Ngày Em Đến

Chương 42



Cô với Lương Bân gặp nhau tổng cộng có mấy lần, sao mà thân được. Trương Tư Ninh lắc đầu nói không thân, ánh mắt Vệ Cẩm Huyên khẽ quét qua khuôn mặt cô, biết hiện tại cô nói thật, cảm thấy rất hài lòng nên cũng không hỏi thêm gì.

“Đúng rồi, rốt cuộc sáng nay sao anh lại đi bộ nhiều vậy? Không phải nói có hẹn bàn công việc sao?” Chân đau đến mức như vậy, không thể đứng thẳng được cứ phải duỗi ra, có thể thấy đã đi bộ không ít. Chỉ là bàn công việc….mà còn cần đi bộ nhiều vậy sao?

Trương Tư Ninh hoàn toàn không nghĩ tới chuyện anh đang cố giả vờ làm ra vẻ, vì người đàn ông này vô cùng kiêu ngạo, lòng tự trọng rất lớn, không dễ gì chạm vào phần chân trái bị cắt của anh, đụng vào nó như nghịch vảy rồng, người như vậy, sao có thể dùng phần khiếm khuyết đó để tìm kiếm sự đồng cảm của người khác được?

Nghĩ cũng khỏi cần nghĩ, không thể nào có chuyện đó được.

Vệ Cẩm Huyên lấp lửng: “Đi đến sân golf xem người ta đánh bóng.” Giọng nói của anh nhẹ nhàng, đôi mắt cụp xuống, nét mặt thản nhiên, dáng vẻ tựa như không muốn nhớ đến chuyện đó.

Trương Tư Ninh nghe xong trong lòng phụt lửa giận, đây là cái tên thất đức nào lại hẹn bàn công việc ở chỗ đó, đúng là cố ý mà.

Nghĩ tới chân anh, cô lại đau lòng….Thấy dáng vẻ thản nhiên của anh, càng đau lòng hơn…

Vệ Cẩm Huyên cảm thấy dường như bầu không khí đang được cô thổi phồng lên, anh nhân cơ hội nắm lấy tay cô: “Tư Ninh, lúc nãy anh nói chuyện có chút quá đáng, anh không nên vì tâm trạng mình không tốt mà không quan tâm đến cảm nhận của em, đừng giận nữa được không, xin lỗi em.” Giọng nói thành khẩn, ánh mắt chân thành tha thiết, vẻ mặt hết sức nghiêm nghị.

Trương Tư Ninh lại chỉ chú ý tới bốn chữ ‘tâm trạng không tốt’ mà anh nói, vì sao tâm trạng lại không tốt, chắc chắn là vì bị người ta trêu đùa, người ta ở sân golf đổ mồ hôi như mưa, chạy nhảy tùy ý để đánh bóng, còn anh thì sao? Một phần chân trái đã bị cụt, phải chống gậy mới có thể đứng vững đi lại. Anh nhìn mọi người chơi bóng, người ta đuổi theo trái bóng, anh bàn chuyện công việc với người ta, đoán chừng cũng phải đi theo. Nhưng đối với chuyện này lại không thể nào thể hiện sự bất mãn được, bởi vì đánh golf là tiêu khiển, là giải trí, không thể bởi vì anh tàn tật, người khác cũng phải quan tâm đến cảm nhận của anh, anh cũng có phải là thái thượng hoàng đâu!

Chẳng qua Vệ Cẩm Huyên chỉ nói một câu đơn giản, vậy mà khiến Trương Tư Ninh bùng nổ phân tích rất hoàn chỉnh sự việc, thậm chí cô còn nghĩ đến hôm nay người mà Vệ Cẩm Huyên có hẹn chắc chắn không phải người bình thường, hơn nữa cũng không thân thiết, nếu không sao có thể không nể mặt lưu tình như vậy, rồi còn nghĩ tới cả thương trường là chiến trường đối đầu linh tinh gì gì đó, dù sao não cũng đã đại động bùng nổ.

Cô càng nghĩ nhiều sắc mặt càng không tốt, đau lòng không chịu được, Trương Tư Ninh rút tay ra ôm vai anh, đặt môi hôn lên khuôn mặt anh, dịu dàng nói: “Em không giận đâu, anh cũng đừng khó chịu nữa, Herman, trong mắt em, anh là giỏi nhất, không ai có thể so sánh được với anh hết.”

