Ngày Bình Thường (Bình Phàm Đích Nhật Tử)

Chương 47: Mời uống rượu mừng



Nói mấy câu đã đuổi được ý định muốn tới xem Lưu Ngạn của hai đứa nhóc, Lăng Vân Đoan bưng một chén cháo không quá nhừ về phòng.

Thực ra mà nói, tối hôm qua tuy ngoài miệng thì mạnh bạo, nhưng trong lòng y vẫn có cảm giác bồn chồn. Cũng không còn là thanh niên trai tráng gì nữa, lại còn làm chuyện đó cùng với đàn ông, lại còn là lần đầu tiên nữa. Không giống như bọn Vương Dũng, Lý Mục có thứ gì mới mẻ đều thử qua một lần, y từ sau lúc gặp Lưu Ngạn mới bắt đầu để ý đến mấy chuyện như thế này.

Lúc trước y cũng đã xem qua không ít tài liệu, phim ảnh gì đó cũng đã xem trộm kha khá, mới đưa ra được kết luận: Làm chuyện đó với đàn ông hay phụ nữ đều giống nhau, phải qua bốn giai đoạn: đốn ngã, lột sạch, vuốt ve, tiến vào. Trên lý thuyết thì là thế, có thể vận dụng tốt lý thuyết vào thực tiễn hay không lại là cả một vấn đề lớn, và đây mới là phần thử thách nhất. Thực tiễn mới có thể đưa ra một số thứ mà lý thuyết không đề cập tới, ví dụ như Lưu Ngạn hai mắt đẫm lệ, vặn vẹo thắt lưng né tránh, còn có cái mông lắc tới lắc lui…. Stop, nghĩ tiếp lại  muốn bây giờ.

Lăng Vân Đoan khụ khụ, lén lút liếc trái liếc phải một cái, mới mở cửa đi vào.

Lưu Ngạn cuốn chăn bọc người thành một đống trên giường, thỉnh thoảng lại sụt sịt. Nghe thấy tiếng mở cửa, anh muốn ngẩng đầu lên nhìn xem là ai vào, nhưng vừa cựa mình một cái thì cả phần eo rũ cả ra, không chịu nghe lệnh.

Lúc này Lăng Vân Đoan mới có một chút hối hận, vội đặt bát cháo sang bên, đỡ anh ngồi dậy, dựa vào giường: “Ăn chút cháo đi, mấy ngày này nên ăn đồ lỏng chút cho dễ tiêu.”

Lưu Ngạn oán hận trừng mắt nhìn y một cái, cố gắng tưởng tượng như mấy diễn viên trên TV, tràn đầy cốt khí vung tay muốn đẩy y ra. Nhưng mà cái dạ dày trống rỗng không chịu cho anh tí mặt mũi nào, anh đành phải lẩm bẩm cầm lấy bát cháo, cắn răn nói: “Anh là đồ lừa đảo!”

Lăng Vân Đoan mỉm cười, mặc kệ anh mắng, một tay vẫn luồn vào chăn nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh, khẽ nói: “Có đau lắm không?” – Tối hôm qua Lưu Ngạn sống chết không chịu lên giường nằm, khiến y nhất thời kích động làm luôn ở trên sàn nhà. Sáng nay dậy mới thấy thắt lưng Lưu Ngạn đau đến không xuống giường được. Hai người cũng chưa có nhiều kinh nghiệm ở phương diện này, cho nên về sau còn nhiều thứ cần phải lưu ý.

Lưu Ngạn hừ một tiếng, húp hết cháo trong bát, cầm bát không để vào tay y: “Cút đi! Giờ còn nhớ tới sao? Tối hôm qua lúc làm sao không hỏi?!”

Lăng Vân Đoan không chịu đi, mà cầm bát để sang một bên, tay kia cũng luồn vào, nhẹ nhàng xoa bóp trên lưng anh, cười nói: “Tối hôm qua à, em bảo anh làm gì cơ? Là ai cứ cố bám trụ ở sàn nhà nhỉ, anh kéo mãi cũng không chịu dậy.”

