Miêu bệ hạ ngậm cuốn sách đã ố vàng, nhanh nhẹn nhảy lên tay vịn cầu thang, trượt xuống lầu.
Phía sau là ông cụ Trì mặc trang phục luyện võ, tay cầm kiếm hớt hải đuổi theo. Hôm nay ông phải cho con giặc giời kia một bài học!
Sau khi tập thể dục buổi sáng, ông vừa vào phòng sách thì bắt gặp mèo Dao Quang… Hừ, lấy góc nhìn của ông nội Trì, đúng là “ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng”! Ông mất bao nhiêu công sức mới sưu tập được mấy cuốn kỳ môn độn giáp, phong thủy thuật số, kỳ văn dị sự này đây, thế mà nhoằng cái đã mất hơn nửa!
Đương nhiên, đổi thành góc nhìn của Miêu bệ hạ, thì với tư cách là kẻ mạnh đứng trên đỉnh kim tự tháp, phàm là những thứ trong tầm với của mèo thì đều là của mèo! Trong từ điển của pi sà, không có phân biệt của anh hay của tôi, chỉ có muốn hay không muốn mà thôi!
Nhưng mà tốt xấu gì cũng lăn lộn trong xã hội loài người hai mươi năm nay, Miêu bệ hạ ‘khốc suất cuồng bá duệ’ (lạnh lùng đẹp trai điên cuồng bá đạo khí phách =))) ít nhiều cũng biết cách đối nhân xử thế. Bởi vậy sau khi ông nội Trì nổi bão, mèo Dao Quang đã nhanh chóng ‘phong khẩn xả hô’.
(‘Điểm tử trát thủ, phong khẩn xả hô’ là ám hiệu từ thời cổ đại mà bọn thổ phỉ cường đạo thường dùng, nghĩa là đối thủ quá lợi hại, đánh không lại, chạy mau)
“Vô liêm sỉ, mau đứng lại cho ông!!!”
“Không hỏi đã lấy tức là trộm! Mi còn tự coi mình là con mèo không hiểu tiếng người chắc?”
Trước đây thi thoảng bị mất thứ gì ông đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Dù sao người ta chỉ là một con mèo, bạn đâu thể nói đạo lý với nó, đâu thể bắt nó hiểu thế nào là làm người, khụ, làm mèo thì phải quang minh lỗi lạc đúng không? Nhưng mà bây giờ thì khác rồi, người còn biến được vậy cớ chi lại không hiểu? Biết mà vẫn cố ý, tội càng thêm nặng!
Quý Thung vừa chạy từ hồ sen về thấy tư thế hùng hổ của ông nội Trì thì run rẩy theo phản xạ. Ông cụ nhà mình quả là ‘gừng già’, càng già càng khỏe, đã suốt ngày gọi hắn về dạy bảo thì thôi, hôm qua còn vừa mắng ba má và em trai hắn một trận, thế mà hôm nay đến cả con mèo của anh hai cũng không tha.
Răn người còn được, lại còn răn mèo… Được rồi, thật ra Quý Thung cảm thấy rất vui khi con mèo ngố này gặp nạn. Ai bảo mười lần hắn bị mắng thì có đến tám lần con mèo khốn nạn kia chạy ra hóng hớt, mà còn chưa tính cái lần nó đến nhà hắn làm loạn đâu đấy.
Thế nhưng cũng nhờ phúc của con mèo nọ mà hắn đã chọn được một kịch bản tốt. Bộ phim “Nhẹ nhàng” của nữ đạo diễn Hàn Mai không chỉ giành được vài ba đề cử trong liên hoan phim quốc tế, mà sau khi công chiếu cũng rất được khán giả đón nhận. Rất nhiều người yêu điện ảnh còn ví bộ phim như ‘cơn gió mát trong ngày hè’, ‘khúc ca trữ tình trong đêm vắng’… Quý Thung là nam diễn viên chính, giá trị con người đương nhiên cũng được đề cao tương ứng.