Lời này nói xong nghe rất táo mèo, buồn nôn không chịu nổi, nhưng cũng chỉ có người yêu hoặc cha mẹ mới có thể nói ra những lời như vậy. Người yêu là gì? Là khi buồn bã cho ta sự âu yếm vỗ về, gặp uất ức thì cùng chung mối giận, vui vẻ thì cùng nhau sung sướng, đau khổ thì cùng nhau muộn phiền.

Giữa những người yêu nhau, vốn là tổng hợp đủ các thể loại buồn nôn hóa. Cho dù là khuyết điểm thì trong mắt đối phương vẫn là tốt, vẫn có thể bao dung.

Vệ Cẩm Huyên này là một tay giảo hoạt, rất am hiểu cách nói dối đầy tinh túy, chín thật một giả thì có là gì, ném ra một hai câu hư hư ảo ảo khiến đối phương cứ thế tự do liên tưởng, sau đó đối phương sẽ nói ra những lời khiến bản thân anh hài lòng, cái này mới gọi là cao minh, cho dù sau này đối phương biết được tất cả mọi chuyện đều do mình tự suy diễn, thì cũng không liên quan gì đến anh, anh hoàn toàn không nói một câu dư thừa nào, tuyệt đối vô tội.

Hôm nay, anh quả thật có hẹn bàn công việc ở sân golf, cũng thật sự bị người ta đâm chọt mấy câu, nhưng thực ra đi bộ không nhiều, sân golf có xe chuyên dụng thay cho đi bộ, hơn nữa đối phương cũng không thể nào chiếm được tiện nghi của anh. Hôm nay là cuộc gặp mặt giữa ba bên, Bác Lãng và Á Uy cạnh tranh, giành quyền làm đại lý trong nước cho House Group, tập đoàn đứng đầu ngành công nghiệp điện tử khổng lồ của Đức.

Trước đó, Vệ Cẩm Huyên đã hao tốn rất nhiều thời gian để thu thập thông tin, điều tra và phân tích cặn kẽ tiên sinh Duy Tư, người được tập đoàn House Group phái ra làm đại diện lần này, biết được mười năm trước vợ ông ta bị tai nạn giao thông phải cắt bỏ hai chân, nhưng tình cảm vợ chồng cho đến nay vẫn hết sức tốt đẹp. Hơn nữa những năm gần đây, tiên sinh Duy Tư đặc biệt yêu thích hoạt động từ thiện, hơn nữa rất bao dung và đồng cảm với những người khuyết tật.

Đây chính là điểm đột phá.

Đến sân golf là do tổng giám đốc Á Uy, Vạn Kiến Hoa đề nghị, rõ ràng động cơ của đối phương không tốt, nhưng chuyện này cũng không thiếu phần của Vệ Cẩm Huyên, anh đã phái người bí mật mua chuộc tình nhân của Vạn Kiến Hoa, mượn sức người này lửa cháy thêm dầu.

Tuy Vệ Cẩm Huyên cao ngạo, nhưng trước hết anh là thương nhân, thương nhân thì sẽ vì mục tiêu quyền lợi mà sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nên hôm nay kỳ thật là anh tự mình đào hố cho người ta nhảy vào. Ở sân golf, Vạn Kiến Hoa càng không tôn trọng anh, tiên sinh Duy Tư sẽ càng phản cảm với hắn ta, sau đó Bác Lãng sẽ nhân cơ hội đó tung ra điều kiện làm đại lý ngang bằng với Á Uy, thêm vào đó bản thân anh lại ‘đồng bệnh tương liên’ với vợ của tiên sinh Duy Tư, đều bị tàn tật do tai nạn xe cộ...kết quả là, tất cả đều sẽ dựa theo kế hoạch trước đó mà phát triển.

Quyền làm đại lý tập đoàn House Group, gần như đã nằm trong tay anh.

Nhưng tâm trạng anh quả thật có chút không tốt, dù sao lúc ở sân golf bị Vạn Kiến Hoa đâm thọt mấy câu kia đúng là khiến người ta rất khó chịu, cho dù là hố anh tự mình đào ra, nhưng thù này, vẫn sẽ ghi trên đầu Vạn Kiến Hoa, sớm muộn gì cũng phải đòi cho đủ.

Cho nên có thể nói, Vệ Cẩm Huyên kỳ thực là một người lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo.

