Ngày Chim Yến Trở Về - Mặc Khả Ngôn

Chương 13



“Lục Thẩm Nhất, cậu có thể luôn dạy mình không?” Lăng Vân tủi thân nói.

“Đợi sau này mình kiếm được tiền, mình sẽ trả phí dạy kèm cho cậu.” Lăng Vân nói tiếp.

Lục Thẩm Nhất nhìn Lăng Vân, giả vờ nghiêm túc nói: “Phí dạy kèm của mình đắt lắm đấy.”

“Mình có thể viết giấy nợ, sau này kiếm được tiền mình nhất định sẽ trả cho cậu.” Lăng Vân sốt sắng nói, vẻ mặt chân thành nhìn Lục Thẩm Nhất.

Lăng Vân không đợi Lục Thẩm Nhất nói gì, đã xé một tờ giấy từ cuốn sổ, cầm bút lên bắt đầu viết: “Lăng Vân nợ Lục Thẩm Nhất phí dạy kèm từ lớp 10 đến lớp 12, chờ sau khi Lăng Vân đi làm, nhất định sẽ trả đủ cho Lục Thẩm Nhất.” Sau khi viết xong, cô in dấu vân tay lên đó.

Lăng Vân cầm giấy nợ đưa cho Lục Thẩm Nhất, hoàn toàn không nhận ra vẻ phức tạp trong mắt anh.

“Vậy bây giờ bắt đầu học đi! Giờ mình là gia sư có trả phí rồi đấy.” Lục Thẩm nhận giấy nợ, gấp lại bỏ vào túi.

Thứ Năm, câu lạc bộ nhảy đường phố có buổi hoạt động đầu tiên, trong phần tự giới thiệu, 20 thành viên đều tỏa sáng, có thể nói đã biểu diễn hết các thể loại nhảy đường phố, chỉ là đến lượt Lăng Vân, bầu không khí hơi xấu hổ, cũng may Lục Thẩm Nhất hỗ trợ làm dịu tình hình, nếu không có lẽ cả câu lạc bộ đều biết chuyện Lăng Vân không biết gì về nhảy đường phố.

“Hiện tại câu lạc bộ chúng ta không quá bận rộn, cho nên anh gọi mọi người tới là hi vọng mọi người luyện tập vũ đạo, giữ vững phong độ. Vài tháng trước đêm hội mừng Tết Nguyên Đán sẽ rất bận, có lẽ mỗi ngày đều phải đến luyện nhảy.” Chủ tịch nói xong, mở một video nhảy và để mọi người tự do luyện tập.

Lăng Vân xem video nhảy xong, bất lực nhìn Lục Thẩm Nhất.

“Cậu theo mình qua đây.” Lục Thẩm Nhất nói với Lăng Vân.

Hai người tìm được một phòng học trống bên cạnh phòng nhảy, Lục Thẩm Nhất dời ghế ngồi phía trước ra sau, tạo một không gian trống.

“Mình làm một động tác, cậu làm theo.” Lục Thẩm Nhất nói rồi nhảy một bước nhỏ sang phải, sau đó chân mở rộng ngang vai.

Lăng Vân làm theo một lượt, sau đó học động tác thứ hai.

Sau khi làm xong toàn bộ động tác, Lăng Vân đã thở không ra hơi, trán đẫm mồ hôi, Lục Thẩm Nhất đưa cho cô một tờ khăn giấy, bảo cô nghỉ ngơi một chút.

Lăng Vân nhận khăn giấy, lau mồ hôi, lại bắt đầu lặp lại động tác vừa rồi.

“Lăng Vân, cậu quên là cậu đã hứa với mình thế nào à?” Lục Thẩm Nhất thấy Lăng Vân không có ý định nghỉ ngơi, giọng nói cũng trở nên nghiêm khắc.

“Mình không quên.” Lăng Vân đáp.

“Vậy cậu lặp lại lần nữa.” Lục Thẩm Nhất nhìn chằm chằm Lăng Vân.

“Không phải là mình không nghe lời cậu, mình chỉ muốn nhanh chóng học được điệu nhảy này thôi, mình không muốn làm vướng chân mọi người.” Lúc cô quyết định gia nhập câu lạc bộ nhảy đường phố, là vì cô muốn biểu diễn cùng Lục Thẩm Nhất ở đêm hội mừng Tết Nguyên Đán, nhưng hôm nay trong phần tự giới thiệu, Lăng Vân cũng nhận ra, cơ hội để mình lên sân khấu biểu diễn còn không chắc, chứ đừng nói là biểu diễn cùng anh.

“Từ nhỏ người ta đã bắt đầu học nhảy, sao cậu có thể so với họ được.” Giọng của Lục Thẩm Nhất dịu đi rất nhiều, nhưng ánh mắt vẫn rất nghiêm nghị.

“Ngồi xuống, nghỉ ngơi.” Lục Thẩm Nhất thấy Lăng Vân không nói gì, lại thúc giục Lăng Vân nghỉ ngơi.


“Mình muốn lên sân khấu biểu diễn trong đêm hội mừng năm mới.” Mặc dù Lăng Vân không nói muốn biểu diễn cùng Lục Thẩm Nhất, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn không rời khỏi anh.

“Mình biết, bây giờ cậu ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi.” Giọng điệu của Lục Thẩm Nhất giống như đang dỗ trẻ con.

“Sao cậu ấy lại biết được, đây là lần đầu tiên mình nói ra mà!” Lăng Vân nghĩ trong lòng, cuối cùng vẫn ngồi xuống bên cạnh Lục Thẩm Nhất.