Lưu Ngạn đỏ mặt đẩy y ra, kéo chăn muốn trùm kín người: “Tránh ra, tránh ra! Anh là đồ lưu manh!”

Lăng Vân Đoan không cho anh thực hiện ý đồ, kéo người từ trong chăn ra: “A Ngạn, ngoan nào, để anh xem xem phía sau em thế nào, có bị thương không?”

Lưu Ngạn ôm mông hầm hè: “Nhìn cái gì! Không cho nhìn, không làm sao cả!”

“Thật sao? Cứ nên để anh xem qua, nếu bị thương thì sẽ lớn chuyện đấy.”

Mặt Lưu Ngạn nóng đến mức có thể rán trứng được, đang ban ngày ban mặt, tên lưu manh này dám đòi nhìn… nhìn mông anh, còn không bằng trực tiếp đào hố quẳng anh xuống luôn đi.

Lăng Vân Đoan thấy vậy cũng biết da mặt anh mỏng, chắc chắn sẽ không chịu cho y xem. May mà tối qua tuy có cuồng nhiệt, nhưng y vẫn lưu tâm, khuếch trương đầy đủ, còn mang cả áo mưa nữa, lúc rút ra cũng không thấy có máu, chắc là không có việc gì.

Y đưa hai viên thuốc và một cốc nước cho Lưu Ngạn: “Không cho anh xem cũng được, nhưng phải uống thuốc tiêu viêm, phòng ngừa có chuyện gì không ổn.”

Giữa việc bị tụt quần và uống thuốc, đương nhiên Lưu Ngạn không nghĩ ngợi mà chọn việc thứ hai.

Uống thuốc xong, Lăng Vân Đoan vẫn ngồi bên cạnh xoa bóp thắt lưng cho anh, làm anh thoải mái đến mức buồn ngủ.

“….Đúng rồi, mấy đứa nhóc ăn chưa?”

“Ăn rồi, em đừng lo. Em mệt à? Vậy thì ngủ tiếp đi, trưa anh gọi em.”

“…. Uhm.”

Một lát sau, Lăng Vân Đoan ngừng tay, nhẹ nhàng chọt chọt mặt anh, khẽ nói: “A Ngạn?… A Ngạn, em ngủ rồi?”

Lưu Ngạn không có phản ứng gì, giây tiếp theo, tay Lăng Vân Đoan quả nhiên đã dừng ở cạp quần anh, không chút do dự kéo xuống.

Không tận mắt thấy Lưu Ngạn không có việc gì, y không thể yên tâm được.

Lưu Ngạn ngủ một mạch đến giữa trưa mới tỉnh lại, anh giật giật thắt lưng, cảm giác đã tốt hơn lúc sáng nhiều, ít nhất mỗi lần cử động cũng không thấy xương cốt rụng rời nữa, cũng không biết là Lăng Vân Đoan đã xoa bóp cho anh bao lâu.

Anh vốn là người không chịu ngồi yên một chỗ, thời tiết bên ngoài lại tốt như vậy, bắt anh nằm trên giường quả thực khiến anh không chịu nổi, thế nên Lưu Ngạn quyết định rời giường thay quần áo ra ngoài.

Chân vẫn còn hơi run rẩy, nhấc một chân lên để xỏ vào ống quần khiến anh chút nữa ngã xuống, Lưu Ngạn đỏ mặt thầm mắng đồ lưu manh, sau đó đỡ thắt lưng chậm rãi đi ra ngoài.

Lăng Tiểu Lưu và Lưu Tư Bách ngồi ở phòng khách xem ti vi, vừa thấy anh, Lăng Tiểu Lưu đã chạy nhào tới ôm chân anh: “Chú, chú vừa ngủ dậy à? Chú có còn đau không? Để Tiểu Lưu thổi thổi cho chú nhé —”

Lưu Tư Bách cũng bám lấy bên kia anh, nói: “Bố à, bố ngủ kiểu gì vậy, giường lớn vậy còn lăn xuống đất được.”

Lưu Ngạn lúc này như người câm ăn phải hoàng liên, đắng mà không thể nói được, xấu hổ đỏ bừng cả mặt. Anh nhìn cả phòng một vòng, không tìm được đầu sỏ gây chuyện, liền hỏi: “Chú mấy đứa đâu?”

