"Katrina ngã từ trên lan can xuống vũ hội, may sao Akairi đã đỡ được cô, còn tay Kerji không thể với tới cô....
Akairi đã thấy được, sự thật Nora đang lừa dối cậu....
Katrina bình an trở về Horltias, Horltias đã chiếm đoạt được viên ngọc đầu tiên.....
Mọi sự diễn ra nhịp nhàng, như có người đang xây dựng nó...."
----------------------------------------------
Mọi thứ đang dần lấy lại vẻ yên bình vốn có của nó. Mặt trời lại lên, đưa tâm hồn con người trở về với ánh sáng. Katrina dang ngồi trên ghế ngoài ban công, trước mặt cô là bầu trời thoáng đãng với tiếng xào xạc của lá cây, tiếng chim chóc, có cả tiếng những thanh kiếm đè vào nhau...Mọi người đều ở nhà tập luyện để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới, còn có mình Katrina đang ngồi trên ban công ngắm cảnh cạnh hồ bơi mà thôi.
-"Chika, nhóc đang làm gì vậy?"
Thấy Chika đi qua, Katrina tò mò hỏi. Nhỏ cầm một bảng điều khiển lớn, tai đeo một thứ gì đó giống thiết bị liên lạc. trên màn hình của bảng điều khiển có hiện những chấm đỏ.
-"Em đang thử thiết bị mới chế ra, có vẻ được việc lắm."
Chika đưa cho Katrina bảng điều khiển. Trên đó hiện bản đồ của một dinh thự khác, được chia thành nhiều khu vực, mỗi khu vực có một chấm đỏ.
-"Những chấm đỏ đó là Tanaka, Yunumi, Inoue đó, họ đang giả dạng người qua đường để thăm dò địa hình."
Katrina ngạc nhiên trước một thiết bị tiên tiến. AirisuVenus là một quốc gia biệt lập, nên cách mà họ phát triển không hề giống với các quốc gia hiện hữu trên Trái Đất. AirisuVenus có thể phát triển nhiều hơn về các lĩnh vực, nhưng cũng có thể thua xa về lĩnh vực khác.
-"Chị không muốn tập luyện chút à."-Chika hỏi.-"Không phải chị còn mệt sau vụ việc ở vũ hội đó chứ?"
Chika lo lắng nhìn Katrina. Katrina lắc đầu. Cô lại phóng tầm mắt của mình lên bầu trời. Ánh mắt xa xăm, suy tư, huyền bí....
Có tiếng xe hơi đỗ trước cổng. Chika di chuyển chiếc xe lăn của mình ra gần lan can để nhìn xuống. Đó là một đoàn ô tô dài, đi đầu là xe của mẹ Katrina. Yuuna bước xuống xe. Hôm nay cô lại là một người phụ nữ thanh lịch, quý phái với bộ díp màu kem, kính mát xanh và túi xách hàng hiệu.
-"Cô Yuuna!"-Kerji ra cửa đón mẹ Katrina.
-"Mẹ tới thăm con gái mẹ....con bé đâu rồi?"-Yuuna nhìn xung quanh và hỏi.
-"Nhỏ ở trên ban công tầng ba, gần hồ bơi....để con kêu người dẫn cô lên."-Kerji nhìn lên tầng ba chỗ Chika và Katrina đang ở đó.
-"Không cần đâu, mẹ sẽ tự lên."-Yuuna đi vào trong nhà và nói.
Trên ban công tầng ba nhìn xuống, Chika đã nghe thấy hết. Nhỏ nhanh chóng di chuyển xe lăn của mình, lấy lại bảng điều khiển trên tay Katrina.
-"Em tới phòng tập tim Gin để vẽ lại địa hình nhé...có vẻ mẹ chị sắp lên rồi đó."
Katrina gật đầu, nhỏ lại thơ thẩn nhìn lên trời, lên những gợn mây xốp hững hờ, lên những cánh chim đang chao liệng....Mặt trời lên cao hơn, chói sáng hơn, lấp lánh hơn.
-"Katrina! Mẹ có quà cho con!"-Yuuna dịu dàng bước tới.
