Mùa xuân năm nay, Vũ Lăng mưa rất nhiều, buổi sáng mặt trời vẫn nhô cao ấm áp vậy mà đến chiều thời tiết đã thay đổi, những hạt mưa tí tách rơi xuống, Trương Tư Ninh đang bị Chu Thúy Thúy - chủ siêu thị bên cạnh lôi kéo nói chuyện: “Em họ của chị đó, vô cùng tuấn tú lịch sự, mặt nào cũng tốt, tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng, là giám đốc điều hành của một công ty đa quốc gia, tiền lương một năm ít nhất cũng hai mươi vạn, đó là còn chưa tính tiền thưởng! Có điều ánh mắt quá cao, năm nay đã gần ba mươi rồi mà vẫn chưa tính đến chuyện có bạn gái.”
Trương Tư Ninh cười ha ha: “Điều kiện anh ấy tốt như vậy, muốn tìm bạn gái cũng là chuyện dễ dàng, chị dâu đừng quá lo lắng.”
“Không phải chị lo lắng,” Chu Thúy Thúy nói: “Là bác hai chị, vốn dĩ hai năm nay sức khỏe không tốt, mấy hôm trước lại phải vào bệnh viện, bà cũng chỉ có một đứa con trai này, chưa nhìn thấy nó cưới vợ sao có thể yên tâm được,” vừa nói vừa kéo tay Trương Tư Ninh, khẩn thiết nói: “Tư Ninh à, chị dâu cũng không vòng vo với em nữa, em xem điều kiện của em không tệ, điều kiện của em trai chị cũng không xoàng, bây giờ em còn chưa có bạn trai, hay là….Em thử gặp mặt em họ chị một lần xem sao?”
Trương Tư Ninh mỉm cười, khéo léo từ chối: “Không cần đâu chị dâu, tạm thời em không nghĩ tới những chuyện này.”
“Cũng hơn hai mươi rồi, sao có thể không nghĩ tới chuyện kết hôn chứ!” Chu Thúy trách cô một câu: “Có được hay không thì trước hết em cứ gặp thử một lần đi, gia đình bác hai chị đều là người đàng hoàng, thật đó, em như vậy chắc chắn sẽ bị tổn thất đó.”
Chuyện này sao có thể nói là thiệt thòi, tổn thất được hả trời? Trương Tư Ninh có chút buồn cười, chưa từng nghĩ bản thân cũng có lúc bị người ta hối thúc chuyện kết hôn, cô thấy chuyện này đúng là không sao hiểu được.
Đang tính nhẹ nhàng từ chối lần nữa thì Tiền Thiệu đẩy cửa tiệm đi vào. Anh ta ăn mặc gọn gàng, khí chất đặc biệt, dáng vẻ thành thục, đi đến đâu cũng nổi bật, ngay cả Chu Thúy Thúy cũng bị thu hút ánh nhìn.
“Tiền tiên sinh, anh tới rồi.” Trần Bình Bình nãy giờ ở bên cạnh nghe chuyện bát quái cả buổi trời, thấy Tiền Thiệu đến liền nhanh chóng đi qua đón tiếp, nhiệt tình chào hỏi. Dạo gần đây, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được vị Tiền tiên sinh này có quan hệ mập mờ với bà chủ nhà mình, em họ bà chủ siêu thị sao có thể so sánh được với Tiền tiên sinh chứ, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Trần Bình Bình quay đầu lại thấy Chu Thúy Thúy bên kia vẫn còn đang kéo tay Trương Tư Ninh tận tình khuyên bảo, liền nháy mắt với Tiền Thiệu, dùng khẩu hình nói ‘giới thiệu đối tượng’, mặc dù không phát ra âm thanh, nhưng ý tứ không có gì khó hiểu. Tiền Thiệu vừa nghe thấy nét mặt lập tức sa sầm lại, nghĩ tới mấy năm trời hắn nổ lực vẫn không theo đuổi được người đẹp, vậy mà còn có kẻ dám đến nạy góc tường, thật đáng giận mà. Lập tức đi thẳng tới chỗ Trương Tư Ninh, không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh cô, bá đạo giơ tay ôm vai người đẹp: “Sao lại mặc mỏng manh như vậy, bên ngoài thời tiết đang thay đổi, cẩn thận cảm lạnh.” Giọng nói dịu dàng, đôi mắt tràn ngập nuông chiều. Bất kỳ ai nhìn vào, cũng sẽ cho rằng quan hệ của hai người không bình thường.
