Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ

Chương 57



Đợi khi mặt trời lên cao, phòng ngủ mới yên tĩnh chưa được bao lâu lại có động tĩnh.

Đối với Dao Quang bệ hạ có thể vận dụng nhuần nhuyễn khả năng trời phú của mình vào cuộc sống, Trì Hử không biết nói gì hơn. Là một con người, xxoo cả đêm, rạng sáng mới nghỉ một tí, thế mà lần thứ hai mở mắt cả người nhẹ nhàng, tinh thần sáng láng như chưa hề có gì xảy ra… Tình huống này, khụ, thực sự có hơi không khoa học.

Trì Hử vừa ngồi dậy đã bị một cơ thể ấm áp hơn khá nhiều so với người bình thường xán tới từ đằng sau, một tay người nọ vòng qua thắt lưng anh, cằm đặt ở đầu vai, đôi mắt màu kim lục hơi híp lại, biếng nhác và thỏa mãn.

“Dao Quang bệ hạ, nên, dậy, thôi.”

Bắt được bàn tay đang có xu hướng mò xuống phía dưới, Trì Hử không thể không to tiếng cường điệu câu nói vừa rồi thêm lần nữa.

Dao Quang bệ hạ tém tém lại chút, miễn cưỡng để hai tay ở khu vực an toàn, hôn hôn lên cổ tự chủ.

Tự chủ tuy rằng dung túng mình, nhưng sống trong xã hội loài người đã lâu, Dao Quang bệ hạ cũng hiểu thế nào là ‘một vừa hai phải’. Nhất là tối hôm qua nhân lúc tự chủ nghe điện thoại, pi sà không chỉ cởi bỏ nút áo ngủ của tự chủ mà còn rất có tinh thần sờ mó lung tung, khiến tự chủ bất cẩn kêu ra tiếng, rớt cả điện thoại… Dao Quang cảm thấy rất thú vị, nhưng tự chủ chắc chắn sẽ thẹn, tốt nhất không để em ấy nhớ lại thì hơn.

Sau vô số lần bị phạt, Dao Quang bệ hạ đã rút ra được kinh nghiệm, vì thế dời sự chú ý của tự chủ sang chuyện khác: “Hôm nay không đi làm, chúng ta ra ngoài chơi đi.” Đến công ty chắc chắn sẽ bị phạt chơi piano hoặc sõng soài trên đất như tấm thảm để tự chủ nghịch chân. Hừ, còn lâu mới đi nhé!

“Ra ngoài chơi?”

Trì Hử dựa vào người phía sau, sống lưng dán lên lồng ngực vững chắc của người nọ, hơi ngửa đầu lên hỏi.

“Ừm.”

Dao Quang bệ hạ vui vẻ trả lời, khẽ hôn lên đôi môi tự chủ thân yêu.

Những tia nắng xuyên qua tầng tầng lớp màn trắng. Dưới ánh sáng lấp lánh ấm áp, hai người quấn quýt lấy nhau như đôi chim uyên ương vui đùa trong ánh ban mai.

“Dao Quang bệ hạ định đưa tôi đi đâu?”

“Đi rừng già, em không tò mò về nơi mà bọn Thích Cẩm Ninh cố sống cố chết muốn tới à?”

Nghĩ đến Thích Cẩm Ninh, Dao Quang bệ hạ nở nụ cười sung sướng khi người khác gặp họa.

Lần đầu tiên tiến vào khu rừng ăn phải trái đắng. Sau một thời gian nghỉ ngơi lấy sức, Thích Cẩm Ninh vẫn chưa từ bỏ ý định, tổ chức nhân thủ đi thêm lần nữa. Tiền công đủ cao ắt có người can đảm dám đi. Nhưng cũng chẳng làm được cái mẹ gì, gan nhỏ vẫn hoàn gan nhỏ, cả lũ xây xẩm mặt mày, tí nữa là về với đất mẹ. Lúc này Thích Cẩm Ninh mới thu quân, lặng lẽ trở về thủ đô, không còn nghĩ tới Ao Trời với chả Suối Tiên.

