Ngày Chầm Chậm Trôi

Chương 2: Hoàn



-

Cha ta nhìn ca ca rồi lắc đầu, cha kể lúc ta hai tuổi bị Quý Tri Tiết trộm về nhà hắn, ca ca òa khóc tìm ta cả buổi trời ta mới được Quý phu nhân đưa trả về nhà. Từ đó về sau ca ca không bao giờ cho Quý Tri Tiết sắc mặt tốt nữa.

9.

Dưới sự phòng thủ chặt chẽ của ca ca và thúc thúc gác cổng, Quý Tri Tiết cũng không tìm được cơ hội gặp ta.

Nhưng ta có cách để đi chơi với Quý Tri Tiết. Lúc ta và Quý Tri Tiết đứng chờ làm đồ chơi bằng đường trên phố, tình cờ nhìn thấy đội đón dâu.

Kèn sáo trống chiêng náo nhiệt vô cùng nhưng nhìn thấy chuyện vui mà hai đầu lông mày của Quý Tri Tiết lại nhíu vào như muốn dính lấy nhau, hắn uể oải nói: “Cả kinh thành truyền tai nhau rằng ta đã ngần này tuổi e là không lấy được vợ nữa, phải sống cô độc cả đời.”

Ta nhìn gương mặt tràn đầy vẻ cô đơn của Quý Tri Tiết, không đành lòng giật giật tay áo hắn: “Huynh đừng buồn, bọn họ toàn nói bậy thôi, tuổi của huynh và ca ca ta không chênh nhau bao nhiêu, ca ca ta còn không tuấn tú bằng huynh kia mà, có huynh ấy lót hạng chót cho huynh rồi.”

Giọng Quý Tri Tiết khàn đi: “A Tuế không cần an ủi ta đâu, ta cũng biết ta lớn tuổi, bây giờ lại không có công danh chức tước, cô nương trong trạch đều không muốn gả cho ta, ta biết mà.”

“Không sao đâu, cô đơn một mình cũng tốt.”

Quý Tri Tiết càng tỉ tê lại càng đáng thương, ta vội vàng an ủi Quý Tri Tiết: “Ai nói, trong mắt ta, ngoài cha ta ra, tiểu thúc chính là nam tử tốt nhất trần đời.”

“Dù vậy cũng có được gì?”

“Thì ta gả cho huynh.”

Quý Tri Tiết rầu rĩ nhìn ta: “A Tuế đừng muốn gả cho ta vì thương hại ta.”

“Không phải, Quý Tri Tiết, ta thật sự thích huynh.”

Ta còn chưa kịp nói hết câu đã bị ca ca không biết từ đâu chạy ta xách cổ về nhà: “Sầm Tuệ Tuế, chờ ca ca tìm cho muội mấy tên tiểu tử cùng độ tuổi cho muội gặp. Quý Tri Tiết không được, tâm tư hắn đen như mực, muội không chơi lại hắn đâu.”

Ca ca nghiêm túc đi vơ vét một rương toàn chân dung của nam tử muốn ta xem, còn giới thiệu nào công tử nhà họ Trương tài chí hơn người, nào thiếu gia họ Lý nọ chững chạc đôn hậu, nào đại ca Tề gia võ công cái thế, đệ đệ Việt gia đẹp tựa Phan An.

Ta xem tranh chân dung tới mức đầu váng mắt hoa, sau đó chỉ hỏi ca ca đúng một câu: “Bọn họ có thể ngày ngày ở bên muội không?”

Ca ca sững người sau đó lại đi tìm về một rương chân dung khác nữa, còn nói đây đều là những người có thể ở bên ta, bảo ta chọn lựa thật kỹ càng.

Ta còn chưa chọn xong cho ca ca thì thánh chỉ đã ban xuống, thông báo kỳ tuyển tú mùa thu vẫn tiến hành như cũ, lần này đổi thành tuyển phi cho nhị Hoàng Tử.

Nhưng giờ đây, ai chẳng biết nhị Hoàng Tử chắc chắn sẽ trở thành Thái Tử, chỉ chờ ngày lành tháng tốt để tuyên chỉ mà thôi.