Chỉ một động tác đơn giản, một câu nói qua loa như vậy, đã khiến Chu Thúy Thúy đông cứng tại chỗ, xấu hổ không biết giấu vào đâu. Trương Tư Ninh không nói gì, trừng mắt nhìn Tiền Thiệu một cái, rồi giải thích với Chu Thúy Thúy: “Đây là bạn học của em,” sau đó tiếp tục nhẹ nhàng từ chối: “Chị dâu, hiện giờ em thật sự không nghĩ đến chuyện này, dù sao vẫn cảm ơn chị ạ.”
Chu Thúy Thúy vô cùng buồn bực, vừa trở lại siêu thị liền đem chuyện này nói với ông xã: “Ông nói xem, cái cô Tư Ninh này cũng thật là, đã có bạn trai rồi mà còn nói hiện tại không nghĩ tới chuyện này, tính lừa ai chứ, haizz, mấy cô gái trẻ bây giờ thiệt là…”
Lý Phú Quý tức giận: “Bà thì biết cái gì! Người ta có điều kiện như vậy, muốn tiền có tiền, muốn ngoại hình có ngoại hình, lại tốt nghiệp đại học, chỉ cần muốn, thì người đàn ông tốt nào mà không tìm được! Chỉ có bà xem em họ mình như báu vật, cũng không nhìn một chút xem có xứng hay không, làm quá người ta bỏ chạy thì ở đó mà mất mặt xấu hổ! Về sau không được nhắc lại chuyện này nữa!”
Chu Thúy Thúy mất hứng: “Em trai tôi có chỗ nào không tốt, sao lại không xứng với cô ta, tuổi còn trẻ như vậy, ai biết từ đâu mà có nhiều tiền vậy chứ!”
“Bà im miệng cho tôi!” Lý Phú Quý trừng hai mắt: “Cái miệng nhiều chuyện lảm nhảm tan hoang cửa nhà của bà! Nếu còn dám ăn nói bừa bãi nữa thì tự đi về nhà bố mẹ bà mà ở! Người ta là một cô gái trẻ tuổi làm ăn đã không dễ dàng gì, bà thật độc miệng, chuyện như vậy cũng có thể nói ra được, không thấy hổ thẹn trái với lương tâm sao. Con bé Trương có thứ gì tốt có khi nào thiếu phần chúng ta không, lúc thì tặng hoa khi thì mang thức ăn qua, rõ ràng thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày bà đều chạy qua tiệm người ta, ăn nhờ ở đậu, người ta cũng có nói câu nào không, bà không thể chỉ vì con gái nhà người ta không vừa mắt với em trai bà liền tổn hại danh tiếng của người ta được, làm như vậy rất thất đức.”
Chu Thúy Thúy vừa bộc phát cơn giận xong cũng bắt đầu thấy hối hận, ngượng ngùng nói: “Tôi nói những lời vô lý này trong lúc nhất thời kích động thôi, sau này chắc chắc không nói bậy bạ nữa.” Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại hạ quyết tâm, hai ngày nữa sẽ gọi em họ đến, có được hay không thì cũng phải lấy lại chút mặt mũi, không thể để người ta xem thường được.
Tiền Thiệu rất tự giác buông lỏng tay ra, thấy Trương Tư Ninh chuyển qua ghế sofa đối diện, hắn cũng không nói gì, chỉ lấy trong túi áo ra một hộp trang sức hình vuông để lên bàn: “Em họ anh có đeo lắc tay, nhìn rất đẹp mắt nên mua tặng em.”
Trương Tư Ninh liếc nhìn hộp đồ trang sức màu hồng nhạt trên bàn, tâm trạng vô cùng phức tạp, nhất thời không biết nên nói gì, dường như những gì có thể nói cô đều đã nói hết rồi, bây giờ có lặp lại cũng chỉ phí công vô ích mà thôi.
Tiền Thiệu cũng không trông đợi cô sẽ nói gì dễ nghe, cũng như những lần trước cứ ngồi im lặng như vậy lẳng lặng nhìn cô một lúc, rồi sau đó đứng dậy rời đi.
Hiện tại, hắn cũng không còn cách nào khác, đành phải dây dưa với cô từng chút từng chút thế này, lôi kéo sự chú ý của cô cho đến khi cô thấy mệt mỏi phải thỏa hiệp hoặc bản thân mình không còn hứng thú nữa thì thôi. Thật ra chuyện này rất vô vị, nhưng lúc này lại không cam lòng buông tay như vậy.