Lục Thẩm Nhất như nhìn ra được Lăng Vân đang nghĩ gì, nói một câu: “Người biểu diễn trong đêm hội mừng năm mới cũng có thể không có mình.”

“Cậu giỏi như vậy, chắc chắn sẽ có cậu mà!” Lăng Vân không chút suy nghĩ nói ngay.

Lục Thẩm Nhất cười một cái, thấy Lăng Vân nghỉ ngơi đủ rồi, bèn bắt đầu dạy cô động tác kế tiếp.

Khi cô học xong bộ động tác thứ hai, trời đã chạng vạng tối.

“Hôm nay học đến đây thôi!” Lục Thẩm Nhất dạy xong động tác thứ hai, kéo Lăng Vân đi đến căn tin.

“Chúng ta không nghe theo sự sắp xếp của chủ tịch, như vậy có ổn không?” Lăng Vân hơi lo lắng hỏi.

“Không sao, anh ấy là hàng xóm của mình.” Lục Thẩm Nhất vừa nói xong mới phát hiện có vẻ mình đã lỡ lời.

“Vậy mình được vào câu lạc bộ nhảy đường phố cũng là nhờ mối quan hệ của hai người sao?” Lăng Vân nhanh chóng ý thức được vấn đề này, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm hơn nhiều.

Lăng Vân thấy Lục Thẩm Nhất không nói gì, càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình.

“Mình không muốn chiếm chỗ của người khác, như vậy không công bằng với họ.” Trong giọng nói của cô mang theo chút trách móc, nhưng tự trách vẫn nhiều hơn.

“Ăn cơm trước đã, ăn xong rồi nói sau.” Lục Thẩm Nhất nhìn đồng hồ trên tay, còn nửa tiếng nữa là đến giờ tự học buổi tối.

Lăng Vân làm như không nghe thấy Lục Thẩm Nhất nói gì, xoay người chạy ra khỏi căn tin.

Từ nhỏ cô đã là một người coi trọng sự công bằng, lúc học Tiểu học, cô từng tức giận vì các cô chú trong căn tin đối xử thiên vị. Lúc học cấp 2, cô viết thư tố cáo vì một số giáo viên dùng quan hệ họ hàng làm căn cứ để đánh giá thành tích. Bây giờ, khi biết bản thân nhờ có quan hệ với Lục Thẩm Nhất mà chiếm chỗ đáng ra phải thuộc về người khác trong câu lạc bộ, trong lòng cô càng khó chịu không thôi, cô chán ghét bản thân vì điều đó.

Lăng Vân trở lại phòng học, vội vàng ăn mấy miếng bánh mì rồi vùi đầu vào việc học.

Tiếng chuông tiết tự học đầu tiên của buổi tối chưa kêu xong, Lăng Vân đã bị Lục Thẩm Nhất kéo ra góc hành lang.

Lục Thẩm Nhất cầm một cái bánh mì trong tay, nhìn chằm chằm Lăng Vân, hỏi: “Ăn gì chưa?”

“Mình ăn bánh mì rồi, cảm ơn cậu.” Lăng Vân hiển nhiên vẫn không thể buông bỏ chuyện vừa rồi, thật ra cô là đang trách chính mình.

Lục Thẩm Nhất cười khẩy, vẫn nhét bánh mì vào tay Lăng Vân.

“Cậu không chiếm chỗ của người khác, cậu vào câu lạc bộ nhờ thực lực của bản thân.” Lục Thẩm Nhất vừa nhìn Lăng Vân, giọng nói rất kiên định.

“Mình có nhờ chủ tịch, nhưng đó là sau khi danh sách được đưa ra, mình nói với anh ấy rằng mình muốn dạy riêng cho cậu nhảy đường phố.” Lục Thẩm Nhất tiếp tục nói.

“Thật sao?” Lăng Vân không thể tin được, trừng to mắt nhìn Lục Thẩm Nhất.

“Không tin mình, vậy cậu tự đi hỏi anh ấy đi!” Lục Thẩm Nhất có vẻ hơi tức giận, xoay người muốn đi.

Lăng Vân vội vàng nắm lấy tay Lục Thẩm Nhất, nói một câu “Mình xin lỗi!”

“Xin lỗi vì điều gì?” Lục Thẩm Nhất hỏi.

“Mình không nên nổi giận với cậu.” Lăng Vân cúi đầu, ngượng ngùng nói.

“Nếu lần sau cậu không ăn uống đàng hoàng, mình thật sự sẽ không để ý đến cậu nữa.” Lục Thẩm Nhất nói rồi xé bánh mì trong tay Lăng Vân, bảo cô nhận lấy rồi ăn nó.

Lăng Vân ngoan ngoãn nhận lấy, trong mắt dần dần tràn ngập ý cười.

Sau khi tiết tự học tối thứ hai kết thúc, Lăng Vân đi nộp bài tập cho Trương Cao Trung. Trên đường trở về, cô nhìn thấy một cô gái đưa cho Lục Thẩm Nhất một phong thư, mặt cô gái đỏ bừng, Lăng Vân cũng đoán được tám phần nội dung trong phong thư đó.

Ngay lúc Lăng Vân muốn tìm một góc khác để tiếp tục quan sát, cô nhìn thấy Lục Thẩm Nhất đi thẳng về phía mình.

“Lục Thẩm Nhất, cậu không thấy cô gái kia sao?” Lăng Vân chỉ vào nữ sinh sau lưng anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.