Thái hậu chưa kịp nói gì thì Thẩm Ngữ Yên đã tự mình xông vào, cung nữ cũng không kịp bẩm báo.
Thẩm Nhược Kiều không có thời gian quan tâm đ ến người khác, gần như tất cả suy nghĩ và sự chú ý của nàng đều đổ dồn vào Mộ Dung Vũ, xem hắn có xảy ra chuyện gì không.
Nhưng hắn vẫn đứng đó như không có chuyện gì xảy ra, tư thế thẳng tắp như cây thông, trông không có vẻ gì là bị thương nặng.
Có điều, Thẩm Nhược Kiều biết rõ ràng hắn chỉ là đang cầm cự mà thôi. Vết thương của hắn thật sự rất nặng! Chỉ cần người đó chém gần thêm nửa bàn tay nữa là hắn đã phải đi gặp Diêm Vương uống trà rồi.
Lo lắng cùng đau lòng. Lúc này, nàng chỉ muốn nhanh chóng đưa hắn rời khỏi Nhất Khôn cung, sau đó kiểm tra vết thương cho hắn. Về phần của Thẩm Ngữ Yên và Bách Lý Tử Loan, sau này nàng xử lý bọn họ cũng không muộn, bây giờ nàng cũng không vội.
Còn hắn thì như thể không hề có ý định rời đi mà chỉ chậm rãi ngồi xuống ghế, cầm tách trà lên và ung dung uống.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Thấy vậy, Thẩm Nhược Kiều cau mày. Sau đó nàng lại nhìn về phía Thái hậu, thấy ánh mắt bà ấy tràn ngập bóng tối cùng sự nghi hoặc.
Còn Giang Như Uyển vẫn quỳ trên mặt đất, đầu gục xuống, không dám ngẩng lên.
Thẩm Ngữ Yên vừa khóc vừa đi vào, vừa nhìn thấy Mộ Dung Vũ liền giật mình. Trong mắt cô hiện lên một tia kinh ngạc, nhanh chóng bị hưng phấn thay thế, sau đó lại hiện lên một tia ngượng ngùng.
Gần như theo bản năng, cô đưa tay ra vuốt tóc, ngay cả vẻ mặt đang khóc cũng lặng lẽ giấu đi khi nhìn thấy Mộ Dung Vũ.
Tại sao.. tại sao Tần vương gia lại ở đây với Thái hậu? Nếu biết ngài ấy ở đó, cô đã không khóc lóc van xin như thế này, để ngài ấy nhìn thấy bộ mặt xấu xí đó của cô.
Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Nhược Kiều thân thiết với Mộ Dung Vũ, cô lại đột nhiên tức giận.
Tiện nhân, hóa ra vội vàng tiến cung như vậy vì Tấn vương! Đồ không biết xấu hổ! Còn chưa qua cửa, đã nhanh chóng theo đuổi nam nhân khắp nơi, điều này thật là một sự sỉ nhục đối với Thẩm gia!
"Thần nữ gặp qua Thái hậu!" Thẩm Ngữ Yên hướng Thái hậu hành lễ, tuy rằng lúc này trong mắt và trong lòng cô chỉ có Mộ Dung Vũ, nhưng giác quan duy nhất mách bảo cô, cô không được thô lỗ trước mặt Thái hậu.
Sau đó cô quay sang Mộ Dung Vũ nói: "Ngữ Yên gặp qua Tần Vương gia."
Mộ Dung Ngọc thậm chí không liếc nhìn nàng một cái, tựa như nàng là một vật trong suốt.
"Tỷ tỷ.." Thẩm Ngữ Yên gọi Thẩm Nhược Kiều, nước mắt lưng tròng, bộ dáng ủy khuất đáng thương, giống như nỗi oan thấu trời xanh.
"Đỡ Giang tiểu thư đứng dậy." Thái hậu nói với cung nữ, vẻ mặt có vẻ không hề quan tâm đ ến cô.
Cung nữ nhanh chóng đỡ Giang Như Uyển, người vẫn đang quỳ trên mặt đất đứng dậy. Giang Như Uyển chỉ cảm thấy đôi chân mình mềm nhũn, toàn thân như bị ngâm trong một bể băng.
Nhưng cô không nói gì, chỉ lặng lẽ lui về phía sau Thái hậu.
Thẩm Ngữ Yên lúc này mới nhìn ra, trong cung Thái hậu, ngoài tiện nhân Thẩm Nhược Kiều còn có một Giang Như Uyển.
Cô chỉ nhìn thẳng vào Giang Như Uyển, trong mắt đầy nghi hoặc, không hiểu tại sao Giang Như Uyển lại ở trong Nhất Khôn Cung của Thái hậu?
"Tại sao muốn Ngải gia thay ngươi làm chủ?" Giọng nói lạnh lùng của Thái hậu vang lên, kéo Thẩm Ngữ Yên thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Thẩm Ngữ Yên ngồi phịch xuống, quỳ xuống trước mặt Thẩm Nhược Kiều, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ, yếu ớt cầu xin: "Tỷ tỷ, muội biết, muội không làm tốt những gì tỷ dặn dò, khiến tỷ không vui. Nhưng tỷ tỷ, muội thật sự đã cố gắng làm theo những gì tỷ phân phó. Tỷ tỷ, tỷ đừng vì ta không thể tác hợp cho tỷ và Bách Lý biểu ca mà hất chậu nước bẩn này lên người ta a!"