Thật ra cho đến giờ, Vệ Cẩm Huyên cũng không cảm thấy những lời mình nói với cô bé con trước đó có gì quá đáng. Cô gái nhỏ Trương Tư Ninh này, bình thường thoạt nhìn rất mềm mại dịu dàng, hào phóng rộng lượng, thông minh hiểu chuyện khiến người ta yêu thích.

Nhưng cô cũng có khuyết điểm, những khuyết điểm nhỏ khác không có gì đáng nói, chỉ duy nhất một điểm cần đặc biệt chú ý, đó là quá cảm tính, ‘nói gió thành mưa’ chính là để nói cô, lúc cao hứng thì sao cũng được, mất hứng rồi cái gì cũng không xong, phương diện làm người rất tốt, mềm mại, dịu dàng, khiến cho người ta yêu thích bao nhiêu cũng không đủ, nhưng lúc làm việc, liền lộ ra khuyết điểm, trước đây anh cũng từng nói qua mấy lần, đáng tiếc nói xong tai này lại chạy hết ra tai kia. Tiệm bán hoa coi như xong khỏi nói rồi, nhà hàng này nếu còn để cho cô tự do tùy hứng làm, đoán chừng cũng sẽ không được lâu dài, Vệ Cẩm Huyên người này ánh mắt sắc bén, nhìn người rất chuẩn, mặc dù chỉ là một hai sự việc nhỏ, nhưng cũng đã đủ để anh biết được, ở một số chuyện anh nhất định phải áp chế cô, nếu không, cô bé con này nhất định sẽ càng ngày càng tùy ý, thích gì làm đó. Không phải anh cường điệu, nhưng cô đúng là thiếu cái có thể quản thúc được cô, chính là cái vòng kim cang trên đầu Tôn Ngộ Không.

Hoàn cảnh gia đình Trương Tư Ninh khá đặc biệt, cha mẹ kết hôn nhiều năm mới sinh được bảo bối nên từ nhỏ đã được nuông chiều không giới hạn. Nhưng từ năm mười hai tuổi vì quan hệ của cha mẹ đột nhiên biến đổi tất cả, từ một cục cưng trở thành kẻ đáng thương, cha không yêu mẹ không thương, lúc đó vừa không có người lớn chăm sóc dạy dỗ, hơn nữa trong nhà lại có tiền, sau khi mẹ mất, cho tới mùa đông năm ngoái mới xem như bước vào đời, nên bình thường thoạt nhìn là một cô gái rất ngoan hiền khéo léo, kỳ thật……vừa tùy hứng lại cố chấp, rất liều chết không sợ hy sinh.

Nhưng làm theo ý mình không tốt sao?

Dĩ nhiên là tốt, nhưng trên đời này, ở đâu có chuyện muốn làm gì thì làm chứ?

Vệ Cẩm Huyên hy vọng, anh có thể mở ra cho cô một vùng trời mới, dưới sự che chở của anh cô có thể không buồn không lo. Vì, dù sao anh không thiếu tiền, cô cũng không phải là người vô pháp vô thiên, tiêu tiền như nước, cũng không phải ngang bướng tùy hứng vô lý, thực ra thì Trương Tư Ninh rất tốt, rất rất tốt, trong mắt anh, cô hoàn mỹ không tì vết, cho dù tính tình tùy hứng đi nữa, anh cũng thích.

Nhưng anh không thể dung túng tất cả mọi thứ được, cũng giống như cha mẹ dạy dỗ con cái, sẽ không bởi vì giàu có, có thể đảm bảo cuộc sống bình an, vô lo cả đời mà không dạy cho chúng biết cái gì đúng, cái gì sai, cái gì nên làm, cái gì không nên, người lớn dạy dỗ trẻ con là để sữa chữa những thiếu sót, khuyến khích những ưu điểm của chúng, điều này xuất phát từ tình yêu thương, anh quản thúc cô, cũng là như vậy.

Nếu là người xa lạ, anh sẽ quản sao? Dĩ nhiên là không!

Trên đời này, số người Tư Ninh có thể dựa vào quá ít ỏi, anh không thể vì một số chuyện nhỏ vô thưởng vô phạt mà dung túng cô, làm như vậy mới đúng là vô trách nhiệm với cô.

