khác kiếm thêm thu nhập, cũng không gì là không thể. Nhưng hai người vẫn lo lắng vì Lưu Ngạn phải đi nơi khác, sợ không quen thuộc, lại lo có gì bất trắc.
Lưu Ngạn hứa vài ngày sẽ gọi điện thoại về nhà một lần, Lăng Vân Đoan cũng đưa số di động của y cho họ, để nếu có việc gì thì cũng tiện liên lạc. Mẹ Lưu Ngạn kéo anh lại dặn dò hồi lâu, rằng đi ra ngoài phải chú ý cái gì cái gì, phải ăn cơm đúng giờ, chăm sóc Tiểu Bách cẩn thận, mãi mới chịu cho anh đi.
Bên kia Lưu Tư Bách sang tạm biệt Lưu Tư Bằng. Tiểu Hắc Tử giờ trông đã ra dáng người lớn lắm rồi, mọi người trong nhà còn bảo tầm hai năm nữa sẽ kiếm vợ cho cậu chàng. Lưu Tư Bách đứng trước mặt nó thật sự trông giống trẻ con vô cùng.
Lưu Tư Bằng nhức đầu, suy nghĩ một hồi mới nói được: “Có người bắt nạt thì gọi điện cho anh, anh sẽ giúp em đánh cho nó một trận.”
Tính tình cậu chàng vẫn như hồi trước, kiên quyết không để người nhà mình chịu thiệt.
Lưu Tư Bách gật đầu: “Vâng ạ, sẽ không ai bắt nạt em đâu.” – Nhìn thấy Lưu Ngạn đã xong, chỉ còn chờ mình, cậu nhóc vội chạy đi, còn quay lại vẫy vẫy tay – “Anh Tiểu Bằng, tạm biệt!”
Bốn người đi càng lúc càng xa, Lưu Tư Bằng nhìn theo bé con trong tay hai người, trong lòng có chút mất mát. Em trai nó giờ đã thành anh trai rồi, người anh trai như nó có vẻ thành dư thừa rồi.
Buổi tối cả nhà bắt đầu thu dọn đồ đạc. Lăng Vân Đoan thì chỉ mang người đến rồi mang người đi, chả có đồ đạc gì. Nhưng giờ thêm hai đứa nhỏ nữa, chỉ riêng hai đứa cũng đã đến hai thùng to, cuối cùng Lưu Ngạn lại phải xếp lại, bỏ bớt một số thứ, chỉ đem theo những thứ gì cần thiết.
Sáng hôm sau một nhà bốn người dậy sớm, Lưu Ngạn làm bữa sáng cho cả nhà, ăn no rồi thì dùng vải trắng phủ lên đồ đạc trong nhà, lại kiểm tra thêm một lần, xác định không có gì quên mới khóa cửa xuất phát.
Lăng Vân Đoan lái xe, Tiểu Lưu ngồi trên đùi Lưu Ngạn với Lưu Tư Bách ngồi ghế sau.
Trẻ con được đi chơi thường rất háo hức, Lưu Tư Bách vẫn ghé vào cửa sổ nhìn quanh, con đường này lần trước ba người cũng đã đi qua, mỗi lần thấy thứ gì quen thuộc là cậu nhóc lại cao hứng chỉ cho Lưu Ngạn.
“Bố ơi, nhìn kìa! Là tòa tháp lần trước!”
“A! Lại là cái thuyền này! Bố ơi, sao cái thuyền này vấn ở đây?”
Lưu Ngạn không biết, đành nhờ người ngồi trước kia trợ giúp.
Lăng Vân Đoan rẽ lên cầu, giải thích cho cậu nhóc: “Đó là một nhà hàng nổi, là một chiếc thuyền lớn tạo thành, nếu cháu muốn thì nó cũng vẫn có thể chạy được.”
Lưu Tư Bách giật mình: “Hóa ra là vậy. Chú biết nhiều thứ quá!”
Lăng Vân Đoan liếc qua gương chiếu hậu, thấy Lưu Ngạn mỉm cười, nói: “Ở An Thành cũng có mấy nhà hàng như vậy, có thời gian chúng ta sẽ đi ăn một bữa.”
Lưu Tư Bách hoan hô: “Thích quá—-!”
Dần dần qua khỏi phạm vi quen thuộc, Lưu Tư Bách vẫn không ngừng cảm thán: “Bố, nhìn kìa! Cánh đồng lớn thật đấy! Người nhìn trông bé tí!”
“Bố ơi! Trên núi có nhiều cối xay gió thế! Là máy phát điện đúng không?”
Cậu nhóc không ngừng reo lên, khiến Lăng Tiểu Lưu cũng ngạc nhiên không thôi, cái đầu nho nhỏ cũng ngó nghiêng ra hai bên, xoay đến xoay lui trên đùi Lưu ngạn, muốn tự mình ngồi gần cửa sổ.
