Thẩm Nhược Kiều hướng hắn nhếch mép cười, sau đó duỗi ngón tay, không nhanh không chậm nói: "Một, hai, ba nhắm mắt!"
Vừa đếm xong, mí mắt hắn chìm xuống rồi ngủ thiếp đi.
"Vương gia!" Lãnh Lăng nhìn thấy cảnh này vừa lo lắng vừa khẩn trương hét lên, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Nhược Kiều, "Thẩm tiểu thư, người đã làm gì Vương gia?"
Thẩm Nhược Kiều lạnh lùng liếc nhìn hắn: "Nào, tới đây, ta dùng lưỡi câu này khâu miệng ngươi mười tám mũi, xem ngươi có thể chịu đựng được lâu như vậy mà không ngất xỉu hay phát ra âm thanh gì không, ngươi không biết hắn mất quá nhiều máu sao? Đã thế còn không để ngài ấy nằm nghỉ mà còn xuống giường đi lại? Ngươi là cảm thấy Vương gia nhà ngươi sống lâu, sống vất vả quá à?"
"Thẩm tiểu thư.." Lãnh Lăng nhìn nàng với khuôn mặt ngây thơ và bất lực, nghĩ nghĩ, còn không phải nửa đêm tiểu thư trèo tường nhảy vào đây sao? Nếu tiểu thư không tới thì giờ này Vương gia đã nằm trên giường nghỉ ngơi được mấy giấc rồi.
"Đi, lấy thuốc." Thẩm Nhược Kiều phớt lờ vẻ mặt đau khổ ủy khuất của hắn mà ném cho hắn một đơn thuốc. Sau đó, như nghĩ ra điều gì đó, nàng lại nghiêm túc dặn dò: "Tới Ji'en ở Shiliting." Đường, ở sân sau chỉ cần hỏi Lão Lệ Đầu đơn thuốc, hắn sẽ lấy hết thuốc cho ngươi. "
" Cái đó.. Thẩm tiểu thư.. "Lãnh Lăng một tay cầm đơn thuốc, một tay gãi đầu nói:" Những loại thuốc này trong phủ đều có sẵn. "
Thẩm Nhược Kiều nghe vậy có chút giật mình, sau đó mới ý thức được:" Đưa ta tới dược phòng. "
Lãnh Lăng liếc nhìn Mộ Dung Vũ đang nằm trên giường, vẻ mặt khó chịu, thận trọng thăm dò hỏi nàng:" Vậy.. Vương gia.. "
" Không chết được. Trong nửa tháng, ta sẽ trả cho ngươi một chủ nhân còn sống. "Thẩm Nhược Kiều trầm giọng nói.
Nói xong, nàng lại quay đầu nhìn Mộ Dung Vũ. Nàng thấy khuôn mặt hắn tái nhợt như không còn chút máu, nhưng không còn lạnh lùng và đề phòng như trước nữa.
Lúc này, hắn chỉ là một bệnh nhân bị thương nặng, không có khả năng tấn công hay bảo vệ bản thân.
Nhìn Mộ Dung Vũ như vậy khiến Thẩm Nhược Kiều đau lòng. Tất cả những gì nàng có thể nghĩ đến là hình ảnh hắn vô hồn ôm nàng, bịt mắt nàng và dọn dẹp đám cặn bã đó một cách không thương tiếc.
Ngoài ra còn có cảnh nhẹ nhàng lau đi vết máu và hôn lên má nàng.
Mộ Dung Vũ, kiếp này ta sẽ bảo vệ ngài. Ta sẽ cố gắng hết sức để giữ cho ngài an toàn.
Dược phòng của phủ Tần vương rất lớn, có đủ loại dược liệu. Ngoài ra còn có rất nhiều loại nhân sâm và nấm linh chi quý giá, đều là những thứ mà Thẩm Nhược Kiều chưa từng thấy trước đây. Thực sự là làm cho nàng mở mang tầm mắt.
Nàng bốc thuốc rồi tự mình sắc thuốc cho hắn, mắt luôn dán vào ấm thuốc không rời.
Sau khi nấu chín và để ấm thì mang về phòng ngủ của hắn.
Trên giường, Mộ Dung Vũ vẫn đang ngủ say, nhưng lông mày nhíu lại, hai tay nhẹ nhàng nắm chặt chăn bông, tựa như không có cảm giác an toàn.
" Mộ Dung Vũ, uống thuốc đi. "Thẩm Nhược Kiều đưa thìa lên môi, nhưng hắn không có chút phản ứng nào.
" Thẩm tiểu thư, phải làm sao bây giờ? Vương gia không chịu uống thuốc, có nghiêm trọng không? "Lãnh Lăng khẩn trương hỏi.
Thẩm Nhược Kiều liếc hắn một cái, hỏi:" Ngươi ngủ còn có thể ăn được không? "
" Không.. thuộc hạ không thể.. "Lãnh Lăng vẻ mặt không chắc chắn nói, dù sao hắn cũng chưa từng thử qua.