Katrina không nói gì, cũng không quay đầu lại. Yuuna thở dài, đến gần và đặt hai tay lên vai Katrina.
-"Thứ này là của con...."-Yuuna đưa cho Katrina viên ngọc. Viên ngọc màu đỏ bị chiếm đoạt trước khi cuộc chiến xảy ra.
-"Đưa cho Kerji đi."-Katrina không nhìn mẹ cô, cô vẫn nhìn lên bầu trời cao với ánh mắt xa xăm.
Cảm thấy con gái có vẻ không gần gũi cô, Yuuna tỏ vẻ không vui cho lắm, cô nửa giống người mẹ đáng thương, nửa lại giống một người mẹ đang tức giận.
-"Ngồi trên ghế trước hồ bơi có vẻ giúp con thoải mái nhỉ."-Yuuna nói.
Katrina gật đầu. Hôm nay con bé có vẻ không lễ phép lắm.
-"Chặn đường kinh doanh của nhà Takahashi là đúng ý mẹ rồi, sao còn phải làm vậy nữa?"-Katrina không nhìn Yuuna, cô đang tra khảo mẹ cô.
-"Ý con là sao con gái?!"-Yuuna cười nhạt nhìn Katrina hỏi.
Một cơn gió nhẹ nhàng tới lay động khung cảnh nên thơ này. Mái tóc của hai người khẽ tung bay. Trước mặt trời, đằng sau hai người hiện rõ hai chiếc bóng. Một chiếc bóng phụ nữ đang đứng, còn một chiếc bóng cô gái đang ngồi trên ghế....Nắng lấp lánh trên mặt nước hồ bơi. Khung cảnh này thật đẹp, gợn chút buồn bã.
-"Trong tâm trí mẹ chỉ có công việc kinh doanh mà thôi, mẹ đâu có từng nghĩ đến gì khác đâu...."-Katrina nói.
Nghe những lời con gái mình nói, Yuuna câm lặng một chút, cô cúi đầu, môi hơi mím lại. Không để ý đến cảm xúc của Yuuna, Katrina lại tiếp tục.
-"Quả nhiên không sai, Yuuna Hatice là một người tương kế tựu kế. Dùng con gái mình để trỗi dậy sự ngông cuồng của người khác, rồi dùng chính sự ngông cuồng ấy giết chết họ. Nhỡ đâu Yuuna Hatice giết cả con gái mình thì sao?!"-Katrina lườm Yuuna rồi nói.
Yuuna câm nín. Môi cô mím chặt như sắp bật cả máu, hai tay nắm chặt, đầu cúi xuống. Cô lao tới chỗ Katrina như một con hổ khát máu, cô tát con gái mình một phát thật đau đớn làm chiếc ghế đổ xuống sàn. Katrina ngã xuống, nhưng cô nhanh chóng đứng dậy được.
-"Mẹ giỏi lắm mẹ à, mẹ hơn con nhiều thứ, cái bóng của mẹ con sẽ chẳng bao giờ với tới chứ chẳng nói là với tới mẹ!!"-Katrina chỉ tay vào chiếc bóng trên sân. Cô nói lớn như đang mắng mỏ mẹ mình, ánh mắt giận dữ, trách móc của cô cứ nhìn thẳng mẹ mình. Cô nói như đang sắp khóc.
Katrina sợ hãi khi thấy mặt mẹ cô ngẩng lên nhìn cô. Cô sợ hãi lùi lại. Yuuna-hình ảnh người mẹ dịu dàng đã hoàn toàn biến mất. Ánh mắt của Yuuna đầy đen tối và cay độc. Trông cô còn kinh khủng hơn cả ác quỷ. Katrina lùi lại, vướng phải chân ghế làm cô ngã xuống. Cô cố ngồi dậy trên sàn, chống tay hai xuống đất, ngước mắt nhìn mẹ đầy sợ hãi.
-"Ta đã khó nhọc sinh ra con, nuôi con lớn khôn, ta sử dụng con vào mục đích của ta, con còn dám nói ta sai sao?"-Yuuna nói như gào lên. Trông cô như muốn gào xé cô bé đáng thương đang ngồi trên sàn. Katrina không khóc, cô vẫn muốn đáp lại lời mẹ.