Lưu Ngạn thấy bé xoay nhiều quá, đành phải đặt bé xuống, một tay giữ đằng sau che chở. Kính xe phản chiếu gương mặt Lăng Tiểu Lưu, đôi mắt đen tròn, cái miệng nhỏ nhắn há ra vì ngạc nhiên, mấy sợi tóc lơ thơ rối bù, làm bé con thêm vài phần ngốc ngốc, khiến Lưu Ngạn phì cười.
Đi vài giờ, đến gần giữa trưa thì tới An Thành.
Thành phố trung tâm đương nhiên là khác biệt so với huyện. Nhà cao tầng san sát nhau, trên đường xe cộ tấp nập, dường như không bao giờ dứt.
Lăng Vân Đoan đi vào thành phố, rẽ trái rẽ phải một hồi, mãi đến khi mấy người khác chóng cả mặt mới dừng lại ở một gara.
Hồi trước cũng nói qua, Lăng Vân Đoan ham muốn tình cảm gia đình, sinh ra một loại cổ quái, là đi mua nhà. Trong miệng đám bạn của y thì có thể nói: “Đây là bệnh, phải trị.”
Đương nhiên là điều này không ảnh hưởng đến toàn cục, chứng bệnh cuồng cỏn con này y cũng chưa từng nhác tới với Lưu Ngạn.
Căn hộ Lăng Vân Đoan đưa Lưu Ngạn đến là căn hộ gần công ty nhất, bình thường y cũng hay ở đây nhất nên phòng ở cũng không quá lạnh lẽo. Căn hộ này có diện tích chừng một trăm ba mươi mét vuông, ba phòng hai sảnh, trong đó có một phòng ngủ được sửa lại làm thư phòng, cho nên giờ chỉ còn hai phòng ngủ. Lăng Vân Đoan hiển nhiên là tính toán về đây, y để Lưu Ngạn nghỉ ngơi, còn mình đem đồ của hai đứa con xếp vào một phòng, hành lý của Lưu Ngạn đương nhiên là ở phòng của y rồi.
Lưu Ngạn ngồi nghiên cứu phòng khách. Nói thật thì căn phòng được trang trí tinh xảo tao nhã, tường màu trắng ngà, kết hợp với màu nâu của sàn gỗ, cảm giác sạch sẽ làm người ta không dám chạm vào. Nhưng trong mắt anh, căn nhà này giống như là nơi để trưng bày chứ không phải là một căn nhà đúng nghĩa. Cho dù mọi thứ đều đầy đủ, đồ đạc phòng bếp không thiếu thứ gì, nhưng nó không hề có dấu vết được sử dụng, không có chút hơi người nào. Căn nhà mà không có người ở, cho dù có đẹp đến đâu cũng vẫn tạo cho người ta cảm giác lạnh lẽo.
Hai cậu nhóc dường như cũng có cảm giác này, Lưu Tư Bách không còn hưng phấn như vừa rồi nữa, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Lưu Ngạn. Lăng Tiểu Lưu thì bám chặt đùi Lưu Ngạn cọ cọ đòi ôm.
Lưu Ngạn để hai đứa trẻ ngồi chơi ở salon, còn mình thì qua phòng bếp xem xét một lượt. Anh mở tất cả các tủ bếp, không thấy thứ gì ăn được, tủ lạnh trống rỗng chỉ có vài lon bia không biết hết hạn từ bao giờ, cũng không biết là bỏ vào từ lúc nào nữa.
Lưu Ngạn thở dài, lại đi vào phòng ngủ gọi Lăng Vân Đoan: “Trong nhà không có đồ ăn, chúng ta ra ngoài ăn trưa trước đã.
Giờ là bữa trưa nên tất cả các nhà hàng ở khu trung tâm chợ đều chật kín chỗ. Vất vả lắm bốn người mới tìm được một nhà hàng còn trống, đến khi ngồi vào bàn rồi, chờ mãi vẫn chưa thấy đồ ăn lên.
Ba người không biết nên thế nào thì Lăng Tiểu Lưu đã nhanh chóng bày tỏ ý kiến.
Lưu Ngạn ôm bé lên, dỗ dành vài câu, cau mày nói với Lăng Vân Đoan: “Anh dẫn em đi mua mấy thứ, trong nhà không có cái gì cả, bình thường anh ở nhà cũng không ăn uống gì sao?”
Lăng Vân Đoan đương nhiên có ăn, nhưng nấu nướng thì không, thế nên trong bếp không có hạt gạo nào cả, ngay đến cả gián với chuột cũng không sống được ở đấy. Y thấy Lưu Ngạn mất hứng, vội lấy lòng nói: “Bình thường anh không nấu nướng gì, không phải là chờ em đến sao? Lát nữa cần cái gì thì em cứ nói, để anh đi mua.”