Ca ca bực bội giậm chân, lẩm bẩm: “Nhị Hoàng Tử bản tính chính trị, thế này ta biết đi đâu đào chứng cớ vạch tội hắn đây.”

Ca ca lại nhìn ta, người trong mắt chỉ có ăn bánh ngọt: “Huống hồ từ lâu bệ hạ đã có ý định muốn cho A Tuế vào Đông cung, nhưng...”

“A Tuế, con qua phòng bếp nấu cho cha bát mì.” Cha ta ngắt lời ca ca: “Cha hơi đói.”

“Cha, con đã trưởng thành hiểu chuyện rồi, con biết nhà ta không muốn con tiến công chịu khổ.” Ta buông bánh ngọt trong tay xuống, nghiêm túc nói: “Cha, hay cha tới Quý gia cầu thân đi, con thích Quý Tri Tiết.”

“Sầm gia đang có tên trong danh sách tuyển tú, muội và Quý Tri Tiết trực tiếp đính hôn có khác nào đang tát bệ hạ một cái không?” Ca ca giận dữ tới mức sắp bốc hỏa: “Tuyển tuyển tuyển, có phải tuyển phi đâu, thích ai trực tiếp chọn luôn người đó đi không được à?”

Vào lúc nhà ta sầu bi ủ dột, ta dẫn theo Lê Thanh tới chùa Thanh Long, Lê Thanh cho rằng ta muốn cầu xin Phật Tổ để không bị chọn nên nàng bái Phật còn thành tâm hơn ta.

Nhưng khi Lê Thanh nhìn lén thấy ta nhét ngân phiếu cho trụ trì, nàng bất ngờ há hốc miệng: “Thế lực của chùa Thanh Long to lớn nhường nào mà lại nhúng tay can thiệp được cả chuyện trong cung vậy ạ?”

“Muội nói bậy bạ gì thế?” Ta vỗ đầu Lê Thanh: “Ta nhờ cậy trụ trì phán mệnh ta thiếu mộc, không phải mệnh tốt, bệ hạ thương yêu nhị Hoàng Tử nhất, hẳn sẽ không cho ngài ấy cưới một cô nương có số mệnh xấu.”

Lê Thanh nghe xong ngớ người rồi thì thào hỏi ta: “Vậy, vậy chắc Quý thiếu gia sẽ không chê bai cô nương đâu?”

“Ta đã chừa lại đường lui rồi, mệnh ta thiếu mộc, trong chữ Quý lại có mộc*, há chẳng phải một đôi trời đất tác thành sao?” Ta ghé vào tai Lê Thanh: “Nếu hắn dám chê thật, ta sẽ không cho thúc thúc gác cổng mở cửa cho hắn nữa, còn thả cả ca ca ra canh cổng.”

*Trong chữ “Quý” (季), họ của Quý Tri Tiết, có chữ mộc (木).

Tới khi ta vui vẻ về nhà cùng Lê Thanh lại bắt gặp ca ca đang sốt ruột đi tới đi lui ngoài cổng.

Ca ca tức giận nói tiền sảnh có cung nhân đến tuyên chỉ, ta run người, siết chặt nắm đấm đi theo ca ca tới tiền sảnh.

Người tới tuyên chỉ là Sầm công công, thái giám thân cận của bệ hạ, chiếu chỉ rất dài đọc rất lâu, ra là chỉ tứ hôn cùng ban thưởng.

Nhưng bên tai ta chỉ luẩn quẩn mỗi ba chữ “Quý Tri Tiết”.

Sầm công công nói thánh chỉ này do Quý Tri Tiết đích thân tới xin bệ hạ ban, vì chuyện này thậm chí còn đồng ý với bệ hạ năm sau sẽ vào Hàn lâm viện.

Cha mẹ ta nhận thánh chỉ cười tươi rói, sắc mặt ca ca cũng dịu đi nhiều, nhưng vẫn mạnh miệng nói Quý Tri Tiết quá hời.

10.

