Ngày Em Đến

Chương 100



Vệ Cẩm Huyên tưởng Trương Tư Ninh đã thật sự thông suốt, không vì chuyện ông nội qua đời mà cảm thấy quá đau lòng nữa. Không nghĩ tới nửa đêm cô gặp phải ác mộng, khóc nức nở rồi tỉnh giấc mấy lần như vậy.

Tình trạng này khá nghiêm trọng, Vệ tiên sinh đi ra gọi thím Tào lên bảo bà ôm bé con đang ngủ say ra ngoài. Anh sợ cô bất chợt hoảng hốt sẽ đánh thức con dậy không tốt cho con.

Trương Tư Ninh cầm ly uống vài ngụm nước, nhìn ông xã mình có chút bất an nói: “Anh nói không phải em bị cái gì xấu ám vào rồi chứ?” Nằm mơ ba lần liên tục đều thấy ông nội, thật sự không bình thường mà. Hai giấc mơ trước còn đỡ, cô mơ thấy ông nội cáo biệt, bảo cô và Vệ Cẩm Huyên phải sống thật tốt, phải chăm sóc chu đáo cho tiểu Khoai Tây gì gì đó, giấc mơ cuối cùng mới thật sự là ác mộng, cô mơ thấy ông nội biến thành cương thi hút máu người, mặc quan phục triều Thanh, răng nanh mọc dài, búng người nhảy lên đuổi theo muốn cắn cô, làm cho cô bị hù dọa không ít, đến bây giờ trái tim vẫn còn đang đập loạn cào cào!

Vệ tiên sinh nghe vậy có chút bất đắc dĩ, vuốt ve tóc cô: “Đó là do ban ngày em nghĩ gì thì đêm nằm mơ thấy cái đó, ông nội đột nhiên qua đời, cho nên nhất thời em không thể nào chấp nhận được, Tư Ninh, em đừng suy nghĩ miên man nữa, mọi việc sẽ ổn thôi.”

Trương Tư Ninh phản bác nói: “Dù vậy cũng không thể nào ba lần liên tiếp đều nằm mơ thấy ông nội được, ông xã ~ em hơi sợ, không dám ngủ nữa.”

Vệ tiên sinh ôm cô vào lòng, trấn an: “Đừng sợ, có anh ở bên cạnh em mà, ông nội đã đi rồi, người chết đèn tắt, ở đâu ra nhiều quỷ thần như vậy, hơn nữa cho dù trên đời thật sự có ma quỷ thì ông nội thương em như vậy, sẽ không thể nào dùng cách này dọa em đâu.”

Trương Tư Ninh cảm thấy anh nói rất có lý, ông nội yêu thương cô như vậy, sẽ không dọa cô, hai giấc mơ trước là ông nội đến tạm biệt với cô, di ngôn dặn dò cô việc này việc kia. Giấc mơ cuối cùng, chắc là não cô bị co rút. Có điều ông xã không tin ma quỷ, Trương Tư Ninh cũng không nói thêm gì, nhưng trong lòng vẫn còn khá sợ hãi, nên có chút bài xích việc đi ngủ.

Hiện tại mới hơn ba giờ sáng, Vệ tiên sinh thương cô vợ nhỏ của mình hết mực nên đương nhiên không thể nào để cho cô nàng ngốc người trợn tròn mắt đợi đến khi trời sáng được. Ban ngày đã khóc nhiều như vậy, ngày mai còn rất nhiều việc phải làm, nếu không nghỉ ngơi cho tốt thì sao có thể chịu đựng nổi?

Vì vậy anh dịu dàng xoa nhẹ lưng cô từng chút từng chút một, giống như dỗ cho Vệ tiểu béo ngủ, động tác rất mềm mại nhẹ nhàng, hết sức kiên nhẫn, ý thức của Trương Tư Ninh cứ mông lung theo tiết tấu chậm rãi bàn tay anh, cuối cùng đi vào giấc ngủ lúc nào không biết. Khi mở mắt ra đã là chín giờ sáng.