Lưu Ngạn rót cho Lăng Tiểu Lưu một chén nướng, lạnh lùng nói: “Để em đi theo. Anh đến tương với dấm còn không phân biệt được thì mua bán gì.”
Lăng Vân Đoan xấu hổ, thức thời im lặng.
Ăn uống xong xuôi, mới đầu hai người định để hai đứa trẻ về nhà, nhưng Lưu Ngạn thấy thế không ổn. Ở đây lạ nước lạ cái, bọn trẻ kiểu gì cũng sẽ lo lắng, giờ để chúng ở nhà một mình, chắc chắn sẽ không yên tâm được.
Vì thế cả bốn người cùng tới siêu thị.
Lăng Vân Đoan phụ trách đẩy xe hàng đi sau, Lưu Ngạn nắm tay Lăng Tiểu Lưu chọn lựa các loại đồ dùng, còn Lưu Tư Bách thì hào hứng chạy ngược chạy xuôi.
Lưu Ngạn dừng ở giá bày các loại trà, ngẩng đầu thấy có loại in giá một hai trăm một gói mà sợ. Ở nhà anh toàn uống lá trà sao khô là xong, không ngờ ở bên ngoài lại bán đắt như thế. Lại còn mì sợi nữa chứ, ở trên trấn bán có 5 đồng một cân, ở đây đóng gói có ba lạng mà đã ba đồng rồi, Lưu Ngạn xót tiền tí nữa thì không mua.
Đến khi tính tiền, Lăng Vân Đoan lôi trong ví ra mấy tờ hồng, cho dù không phải tiền của mình, Lưu Ngạn cũng tiếc đỏ mắt.
Lăng Vân Đoan buồn cười nhìn anh, nhưng sợ Lưu Ngạn thẹn quá hóa giận nên phải cố nhịn xuống: “Từng này đã đủ chưa? Em xem xem có cần phải mua gì nữa không?”
Lưu Ngạn đếm đếm qua mấy gói to, gạo, mì, dầu, mắm muốn, dấm, tương đều đã đủ, rau dưa hoa quả thịt thà cũng mỗi loại một ít, ngoài ra còn có một thùng sữa nữa, anh gật đầu: “Được rồi, đủ để làm bữa tối nay, còn gì thiếu thì mai tính tiếp.”
Chỗ này cách nhà Lăng Vân Đoan không xa, trên đường về Lưu Ngạn cố gắng nhớ kỹ đường đi.
Về nhà là lại bắt đầu dọn dẹp, Lưu Ngạn xếp quần áo của hai cậu nhóc vào tủ, sắp xếp gọn gàng lại phòng cho hai đứa, sau đó sang phòng bên, lấy quần áo của mình cho vào tủ, mãi đến khi để ý thấy trong tủ có treo cả complet, mới quay qua hỏi Lăng Vân Đoan: “Tối anh ngủ đâu?”
Lăng Vân Đoan ngồi ngay ngắn trên giường, mỉm cười nhìn anh: “Anh ngủ cùng em.”
Mặt Lưu Ngạn đỏ bừng, tay giữ chặt mắc áo, lắp bắp: “Không, không được, em sang phòng khác ngủ.” – Lần duy nhất ngủ cùng Lăng Vân Đoan kia anh vẫn còn nhớ, mỗi lần nghĩ lại là một lần xấu hổ, người này không thành thật, tuyệt đối không thể ngủ cùng.
Lăng Vân Đoan nói: “Chỉ có hai phòng, một phòng cho bọn nhỏ rồi, mà giường bên đó còn không rộng bằng bên này, em định chen chúc với hai đứa nhỏ sao?”
“Vậy, vậy em ra sofa.”
“Không được.” – Lăng Vân Đoan cự tuyệt ngay lập tức – “Em ra sofa ngủ nếu bọn trẻ nhìn thấy thì sẽ nghĩ thế nào? Chúng nó sẽ cho rằng anh bắt nạt em. A Ngạn, em định để hai đứa nó ghét anh sao?”
“Anh nghĩ xa quá rồi —”
“A Ngạn, em mới nghĩ xa, em sợ gì chứ? Chúng ta đã nhận định là cả đời này ở bên nhau, còn có gì là không thể làm? A Ngạn, em không thể trốn tránh mãi được, em phải đối mặt chứ?”
“Anh anh anh nói bậy! Làm gì có gì muốn làm chứ! Anh gạt người!”
Lăng Vân Đoan cười cười lắc đầu nói: “A Ngạn ngốc, em không biết gì hết.”
Lăng Vân Đoan cười không nói gì, bước tới giúp Lưu Ngạn xếp đồ vào tủ, nói: “Chuyện khác anh đều nghe theo em, nhưng mà hai chúng ta nhất định phải ngủ cùng nhau, cái này không thể thương lượng.”
Lưu Ngạn khóc không ra nước mắt, cảm giác như anh bước lên thuyền giặc mất rồi.