Ta sắp gả cho Quý Tri Tiết rồi.

11.

Sau khi bình tĩnh lại, ta vội vàng cho Lê Thanh cầm theo chút bạc tới tìm trụ trì chùa Thanh Long, hẳn trụ trì vẫn chưa kịp loan tin mệnh ta thiếu mộc đâu.

12.

Hôn sự đã định, không biết ca ca tìm đâu ra một đống tâm pháp binh pháp, ngày ngày dạy ta, rằng học mấy thứ này sẽ giúp ta phát triển đầu óc, không sợ bị Quý Tri Tiết đưa vào tròng.

Quý Tri Tiết cũng dễ dàng ra vào nhà ta, chỉ là mỗi lần hắn tới đều có ca ca ở cạnh nhìn hai người chúng ta chằm chằm.

Nay Quý Tri Tiết ôm một chồng dày thoại bản ghé nhà, bị ca ca ta nhìn thấy rồi chê bôi, nói Quý Tri Tiết đang dạy hư ta.

Ca ca ta che xong rồi đột nhiên sán lại gần Quý Tri Tiết trông đến là gian: “Quý Tri Tiết, nếu huynh lấy A Tuế thì phải gọi ta là ca ca đi chứ.”

“Ca ca.”

Quý Tri Tiết gọi rất nhanh, ca ca vẫn còn chưa kịp thông.

Quý Tri Tiết cười rồi lại gọi: “Ca ca.”

Ca ca véo mặt Quý Tri Tiết, không thể tin nổi: “Quý Tri Tiết, đây là huynh thật đấy à?”

Ta đẩy ca ca ra, bảo vệ Quý Tri Tiết sau lưng, tức giận nói: “Ca ca, huynh đừng lúc nào bắt nạt Quý Tri Tiết thế, không phải chỉ là xưng hô thôi sao, sau này Quý Tri Tiết gọi huynh là ca ca, huynh lại gọi chàng là tiểu thúc, hai người ai gọi của người đấy đi.”

Quý Tri Tiết xoa đầu ta: “A Tuế, không sao đầu, dù sao ta cũng lớn tuổi, cưới được nàng là phúc của ta. Nếu nàng thích, ngày ngày gọi huynh ấy là ca ca ta thấy cũng đáng.”

Ta nhìn ca ca nói mãi không thông, duỗi ngón tay út ra nói: “Bụng dạ huynh chỉ lớn bằng này thôi ấy.”

Ta kéo Quý Tri Tiết quay đầu đi khỏi, ca ca thì gào thét sau lưng: “Quý Tri Tiết, huynh cứ diễn đi!!”

“Sầm Tuệ Tuế, muội là đồ cả tin!!”

13.

Đêm trước ngày đại hôn, cha ta đặc biệt gọi ta tới thư phòng, đưa cho ta một chiếc hộp gỗ nặng trịch, bên trong đựng đầy ngân phiếu mệnh giá lớn.

Ta tròn mắt nhìn: “Cha, cha tích được nhiều quỹ đen thế ạ?”

Cha ta xuỵt một tiếng, thì thầm cho ta hay: “Nói nhỏ thôi, cha bán mấy quyển sách độc nhất góp tiền cho con đấy. Quý gia là danh môn thế gia, bây giờ Quý Tri Tiết lại là quan viên trong triều, con tới Quý gia phải đưa tặng cho hạ nhân ít nhiều, chuẩn bị nhiều tiền chút vẫn ổn hơn.”

Hai mắt ta sáng lấp lánh, ta cảm ơn cha, cha khẽ thở dài: “Chuyện Thái Tử bị phế trước đó chính Quý Tri Tiết là người âm thầm điều tra giúp Thánh thượng, sau lại vì con vào triều làm quan. Cha nói chuyện với Quý Tri Tiết rồi, nó nói không muốn con bị người ta chỉ trỏ ra vào rằng tướng công chỉ là một tên công tử bột không công danh không chức tước.”