-"Mẹ không nuôi con! Con lớn lên ở nhà Ryohaku!....."
Yuuna cúi xuống nâng cằm Katrina lên. Cô cúi sát mặt con gái mình, đưa đôi mắt của kinh hãi nhìn con. Cô tuy không tham gia cuộc chiến, nhưng ánh mắt khát máu của cô còn hơn cả những người sẽ đứng trên chiến trận.
-"Ai đã ban cho con gương mặt xinh đẹp này, ai đã cho con đôi mắt này, ai đã cho con thân phận cao quý này....Không phải là đã quá nhiều rồi sao?! Con có mọi thứ mà người đời luôn mong muốn, con sống trong nhung lụa, con sống trên bao nhiêu người khác....Quá đủ rồi!!!"-Yuuna tức giận đẩy mạnh Katrina làm cô ngã xuống trên sàn, làm khuôn mặt cô bị trầy xước.
Yuuna ngồi hẳn xuống kéo tay Katrina đứng dậy, dùng hai tay bóp chặt lấy đầu cô:
-"Con còn cãi lại ta sao?!"-Yuuna mỉm cười dịu dàng, nụ cười giả tạo với đôi mắt đầy gân máu nổi lên vì tức giận.
-"Mẹ chưa từng nghĩ đến cảm xúc của con...."-Katrina không chút cống cự, cô ráng kìm nén cơn đau cả về thể xác lẫn tinh thần của mình.
Yuuna tức điên lên. Cô túm tóc Katrina, dùng chân đá vào chân Katrina từ phía sau. Katrina đau đớn quỳ xuống. Tóc Katrina rối lên, trông thảm hại khó tả, hai tay cô ôm lấy đầu. Yuuna đang túm tóc Katrina, đứng đằng sau cô, mỉm cười độc đoán.
-"Nhìn đi, mặt trời đang đang ở trước mặt con kìa."
Katrina nhìn lên trời. Cô đang quỳ xuống gần mép hồ bơi, hường thẳng lên mặt trời. Mặt trời bây ra đã quá chói, Katrina không nhìn được nó vì bị loá.
-"Không nhìn thấy đúng không?! Để ta cho con biết thế nào là lễ độ."-Yuuna cười, nụ cười đầy nham hiểm.
Yuuna cúi xuống, nghiến răng dìm đầu Katrina xuống nước. Katrina vẫy vùng, cố mím chặt môi nhưng rồi lại há miệng ra, làm nước tràn vào miệng. Mắt cô nhắm lại, những bọt bong bóng nổi lên trên mặt nước. Yuuna thích thú nhìn Katrina, cô cười vui vẻ, tay nhấn chặt đầu con gái mình xuống.
-"Xin lỗi ta đi, con gái ngoan à...Ta yêu con nhất thế gian này mà con lại nói những lời đó với ta...."
Katrina tay giữ chặt lấy cổ mình trong nước, không ngừng giãy giụa và cố ngẩng đầu lên, nhưng sức lực của cô không cho phép.
-"Co....con xin lỗi mẹ...."-Katrina cố nói trong nước.
Yuuna mỉm cười hài lòng, túm tóc Katrina nhấc lên. Katrina ho sặc sụa vì uống quá nhiều nước, vịn tay vào lan can để giữ sức.
-"Con đến ôm ta nào..."-Yuuna trở lại là một người mẹ hiền dịu, cô dang hai tay ra, như lúc cô đón Katrina ở buổi tiệc.
Katrina miễn cưỡng lại gần mẹ mình rồi dụi đầu vào ngực mẹ. Yuuna ôm lấy con gái mình thật dịu dàng. Katrina lặng lẽ khóc, khóc không ra tiếng.
-"Viên ngọc này mẹ sẽ đưa Kerji, con yên tâm giữ sức nhé."-Yuuna mỉm cười đôn hậu, cô rời ban công rồi xuống nhà.
Katrina đứng thất thần ở đó. Nước rớt xuống từ cằm liên hồi, không còn rõ ràng đó là nước mắt hay nước ở hồ bơi nữa. Yuuna thong thả đi xuống cầu thang. Cô gặp Kerji đang đứng dựa lưng vào tường.
