Rốt cuộc rượu vang đỏ tám tệ chín không thể nào chảy vào dạ dày Vệ Cẩm Huyên được, anh nói không uống, từ chối vô cùng dứt khoát. Trương Tư Ninh nói: “Cũng không có độc, uống một hớp có sao đâu chứ.”
Vệ Cẩm Huyên giúp cô thả cá viên vào nồi, thấy cô chu miệng, anh liền mỉm cười: “Tôi không kén chọn thức ăn, nhưng rượu thì không được, mặc dù không nhất định phải uống rượu đắt tiền, nhưng tám tệ chín….vẫn là thôi đi.” Vẻ mặt đó, giọng điệu đó, chỉ thiếu điều chưa khi dễ trình độ thưởng thức của cô mà thôi.
Trương Tư Ninh lầm bầm: “Anh xem thường tám tệ chín, coi chừng sau này cả tám tệ chín cũng không có mà uống đâu.”
Vệ Cẩm Huyên không thèm tranh chấp với cô chút chuyện nhỏ nhặt này, anh giúp cô mở nắp chai nước cam, nghiêng chai rót vào ly thủy tinh, vừa đẩy qua phía cô vừa nói: “Những thứ đồ uống đóng chai này phần lớn đều có chất phụ gia không tốt cho sức khỏe, em mua cái máy ép trái cây tự mình làm nước hoa quả uống cũng không khó.”
Trương Tư Ninh không để tâm: “Chuyện này nói sau đi ạ, tôi cũng ít khi uống cái này.”
Cả hai mất gần ba tiếng đồng hồ mới ăn xong nồi lẩu, chủ yếu do Trương Tư Ninh ăn rất chậm, ăn một lúc lại dừng một lúc, sau đó lại tiếp tục ăn. Vệ Cẩm Huyên nói cô ăn cơm như vậy không tốt cho dạ dày, Trương Tư Ninh liền liếc anh: “Tôi như vậy thì có là gì chứ, anh đó, chỉ cho phép quan châu phóng hỏa, không cho phép dân chúng đốt đèn*, nếu có bản lĩnh thì anh đừng uống rượu nữa, tám tệ chín thì xem thường, nó thì có bao nhiêu hàm lượng cồn chứ.” Cô nói một câu khiến anh câm nín, Vệ Cẩm Huyên vừa phát hờn vừa buồn cười, rốt cuộc anh đã nhìn ra, tiểu nha đầu này còn ghi hận chuyện anh xem thường rượu vang đỏ tám tệ chín của cô đây mà.
(* Chỉ cho phép quan châu phóng hỏa, không cho phép dân chúng đốt đèn: Câu này xuất hiện từ điển tích: Điền Đăng thời Tống làm quan trấn giữ một châu, bắt mọi người phải kỵ húy tên mình (vì chữ “Đăng” trong tên của y có nghĩa là “lên”, nhưng do cùng âm với “Đăng” có nghĩa “đèn” cho nên y không cho người xung quanh dùng bất cứ chữ nào có âm “Đăng”). Kẻ xúc phạm điều luật của y bị cho ăn hèo, cho nên bá tánh nguyên một châu đành phải gọi “đăng” (đèn) là “hỏa” (lửa). Vì vậy đến ngày Tết Nguyên Tiêu thắp đèn, quan Phủ doãn cho phép dân cư trong khu vực du ngoạn thưởng lãm, đăng bố cáo rằng: “Bổn châu án chiếu quán lệ, phóng hỏa tam thiên” (Châu mình theo thường lệ, thắp đèn ba ngày — viết vậy có khác gì là cho phép “phóng hỏa” – đốt lửa ba ngàychuyện đó mà viết hai câu đối: “Chỉ chuẩn châu quan phóng hỏa, bất hứa bách tính điểm đăng” (Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho bá tánh thắp đèn). Bá tánh ai ai cũng vừa tức tối vừa buồn cười. Ngày Tết thắp đèn mà chữ “đăng” không cho dùng thì còn ra thể thống gì nữa! Có người mượn Hai câu đó sau này trở thành một thành ngữ lưu truyền đến ngày nay. Người ta dùng nó để hình dung bọn quan lại xấu xa hoành hành bá đạo, chèn ép dân lành, cho nên bỏ chẳng làm quan, hành hiệp giang hồ.)
Sau khi uống nước trái cây xong, cả hai tiếp tục ăn dưa hấu. Hiện tại mới tháng ba, dưa hấu trái mùa nên nhìn qua thì có vẻ tươi ngon nhưng khi ăn vào lại không có hương vị gì. Trương Tư Ninh chỉ ăn một ít rồi không ăn nữa, đẩy hết qua cho Vệ Cẩm Huyên, Vệ Cẩm Huyên nói: “Trân Trân không thích ăn gì, chỉ thường ăn hoa quả là nhiều, cách hai ngày tôi lại bảo người ta gửi hoa quả bằng đường hàng không đến đây một lần, nên vẫn còn tươi mới, ngày mai sẽ đưa qua cho em một ít nhé? Có thích dâu tây và anh đào không?”