Cô dụi mắt ngồi dậy trên giường, rèm cửa sổ đã được kéo ra, bên ngoài vẫn còn âm u, mặt trời chưa sáng tỏ. Trương Tư Ninh nghe thấy tiếng cười khanh khách của bé con vọng vào phòng, vừa trong trẻo vừa vui tai. Khóe miệng cô không nhịn được cong lên mỉm cười theo, cô vội vàng mang dép lê vào đi ra ngoài, liếc mắt một cái liền thấy trong phòng nhỏ bên ngoài phòng ngủ, bé con ngồi trên một tấm thảm rất dày bò qua bò lại đuổi theo xe lửa nhỏ đang chạy. Ông xã ngồi trên ghế sofa vừa xem giấy tờ vừa trông chừng con, rõ ràng là một công hai việc.

Trương Tư Ninh vòng tay bế nhóc con lên, hỏi ông xã: “Thím Tào đâu anh?” Nếu anh phải làm việc thì nên để thím Tào trông tiểu Mũm mĩm chứ.

Vệ Cẩm Huyên buông tờ giấy trên tay ra, kéo bà xã đang ôm Vệ tiểu béo ngồi xuống bên cạnh mình, giải thích: “Anh bảo thím đi mua mấy thứ,” Rồi hỏi bà xã: “Em ngủ không ngon sao, lại nằm mơ nữa hả?”

Trương Tư Ninh nói không có, thấy tiểu Mũm mĩm ngồi không yên, cứ ngọ nguậy a a muốn xuống dưới tiếp tục đuổi theo xe lửa nhỏ, cô vỗ vỗ cái mông bé xíu, hôn lên mặt con mấy cái, xong mới thả cu cậu xuống thảm.

“Xe lửa ở đâu ra vậy anh?” xe lửa nhỏ chạy uốn khúc trên núi, ở nhà cũng có một cái, có điều cô nhớ không có đem theo đến Phúc Kiến, hơn nữa cái này màu xanh dương.

Vệ Cẩm Huyên nắm tay bà xã, nhìn thấy sắc mặt cô đã tốt hơn, mới yên tâm trả lời: “Quản lý Du đưa tới.”

“Quản lý Du thật có lòng.”

Vệ Cẩm Huyên không có ý kiến gì, chỉ nói: “Đó là một người thông minh.”

Trương Tư Ninh nhìn nhóc con ngốc nghếch đang đuổi theo xe lửa, thỉnh thoảng cô lại chọc phá cu cậu, lúc thì duỗi chân ra làm cu cậu quýnh quáng lên bò mãi không qua, lúc thì giơ tay đẩy nhóc con ngã một cái, Vệ tiểu béo bị mẹ ức hiếp như vậy nhưng không khóc cũng không làm khó, cứ cười khanh khách, khiến Vệ phu nhân càng trêu con không biết mệt là gì.

Vệ tiên sinh nhìn thấy cảnh đó cũng câm nín, khi thấy vợ yêu lại tiếp tục đẩy ngã nhóc con lần nữa, anh gõ lên trán cô: “Nhanh đánh răng rửa mặt đi nào, anh bảo khách sạn mang bữa sáng lên.”

Trương Tư Ninh bĩu môi: “Biết ngay anh chỉ đau lòng nhóc này thôi mà.” Nói xong nghiêng người dùng sức hôn môi ông xã một cái thật sâu, còn hết sức thân thiện giải thích: “Đây là phạt anh! Em chưa đánh răng!” Cô cười giảo hoạt, vô cùng hoạt bát đáng yêu.

Vệ Cẩm Huyên nhìn cô vợ nhỏ ung dung trở về phòng, vừa bực mình vừa buồn cười, rồi nhìn nhóc con ngốc nghếch đang hướng về phía mình đòi bế, ánh mắt anh dịu dàng, cúi người ôm Vệ Tiểu Béo đứng lên.

Khi thím Tào trở lại, tiểu Trịnh đi theo phía sau, cầm trên tay hai túi nguyên liệu nấu ăn rất lớn.

Trong phòng tổng thống có đầy đủ mọi thứ, dụng cụ làm bếp không thiếu thứ gì, chỉ không có nguyên liệu nấu ăn. Bọn họ còn phải ở Phúc Kiến mấy ngày, người lớn thì không sao, nhưng không thể cho nhóc con ăn uống tùy tiện được, Vệ tiên sinh suy nghĩ rất chu đáo, Vệ phu nhân chua lè nói: “Quả nhiên, nhóc con này mới là tình yêu đích thực của anh.” Cái kiểu ghen này thật khiến cho Vệ Cẩm Huyên dở khóc dở cười, vuốt ve khuôn mặt có chút nhợt nhạt của cô, thở dài: “Em đó ~”

Ngày hôm qua, Trương gia đã dựng linh đường lên, ở Phúc Kiến có phong tục riêng, thông thường người ta sẽ mang thi thể người thân về nhà, quàn bảy ngày sau đó sẽ chôn cất. Trò khôi hài của Trương gia ngày hôm qua, rốt cuộc phải nhờ đến cảnh sát đứng ra hòa giải mới có thể kết thúc, nhưng thấy gia đình đang có tang lễ nên cảnh sát cũng không bắt giam giữ người gây rối mà chỉ cảnh cáo cho xong chuyện.