Thành công gỡ bỏ cái mác ‘bình hoa di động’ khiến Quý Thung cảm động lắm, bởi thế hắn ta quyết định ‘cứu vớt’ con mèo kia, “Ông ơi ông bớt giận, việc gì phải so đo với một con mèo chứ, ông nói nó cũng có hiểu đâu.”
“Nó không hiểu cái gì? Giả vờ! Là giả vờ!”
Ông cụ Trì bực bội liếc qua, trùng hợp trông thấy má Vân đi hái sen về đang nhìn lại đây với vẻ mặt ‘Sao ông cụ lại cố tình gây sự nữa vậy’, sau đó quay về phía con mèo trắng vừa nhảy lên cây hòe già, thái độ lồi lõm giẫm lên chiến lợi phẩm của mình…
Tư liệu quý giá có chữ ký của Kiều đại sư đó, muốn đập chết cái lũ kém hiểu biết này quá T^T
#
Hôm nay cả gia đình quây quần cùng nhau ăn sáng, chẳng qua ông cụ nhìn ai cũng ngứa mắt nên mọi người đều thống nhất thực thi phương châm ‘không nói chuyện trên bàn ăn’.
Hôm qua một nhà ba người Trì Thạc Thành, Lâm Mỹ Trân, Trì Minh và hai chị em Trì Tiểu Lộ, Trì Hiểu Nhị cùng trở về.
Vừa vào đến nhà, đầu tiên là hai vợ chồng Trì Thạc Thành, Lâm Mỹ Trân bị ông cụ gọi vào phòng sách mắng cho một trận. Trước đó hai người này giơ cao lá cờ ‘Hy vọng Duyên Niên có thể tìm được một người thật lòng yêu thương mình’ mà này nọ với Đường gia, cuối cùng lại khiến nhà bên đó gà bay chó sủa.
Vì lợi ích cá nhân, một nhóm người họ Đường cảm thấy Đường Phán Xuân là thích hợp với vị trí thiếu phu nhân nhà họ Trì nhất, dù sao tình cảm giữa hai người luôn rất tốt. Tuy nhiên một số khác lại ủng hộ Đường Đóa Nhi, cho rằng tính cách của Đường Đóa Nhi sẽ phù hợp với Trì Hử hơn. Ai ai cũng có cái lý của mình, sẵn sàng tranh luận với đối phương cả buổi cũng không ngán.
Ai ngờ đến tiệc sinh nhật của Đường Bân lại xảy ra chuyện của Đường Phán Xuân và Lý gia đại thiếu, nhưng cũng nhờ đó mà người nhà họ Đường miễn cưỡng thống nhất quan điểm với nhau, quyết định chọn Đường Đóa Nhi.
Vì vậy hôm nay hai người kia mới chạy tới thăm dò ý của ông cụ.
Ông thì có ý gì được, nể mặt ông bạn già đã mất mà chiếu cố Đường gia là một chuyện, nhưng hôn nhân của cháu trai cả lại là chuyện khác. Mặc dù ông cũng quý mến Đường Phán Xuân đấy, nhưng ông chưa từng nghĩ đến chuyện cô bé sẽ là cháu dâu mình. Huống chi cháu trai đã hết thuốc chữa, nó chỉ thích mèo của nó thôi, ông còn ý kiến ý cò gì được nữa!
Đối với Trì Thạc Thành và Lâm Mỹ Trân rảnh háng muốn vơ việc vào thân, tất nhiên là ăn ‘trái đắng’ rồi.
Tiếp theo chính là con trai cưng của hai người, Trì Minh.
Ăn xong cơm tối, ông cụ bỗng trông thấy một bài báo đặt trên mặt bàn uống nước.
Trên đó viết về một cô gái tên Mục Tuyết Hề, lớn lên thanh thuần xinh đẹp, là nữ diễn viên chính trong bộ phim “Nhẹ nhàng” của đạo diễn Hàn Mai. Sau khi bộ phim trở nên hót hòn họt, cô gái cũng nổi tiếng sau một đêm, được vô số người hâm mộ tôn sùng là “tình đầu quốc dân”.
