Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ

Chương 35



Vài ngày tiếp theo, sự xao động trong khu bảo địa cuối cùng cũng lên tới đỉnh điểm.

Không có dấu hiệu báo trước, một tiếng sấm rền nổ vang nơi chân trời, gió bão thét gào, không gian trở nên quay cuồng, mặt trời bị mây đen giăng kín, che lấp, những tia sét đan thành một tấm lưới điện khổng lồ bao trùm khắp một vùng trời.

Mèo Dao Quang đang canh giữ bên suối nguồn ngẩng đầu nhìn lên, rầm rộ thế này cơ à, khoa trương hơn nhiều so với mô tả của bầy khỉ ấy nhỉ.

Mặt đất chấn động, dòng nước yên ả bỗng chốc sôi trào, ánh sáng ngũ sắc ngưng tụ dưới lòng suối, theo một tiếng rồng ngâm cao vút, cá ngũ sắc dưới nước như bị thôi miên, thi nhau nhảy lên mặt nước.

Giờ lành đã đến, khụ, thời cơ đã chín muồi, mèo Dao Quang không khách khí, trực tiếp nhào vào đàn cá.

Ngọc lửa màu trắng dần phủ khắp mặt nước, cháy hừng hực giữa con suối, càng lặn sâu lại càng cháy rực. Dần dần, ngọn lửa như cái kén bọc lấy mèo Dao Quang.

Mèo lớn màu tuyết trắng cuộn mình trong đó, xương cốt kêu răng rắc, da thịt rách ra nhanh chóng khép lại, hình thể lớn lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Thật sự là vừa đau vừa sướng, năng lượng hóa thành cá ngũ sắc ẩn chứa một ‘sức sống’ dồi dào và mạnh mẽ nhưng lại chẳng hề dịu ngoan phục tùng. Cũng may ngọn lửa trắng trời sinh của Miêu bệ hạ có thuộc tính gần giống với năng lượng trong cá ngũ sắc, nên giờ mới không phải nhận sự phản kháng quyết liệt từ chúng nó.

Nếu là người hoặc động vật bình thường, dù có khỏe mạnh vạm vỡ đến mấy cũng chỉ chịu được ‘năng lượng sống’ trong một con cá là tối đa, còn hấp thụ giống mèo Dao Quang ấy hả, có 10 cái mạng cũng không đủ.

Lại một tiếng rồng ngâm vang lên, bầy cá có vẻ hơi kinh hoảng vì sự xuất hiện của Miêu bệ hạ bỗng trở nên bình tĩnh, cố sống cố chết nhảy khỏi mặt nước, tựa như đây mới là lý do chúng tồn tại.

Rồng ngâm, cá nhảy…

Đôi mắt kim lục đang đắm chìm trong dòng năng lượng bỗng mở to. Không đúng! Có gì đó sai sai…

Lăn lộn 20 năm trong xã hội loài người, truyền thuyết ‘cá vượt long môn’* Miêu bệ hạ đã từng nghe rồi!

(*Truyền thuyết ‘cá chép hóa rồng’ đó mấy đứa. Muốn rõ hơn thì hỏi anh GG nha~)

Như vậy, cá đang nhảy đây rồi, vậy long môn ở đâu?

Có thể dẫn đến dị tượng ‘thiên địa biến sắc’ như thế này, một con suối bình thường bỗng xuất hiện chút cá ngũ sắc cũng có thể làm được ư?

Tựa như ngay từ đầu, nó đã bị lừa!

Chịu đựng đau đớn do năng lượng khổng lồ gột rửa cơ thể, Dao Quang bò lên bờ, kiên nhẫn, cẩn thận cảm nhận biến hóa của đất trời.

Thứ có thể thai nghén cá ngũ sắc, sao có thể dễ dàng chiếm lấy. Dường như biết khi bản thân xuất thế sẽ tạo ra thanh thế rất lớn, cho nên tìm cách ngụy trang kĩ càng.

Tiếng rồng ngâm vang lên lần thứ ba, mây đen trên trời bắt đầu quay cuồng, vần vũ, sấm giật tới tấp.

Thời gian không còn nhiều!

Lúc này, hình thể Dao Quang đã gần bằng con báo, dựa theo trực giác, nó chạy thật nhanh vào rừng, chỉ để lại một bóng trắng nhạt nhòa.

Băng qua núi đồi vào đến sơn cốc.

Môi trường nơi đây rất đặc biệt, như chia thành hai thái cực tự nhiên, lấy đồi núi ở giữa làm ranh giới, vùng đất bảo địa bên kia núi là mặt dương, bên còn lại là mặt âm, là một vùng đất ‘hung’.

Dao Quang không thể ngờ, cửa vào đường lên trời lại đặt ở nơi đại hung! Đây đúng là cao thủ trốn mèo!