Di thể của ông cụ đã được đem về Trương gia, Trương Tư Ninh là cháu gái đã lấy chồng, buổi tối không cần phải túc trực bên linh cữu, nhưng theo lý mà nói, ban ngày phải quỳ lạy đốt giấy tiền vàng liên tục bảy ngày không được gián đoạn.

Hôm qua, Vệ Cẩm Huyên đã nghe quản lý Du nói về phong tục ở Phúc Kiến, nên buổi sáng đã bảo trợ lý tiểu Triệu và quản lý Du chuẩn bị để cùng đi đến Trương gia tìm Trương Nghênh Hoa nói chuyện. Sau khi chậm rãi ăn điểm tâm xong, Trương Tư Ninh liền ôm con đi theo ông xã, mang theo cả đoàn người đến Trương gia.

Đến dự tang lễ, dĩ nhiên không thể nào mặc quần áo màu sắc xanh đỏ nổi bật được, cũng may lần này quần áo cô mang theo đều có màu tối, cả quần áo của bé con cũng không quá chói lọi. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ lúc đó trong lòng cô đã có dự cảm không tốt rồi.

Linh đường của ông cụ được Trương Nghênh Hoa đặt trong biệt thự, ở cổng chính có treo câu đối, trong sân có rất nhiều vòng hoa, người đến người đi, ở khoảng cách khá xa đã nghe rõ tiếng khóc từ trong nhà truyền đến.

Một hàng hơn mười chiếc xe của nhóm người Trương Tư Ninh, gần ba bốn mươi người, lúc mọi người đến nơi, người Trương gia phản ứng rất bình tĩnh, không nhắc gì tới chuyện hôm qua, trước đó lúc ông cụ phẫu thuật, Trương Tư Ninh cũng đã đến với số lượng người đông như vậy, bọn họ nhìn mãi cũng quen. Nhưng những người khác lại sợ hốt hoảng, thấy nhiều người đàn ông mặc đồ đen như vậy, họ còn tưởng xã hội đen đến trả thù. Có điều khi nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi ôm bé con đi trước, thì biết ngay không phải người ta tới gây chuyện, có ai đi gây chuyện mà còn ôm con nhỏ theo chứ?

Ở Phúc Kiến này, ít nhất đối với những người có quen biết Trương Nghênh Hoa thì chuyện của cha mẹ Trương Tư Ninh cũng không phải bí mật gì, nghe mấy người bà con Trương gia nói đây là con gái của ông chủ Trương, những người đến cúng tế này liền lộ ra vẻ mặt đã hiểu.

Thì ra là con gái vợ cả, cô gái bị đuổi khỏi nhà kia?

Lúc Trương Nghênh Hoa cưới vợ mới, Trương Tư Ninh đã bỏ đi nơi khác, nên mọi người suy diễn cô gái này bị mẹ kế ghét bỏ, đuổi đi nơi khác tự sinh tự diệt, nếu không sản nghiệp của Trương gia lớn như vậy, con gái đang tuổi trưởng thành vốn dĩ phải ở lại giúp đỡ cha mình xử lý công việc làm ăn mới đúng, sao lại đi nơi khác? Đi làm thuê cho người ta? Sao so được với tự mình làm chủ, làm nữ hoàng chứ!

Trương Dương nghe theo lời mẹ dặn, bối rối xấu hổ đến gần Trương Tư Ninh đưa cho chị họ một tấm vải gai còn có băng tang đen đeo vào tay áo, cô là cháu gái nên phải để tang.

“Chị......”

Trương Tư Ninh không muốn em họ khó xử nên đáp lại một tiếng. Bỗng nhiên cô nghĩ đến mấy hôm trước khi thảo luận với ông xã về chuyện của thím Tào và cháu gái bà, đúng vậy, ai cũng có người thân của mình, dựa vào cái gì mà đặt cô ở vị trí cao nhất, em họ cũng chỉ là nghiêng về cha mẹ hơn thôi, đó là chuyện bình thường của con người. Nhưng bảo cô có thể như trước đây hoàn toàn không có khúc mắc gì thì cô không cách nào làm được.