“Chú xuống lầu mua cơm rồi. Bố, bao giờ thì bố mới khỏe. Bữa sáng chú mua khó ăn kinh khủng.”

Lăng Tiểu Lưu cũng bổ sung: “Bánh mì cứng lắm ạ —-”

Lưu Ngạn vất vả mới đến được sofa, anh xoa đầu hai đứa nhóc, nói: “Tối nay nhé, tối sẽ làm đồ ăn ngon cho hai đứa.”

Nhưng tối hôm đó Lưu Ngạn không thể làm cơm chiều.

Chạng vạng tối, đám bạn của Lăng Vân Đoan đánh hơi thấy mùi mò tới. [3 cái bóng đèn này mà tới là có trò hay coi rùi!!!]

Người đầu tiên kích động gào to tất nhiên là Vương Dũng ngốc *ngoài gã ra thì còn ai nữa*.

Gã chỉ vào Lăng Vân Đoan ra mở cửa rồi bắn một tràng liên thanh: “Tao đã nói là thằng này về rồi mà! Còn mang cả người về theo nữa. Thấy chưa, tin tình báo của tao có khi nào sai cơ chứ?! Thằng này tránh ra nào, tao phải chào hỏi ông chủ nhỏ…. Ông chủ nhỏ ơi ~ chúng tôi lại đến quấy rầy đây —- Ế?! Sao lại có thêm một thằng nhóc thế này?!”

Thằng nhóc được nhắc tới đích thị là Lăng tiểu Lưu đang ngồi xem ti vi. Bé con nhìn Vương Dũng một lát, khẽ liếc mắt, rồi bò lên người Lưu Ngạn, làm nũng: “Chú ơi chú, tối nay con muốn ăn vằn thắn —”

Triệu Kha đẩy Vương Dũng đang chặn đường ra, đôi mắt hồ ly nhíu lại, cũng đã hiểu được phần nào tình huống, hắn quay sang Lăng Vân Đoan: “Con mày?”

Lăng Vân Đoan gật đầu, có phần đắc ý nói: “Con tao, Lăng Tiểu Lưu.” – Kỳ thật y càng muốn nói “Vợ tao, hai con trai tao.” hơn.

Vương Dũng như ngồi phải kim, nhảy dựng lên, móng vuốt lao đến tóm lấy Lăng Tiểu Lưu: “Con mày?! Tao phải nhìn kỹ mới được.”

Mọi người không kịp ngăn cản, Lăng Tiểu Lưu bị xốc nách lên mặt đối mặt với Vương Dũng.

Hai người nhìn nhau một hồi, đột nhiên “Phụt!”

Lăng Tiểu Lưu phun nước bọt vào mặt Vương Dũng.

Lý Mục cười từ cửa vào đến sofa, cười từ sofa lăn xuống sàn nhà, cảm giác cười đến phát điên luôn.

“Phụt… há há há há….há há há… Nhìn mày có một cái… Há há há…. Tao chết mất….”

Lưu Ngạn không quản thắt lưng đau nhức, vội ôm lấy Lăng Tiểu Lưu, lại kéo Lưu Tư Bách: “Mau đưa em về phòng đi.”

Vì thế, thủ phạm bé nhỏ lần đầu gây chuyện lớn nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Lưu Ngạn đưa giấy cho Vương Dũng lau mặt, gã cầm tờ giấy không nói câu gì, trong lòng thì không ngừng buồn bực, gã cũng đâu có làm gì xấu, sao không có đứa nhỏ nào thích gã chứ???

Lưu Ngạn vẫn hơi băn khoăn, Lăng Vân Đoan vỗ vỗ vai anh trấn an, bảo anh cứ ngồi xuống, không cần để ý.

Mấy người kia mặc kệ gã, bắt đầu nói chuyện đông tây, Vương Dũng đau khổ được hai phút, vết thương tự lành, lại hứng trí bừng bừng tham gia câu chuyện cùng mọi người.

“Vân Đoan này, mày hành động cũng nhanh phết đấy. Mới thế mà vợ con đề huề cả rồi, chậc chậc, anh em đây xin bái phục, bái phục.”

