Ngày Gió Nam Về

Chương 15: Anh dùng chiêu này để tán gái sao?



Tại bữa tiệc hồ bơi, mọi người đều ăn mặc rất thoải mái. Khi Thời Chỉ khoác tay Phó Tây Linh đi lên lầu, thì cả nhóm đã đang vui chơi tưng bừng ở hồ hơi, cùng hô hào đòi mở rượu sâm banh.

Không biết là ai trông thấy bọn họ trước, bèn hô lên một câu: “Phó thiếu gia và bạn gái đến rồi kìa!”

Mọi người đều nhìn sang, sau đó bắt đầu hò hét. Thời Chỉ bắt gặp cái nhìn đánh giá của Diêu Diêu, và cũng bình tĩnh đối diện với cô ta.

Dường như Diêu Diêu che giấu điều gì đó, cô ta phụng phịu quay đầu lại kéo chàng trai đang ngồi trên chiếc phao bơi hình kỳ lân xuống: “Cậu xuống đi, tôi muốn ngồi cái này!”

Ương ngạnh đến độ có chút đáng yêu, giống chú mèo mướp dưới lầu ký túc, chỉ cần bị nhìn chằm chằm thì nó sẽ lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác.

Phó Tây Linh giới thiệu Thời Chỉ với bạn bè, anh nói đây là bạn gái của mình, mà cô cũng thoải mái đón nhận những ánh mắt tò mò hoặc trêu chọc thiện ý của họ.

Cạnh hồ bơi có vài xô đá, bên trong là những chai sâm banh và bia. Một người bạn ôm hai chai sâm banh đi đến, chào hỏi qua loa hai người họ rồi lại cuống cuồng chạy đi, nhưng đã bị Phó Tây Linh chặn lại.

Phó Tây Linh nhìn đối phương chỉ mặc chiếc quần bơi: “Lầu dưới khách sạn của bọn tôi vẫn đang đón khách bình thường, cậu mặc thế này mà định chạy đi đâu thế?”

“Em đi kiếm người nhờ mở sâm banh…”

Cậu bạn còn chưa kịp dứt lời, thì vòng tay bỗng nhiên nhẹ bẫng. Là Thời Chỉ vươn tay tới, nhấc chai sâm banh đi, cô lấy một chiếc ly đế cao trên bàn, tìm góc thích hợp, rồi dùng phần đế gạt ngược lên trên, động tác vừa nhanh lại vừa thanh lịch.

Nút chai mềm mại bay ra ngoài, bọt rượu sâm banh bắn tung tóe xuống hồ bơi, lan tỏa mùi hương êm dịu của vani anh đào. Cậu bạn nhất thời choáng váng, xung quanh cũng vang lên những tiếng reo hò nho nhỏ.

Thời Chỉ không chút biểu cảm, cô đưa sâm banh qua, sau hất cằm về phía chai sâm banh còn lại trong lòng cậu ta: “Mở nữa không?”

“Mở!”

Cậu bạn vui vẻ đặt chai còn lại vào tay Thời Chỉ, đồng thời giơ ngón tay cái lên: “Cảm ơn chị dâu, chị dâu thật ngầu!”

Sau khi Thời Chỉ mở sâm banh, Phó Tây Linh nghiêng đầu sang một góc tương đối yên tĩnh, rồi cùng cô qua bên đó, ngồi xuống ghế dưới chiếc ô.

Bên này chỉ có hai người họ, Phó Tây Linh lên tiếng: “Phía sau cô, đang ngồi trên phao kỳ lân chính là Diêu Diêu.”

“Tôi biết rồi.”

“Nhìn ra sao?”

“Không phải, khi nãy nghe thấy có người gọi tên cô ta.”

Thời Chỉ nhìn ra sau, Diêu Diêu đã thay bộ đồ bơi màu vàng hướng dương, lúc này đang chí chóe tạt nước với mấy người bạn.

Thành thật mà nói, Diêu Diêu là kiểu con gái mà Thời Chỉ ngưỡng mộ. Vì vậy, cô đã hỏi Phó Tây Linh: “Cô Diêu Diêu tiểu thư kia có vẻ khá ổn, tại sao anh không thử?”

Phó Tây Linh liếc nhìn cô: “Không hợp.”

Cách đó không xa nổi lên một tràng tiếng ồn, có người chửi bới “Mẹ kiếp, cậu là Diêm Vương sống đấy à?”, “Đây là combo trừng phạt dành riêng cho mấy anh của cậu sao…”

Người đang bị cả nhóm trêu chọc là chàng trai khi nãy Thời Chỉ mở sâm banh giúp. Có lẽ cảm thấy động tác mở sâm banh của Thời Chỉ quá ngầu, vậy nên chàng trai kia cũng học theo, dùng ly rượu đế cao mở thử.

Tuy nhiên, sâm banh thì không mở được, mà chiếc ly thì lại vỡ. Cả nhóm người mặc đồ bơi đều hét lên, người đi chân trần la lối bỏ chạy, sau đó phải nhờ nhân vệ sinh đến dọn sạch mảnh thủy tinh.