Trương Tư Ninh đưa bé con qua cho thím Tào, cô giúp Vệ Cẩm Huyên đeo băng tang đen vào tay áo, đội nón, mặc đồ tang vào, ở thắt lưng buộc sợi dây thừng bằng vải. Sau khi bản thân mình cũng mặc đồ tang xong, cô đeo khăn tang cho con, cô là cháu gái, không phải cháu đích tôn nên không có buộc dây thừng ở thắt lưng, con cô cũng không cần mặc đồ tang.

Di thể của ông cụ được đặt chính giữa phòng khách, trong một chiếc hòm bằng kính có chức năng giữ lạnh. Trương Tư Ninh thắp nhang, đốt giấy tiền vàng, mặc dù chân của Vệ Cẩm Huyên khá bất tiện, nhưng dưới sự giúp đỡ của bà xã, anh cũng quỳ lạy đốt giấy tiền vàng cùng cô. Vệ Ý cũng ở bên cạnh mẹ, nằm bò trên nệm dập đầu loạn xạ, nhưng vì trong nhà đầy nhang khói, tiếng khóc rung trời, bầu không khí này trẻ con không thể nào chịu nổi, nên chỉ một lúc sau cu cậu đã oa oa khóc òa lên.

Thím Tào vội vàng cúi người xuống nhanh chóng đốt giấy tiền vàng cho ông cụ xong, liền ôm bé con đi ra ngoài. Phúc Kiến có phong tục, khi đến đám tang, cho dù có quan hệ gì với người đã mất chỉ cần bước vào cửa nhà đều phải đốt giấy tiền vàng. Cho nên mấy chục người đi theo đều tiến vào cúng bái.

Trên mặt ông cụ đắp tấm vải trắng, nhìn xuyên qua cái hòm bằng kính có thể thấy được thân thể ông cụ. Trương Tư Ninh khóc rất thương tâm, cuối cùng vẫn là Trương Dương đến gần an ủi, hiện tại cu cậu vô cùng khó xử, mấy người bác cả không chịu ra mặt, chỉ quỳ ở hai bên khóc nức nở, để cho cậu phải đứng ra đón tiếp chị họ, chỉ cần nghĩ đến tình cảnh ngày hôm qua cu cậu liền cảm thấy xấu hổ.

Thật ra cũng không cần cu cậu đến khuyên nhủ, Vệ tiên sinh đã tự mình dỗ dành bà xã, anh khẽ nói bên tai cô: “Em phải nghĩ tới con, con còn đang khóc bên ngoài đó, thím Tào không dỗ được.”

Trương Tư Ninh khá mê tín, cô tin có quỷ thần. Tối qua nằm mơ, nghĩ lại trong lòng còn cảm thấy hoảng hốt, nghĩ tới con còn nhỏ như vậy, nghe những người lớn tuổi kia nói, ánh mắt trẻ con rất trong trẻo, dễ nhìn thấy những thứ không nên.

Nơi này là linh đường, rất dễ gặp phải những thứ xấu?

Cô nghĩ đến con, không thể làm gì khác đành phải nén khóc, cuối cùng dập đầu lạy ông nội mấy cái rồi cùng ông xã rời khỏi linh đường.

Đúng là Vệ khoai tây đang khóc, hơn nữa còn khóc vô cùng thảm thiết, thím Tào ầu ơ dỗ thế nào cũng không được. Trương Tư Ninh đưa tay lau lau mặt, vội vàng đi tới ôm con vào lòng. Vệ khoai tây được mẹ ôm, tiếng khóc dần nhỏ lại nhưng thỉnh thoảng vẫn nức nở thút thít, Vệ tiên sinh ở bên cạnh thấy vậy rất đau lòng: “Ở đây không khí nặng nề quá, có lẽ trẻ con không chịu được.”

Thực tế, trẻ con vốn mẫn cảm nhất.

Trương Tư Ninh không cần túc trực bên linh cữu, mối quan hệ của cô và người Trương gia đã đến mức này, có tiếp tục ở lại cũng không còn ý nghĩa gì, hai bên đều không thoải mái. Cô dạ một tiếng: “Vậy chúng ta về khách sạn trước ạ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.