Dao Quang bệ hạ đã nghiễm nhiên coi địa phương thần thánh đó là địa bàn của mình, còn bầy khỉ ấy hả, khụ, chỉ là một đám đàn em yêu cầu phần thưởng mỗi tháng thôi mà.

#

Ăn xong bữa sáng, sắp xếp những vật dụng cần thiết cho vào balo rồi một người một mèo bắt đầu xuất phát.

Để lại con chim, khụ, con vẹt Bằng Bằng và ông cụ Trì đau đáu nhìn theo.

Trời ơi đi chơi ở rừng già đó!!! Sau khi biết mèo tường thụy nhà mình thành tinh, ông cụ không còn âu lo về sự an toàn của cháu trai nữa. Thế nhưng đó là rừng già, là khu rừng với biết bao truyền thuyết kỳ quái đó! Hành động mấy hôm trước đó của thằng nhóc nhà họ Thích cụ đã nghe qua. Vô tri sẽ khiến con người ta sợ hãi, thế nhưng đã có bảo hiểm thì chỉ sót lại nỗi hiếu kỳ ngứa ngáy ruột gan mà thôi… Cụ cũng muốn đi!!!!

Tiếc rằng một người một mèo lại chẳng bắt được tín hiệu “Cho đi với” của ông cụ, không hề có ý muốn đưa ông đi cùng.

Nhìn hai bóng dáng cứ xa dần, nội tâm cụ Trì nay đã hóa tay Nhĩ Khang. T^T

Đến khu đất không người trong rừng, Miêu bệ hạ khẽ lắc lắc bộ lông tuyết trắng, cơ thể lấy một tốc độ phi khoa học biến thành một con Bạch Hổ uy phong lẫm liệt.

Đã quen nhìn mèo Dao Quang bé tí xíu, giờ lớn thành như vậy khiến Trì Hử có hơi thất thần. Cũng giống như mỹ nhân và vũ khí sẽ khơi dậy ham muốn chinh phục trong mỗi người đàn ông, đối mặt với con mãnh thú đầy tính nguy hiểm này, cũng chẳng người đàn ông nào có thể kìm nén hưng phấn.

“Dao Quang bệ hạ, ngài bây giờ thực sự rất đẹp, rất oai phong.”

Dao Quang bệ hạ ngượng ngùng hất cằm, thế này có là gì, ở thế giới nguyên bản, bản thể của hắn còn to còn đẹp hơn nhiều.

“Meo meo~”

Chợt nhận ra mình lại meo rồi, Dao Quang bệ hạ đương đắc ý đứng hình 3 giây, nhưng cũng chẳng thèm lừa mình dối người gầm gừ hai tiếng bổ cứu mà làm chi. Pi sà bưng cái mặt nghiêm túc đến trước mặt tự chủ rồi cúi đầu xuống, ý bảo tự chủ ngồi lên. Ôi giống loài cao quý của pí sà, khi đã rơi là một đi không trở lại~ ╮(╯▽╰)╭

Dao Quang bệ hạ chở theo tự chủ nhà mình thoăn thoắt lao về phía trước.

Trì Hử cảm thấy vô cùng kỳ diệu và thú vị. Mặc dù tốc độ của Dao Quang cực kỳ nhanh nhưng anh không hề cảm thấy xóc nảy hay khó chịu. Ngọn lửa màu trắng vờn quanh người đã bảo vệ anh thật chặt chẽ, trong khu rừng rậm rạp như vậy mà ngay cả một nhánh cây cũng chẳng thể đụng vào người anh.

Cưỡi Bạch Hổ băng rừng, hình tượng bây giờ của Trì Hử nếu để người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị coi là sơn thần trong truyền thuyết cho mà xem~

Trong khu rừng đã tra tấn nhóm người Thích Cẩm Ninh thừa sống thiếu chết, Dao Quang bệ hạ mang theo tự chủ của mình chạy băng băng, giữa trưa đã tới nơi.