-"Mẹ đang định tìm con đây, Katrina muốn giao lại thứ này cho con."
Kerji bất ngờ quay lại. Yuuna cầm viên ngọc, nâng bàn tay Kerji rồi đặt nó vào lòng bàn tay cậu.
-"Có chuyện này con muốn nói với cô...."-Kerji nói vẻ suy tư.
-"Chuyện gì vào phòng rồi nói chứ con!"-Yuuna mỉm cười rồi cùng Kerji vào phòng tiếp khách.
Cả hai vào phòng tiếp khách. Yuuna cẩn trọng ngồi xuống. Có lẽ đây là căn phòng rộng và đẹp nhất dinh thự. Ghế tiếp khách được dát vàng làm theo kiểu quý tộc với nhiều đường hoa văn tuyệt sắc. Dưới sàn lót thảm đỏ, trên có treo đèn chùm lớn. Trên bàn tiếp khách đặt một lọ hoa bách hợp.
Yasu bưng vào hai chén trà nóng. Yuuna mỉm cười hiền dịu cầm lấy chén trà cho mình. Những người hầu đứng ở đó xôn xao bàn tán với nhau.
-"Cô ấy đẹp và dịu dàng quá."
-"Ừ, tiểu thư Kattha thật hạnh phúc...."
Kerji cầm chén trà ngồi xuống, ra hiệu cho tất cả người hầu ra ngoài. Căn phòng rộng giờ chỉ còn có mình Kerji và Yuuna.
-"Cô đã dùng Kattha như một quân cờ, đúng không?!"-Kerji nhìn thẳng mặt Yuuna và hỏi.
Yuuna không nói gì, mỉm cười uống trà rồi thong thả đạt chén trà lên đĩa.
-"Không hổ danh thiếu gia nhà Ryohaku, tinh mắt y hệt cha con vậy."-Yuuna mỉm cười nói.
Kerji tỏ vẻ không vui. Cậu nắm chặt hai tay của mình rồi đập lên bàn, đứng dậy và nói.
-"Katrina suýt chết vì rơi từ lan can xuống đấy, cô biết không?!"
Yuuna tỏ vẻ chẳng quan tâm rồi lắc đầu.
-"Con đã để ý, người cô ấy chỉ tay lúc sắp rơi xuống lan can chính là cô, Yuuna!!"
Kerji để ý tay của Yuuna bị ướt. Cậu sợ hãi nhìn cô và lo lắng.
-"Cô....cô lại nhấn chìm Kattha xuống nước như hồi cô về thăm Kattha lúc năm tuổi phải không?!!"
Yuuna vẫn mỉm cười đôn hậu. Kerji càng trở nên tức giận trước những nụ cười độc đoán đó. Cô nhẹ nhàng đứng dậy, ấn vai Kerji để cậu ngồi xuống.
-"Katrina là con gái ta. Ta đã suýt chết khi sinh nó ra, bây giờ là lúc nó suýt chết để đền lại cho ta.... Yên tâm đi, ta sẽ không hại chết nó."
-"Nhưng tâm hồn và trái tim cô ấy đang chết dần thưa cô!!"-Kerji hất hai tay Yuuna ra khỏi vai mình rồi nói.
Yuuna cười một nụ cười đầy thách thức. Cô cầm chiếc túi xách để trên ghế, khoác vào tay mình rồi đi ra cửa phòng.
-"Con sao mà biết được Kerji, trong khi trái tim con bé đã bị người khác cướp mất...."
Yuuna lẳng lặng ra về, để lại sau lưng một chàng trai đầy bất lực. Kerji cúi đầu, hai tay nắm chặt. Cậu không thể đương đầu với một phụ nữ khôn ngoan như vậy, lời nói mà cô ấy nói ra đều là hàm ý.....
Trời đã tối. Katrina vẫn ngồi trên ban công. Cô đang đợi trăng lên. Trăng hôm nay thật yên. Tối nay là một buổi gió lộng. Tóc cô đã khô, cô khẽ vén tóc ra sau tai, đưa đôi mắt đầy khao khát nhìn trăng.