Lăng Vân Đoan đắc ý, khóe mắt hơi liếc về phía Lưu Ngạn. Rất tốt, tuy mặt có chút hồng nhưng ít nhất cũng đã không trốn.

Triệu Kha đẩy gọng kính, nói: “Mày cũng không cần hâm mộ đâu. Bọn tao đều nghe nói ông cụ nhà cũng nóng ruột lắm rồi phải không? Không khéo ông cụ lại cho người trói mày mang về bái đường thành thân, đến lúc đó mày cũng nên biết thời biết thế, có khi sang năm mày cũng vợ con đầy đủ như ai đấy.”

Vương Dũng không cam lòng phản kích: “Mày thì khác gì tao, cũng tám lạng nửa cân cả thôi. Mẹ mày chắc gì đã nhịn được vài năm nữa, đến lúc đó tao cũng mỏi mắt mong chờ, hừ hừ.”

Mấy lão độc thân này cũng đã bị người nhà thúc giục nhiều năm, giục đến mức sắp phát giận, hai năm nay còn để cho họ tự do tự tại, dù sao chuyện kết hôn cũng là chuyện sớm hay muộn, có trốn cũng không trốn được.

Lý Mục nhìn tói nhìn lui, đột nhiên vỗ tay, cao giọng nói: “Chúng mày thôi đi được chưa?! Chuyện tương lai để nói sau, nói chuyện trước mắt là giờ được uống rượu đây này! Một đám bày ra cái vẻ mặt như thế làm gì, không phải chỉ là kết hôn thôn sao, cũng chỉ là sinh con với người phụ nữ mình không có cảm tình thôi, cũng không bắt chúng mày chết, vui vẻ hết lên cho tao!”

Vương Dũng miễn cưỡng liếc xéo hắn, không phản ứng gì.

Bọn họ gia đình đều thuộc tầng lớp khá giả, mà cũng chính vì thế nên nhiều lúc có những chuyện của chính bản thân họ lại không nằm trong tay họ. Chỉ hơi nhích một chút, sẽ lại phải lo lắng đến cái thứ gọi là lợi ích gia tộc. Ngay cả chuyện hôn nhân đại sự cũng nằm trong tay người khác, khó trách giờ bọn họ vẫn chưa chịu kết hôn để kháng nghị. Nhưng có kháng nghị thế nào, sẽ có một ngày họ phải thỏa hiệp. Dũng khí như Lăng Vân Đoan không phải ai cũng có, hậu quả sau nó không phải ai cũng có thể thừa nhận.

Không khí đột nhiên trở nên nặng nề, Lưu Ngạn có chút không thoải mái, Lăng Vân Đoan đá đá bàn trà, giọng điệu không tốt: “Muốn trầm tư thì về nhà chúng mày ấy, đừng mang xui xẻo đến nhà tao.”

Vương Dũng gãi gãi đầu, hô vang: “Đúng vậy. Ai quản chuyện sau này thế nào! Đêm nay đi uống rượu đê! Thằng nào theo tao?”

Lý Mục gian tà nhìn gã: “Không phải mày nói tới xem ông chủ nhỏ sao? Giờ lại muốn đi uống rượu?”

Vương Dũng ngượng ngùng nói: “Uống rượu gặp người mà, hơn nữa người cũng gặp rồi, đúng không ông chủ nhỏ?”

Lăng Vân Đoan nói: “Tối nay đừng đi đâu hết, ở đây ăn cơm đi, tao đi đặt bàn ở khách sạn, tối nay cả nhà tao mời chúng mày ăn cơm.”

Lý Mục bật người, ồn ào nói: “Là rượu mừng đúng không?! Hai người nên mời chúng tôi uống rượu mừng!!! Ha ha ha!”

Triệu Kha và Vương Dũng cùng ồn ào theo, Lăng Vân Đoan da mặt dày, ngồi bất động cho mấy ông bạn muốn làm gì thì làm. Chỉ có Lưu Ngạn bị bọn họ cười đến mức xấu hổ, chỉ muốn chui xuống hố cho xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.