Ngọn lửa màu trắng bao phủ lấy hai người, che chắn bọn họ khỏi áp lực vô hình của núi rừng, sau đó hiển hiện trong mắt Trì Hử là khu vực bị bầy khỉ chiếm đóng, khụ, là chốn bồng lai Dao Quang bệ hạ cho phép bầy khỉ cư trú.

Tránh trường hợp vừa gặp đã hù chết mấy thằng đệ, Dao Quang bệ hạ vừa đến nơi liền khôi phục hình mèo.

Con khỉ phụ trách canh gác khá quen thuộc với mèo trắng nên không quá bài xích với sinh vật kỳ lạ mà nó dẫn theo. Khi Trì Hử lấy ra đồ ăn vặt trong balo, bầy khỉ ngây thơ đã thành công bị dụ, vô cùng hoan nghênh khách lạ đến chơi nhà.

Còn Trì Hử, khi đặt chân lên mảnh đất này, anh cuối cùng đã hiểu vì sao trong mắt Dao Quang bệ hạ mầm phong lan quý hiếm mà ông cụ nâng niu trong bàn tay chỉ như rễ cây cỏ dại ven đường, tiện tay vặt ở đâu cũng có.

Dọc đường đi, từng khóm từng khóm xen kẽ trong những tảng đá ven đường là các loại phong lan, mẫu đơn rừng tuyệt phẩm, chỉ hơi sơ ý một chút là đế giày của bạn sẽ tiếp xúc thân mật với chúng nó. Nhưng đối với bầy khỉ mà nói, mấy cái hoa hoa cỏ cỏ này còn chẳng bằng củ cải trắng có thể ăn được. (Rich kid is real =)))

Rõ ràng có vài loại đã qua kỳ nở hoa, thế mà giờ vẫn đua nhau khoe sắc.

Hầu đại ca chạy thật nhanh ra gặp anh bạn tốt, chẳng qua là tạo hình lần này có hơi… Hơi đâu mà hơi, phải nói là VÔ CÙNG thê thảm!

Bầy khỉ không bị mèo Dao Quang dọa sợ mà ngược lại, tí nữa thì bị đại ca nhà mình hù chết.

Vốn là khuôn mặt hung ác nhất vịnh Bắc Bộ, thế mà bây giờ sưng vù đến mắt cũng chẳng thấy đâu. Sau đó mấy thằng đệ vội vàng lôi ra mấy loại chất lỏng đủ màu nghiền từ đủ loại thực vật không biết tên ra ‘make up’ cho đại ca nhà mình thêm ‘tươi tắn’…

Hầu đại ca vừa thấy anh bạn lông trắng ghê gớm hơn cả mình thì vui lắm, vội vàng nhe răng trợn mắt vung vẩy tay chân cáo trạng với nó.

Nói tóm lại là, ở bên kia con suối ở bên kia núi, có một cái khe sâu.

Được rồi, mấy thằng em lúc đi kiếm ăn phát hiện bên trong khe núi có một cây nho cổ thụ (?), mà quả của nó đã bắt đầu chín mọng, ôi hương thơm ấy mới quyến rũ làm sao~

Thế nhưng, trong động có một cái “hố”, đó chính là một tổ ong siêu lớn!

Mấy con ong siêu nhân ấy thực sự là lãnh khốc vô tình hết sức, chích cho đám khỉ một đống u trên người, độc tính lại còn rõ mạnh, nếu gần đó không có thác nước chắc chúng nó chết ngóm rồi á.

Bầy khỉ giỏi nhất là đánh hội đồng cũng chỉ đành khóc với gió, buồn với trăng T^T

Đám đàn em không ăn thua, thì để Hầu đại ca tự mình ra trận vậy.

Thế nhưng đây vẫn là một câu chuyện bi thương mà thôi.

Bộ lông của Khỉ đầu đàn đã tiến hóa trở nên cứng và dày hơn rất nhiều, không sợ công kích của đàn ong. NHƯNG! Nó vẫn chịu hạn chế của giống loài, đó là vẫn có bộ phận không lông! Những khu vực đó dĩ diên sẽ trở thành đối tượng chủ yếu bị tấn công. Ví dụ như mông này, mặt này, đáng thương hơn là chym nhỏ nữa này…

Dao Quang bệ hạ run run lỗ tai, Stop! Mau dẫn đường!