Chợt mắt cha ửng đỏ, cha xoa đầu ta: “Nhưng A Tuế nhà ta cũng là đứa bé ngoan ngoãn nghe lời, là đứa hiểu chuyện biết ý, sẵn sàng bỏ qua tất cả mọi thứ vì người mình quan tâm. Con gái ta xứng với Quý Tri Tiết.”

Ta vừa định an ủi cha thì ca ca nghe lén ngoài cửa đã khóc thành tiếng.

Cha mở cửa, đá ca ca hai cước đau điếng: “Đến cha mi mà bay cũng dám nghe! Nếu mi dám kể với mẹ mi chuyện cha giấu sách quý, ông đây đánh gãy chân mi.”

14.

Ngày đại hôn, lúc ca ca cõng ta lên kiệu hoa, huynh ấy khóc tới mức nước mắt tèm lem.

Ta không khóc, ta chỉ an ủi ca ca thôi thế mà nhưng ca ca sụt sùi tới mức ta nhói lòng.

Ta không nhịn được kéo kéo Quý Tri Tiết đang chuẩn bị lên ngựa, buồn buồn hỏi: “Chàng có thể thuận tay cưới luôn ca ca của ta được không?”

“Tên này mà xứng với huynh?” Ca ca đấm Quý Tri Tiết một cái: “Nếu huynh dám không tốt với A Tuế, ta dù viết nát bút cũng phải kéo huynh khỏi Hàm lâm viện.”

Hình như trí nhớ của ca ca không tốt lắm, ta ngồi vào kiệu hoa, không nói với huynh ấy rằng Quý Tri Tiết cũng mua nhà ở con phố phía bắc nhà ta.

Đi vòng quanh kinh thành ba vòng, Quý Tri Tiết mới để đội ngũ đón dâu rẽ vào Quý phủ.

Quý Tri Tiết cầm gậy hỉ vén khăn trùm đầu của ta lên, ta nhìn Quý Tri Tiết mặc hỉ phục ngẩn ngơ hồi lâu.

Quý Tri Tiết đẹp quá đi!”

Bà mai bật cười kéo ta lại: “Đôi tân nhân này đừng ngẩn ra với nhau thế, mau uống rượu hợp cẩn đi nào, đêm nay cho nhìn đủ.”

Hai gò má hây hây, ta nhận lấy chén rượu, không để ý thấy tai Quý Tri Tiết cũng đỏ hồng rồi.

Quý Tri Tiết dẫn hết nhóm người trong phòng ra tiền sảnh uống rượu, Lê Thanh vừa gỡ trang sức cho ta xong thì có nha hoàn gõ cửa thưa Quý Tri Tiết sai người chuẩn bị chút đồ ăn cho ta, bảo ta nghỉ ngơi trước.

Lúc ta đang dựa vào giường nghỉ ngơi sau khi ăn no thì Quý Tri Tiết say bất tỉnh nhân sự được người ta khiêng vào phòng.

Ta vội vàng sai người chuẩn bị chút nước nóng để lau người cho Quý Tri Tiết nhưng ta còn chưa kịp chạm tay vào người Quý Tri Tiết đã bị hắn nắm trọn tay trong lòng bàn tay.

“Hay lắm, Quý Tri Tiết, chàng giả ngất đúng không?” Ta vỗ nhẹ Quý Tri Tiết một cái: “Chẳng trách ca ca ta hay nói chàng là cáo già.”

“Sao có thể lãng phí ngày quý giá này ở ngoài kia với bọn họ được?” Quý Tri Tiết chợt đứng vọt dậy: “Ta đi rửa mặt đã, A Tuế ngồi đây chờ ta.”

Chừng một nén nhang sau, Quý Tri Tiết khoan khoái, nhẹ nhàng ngồi bên giường, bế ta ngồi lên đùi chàng, chàng hôn lên đuôi mắt ta.

“A Tuế, hôm nay ta có mùi gì?”

Ta đỏ mặt, thỏ thẻ nỉ non: “Mùi quả mơ.”

“Thích không?”

“Ừm.”

Ta thích nhất mùi mơ.

15.