Nghĩ tới điều gì đó, cô quay đầu lại nhìn Mộ Dung Vũ với vẻ mặt ủy khuất, cầu xin nói: "Tần vương gia, xin ngài hãy thành toàn cho tỷ tỷ và Bách Lý biểu ca! Tỷ tỷ là thật lòng ái mộ Bách Lý biểu ca. Trong lòng tỷ ấy chỉ có Bách Lý biểu ca mà thôi. Ta biết, ta nói như vậy sẽ khiến ngài đau lòng, nhưng vì hạnh phúc cả đời của tỷ tỷ, ta chỉ có thể làm như thế. Vương gia, xin người hãy thành toàn cho tỷ tỷ và Bách Lý biểu ca!"
Nói xong nàng ta liền liên tục dập đầu xuống đất, dập nhiều đến mức Thẩm Nhược Kiều có thể ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng.
Ưm, thế này cũng được, nó có thể che đi mùi máu trên người Mộ Dung Vũ.
Nghe được những lời này, người ngạc nhiên nhất chính là Giang Như Uyển.
Đôi mắt cô mở to, cô dùng tay che môi và kinh ngạc nhìn Thẩm Nhược Kiều. Cô không ngờ rằng Thẩm Nhược Kiều, là hôn thê của Tần Vương gia, lại thực sự trung tình với Bách Lý Văn Dương?
Đây không phải là.. một cái tát vào mặt Tần Vương gia sao?
Nghĩ nghĩ, cô đưa mắt nhìn về phía Mộ Dung Vũ, muốn xem biểu tình trên gương mặt hắn lúc này.
Nhưng lại làm cô thất vọng, khuôn mặt Mộ Dung Vũ không có chút biểu cảm nào, vẫn lạnh lùng như tảng băng ngàn năm.
Thái hậu cau mày, ánh mắt trở nên rất sắc bén, nhìn thẳng vào Thẩm Nhược Kiều, "Nhược Kiều, Ngữ Yên nói là thật sao? Ngươi cùng Bách Lý Văn Dương thật sự có tình?"
Nói xong liền phát ra một tiếng "bốp" đập bàn rất lớn "Ngươi làm ai gia quá thất vọng rồi! Ngươi là đích nữ của Thẩm gia, là Tần vương phi tương lai được Hoàng thượng đích thân ban hôn. Sao ngươi có thể làm ra chuyện khiến Tần phủ mất mặt, sỉ nhục tôn nghiêm của hoàng thất như thế."
Nghe Thái hậu khiển trách Thẩm Nhược Kiều, Thẩm Ngữ Yên khóe miệng cong lên một vòng vô hình. Cô ta rất đắc ý.
Tiện nhân, chỉ có ngươi biết hất nước bẩn vào người khác thôi sao?
Hiện tại tốt rồi, Thái hậu tức giận, Tần vương gia cũng biết chuyện bẩn thỉu giữa ngươi và Bách Lý Văn Dương. Tôi xem ngươi làm thế nào làm Tần vương phi!
Thánh chỉ thì đã sao? Ngươi sỉ nhục, làm hoàng thất mất mặt, Thái hậu có thể không can dự sao? Thái hậu đã ra mặt, hoàng thượng còn không rút lại thánh chỉ ban hôn?
Thẩm Nhược Kiều, cả đời này ngươi cũng đừng mơ làm Tần Vương phi!
"Vương gia, Ngữ Yên cầu xin ngài, ngài hãy thành toàn cho hai người họ đi. Tỷ tỷ và Bách Lý biểu ca thật sự yêu nhau sâu đậm." Thẩm Ngữ Yên tiếp tục quỳ lạy cầu xin.
Cuối cùng, Mộ Dung Vũ cũng đặt chén trà trong tay xuống, chậm rãi đưa mắt nhìn Thẩm Nhược Kiều, lạnh lùng nói: "Muốn nói gì?"
Nghe xong, Thẩm Ngữ Yên tự nhiên là người vui vẻ nhất.
Nhìn xem, chuyện này không phải xong rồi sao? Không có nam nhân nào không quan tâm đ ến việc mình bị cắm sừng. Hơn nữa, nam nhân này đường đường là Tần vương.
Thẩm Nhược Kiều cười ngọt ngào, bình tĩnh nói: "Toàn bộ người trong Thẩm phủ đều biết người có quan hệ tình cảm với đại thiếu gia Bách Lý chính là Thẩm Ngữ Yên. Huệ phi cũng tận mắt chứng kiến quan hệ của hai bọn họ. Nhược Kiều tuy không được phụ thân sủng ái như Ngữ Yên nhưng bốn chữ lễ nghĩa chí tín vẫn luôn ghi nhớ. Thân là hôn thê của Vương gia, ta sẽ không làm chuyện gây mất mặt Tần vương hay xúc phạm hoàng thất."
"Ngươi nói bậy.." Thẩm Ngữ Yên ngẩng đầu, khẩn trương hét lên.
Mộ Dung Vũ chậm rãi đứng dậy, mặt không biểu cảm nhìn Thái hậu.
Sau đó liền cảm thấy chóng mặt..