Trương Tư Ninh cười híp mắt lại nói thích lắm: “Anh đưa thêm dứa, xoài, tiện thể đưa thêm chút điểm tâm của Nam Viên thì càng tuyệt.”
Cô hoàn toàn chẳng khách khí chút nào, nhưng cô càng như vậy, Vệ Cẩm Huyên càng thấy cao hứng, anh đưa tay vuốt mũi cô: “Quỷ tham ăn.” Giọng nói dịu dàng, ánh mắt chứa đầy sự dung túng, không hiểu sao Trương Tư Ninh bỗng thấy hồi hộp, trái tim đập rộn ràng, cảm giác kỳ lạ đã bị đè nén kia lần nữa quét qua, thế như chẻ tre, quấy nhiễu khiến người ta hoảng loạn.
Chiều hôm sau, lão Trịnh tài xế đem đến một thùng dâu tây, một thùng anh đào, ngoài ra còn có dứa, xoài, và cả điểm tâm Nam Viên, đều là những thứ cô thích ăn.
“Tối nay Vệ tiên sinh có việc không tới được, cô chủ nhỏ Trương, cô đừng để ý.”
Trương Tư Ninh nhủ thầm trong bụng, anh ta có tới hay không thì mặc kệ, tôi để ý cái gì chứ, cô lịch sự cảm ơn mấy câu rồi tiễn lão Trịnh về. Người vừa đi xong, Trần Bình Bình và Hứa Dương liền tiến lại gần, cả hai cũng không hỏi gì khác, chỉ nhìn đống đồ chất đống trên bàn nói: “Chị Tư Ninh, hoa quả nhiều quá, mùa này có bán anh đào sao?”
“Chị không biết,” Trương Tư Ninh nhún vai: “Bình Bình, em lấy hai cái túi đi, nhiều như vậy chị cũng ăn không hết, em với Hứa Dương mỗi đứa lấy một ít về ăn đi.”
“Cám ơn chị Tư Ninh!” Trần Bình Bình cũng không khách sáo, hoan hô một tiếng rồi chạy ra quầy lễ tân lấy túi, Hứa Dương giúp Trương Tư Ninh mở thùng ra, đợi Trần Bình Bình mang túi tới, cô chia đều mỗi bên một ít, cuối cùng cũng đựng đầy hai túi rất to, chủ yếu là dứa chiếm chỗ nhiều nhất.
Lão Trịnh vừa rời đi không lâu, Trương Tư Ninh đã nhận được điện thoại của Vệ Cẩm Huyên, anh giải thích buổi tối có cuộc hẹn xã giao rất quan trọng không bỏ được, nên mới bảo lão Trịnh mang đồ qua. Trương Tư Ninh uhm một tiếng: “Thế nào anh cũng sẽ uống rượu nữa cho xem.” Giọng điệu không phải đang nghi vấn mà là khẳng định rất chắc chắn. Vệ Cẩm Huyên khẽ bật cười trong điện thoại: “Ừ, tối nay nhất định phải uống rượu,” Lại cam đoan nói: “Tôi sẽ chú ý, sẽ không uống nhiều đâu.”
Trương Tư Ninh ngẫm nghĩ, có quỷ mới tin anh, cô bĩu môi: “Anh nhớ ăn lót dạ trước khi uống rượu nha.”
Anh dịu dàng đồng ý, trước khi cúp máy còn dặn dò: “Buổi tối đừng đóng cửa tiệm trễ quá, một cô bé như em không an toàn.”
Trương Tư Ninh thầm ‘cắt’ một tiếng trong lòng, cũng không để tâm, chỉ tùy tiện đồng ý cho có lệ.
Hai ngày sau, ông cụ gửi nhờ hoa trong tiệm, Mộc lão tiên sinh đã trở lại, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, trên tay vẫn còn đang xách hành lý, hiển nhiên là chưa về nhà mà đã chạy thẳng tới đây.
Trương Tư Ninh thấy vậy rất buồn cười, cảm thấy lão tiên sinh này thật thú vị. Chờ Mộc lão tiên sinh đem từng chậu hoa bảo bối của mình ra kiểm tra một lượt, xác định mấy em nó đều được chăm sóc rất tốt, ông cụ hết sức hài lòng khen Trương Tư Ninh mấy câu, còn lấy từ trong hành lý ra hai túi đồ, một túi là đặc sản Tứ Xuyên, còn một túi đựng một số đồ trang trí lưu niệm nho nhỏ. Trương Tư Ninh cũng không từ chối, cô mỉm cười rồi nhận lấy.