Mà tình đầu trong sáng được người ta nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa ấy lại bị một tên thiếu gia nhà giàu ức hiếp, thật không thể nhịn được!
Đúng vậy, Trì Minh chính là tên thiếu-gia-nhà-giàu đó!
Bởi vì cậu ta không chỉ bị quay phim lại hành động tát, giựt tóc Mục Tuyết Hề, mà trong đoạn clip còn nhắc đến cái gì mà hợp đồng, bao nuôi, muốn ‘chơi’ thế nào thì ‘chơi’. Đoạn video được chia sẻ trên internet khiến cư dân mạng bùng nổ. Đoàn kết là sức mạnh, cộng đồng mạng nhanh chóng đào ra gốc rễ cái vị thiếu gia nhà giàu kia. Vừa mới tốt nghiệp trung học phổ thông đã dám chơi cái trò này, Trì Minh như cục cứt thối bị ném ra giữa đường, người người khinh bỉ.
Mục Tuyết Hề vì trả nợ cho anh ruột mà phải bỏ học, vì có thể nhanh chóng đóng phim kiếm tiền mà bị chà đạp như vậy, thật sự rất đáng thương. Giữa Mục Tuyết Hề và Trì Minh, về cơ bản dư luận đã nghiêng hẳn sang một phía. Dẫu cho sau đó có người nói thẳng rằng Mục Tuyết Hề lợi dụng Trì Minh trèo cao, nổi tiếng rồi lại qua sông đoạn cầu, nhưng rất nhanh ý kiến đó đã bị nghiền nát dưới sự chỉ trích của quần chúng.
Ông cụ Trì vốn không quan tâm đến những chuyện thế này, mà Trì Thạc Thành và Lâm Mỹ Trân cũng muốn bao che cho con, nào ngờ tờ báo nọ lại xuất hiện ngay trước mắt ông.
Kế tục cha mẹ mình, Trì Minh cũng bị mắng như tát nước vào mặt.
Thấy trai cưng sắp bị răn đến mức dùng gia pháp, Lâm Mỹ Trân vội chạy ra nói đỡ cho con, Minh Minh nhà họ là bị hãm hại, bị người ta lợi dụng, ông cụ không tin thì có thể hỏi Quý Thung.
Vậy đó, thằng bé xui xẻo Quý Thung lại dính đạn.
Sau khi bị kêu về nhà, biết cậu chàng giúp Trì Minh giấu gia đình chơi cái trò ‘nuôi minh tinh’, Quý Thung cũng rơi vào vòng xoáy gào thét của ông nội Trì.
Một nhà bốn người bị răn dạy đến hơn nửa đêm, suýt chút nữa phải quỳ xuống viết bản kiểm điểm.
Một bữa ăn sáng trôi qua thật gian nan, ngoại trừ Miêu bệ hạ nâng móng chỉ chỉ các món trên bàn và Trì đại thiếu tâm linh tương thông gắp những món mèo thích vào bát, những người khác đều chỉ dám ăn đồ ăn trước mặt mình, cố gắng không khiến ông cụ phải chú ý.
Mà ngay cả Trì Tiểu Lộ, Trì Hiểu Nhị không có nhiều cảm giác tồn tại cũng không tránh được con mắt thấu đáo của ông cụ.
Ông không có ngu, lần trước là Quý Thung, lần này là Trì Minh, tờ báo có thể tự bay đến trước mặt ông chắc? Chẳng qua là không có lửa làm sao có khói, phân không thối sao ruồi nó bâu, chung quy cũng là do bản thân Quý Thung, Trì Minh làm sai nên mới bị người ta phơi bày, bởi vậy ông cụ không tiếp tục truy cứu.