Đồ ngon phải lấy về ngay!

“Meo meo~”

Cho dù đàn khỉ đã được nhắc nhở phải chuẩn bị tinh thần từ trước, thế nhưng thân hình đột nhiên biến lớn và uy áp bạo phát vẫn khiến chúng khỉ cả kinh, suýt đái ra quần.

Cũng may suy nghĩ của bầy khỉ rất đơn giản, nếu là quái vật xa lạ, chúng nó sẽ sợ hãi, nhưng đây là người quen mà, phải vui mừng mới đúng!

Về phần Trì Hử, ban đầu chúng nó cảm thấy sinh vật kỳ lạ này mang đến cảm giác thật bình thản, đạm nhiên, không có tính uy hiếp. Thế nhưng giờ phút này, khi thấy sinh vật kỳ quái nọ ngồi trên lưng anh bạn siêu nhơn, sự sùng bái của chúng với vị này đã cuồn cuộn như nước thủy triều dâng.

Tốc độ của bầy khỉ rất nhanh, Dao Quang bệ hạ không nhanh không chậm đi theo, chỉ một lúc đã tới đích.

Không hổ là nơi đàn ong lựa chọn cư trú, khe núi nhỏ này có thể xưng là ‘Bách hoa thịnh khai, phồn hoa tự cẩm’. (Trăm hoa đua nở, rực rỡ như gấm – mô tả phong cảnh đẹp)

Ngoại trừ thác nước nhỏ mà bầy khỉ trông thấy trước đó, trong khe sâu còn có một suối nước nóng phân bổ thành từng ô từng ô trông như cái bàn cờ. Thực sự là một nơi khiến người ta yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Còn chưa tới cửa động, đàn ong đã bắt đầu bay ra. Hiển nhiên chúng vẫn nhớ rõ lũ khỉ này.

Tiếc rằng, bầy khỉ gặp đàn ong phải gọi là cực kỳ xui xẻo, chỉ có thể chạy trối chết. Còn đàn ong gặp Dao Quang bệ hạ lại không khác gì cô em liễu yếu đào tơ gặp gỡ tên du côn mang vũ khí!

Tóm lại là, khi ngọn lửa màu trắng bao phủ pi sà và tự chủ của ngài ấy, tất cả ưu thế của chúng ong đã tan thành mây khói, chỉ có thể cút sang một bên. Dao Quang bệ hạ hưởng ứng theo quy luật của tự nhiên, cá lớn nuốt cá bé, không thắng được hắn thì phải giao chiến lợi phẩm cho hắn.

Sơn động khá nông, đi qua cửa động là nhìn thấy gốc nho thơm lừng ở ngay đằng trước.

Ừ thì cứ coi đó là cây nho đi. Không biết có phải là đột biến gen hay không mà quả của nó khi chín có màu đỏ tươi sáng bóng, không kết thành từng chuỗi mà phân bố rải rác từng quả từng quả trên dây leo, quả nào quả nấy to như trái trứng gà. Trông rất giống huyết bồ đề trên phim, là kỳ trân mọc lên từ máu của Hỏa Kỳ Lân rơi xuống đất trong truyền thuyết. Có bệnh khỏi bệnh, không bệnh khỏe thân.

Lần đầu tiên tham gia hoạt động săn kho báu kiêm vơ vét của cải của Dao Quang bệ hạ, tính tình đạm mạc như Trì Hử cũng có chút kích động.

Trên dây leo có hơn mười quả, trong đó 11 quả đã chín.

Trì Hử lấy hộp trái cây ngào đường vốn định tặng cho bầy khỉ trong ba lô ra, đổ hết trái cây trong lọ xuống đất rồi hái những quả chín bỏ vào.

Trước khi đi, Dao Quang bệ hạ còn rất kinh nghiệm cuỗm thêm một miếng sáp ong to tổ bố, ngậm nó trong miệng rồi phi ra ngoài trong sự truy sát của bầy ong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.