Sắc trời sáng rõ, ta hãy còn nhắm mắt, tay sờ quanh, Quý Tri Tiết không ở trên giường nữa rồi.

Ta hít hà mùi mơ thơm ngọt giữa đệm chăn, cất giọng khàn khàn gọi: “Lê Thanh.”

Lê Thanh lặng lẽ bước vào, nói nhỏ: “Tiểu thư dậy rồi ạ? Cô gia đang ở hậu viện, đặc biệt dặn chúng ta đừng gọi tiểu thư dậy.”

“Ta phải dậy thôi.” Ta tìm quần áo, vừa mặc vừa nói: “Mẹ nói ta phải học cách quan tâm Quý Tri Tiết, không thể để Quý Tri Tiết luôn chăm sóc ta được.”

Ta bảo Lê Thanh đi xem rồi chuẩn bị ít đồ ăn giải rượu dễ tiêu cho bữa sáng còn mình thì đi tìm Quý Tri Tiết.

Vừa đi tới phòng tắm đã nghe thấy tiếng Quý Tri Tiết dặn dò A Khánh thêm táo đỏ vào thùng tắm: “A Khánh, thêm chút táo đỏ khô nữa, dặn bên phòng bếp làm bánh mứt táo đưa qua cho thiếu phu nhân đi.”

Giọng nói ai oán của A Khánh vang vang: “Thiếu gia, ngày nào ngài cũng ngâm, sáng ngâm, tối ngâm, mỗi ngày một vị, liệu thiếu phu nhân có thích không?”

“Ngươi cho rằng gia mê hoặc thiếu phu nhân nhà ngươi bằng gì?”

“Bằng gì à?” Ta mở cửa sổ ra, tròn mắt nhìn nhau với Quý Tri Tiết: “Phu quân đúng là chịu thương chịu khó, ngâm bồn từ sớm tới tối ha.”

Quý Tri Tiết xấu hổ rụt đầu xuống nước, cười trừ: “Chỉ, chỉ cần nương tử vui, ngày nào vi phu cũng ngâm được.”

Ta cười, hai mắt cong cong: “Vậy tiểu thúc cứ ngâm ở đây từ ngày tới đêm đi.”

Ngoại truyện - Quý Tri Tiết

Lúc ta bảy tuổi, mẹ dẫn ta tới Sầm phủ, mẹ nói hôm nay Sầm phủ có một muội muội bé xíu bốc thôi nôi*, mời mọi người tới cho thêm không khí.

*抓周: lễ chọn đồ vật đoán tương lai trong tiệc thôi nôi của em bé.

Tới Sầm phủ, Sầm Tùy năm tuổi bế một bé gái tròn như viên thịt khoe khoang với ta: “Nhìn đi, đây là muội muội Tuệ Tuế của ta đấy, đáng yêu chưa.”

Ta nhìn A Tuế mềm mềm giơ tay níu lấy ống tay áo ta, tay chân ta cứ loạn lên, vì ta cất bánh mơ sáng chưa ăn hết trong tay áo.

Từ đó về sau, ta thường chạy tới Sầm phủ tìm Sầm Tùy, chơi với A Tuế cùng đệ ấy.

Ta phát hiện ra mũi A Tuế thính lắm, hôm qua ta ngâm bồn với trần bì, hôm nay A Tuế đã nhìn ta chăm chú, còn bi bô: “Quả quýt.”

Sau này ta lờ mờ nhận ra điểm khác thường, vì A Tuế nói người hầu thân cận của ta là Thanh Hàn thúi.

Mãi tới một lần ta tình cờ phát hiện ra Thành Hàn là ăn trộm, ta mới biết A Tuế có thể nhìn thấu được người khác dựa vào mùi hương.

Việc học của ta càng ngày càng nặng nhưng ta vẫn cố gắng dành thời gian tới Sầm phủ chơi với A Tuế như trước.

Lúc mẹ hỏi có phải ta thích con gái cả Sầm gia, Sầm Tuệ Hà không, ta ngẩn ra, chợt ý thức được mình đã tới tuổi đính hôn, sợ sẽ gây hiểu lầm nên ta không còn tới Sầm phủ nữa.