Con trai hồ đồ không có chính kiến, con dâu lại quá mưu mô, cháu trai cháu gái cũng chẳng khiến ông bớt lo, cháu trai cả và con mèo thành tinh nhà mình thì suốt ngày tình tứ trước mặt người khác, càng nghĩ càng thấy bốn chữ “Gia môn bất hạnh” đã lù lù ngay trước mắt.
Buông đũa, ông cụ quyết định phải bảo quản gia Bạch xếp hành lý ngay cho mình, ông sẽ đi G thị dự triển lãm các tác phẩm từ phỉ thúy với lão Âu Dương, mắt không thấy tâm không phiền!
#
“Hiểu Nhị, lần này em hành động lộ liễu quá, ông nội chắc chắn sẽ nghi ngờ chúng ta, cả Trì Minh và Lâm Mỹ Trân nữa…”
Trì Tiểu Lộ trầm ổn hơn nhiều so với cô em gái kém một tuổi Trì Hiểu Nhị, đợi đến khi ông cụ buông đũa chạy lấy người, bữa ăn khiến người ta đau dạ này mới chính thức kết thúc, cô nàng cũng bớt chút thời gian kéo Trì Hiểu Nhị ra ngoài nghĩ cách giải quyết.
Trì Hiểu Nhị tỏ vẻ bất cần, lầm bầm: “Nghi thì cứ nghi, cũng chẳng có bằng chứng, người nào nhìn thấy em đặt tờ báo đó lên bàn? Trì Minh gây ra chuyện như vậy còn chẳng bị làm sao nữa là cái vấn đề cỏn con này, với cả ông cụ có nói gì chúng mình đâu.”
“Nhưng mà chúng ta làm như vậy, trong lòng ông cụ sẽ…”
“Cảm thấy chúng ta không niệm tình thân? Hừ, em nuốt không nổi cục tức này mà! Trì Minh thì niệm tình thân chắc?” Nhắc tới chuyện này Trì Hiểu Nhị lại bực, “Tờ tạp chí trước đó cũng đâu phải do chị em mình bày ra, vậy mà Quý Thung lại coi hai đứa mình là thủ phạm. Em chỉ biến cái danh ác này thành sự thật thôi, báo là do em để đó, làm gì được em!”
Trì Tiểu Lộ vẫn thấy lo, “Còn phía Lâm Mỹ Trân…”
“Sợ cái gì, trong cái nhà này ông cụ ghét nhất là bà ta. Về sau anh hai mới là người đứng đầu gia đình, ảnh không làm khó tụi mình thì mẹ con họ dám làm cái gì. Vẫn không được thì đi khóc lóc với ba, ba là người dễ nói chuyện nhất.”
Miêu bệ hạ thích đi những con đường khác người, tai nghe tám hướng mắt nhìn bốn phương: … Nhìn đi, quả nhiên hắn mới là kẻ biết nhiều bí mật của người nhà họ Trì nhất mà.
“Dao Quang…”
Tiếng gọi quen thuộc truyền tới từ ban công bên kia, lỗ tai mèo trắng hồng khẽ run, bóng hình tuyết trắng nhẹ nhàng xuyên qua khoảng trống giữa các tán cây.
Đạp lên cành của cây hòe già, động tác liền mạch trôi chảy phi về phía tự chủ đứng sau lan can đang vươn tay ra, một người một mèo phối hợp ăn ý, ôm chầm vào lòng.
Trì Hử cúi đầu hôn hôn mặt mèo, đổi lại là tiếng kêu sung sướng của Dao Quang.
Cố gắng ép khóe môi xuống, mỗi lần nhìn thấy Miêu bệ hạ nhà mình làm ra dáng vẻ này là Trì đại thiếu lại nổi tính trẻ con, thủ thỉ bên tai mèo một câu xanh rờn: “Dao Quang bệ hạ, đến giờ luyện bảng chữ mẫu rồi.”
Chiêu này thật ác mà. Mèo Dao Quang còn đang vung vẩy cái đuôi lập tức sững sờ: …
“Meo meo~”
Pi sà dứt khoát chìa cái tay mèo đầy lông ra cho tự chủ nhìn.