Sơn cốc âm u, ẩm thấp quanh năm, không khí và bùn đất mang theo một mùi tanh hôi nồng đậm. Dù thỉnh thoảng Dao Quang cũng tạt qua đây, nhưng thật sự không nghĩ sẽ tìm kiếm kho báu tại một nơi quỷ quái thế này.

Còn bây giờ ấy hả, hôi thối hay rắn độc cút hết sang một bên, ngay cả sơn động mờ mịt không rõ hư thực cũng không ngăn nổi quyết tâm xông vào của mèo Dao Quang. Ngọn lửa màu trắng bập bùng trên thân thể chính là thiên địch của những thứ tà ma, hung vật nơi đây cuống cuồng chạy trốn, nếu không nhanh sẽ bị đốt thành tro.

Đi quanh hang động khoảng 15 phút, tiếng rồng ngâm thứ tư vang lên, đất đá rung chuyển. Lần này Dao Quang đã có thế chắc chắn rằng, tiếng rồng ngâm truyền ra từ bên trong, đến đúng chỗ rồi!

Chạy một vòng lại quay về điểm xuất phát. Tuy rằng Dao Quang ngây ngô không phân biệt được tay phải với tay trái nhưng cảm giác của nó rất chuẩn, nơi muốn đến thật ra chính là không gian rộng rãi trong lòng núi, tính theo đường thẳng thì cách suối nguồn không xa. Bảo sao lại có thể dùng suối nguồn để ngụy trang.

Bước vào một hang động rộng lớn, áp lực vô hình xa lạ chợt ập đến, mà càng tới gần ao nước phía trong, áp lực càng lớn hơn.

Một chiếc cầu vồng lơ lửng giữa ao, cá ngũ sắc trong ao phải dài đến nửa mét đang ra sức nhảy về phía cầu vồng. Cá nhảy khỏi mặt nước cũng không rơi xuống mà tiếp tục di chuyển giữa không trung, tựa như đang bơi ngược dòng trong một con sông vô hình.

Trong hang động rộng lớn, nơi đây chẳng cần thắp đèn cũng tỏa ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ, huyền ảo như chốn bồng lai.

Tiếng rồng ngâm thứ năm vang lên, lại một con cá ngũ sắc qua cầu thành công, thân cá xuất hiện hoa văn màu vàng kim, miệng mọc một chòm râu thật dài…

Ao trời, suối tiên. Dao Quang trợn tròn mắt.

Thì ra truyền thuyết bao lâu nay ở khu suối nước nóng là có thật?

Tình huống trước mắt rất rõ ràng, vượt qua cầu vồng là có thể thay da đổi thịt, một bước lên trời!

Vậy còn chần chờ gì nữa, mèo Dao Quang dốc toàn lực chạy về phía ao trời, mặc kệ áp lực đè ép trên người.

Chạy đến gần ao thì bị vấp, xíu nữa là sờ-mờ-lờ, nhìn kỹ lại mới thấy một cái đuôi rắn đã hoá thành xương trắng. Nhìn dần lên trên thì thấy cái đầu rắn to như chậu rửa mặt, trên đầu có sừng, ánh lên sắc vàng kim. Lẽ nào đây là tổ tiên của đám quái xà, nó cũng đi vào ao trời? Nhưng tiếc là thất bại.

Ao trời, suối tiên, nếu thành công, tất nhiên có thể thay da đổi thịt, một bước lên trời, nhưng thất bại, thì chỉ có con đường chết.

Mèo Dao Quang nhảy ùm xuống ao, lát sau nhảy ra khỏi mặt nước, dùng một tư thế không uy vũ cho lắm mà leo từng chút từng chút lên cầu vồng trên không. Phải tự mình trải qua mới có thể cảm nhận được sự khó khăn của nó, chỉ cần ngẩng đầu thôi cũng đã là cực hạn, thế mới biết lực cản kinh khủng đến mức nào.

Những con cá ngũ sắc là một phần của cái ao, bởi vậy chúng vượt long môn rất có thần thái, nhẹ nhàng và uyển chuyển.

Một bước, hai bước, ba bước…

Dưới sức ép của trời đất, ngọn lửa trắng quanh thân không ngừng lay động, xương cốt gãy tanh tách, màu lông tuyết trắng dần ướt đẫm máu tươi, móng vuốt sắc bén ma sát với mặt đường vô hình bắn ra những tia lửa nhỏ.

Tiếng rồng ngâm thứ sáu vang lên.

Dao Quang có dự cảm, đến tiếng rồng ngâm thứ chín, hiện tượng đất trời giao hòa không biết bao nhiêu lâu mới có một lần này sẽ kết thúc. Thời gian còn lại rất ít, không còn đường lui nữa, sau lưng là vực sâu vạn dặm, không cẩn thận sẽ tan xương nát thịt.