Ta sợ A Tuế quên ta nên hàng năm, cứ tới hội đèn, đương khi đường phố náo nhiệt người trẩy hổi, ta đều làm bộ tình cờ gặp được người Sầm gia.

Nhưng trong mắt A Tuế chỉ có đồ ăn ngon lề đường, sau này trước mỗi lần gặp A Tuế, ta đều nghĩ cách ngâm bồn ướp hương mình thật ngon miệng.

A Tuế quên ta mất rồi, ta nhân lúc Lâm gia gửi thiếp mời cho Sầm Tuệ Hà, gặp được A Tuế.

Lúc A Tuế tròn đôi mắt mờ mịt nhìn ta, ta thấy tim mình héo rũ. Trước đó ta đã rung rinh lượn lờ trước mặt nàng bao lần mà nhóc con tham ăn này không nhớ lấy được một lần nào hết.

Chẳng thà năm đó lúc bế trộm A Tuế về nhà, ta giữ lại nàng nuôi luôn cho rồi.

Ta mượn cớ tìm Sầm Tùy, ngày ngày mang đồ ăn ngon cho A Tuế, hôm nay mang kẹo mè, thì ta sẽ ngâm bồn bằng kẹo mạch nha từ đêm hôm trước.

Mỗi ngày một mùi hương, ta không tin A Tuế còn quên được ta.

Quả nhiên, ngày nào A Tuế cũng ghé vào người ta ngửi tới ngửi lui, giá mà bỏ qua được bản mặt thối của Sầm Tùy, chắc ta đã đưa tay nhéo mũi A Tuế từ lâu rồi.

Đấu trí đấu dũng với Sầm Tùy, thời gian trôi rất nhanh. Bệ hạ nói muốn tuyển tú vào mùa thu này để chọn phi cho Thái Tử và nhị Hoàng Tử, Sầm gia cũng có trên danh sách.

Lúc bệ hạ tới tìm cha ta uống rượu, từng mập mờ tỏ ý Hoàng Hậu ỷ vào quyền thế của Triệu gia, với tay tới tận triều định khiến ngài ấy rất phiền lòng.

Quá ba tuần rượu, bệ hạ say ngất ngây lên thánh giá hồi cung. Cha ta vuốt mặt, xua bớt hơi rượu đi, hỏi ta: “Con biết bệ hạ có ý gì không?”

Ta gật đầu, cha nói nếu ta muốn xin được thánh chỉ của bệ hạ thì bản thân phải có ít công lao.

Cha ruột đấy.

Làm quần quật không ngơi nghỉ suốt mấy ngày mấy đêm, cuối cùng ta cũng điều tra được Thái Tử cấu kết với Triệu gia, tham ô quân lương số lượng lớn. Trong Đông cung, chúng ta không chỉ tìm thấy Triệu Lịch quần áo xộc xệch mà quan trọng hơn còn tìm được một bộ long bào.

Thái Tử bị phế, sau khi Thánh thượng sắp xếp tất thảy sự vụ xong xuôi, ta xin bệ hạ thánh chỉ tứ hôn cho ta và A Tuế.

Bệ hạ nói cha ta đã về hưu, muốn ta vào triều giúp ngài, ta hiểu ngài ấy đang muốn bồi dưỡng cánh chim trải đường cho nhị Hoàng Tử.

Sau khi được nhìn thấy bệ hạ viết xong thánh chỉ, ta đồng ý với ngài.

Bệ hạ cười ta, nói ngài ấy nhất định phải gặp A Tuế một lần, xem xem nữ tử thế nào mới đáng cho ta hao tâm tổn sức tới nhường này.

Ngoài mặt ta đồng ý nhưng trong lòng lại không muốn, lòng dạ bệ hạ khó lường, không thể để A Tuế ngửi thấy mùi mực thúi được.

Sau khi đại hôn, A Tuế biết được bí mật của ta, ta phải dỗ A Tuế rất rất lâu A Tuế mới chịu cho ta lên giường ngủ.