Anh thích cô, yêu cô, dĩ nhiên sẽ mang đến cho cô tất cả những gì tốt đẹp nhất, không quan hệ tới việc có năng lực che chở cô hay không, cũng không quan hệ tới sự việc lớn hay nhỏ, chỉ là muốn cô hiểu, dạy cho cô biết cuộc sống không dễ dàng, xã hội hiểm ác đáng sợ và kiếm tiền rất vất vả.

Dĩ nhiên, anh cũng biết hôm nay mình nói chuyện quá thẳng thắng, sau này cần chú ý nhiều hơn để không mắc phải sai lầm tương tự như vậy.

Cũng may cô bé con mềm lòng dễ dụ, Vệ Cẩm Huyên nghĩ, thật ra tùy hứng cũng không có gì, dù sao cũng không ảnh hưởng toàn cục, liệu có phải anh nghiêm trọng hóa vấn đề rồi không?

Hai người lại hòa hợp như trước, Trương Tư Ninh còn bò lên giường ngủ cùng anh một giấc. Đợi đến khi tỉnh dậy cũng đã gần năm giờ chiều, Vệ Cẩm Huyên ngồi tựa đầu giường đọc sách, Trương Tư Ninh dụi dụi mắt, lười biếng ôm thắt lưng anh, ngọ nguậy hướng lên trên, cằm tựa vào ngực anh: “Anh đang xem gì vậy?”

Anh đặt tay lên lưng cô, ôm cô sát vào lòng, trước tiên hôn lên mái tóc rồi sau đó mở sách ra, để cô có thể nhìn thấy.

[ Tôn Tử binh pháp và ba mươi sáu kế ]

o[╯□╰]o......

“Sao anh lại xem cái này?” Style hoàn toàn không khớp mà.

“Giết thời gian.” Anh thản nhiên đáp, sau đó đóng sách lại, thả lên tủ đầu giường bên cạnh, xoay người đặt cô dưới thân, cọ chóp mũi vào mặt cô, môi cũng kề sát: “Em ngủ ngon không?”

Trương Tư Ninh híp mắt cười, ngẩng đầu lên hôn môi anh, sau đó đáp: “Ngon”.

Vệ Cẩm Huyên cũng cười, đột nhiên đặt một câu hỏi khá trái mùa: “Tư Ninh, khi nào em mới bằng lòng trở thành người của anh, hửm?” Giọng anh khàn khàn, trầm đục, nhưng ánh mắt lại sáng ngời như sao, chói lóa mắt.

Khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, tim nhảy loạn xạ như hươu chạy, nhưng Trương Tư Ninh không tránh ánh mắt anh, cố gắng duy trì dáng vẻ nghiêm túc, ra vẻ vô cùng chân thành trả lời: “Em cũng không biết, nhưng chắc chắn không phải lúc này đâu.”

Nét thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt Vệ Cẩm Huyên, ánh mắt xanh thẫm không còn sáng ngời như vừa rồi nữa, Trương Tư Ninh cảm thấy hơi áy náy, liền rũ mắt xuống không dám nhìn anh. Vệ Cẩm Huyên thấy vậy, nụ cười chợt thoáng qua khóe miệng rồi biến mất, anh vẫn nói với giọng trầm thấp như trước, chậm rãi nhẹ nhàng: “Vậy, bồi thường cho anh ăn lót dạ đi.”

Nói xong không đợi Trương Tư Ninh phản ứng, liền hôn lên môi cô, chậm rãi, dịu dàng, ấm áp. Trương Tư Ninh cảm thấy áy náy nên cũng rất biết điều phối hợp với anh, khi tay anh vuốt ve ngực cô, mặc dù run rẩy nhưng cô cũng không ngăn cản, sau đó anh càng lúc càng không thành thật, tay lần theo vạt áo chui vào bên trong, chạm vào làn da nhẵn mịn, lướt qua áo ngực, thật sự nhào nặn khối tròn mềm mại yêu kiều kia. Trương Tư Ninh mặc dù không quá thoải mái, nhưng nghĩ đến anh nói ‘ăn lót dạ bồi thường’….cũng thuận theo anh, cho đến khi bị hôn tới mơ mơ màng màng, thất điên bát đảo, lúc hoàn hồn lại không biết áo đã bị cởi ra từ lúc nào, một nửa vắt trên cánh tay, khóa áo ngực cũng đã bị mở ra, mà môi anh đã lướt nhanh qua xương quai xanh của cô, đang dần trượt xuống…..

Trong nháy mắt, lý trí Trương Tư Ninh trở về. (Nghẹn chết anh già:D)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.