" Đi đun nóng lại cho hắn, đợi hắn tỉnh thì lại mang đến. "Nàng đặt bát thuốc vào tay Lãnh Lăng, trầm giọng nói:" Hãy để mắt tới nó, ngoại trừ người, không ai khác được động vào. "
Lãnh Lăng ngay lập tức gật đầu:" Vâng, Thẩm tiểu thư. "
Sau đó, hắn cầm bát thuốc rời đi,
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Thẩm Nhược Kiều và Mộ Dung Vũ, nàng lúc này thực sự buồn ngủ, vừa mới sống lại, trước khi chết trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ và oán hận, hơn nữa lúc sống lại còn đang bệnh. Nàng còn phải đấu trí với Thẩm Ngữ Yên và Tô di nương, lại khâu vết thương và đun thuốc cho hắn hết một canh giờ.
Lúc này, Thẩm Nhược Kiều cảm thấy mình buồn ngủ đến mức không thể chịu được nữa, mí mắt không chịu mở, chỉ muốn nằm xuống, ngủ một lát.
Sau khi xác định tính mạng của Mộ Dung Vũ không gặp nguy hiểm gì nữa, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ, nàng mới nghĩ tới, kiếp trước Mộ Dung Vũ căn bản không xuất hiện, hai ngày sau, Lãnh Lăng gửi" thư đồng ý giải trừ hôn ước"đến Thẩm phủ, mà nàng lúc đó chỉ quan tâm tới Bách Lý Văn Dương, khi nghe tin hắn đồng ý giải trừ hôn ước, nàng rất vui mừng, làm sao còn có thể nghĩ chuyện tại sao hắn lại đồng ý.
Có phải do bản thân hắn bị trọng thương nên đã chấp nhận giải trừ hôn ước? Thứ nhất, hắn không muốn liên lụy tới nàng. Thứ hai, hắn thực sự muốn thành toàn cho nàng với Bách Lý Văn Dương.
Rốt cuộc, một tháng sau, hắn xin lệnh tới biên giới, từ đó bọn họ không gặp lại nhau nữa. Vết thương của hắn quá nặng, không khâu, cũng không gọi đại phu nên Lãnh Lăng, cái tên không biết gì về y thuật kia đã chăm sóc cho hắn.
Thẩm Nhược Kiều biết rất rõ, vết thương này một tháng là không thể khỏi, vậy là, lúc này, sở dĩ hắn hủy hôn trước đó 2 ngày, là bởi vì nàng trọng sinh thay đổi quỹ đạo, còn hắn thì không?
Không sao cả, bất kể lý do là gì, nếu ông trời đã cho nàng một cơ hội để bắt đầu lại, nàng sẽ không để chuyện kiếp trước xảy ra lần nữa, kiếp này nàng sẽ khiến những người đó phải trả giá.
* * *
Mộ Dung Vũ tỉnh dậy, hắn phát hiện Thẩm Nhược Kiều đang nằm ở mép giường mình ngủ say, lúc này hắn cảm thấy rất không chân thực, giống như đang nằm mơ,
Để xác nhận đây là sự thật, hắn muốn giơ tay lên tay chạm vào nàng. Cơn đau truyền đến từ đầu và ngực khiến hắn lập tức hiểu đây là thật chứ không phải mơ.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nằm cạnh tay mình, hàng mi dài mở ra như hai hàng quạt, cong cong. Mí mắt hếch cũng tạo bóng trên mí mắt, trên chóp mũi còn có một chút vết xám, trông hơi xấu xí nhưng cũng có chút nghịch ngợm, đôi môi nhỏ trông không được tươi sáng cho lắm, hiển nhiên là vì vụ rơi xuống nước lần trước.
Không phải nàng luôn muốn hủy bỏ hôn ước sao? Nàng chẳng phải muốn ở bên Bách Lý Văn Dương à? Tại sao bây giờ hắn đồng ý hủy bỏ hôn ước, nàng lại chấp nhận? Lại còn nửa đêm mặc bộ đồ ngủ tới Tần vương phủ của hắn, còn ra thể thống gì nữa!
Có điều, tất cả sự tức giận đều biến mất khi nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ này của nàng. Nó khiến hắn hài lòng và vui mừng biết nhường nào.
Thẩm Nhược Kiều, cơ hội đã cho nàng rồi. Là nàng không muốn! Vậy đời này nàng đừng mong có cơ hội thứ hai nữa. Từ nay về sau, hãy an phận đón nhận danh phận Tần vương phi, đợi ta đem kiệu 8 người khiêng tới rước nàng về phủ!
Nếu nàng đã đồng ý bên ta mà còn dây dưa với cái tên Bách Lý Văn Dương kia không dứt, ta sẽ đánh gãy chân nàng, sau đó gi ết chết cái tên Bách Lý Văn Dương đó.
Thẩm Nhược Kiều duỗi người ra, nhưng nàng cảm thấy có gì đó không ổn, dường như nàng đã chạm vào thứ gì đó. Một thứ mềm mại nhưng lại rất cứng rắn, khi nàng mở mắt ra, nàng lập tức hóa đá.
Chẳng phải.. nàng đã leo lên giường của Mộ Dung Vũ khi nào, lại còn.. cả người nàng đều nằm trong vòng tay của hắn?