Di động của Trương Tư Ninh nhận được tin nhắn thông báo trong vòng sáu giờ tới sẽ có mưa giông kèm sấm sét, nên lúc năm giờ chiều cô cho Trần Bình Bình tan việc, hôm nay Hứa Dương không khỏe, cơ thể nóng sốt nhẹ, nên giữa trưa đã xin phép ra về. Suy nghĩ đến Vệ Trân Trân đang ở trong bệnh viện, Trương Tư Ninh cảm thấy về tình về lý hẳn là nên đi thăm một chút nên cô lấy di động ra tính gọi cho Vệ Cẩm Huyên, buổi sáng bị kích động cúp điện thoại của anh, giờ nghĩ lại thật buồn cười, thật chẳng rõ lúc đó bản thân giận dỗi cái gì nữa.
Điện thoại vang lên hồi lâu vẫn không có người bắt máy, Trương Tư Ninh nhíu mày cúp điện thoại, cũng không gọi lại nữa. Nhìn ra ngoài trời gió thổi rất mạnh, mưa nặng hạt hơn, dường như thật sự sắp có một trận mưa như trút nước đổ xuống, điều này rất hiếm khi xảy ra vào mùa xuân.
Bầu trời âm u nặng nề, mưa như vẩy mực, tiếng rào rào dội đến không ngừng. Trương Tư Ninh hơi đau đầu, từ hôm qua đến giờ cô ngủ chưa đầy năm tiếng đồng hồ, thấy mưa lớn như vậy, nên sáu giờ đã đóng cửa tiệm. Về nhà cũng không nấu cơm, chỉ thay đồ ngủ rồi nằm lên giường ngủ thiếp đi.
Cũng không biết ngủ được bao lâu, thì di động ở đầu giường ong ong vang lên không ngừng, sau đó dừng một lúc, rồi lại tiếp tục vang lên, duy trì thời gian rất dài, đứt quãng, cuối cùng Trương Tư Ninh cũng bị tiếng ồn đánh thức, có chút bực bội, hai mắt vẫn nhắm tịt lọ mọ tìm điện thoại, cũng không biết là ai gọi đến, liền bắt máy.
“Alo….” Giọng nói ỉu xìu, yếu ớt còn có chút không kiên nhẫn.
Vệ Cẩm Huyên hơi sửng sốt: “Tư Ninh…Em…không ở nhà?” Anh nhìn thấy đèn trên lầu hai không sáng, lại nghe giọng cô có vẻ không vui, tưởng rằng cô đang ở bên ngoài, sợ bản thân gọi điện thoại liên tục đã làm phiền cô.
Trương Tư Ninh nghe ra là Vệ Cẩm Huyên, con sâu ngủ thoáng cái bỏ chạy không dấu vết, cô dụi dụi mắt ngồi dậy, nhìn thời gian trên màn hình di động, đã hơn chín giờ tối.
“Tôi ở nhà, anh ở đâu?” Thấy trong phòng tối đen như mực, cô duỗi tay bật đèn bàn sáng lên.
Vệ Cẩm Huyên đáp: “Tôi ở dưới lầu.”
Trương Tư Ninh vẫn không có chút sức sống nào, bộ dạng uể oải, cô à một tiếng: “Vậy anh đi thẳng lối tiểu khu lên đi, tôi khỏi xuống dưới lầu mở cửa”. Vệ Cẩm Huyên nói được, sau khi cúp điện thoại liền bảo lão Trịnh lái xe vào tiểu khu. Phụ trách gác cổng tòa nhà Trương Tư Ninh ở không nghiêm ngặt lắm, bình thường ô tô tiến vào cũng không có ai hỏi tới, bảo vệ sẽ trực tiếp cho đi.
Lúc này, Trương Tư Ninh đã tỉnh táo hơn, đầu tiên thay quần áo khác, sau đó mở đèn phòng khách lên, rồi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, không bao lâu sau chuông cửa đã vang lên.
Vệ Cẩm Huyên đứng ở bên ngoài, cả đầu tóc và người đều dính nước, cô khá kinh ngạc: “Anh mắc mưa sao?”
“Bình thường có để ô trong xe nhưng chắc đã bỏ quên ở bệnh viện,” Vệ Cẩm Huyên đáp qua loa: “Bên dưới nhà em không có chỗ đậu xe, tôi đi bộ mấy bước.”