Trương Tư Ninh bảo Hứa Dương giúp Mộc lão tiên sinh chuyển hoa về nhà, buổi chiều trong tiệm khá vắng khách, Trần Bình Bình tới xin phép, nói có người thân ở quê lên thăm, cô ấy muốn ra bến xe đón họ: “Chị Tư Ninh, ngày kia là tới lượt nghỉ của em, hôm đó chị cho em xin nghỉ thêm buổi sáng.” Trương Tư Ninh là bà chủ rất dễ nói chuyện, chỉ cần lý do chính đáng, đương nhiên cô sẽ không từ chối, nên gật đầu đồng ý, nhưng không biết có phải do ảo giác hay không, cô cảm thấy Trần Bình Bình có tâm sự nặng nề, dường như đang gặp phải chuyện gì lẩn quẩn trong lòng. Có điều cô cũng không mấy để tâm, ai mà không có vài chuyện phiền não chứ.”
Chỉ có điều, không ngờ hai ngày sau vẫn không thấy Trần Bình Bình đi làm, cũng không thấy gọi điện thoại xin phép, Trương Tư Ninh hỏi Hứa Dương, bình thường gần như hai người luôn cùng nhau đi, về. Hứa Dương nhíu mày nói: “Sáng nay, em đi qua gõ cửa nhà chị ấy nhưng không thấy ai, điện thoại cũng tắt máy, em tưởng chị ấy đã đến tiệm trước rồi.”
Trương Tư Ninh lấy di động ra tìm số của Trần Bình Bình bấm gọi thử, điện thoại vẫn tắt máy. Hứa Dương ở bên cạnh khá lo lắng nói: “Chị Tư Ninh, có khi nào đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Thử đợi thêm xem sao.” Trương Tư Ninh cũng cảm thấy lo lắng, nhưng cô không hiểu rõ Trần Bình Bình lắm, còn không biết nhiều bằng Hứa Dương, Hứa Dương tìm kiếm khắp nơi không được, cô cũng không có cách nào khác, hiện tại trước mắt chỉ có thể đợi thêm chút nữa mà thôi.
Nhưng một ngày này trôi qua rất nhanh, nhìn thấy trời đã sụp tối mà vẫn không có tin tức gì của Trần Bình Bình. Trương Tư Ninh và Hứa Dương bắt đầu tưởng tượng đến những chuyện không hay, dù sao đi nữa, cho dù tạm thời có việc gấp thì gọi điện xin phép cũng không mất bao nhiêu công sức. Hơn nữa, Trần Bình Bình có thói quen, lúc nào cũng mang theo pin sạc dự phòng, mấy hôm trước còn lên mạng mua thêm đồ sạc pin, chắc chắn di động tắt máy không phải vì hết pin.
“Chị Tư Ninh, hay là em lại đến nhà chị ấy thử xem sao.” Hứa Dương đề nghị. Trương Tư Ninh suy nghĩ rồi nói: “Chị đi với em, nếu vẫn không tìm được thì báo cảnh sát thôi.”
Hai người nói xong thì khóa cửa tiệm, Trương Tư Ninh lái xe theo hướng dẫn của Hứa Dương tìm được phòng trọ Trần Bình Bình thuê ở vùng ngoại ô thành phố.
Đây là một ngôi nhà chung cư bảy tầng, Trần Bình Bình ở lầu ba. Trương Tư Ninh đi theo Hứa Dương lên cầu thang đến lầu ba, tìm được phòng của Trần Bình Bình, bắt đầu gõ cửa, nhưng dù gõ thế nào cũng không có người trả lời, Hứa Dương hướng vào bên trong kêu to cũng không có ai đáp lại. Trương Tư Ninh càng lo lắng nhiều hơn, cô nghe thấy phòng đối diện có âm thanh ồn ào phát ra từ tivi, biết là đang có người nên ra hiệu bảo Hứa Dương đừng gõ nữa, rồi tự mình đi qua gõ cửa phòng đối diện.
Mở cửa là một người phụ nữ trung niên, bà nhìn Trương Tư Ninh vẻ mặt nghi ngờ, Trương Tư Ninh mỉm cười giải thích: “Chào chị, em tìm cô gái phòng đối diện, điện thoại của cô ấy không liên lạc được, chúng em đã hẹn hôm nay cùng đi ăn cơm, chị có biết cô ấy ra ngoài khi nào không?”
Người phụ nữ trung niên à một tiếng: “Em tìm Trần Bình Bình sao, hôm qua chị không thấy con bé về nhà,” Nói xong, còn tự giải thích thêm: “Nơi này không có cách âm, hai ngày nay chị đều ở nhà trông con không có đi ra ngoài, nếu con bé về tới, chắc chắn chị sẽ nghe thấy.”