Tiếng rồng ngâm thứ bảy…

Khi tiếng rồng ngâm thứ tám vang lên, mèo trắng bị dồn đến đường cùng, bộc phát toàn bộ sức mạnh, trước trán hiện lên hoa văn kim sắc, bộ lông trắng thuần và ngọn lửa màu trắng cũng nhuốm ánh vàng kim, không gian xung quanh biến thành một khu vực rất đặc biệt, áp lực vẫn đang đè nén trên người chợt giảm xuống.

Nhân cơ hội này, Dao Quang dốc toàn lực, phóng một phát qua cầu vồng.

‘Đùng đoàng!’

Một tia sét cắt qua mây đen cuồn cuộn, như tìm thấy mục tiêu, ngay sau đó là tia thứ hai, tia thứ ba…

Sấm vang chớp giật như muốn nghiền nát vùng đất nhỏ bé này.

“Gràoooooo!!!”

Thay cho tiếng rồng ngâm thứ chín là tiếng hổ gầm vang vọng khắp núi rừng.

#

Những du khách đi thăm thú tại đỉnh núi phía tây của khu suối nước nóng hôm nay đã được chứng kiến một kỳ cảnh. Một số người mang theo ống nhòm thì vừa quan sát vừa gầm rú.

“Hù chết người ta rồi nha, đây chẳng phải là ‘tình thiên phích lịch*, ngũ lôi oanh đỉnh’ trong truyền thuyết hay sao?”

(*sấm sét giữa trời quang)

“Yêu nghiệt phương nào, à không, cao nhân phương nào đang độ kiếp giữa rừng già! Xin hãy thu tiểu nhân làm đồ đệ!!!”

“Lấy kinh nghiệm 18 năm xem xxx của tại hạ, trời giáng dị tượng, tất có dị bảo xuất thế! Đcm, anh em đâu, xông lên!!!!!!”

“Vớ va vớ vẩn, lên cái đầu mi ấy mà lên, khoa học chút có được không? Có biết đạo lý “vọng sơn bào tử mã”* không hả? Có biết chỗ cậu đang nhìn cách đây bao xa không? ”

(*望山跑死马: Mắt thấy núi ngay trước mặt nhưng thực tế lại cách rất xa. Nói đúng là khoảng cách đến núi thấy bằng mắt thì rất gần, nhưng thực ra lại có thể khiến con ngựa mệt chết)

“Đúng đó, tôi nói mấy anh này, mấy anh không thể khoa học hơn được hả? Hiện tược dị thường mà các anh nói chẳng qua là sự phóng điện trong khí quyển giữa các đám mây trái dấu với nhau, còn vì sao lại tập trung tại một khu vực duy nhất thì phải tính đến nhiệt độ, độ ma sát giữa điện tích âm và điện tích dương, từ trường, trọng lực, thành phần hóa học…”

Cho tới khi tiếng hổ gầm át cả tiếng sét vang lên, nhóm du khách đang thảo luận rôm rả cùng ớn lạnh.

“Chúng ta nên về nhà tắm rửa đi ngủ thì hơn, thế giới này nguy hiểm quá.”

“Không phải đã nói từ khi dựng nước đến nay yêu quái không được phép thành tinh hay sao?”

“Khu suối nước nóng này thật là… thần bí! Bảo sao bao nhiêu người tới thám hiểm rừng già đều một đi không trở lại.”

#

Khi Trì Hử tan tầm về nhà thì thấy Miêu bệ hạ nhà mình đang nằm sõng soài trên sofa, bộ lông kia, nói thế nào nhỉ, mấy ngày trước chỉ là người dính đầy bụi, còn bây giờ, ừm, đen sì sì, thực sự là không khác gì bát cháo lòng khét…

Ông cụ Trì thấy cháu đích tôn đã về thì vội vàng nói: “Duyên Niên, con mau xem xem Dao Quang nhà chúng ta bị sao vậy, sao mà đen như thui đít nồi thế này? chui từ bếp nhà ai hay là bị sét đánh hả!!! Hỏi nó mà nó không nói, cứ im thin thít, cũng chẳng cho ai động vào. Lẽ nào Dao Quang nhà mình bị sét đánh ngu luôn rồi? Xế chiều hôm nay ông có nghe thấy tiếng sét đánh trong khu rừng già…”

Thấy tự chủ nhà mình đã trở lại, mèo Dao Quang cuối cùng cũng cử động, giơ hai tay lên.

Trì Hử thuận thế ôm mèo lên kiểm tra, ngoại trừ lông mao bị cháy xém một chút thì không có vết thương nào. Còn về cái mà ông cụ Trì gọi là ‘bị sét đánh ngu’, như Trì Hử thấy có mà ‘sướng phát điên’ rồi ấy chứ. Không thì với sự cố chấp trong việc duy trì hình tượng cao quý bao nhiêu năm nay, còn lâu Dao Quang bệ hạ mới để người khác trông thấy dáng vẻ xui xẻo như bị sét đánh thế này nhé.

“Dao Quang bệ hạ, yêu cầu phục vụ tắm rửa ư?”

“Meo meo~”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.