A Tuế làm tổ trong lòng ta, kể trước kia nàng ngửi thấy mùi trên người ta giống mùi bạc hà, rất dễ chịu, an lòng.

Từ đó về sau, cuối cùng ta cũng không cần phải ngâm bồn với một đống thứ linh tinh nữa rồi.

Gần tới ngày A Tuế sinh con, ta tới chùa Thanh Long lễ Phật, trụ trì chùa Thanh Long kể cho ta hay chuyện năm đó A Tuế vì không muốn tiến cung nên không tiếc bỏ ra một khoản lớn xin ông ấy loan tin nàng có mệnh xấu, trong mệnh thiếu mộc.

Lòng ta ấm áp, vội vàng bảo A Khánh quyên thêm cho trụ trì nhiều tiền hương hỏa hơn.

Mệnh thiếu mộc, vậy chẳng phải là trong mệnh thiếu ta sao?

Hú hu hu, quả nhiên A Tuế yêu ta muốn chớt!

Ngoại truyện - Quý Kim An

Cậu nói phẩm chất tốt nhất của cha ta chính là đội vợ lên đầu.

Cha ta nói cái đáng ghét nhất của cậu chính là cuồng muội muội.

Bà ngoại nói hai người họ đều có vấn đề, vì lúc mẹ ta sinh ra ta, cha và cậu ở ngoài cửa nghe thấy tiếng mẹ kêu r3n, ôm đầu khóc nức nở.

Cha thương mẹ lắm, không muốn mẹ phải chịu nỗi đau khi sinh dục nữa nên trong nhà chỉ có mỗi ta.

Nhưng ta muốn có muội muội, cha nói nhà cậu có muội muội, bảo ta rảnh quá thì chạy qua nhà bà ngoại chơi với muội muội sinh đôi nhà cậu.

Muội muội mềm mềm, chọt một cái là cười, đáng yêu quá đi. Ta nhân lúc không ai chú ý bèn trộm ôm muội muội về nhà.

Một nén nhang sau, cậu đuổi tới tận nhà ta, tìm được muội muội, cậu nghiến răng mắng cha ta: “Tiểu tử thúi nhà huynh rõ là học theo huynh, Quý Tri Tiết, huynh có thể dạy nó gì đấy tốt tí được không!”

Chân trước cậu vừa đi, chân sau ta đã bị cha xách cổ qua nhà ngoại.

Cha nói chỉ nhà ngoại mới uốn nắn dạy dỗ được ta, mong cậu đầy bụng kinh thư có thể dạy ta.

Cậu trừng mắt nhìn ta, nói cha ta vì muốn hưởng thụ thế giới hai người với mẹ nên mới đưa ta qua đây.

“Con biết mà, con bày kế cho cha con đó.” Ta gật đầu thừa nhận: “Con muốn ngày nào cũng được chơi với muội muội.”

Cậu nghiến răng nghiến lợi lại không nỡ đánh ta, đành phải ngày ngày dạy ta học chữ xong rồi tiễn ta về nhà.

Sáng sớm hôm sau, trước khi cha ta vào triều lại đưa ta qua nhà ông bà ngoại.

Lăn qua lăn lại hơn nửa năm, cậu gầy đi trông thấy xách cổ ta, nhóc con trông càng ngày càng tròn thơm, hằm hằm nói kiếp trước cậu thiếu nợ cha ta.

“Cậu không muốn đưa con đi cũng được.” Ta ngẩng đầu nhìn cậu: “Cha con nói cậu phải gọi cha con là tiểu thúc, vậy hai ta hẳn ngang hàng.”

“Giữa người bằng vai phải vế với nhau, xin cậu mỗi muội muội thôi chắc cũng được mà ha, dù sao cậu cũng có tận hai cô con gái cơ mà.”

Đêm đó cậu xách cổ ta tới chỗ mẹ, còn mách lẻo với mẹ ta, tay mẹ ta đáp trên mông ta, cả viện oang oang tiếng ta gào:

“Con chỉ muốn có muội muội thôi mà, con có lỗi gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.