Trương Tư Ninh đặt dép lê cạnh chân anh, không vui nói: “Anh có thể điện thoại để tôi mang ô xuống mà, đội mưa như vậy bị cảm thì làm sao?” Nói xong liền đi vào phòng tắm lấy một chiếc khăn sạch ra cho anh lau người, rồi đi vào phòng bếp rót một ly nước nóng, bật điều hòa ở phòng khách lên, ra hiệu cho anh ngồi xuống sưởi ấm.
Vệ Cẩm Huyên thấy cô mãi loay hoay chạy ra chạy vào, không hiểu sao trong lòng vô cùng ấm áp, nghe cô hỏi mưa lớn thế này sao còn chạy tới đây, liền giải thích: “Lúc em gọi điện đến tôi đang ở bệnh viện, di động để trong xe, sau đó gọi lại cho em nhưng không thấy bắt máy, tôi lo đã xảy ra chuyện gì, không yên tâm nên tới đây xem thử.”
Trương Tư Ninh nghe vậy rất cảm động, không nghĩ tới Vệ Cẩm Huyên cũng có một mặt quan tâm chăm sóc người khác chu đáo như vậy, chỉ vì không kịp nhận điện thoại của anh, anh liền bất chấp trời mưa tới đây, một người như vậy, vậy mà cô từng cho rằng anh là người cao ngạo lạnh lùng không thể đến gần.
“Hôm qua, tôi nghỉ ngơi không tốt, hôm nay bên ngoài lại mưa lớn nên đóng cửa tiệm sớm về nhà ngủ, tôi đặt điện thoại ở chế độ rung, lúc đó ngủ say quá nên không biết anh gọi đến, thật ngại quá để anh mất công đi một chuyến.”
Vệ Cẩm Huyên nhấp một hớp nước nóng, nghe vậy cười nói: “Không sao, em không có chuyện gì là tốt rồi.”
Trương Tư Ninh vẫn còn hơi xấu hổ, nghĩ tới Vệ Trân Trân, vội vàng hỏi: “Anh từ bệnh viện đến sao? Em gái anh đã khá hơn chưa ạ?”
Vệ Cẩm Huyên đặt ly nước xuống, gật đầu nói đã khá hơn nhiều rồi: “Không có gì đáng ngại, sau này dựa vào điều dưỡng thôi. Có phải em gọi điện cho tôi để hỏi chuyện này không?”
Trương Tư Ninh nói vâng: “Tôi tính trực tiếp đến bệnh viện, nhưng cảm thấy quá đường đột, sợ ảnh hưởng em gái anh nghỉ ngơi.”
Vệ Cẩm Huyên mỉm cười: “May là em không đi, lúc em gọi điện tới tôi đang làm thủ tục xuất viện, Trân Trân đã về lại viện điều dưỡng rồi.”
“Viện điều dưỡng?” Trương Tư Ninh kinh ngạc, ngẫm nghĩ lại mọi chuyện, đột nhiên thông suốt, thì ra cho đến giờ em gái anh vẫn luôn ở viện điều dưỡng, trước đây nghe anh nói ‘bệnh viện’ gì gì đó, cô còn tưởng là bệnh viện bình thường chứ.
Có lẽ do nhắc tới em gái yêu quý, nét mặt Vệ Cẩm Huyên dịu lại: “Ừ, con bé không quen với những nơi xa lạ.”
Trương Tư Ninh thấy anh không muốn nói nhiều về chuyện này, nên mặc dù rất tò mò nhưng cô không hỏi tiếp, mà chỉ hỏi: “Vậy anh ăn tối chưa?” Cô điện thoại cho anh lúc khoảng sáu giờ, khi đó anh đang làm thủ tục ở bệnh viện, sau đó đưa em gái về viện điều dưỡng, rồi lại chạy tới đây, có lẽ vẫn chưa ăn gì.”
Quả nhiên, chỉ nghe anh nói: “Chưa,” Vệ Cẩm Huyên nhìn cô mỉm cười: “Còn sủi cảo không, cho tôi một bát đi, trưa nay cũng không ăn gì.”
Trương Tư Ninh cau mày nhìn anh: “Anh mà cứ như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ đổ bệnh cho xem.” Vừa nói vừa chạy vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra nhìn xem bên trong còn những gì, đúng lúc cô cũng đói bụng.