Trương Tư Ninh nghe xong gần như không thể cười nổi nữa, cô cảm ơn người hàng xóm này, rồi vội vàng dẫn Hứa Dương rời đi. Ngồi vào trong xe, Hứa Dương khá hoảng sợ: “Chị Tư Ninh, chắc chắn chị ấy xảy ra chuyện rồi, nếu không sao có thể cả đêm không về nhà, ngay cả điện thoại cũng không liên lạc được.”
“Báo cảnh sát thôi.” Trong lòng Trương Tư Ninh nặng trĩu, bây giờ ngoại trừ báo cảnh sát, cũng không còn cách nào khác.
Hai người đến đồn công an gần đó, tìm cảnh sát báo lại sự việc, tuy nhiên Trần Bình Bình đã trưởng thành, tinh thần tỉnh táo, có năng lực phán đoán, cũng không có sự cố tai nạn, nên không thể lập ngay hồ sơ vụ án được, chỉ có thể kiên nhẫn đợi sau bốn mươi tám tiếng đồng hồ, nếu vẫn không có tin tức gì thì quay trở lại đồn báo cảnh sát lập án.
Cảnh sát còn đề nghị: “Trước tiên, hai người hãy liên hệ với người nhà đương sự, có thể cô ta không liên lạc với hai người nhưng sẽ liên lạc với người nhà, nếu sau bốn mươi tám giờ vẫn không có tin tức gì, tốt nhất là kêu người nhà cô ta đến đây báo án.”
Trương Tư Ninh bất đắc dĩ, chỉ có thể cùng Hứa Dương đi về. Lúc trước, khi Trần Bình Bình đến nộp đơn xin việc có để lại số điện thoại liên lạc của người nhà, hai người lái xe trở về tiệm, Trương Tư Ninh lấy hồ sơ của Trần Bình Bình ra, dựa theo số điện thoại trên đó gọi cho ba cô ấy.
Điện thoại được kết nối, Trương Tư Ninh cũng không dài dòng, trực tiếp nói ra tình huống hiện tại, ba Trần Bình Bình nói con gái mình không gọi điện về nhà, cũng không nghe nói có người thân nào muốn tìm cô ấy.
Quê Trần Bình Bình cách Vũ Lăng không xa, là một thôn nhỏ thuộc huyện Ninh Hương. Cha mẹ đều là nông dân, thỉnh thoảng đi làm thuê bên ngoài, cũng may hiện tại hai người đều đang ở nhà chứ không đi làm ở địa phương khác.
“Trương…bà chủ, cầu xin cô hết lòng giúp đỡ, kính nhờ cô, giờ tôi sẽ đi tìm người mượn xe, đêm nay chúng tôi sẽ tới đó.” Ông ta rất sốt ruột, tiếng hít thở dồn dập, nói chuyện cũng đứt quãng.
Trương Tư Ninh an ủi: “Chú cũng đừng vội, tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm, chú vẫn nên chờ sáng mai hãy đi, ban đêm đi đường không an toàn.”
Nếu đêm nay vẫn tiếp tục không có tin tức gì, ngày mai họ tới vừa kịp lúc có thể đến sở cảnh sát báo án. Chỉ là con gái mình không thấy đâu, sao người ta có thể đợi được, Trương Tư Ninh nghe thấy bên kia có người nói lập tức đi…, còn có cả âm thanh ồn ào hỗn loạn.
Nếu người ta đã kiên trì muốn tới, dĩ nhiên Trương Tư Ninh không thể nào ngăn cản được. Cúp điện thoại, cô kể lại mọi việc cho Hứa Dương nghe. Hứa Dương liền đề nghị hai người lại tiếp tục ra ngoài tìm, Trương Tư Ninh ừ một tiếng đồng ý.
Hai người lái xe lòng vòng bên ngoài đến hơn mười một giờ vẫn không tìm thấy người, Vũ Lăng vốn là một thành phố lớn, tìm kiếm thế này chẳng khác nào mò kim đáy biển. Lúc nãy, hai người đã quay lại nhà Trần Bình Bình lần nữa nhưng vẫn không có ai, hỏi thăm hàng xóm cũng không thấy cô ấy trở về.
Đến hơn mười hai giờ đêm, Trương Tư Ninh nói không tìm nữa: “Tìm thế này căn bản không thể nào thấy được, hôm nay tới đây thôi, có gì đợi đến mai rồi tính tiếp.”
Hứa Dương cũng biết cứ tiếp tục như vậy cũng không thể nào tìm được, nên không có ý kiến gì. Trương Tư Ninh thấy xe sắp hết xăng, định đi đến trạm xăng dầu đổ thêm vào rồi đưa Hứa Dương về.
Nhưng cô không nghĩ sẽ trùng hợp như vậy, đổ xăng mà cũng có thể gặp được Vệ Cẩm Huyên.