-"Kattha..."-Kerji đứng đằng sau cô và gọi.
-"Chuyện gì thế?"-Katrina hỏi.
-"Cậu ổn không?!"-Kerji lo lắng hỏi.-"Mẹ cậu đã làm gì cậu đúng không?"
Katrina không nói gì. Những chiếc lá vàng khẽ đung đưa theo làn gió, bay qua trước đôi mắt khao khát của Katrina. Trời thu mát mẻ với những đêm trăng tròn làm Katrina lưu luyến.
-"Mùa này về đêm hơi lạnh đó Kattha...."-Kerji nói.
-"....."
-"Nói gì đi Kattha!"-Kerji thúc giục.
-"Từ giờ không cần bảo vệ tớ nữa đâu Kerji...."-Katrina ngước lên trăng và nói.
Kerji bất ngờ trước câu nói của Katrina. Cậu bối rối không hiểu tại sao Katrina lại nói như vậy.
-"Ý cậu là sao?!"-Kerji hỏi một cách nghiêm túc.
-"Hãy bảo vệ người đáng để cậu bảo vệ ấy."
Katrina ngồi ôm chân chỉ lên trời, lên thứ hằng đêm mà cô ao ước được nhìn ngắm. Mặt trăng không ích kỷ, nó thật dìu dàng, cởi mở; nó không soi sáng cho mình cô ngắm, nó soi sáng cho tất cả mọi thứ; và mặt trời cũng vậy.
-"Có thật là không cần không, cậu vẫn áy náy chuyện hôm đó hả? Chuyện tớ hôn cô gái khác ấy!"-Kerji cười nham hiểm lại gần Katrina.-"Cậu ghen à?!"
-"Không có!!"-Katrina vội vã ngoảnh đầu lại biện minh.-"Chỉ là tớ nghĩ mình không nên ích kỷ..."
Kerji thôi nhìn Katrina với vẻ mặt đùa giỡn. Cậu đạp ghế của Katrina, may sao cô không bị ngã mà đứng dậy được.
-"Ê tên khốn làm gì thế?!"-Katrina tức giận hét lên.
-"Không cần bảo vệ đúng không.....ahahaa...để tớ xem cậu không cần bảo vệ như thế nào nhé."
Cậu cười lớn và tiến gần Katrina, cúi xuống nhấc cô lên rồi bế cô trên tay. Cậu đi tới gần mép hồ bơi.
-"Để xem cậu làm gì nhé...."
Mặt Katrina tái mét nhìn xuống, cô vẫy vùng nhìn Kerji. Cậu ta đang cười thật thâm độc. Nhưng nụ cười không hề ác ý. Cậu ném Katrina xuống hồ bơi.
Katrina chới với trên mặt nước. Hồ bơi khá sâu, nhưng cô vẫn có thể vùng vẫy chứ không bị kìm nén như mẹ cô đã làm với cô.
-"Nói, nói cậu cần tớ bảo vệ đi, không cậu sẽ uống nước hồ bơi đó."
-"Cứu tớ đi, tên khốn..."-Katrina cố ngoi lên mặt nước rồi nói.
-"Nói đi, không tớ đi đây...."-Kerji giả vờ bỏ vào trong nhà.
-"Tớ....cần cậu bảo vệ...."-Katrina chới với giữa hồ bơi.
-"Cứng đầu quá mà."
Kerji gãi đầu rồi nhảy xuống. Cậu ôm lấy Katrina rồi bế cô lên bờ. Hai người bây giờ đang ướt nhẹp từ đầu tới chân.
-"Đồ đê tiện!!"-Katrina hét lớn. Cô quyết trả thù lại bằng cách Kerji vừa mới lên bờ thì cô....lại đẩy cậu xuống nước.
Katrina tức tối bỏ vào nhà. Kerji ngoi lên mặt nước cười trừ. Vậy là hai người đã ổn thoả....
Katrina ghen tỵ với trăng. Trăng êm dịu trong lòng bầu trời, giống đứa con được nâng niu trong lòng mẹ....