Chàng trai âm thầm chuồn lẹ, cậu ta mang sâm banh đến: “Chị dâu, chị dâu, chị mở thêm một chai nữa cho em xem đi…”

Trước khi đối phương kịp dứt lời, đã bị Phó Tây Linh đập cho một cái vào sau gáy.

Anh nói: “Tôi đưa người đến đây để mở sâm banh cho cậu đấy à?”

Đối phương nhỏ hơn Phó Tây Linh hai, ba tuổi, tính cách cũng sôi nổi hơn đôi chút. Cậu ta nghe vậy bèn cười hì hì bỏ chạy, sau đó còn lớn tiếng tuyên bố, nói rằng bên phía Phó Tây Linh đang hẹn hò yêu đương, kêu mọi người đừng ai đến làm phiền.

Ngay khi vừa mới dứt lời, lại bị Diêu Diêu đẩy mạnh một cái, và lao xuống bể bơi đúng với tư thế chó bay.

Cả nhóm thế hệ giàu có đời thứ hai này chơi đùa quả thực là chẳng có chút dáng vẻ cao quý nào hết. Họ cũng trẻ con, cũng ngốc nghếch, ồn ào huyên náo trêu chọc lẫn nhau. Chơi đánh trận nước còn ăn gian, đồng thời “hỏi thăm tổ tiên” của nhau, cũng như ấn đầu nhau xuống nước.

Ở độ tuổi mà người khác đang mờ mịt về tương lai cũng như công việc, thì họ vẫn có thể sống như những đứa trẻ ngây thơ là thế.

Thời Chỉ rời mắt: “Bọn họ không biết chuyện giữa anh và Diêu Diêu sao?”

“Trong nhóm chỉ có hai người bạn chơi thân với tôi là đã từng gặp cô ta đến tìm tôi.”

Từ nãy đến giờ, Phó Tây Linh luôn phân tâm, anh lấy ra một điếu thuốc, nhưng nghe thấy Thời Chỉ nói chuyện, bèn cất vào, không châm lửa: “Phụ huynh trong nhà đều ghép đôi lung tung, nên chẳng ai bận tâm đến điều đó.”

Sau khi mặt trời lặn xuống phía Tây tòa nhà, bầu trời cũng tối sầm lại. Phó Tây Linh bỗng vươn tay ra, kéo cả người lẫn ghế của Thời Chỉ đến chỗ mình. Hành động diễn ra đột ngột, khiến trái tim Thời Chỉ hẫng mất nửa nhịp. 

Hơi thở và giọng nói của Phó Tây Linh cùng lúc rơi xuống bên tai cô, anh nói: “Mươi lăm giây nữa, tôi cho cô xem cái này.”

Anh cứ thế áp sát gần cô, và bình tĩnh đếm ngược: “Mười lăm, mười bốn, mười ba…”

Cứ thế cho đến khi đếm ngược tới một, tất cả đèn trên sân thượng chợt sáng lên, khiến hồ bơi trông giống như một viên đá Paraiba Tourmaline phát sáng. Các tòa nhà phía xa cũng lần lượt lên đèn, đèn đường sáng tỏ, phác họa nên tình hình giao thông và đường xá.

Phó Tây Linh cúi xuống, hỏi cô: “Đẹp không?”

Thời Chỉ nhìn anh ở cự ly rất gần: “Mang đi lừa cô gái như Diêu Diêu thì được, anh luôn dùng chiêu này để tán gái sao?”

Phó Tây Linh nở nụ cười vô cùng xấu xa: “Chưa từng tán gái, nên không có kinh nghiệm.”

Bọn họ ở rất gần nhau, cùng nhau trao đổi hơi thở, trong nhóm có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm về phía này. Thời Chỉ cũng biết Phó Tây Linh cố tình để mọi người thấy, bèn phối hợp làm ra vẻ vui vẻ bất ngờ: “Ánh đèn thật đẹp!”

Phó Tây Linh khẽ nở nụ cười: “Cô từng học hoán đổi khuôn mặt trong Kinh kịch Tứ Xuyên à?”

Vốn dĩ không ai quấy rầy hai người họ, nhưng trân đại chiến té nước trong bể bơi đang diễn ra vô cùng quyết liệt, cuối cùng, cũng ảnh hưởng đến màn “trình diễn” của cặp đôi hợp tác.

Không biết là súng nước của ai, vừa tăng áp, khiến dòng nước bay thẳng vào cổ và vai Thời Chỉ, Phó Tây Linh lập tức kéo cô vào lòng để bảo vệ.

Giọng nói “Ồ, xin lỗi, xin lỗi nhé” truyền đến, nhưng những người khác đã chơi quá hăng, làm gì còn quan tâm được đến chuyện khác, vì vậy, tiếp tục là đợt nước thứ hai, thứ ba được bắn đến.

Còn có người lên tiếng trêu chọc: “Đã thành ra thế kia rồi, Tây Linh, cậu còn không đến tham gia trận chiến sao?” 

“Chị dâu cũng chiến đi, cặp đôi liên thủ!”

Phó Tây Linh giúp Thời Chỉ gạt lọn tóc bị ướt ở sườn mặt sang một bên: “Cần tôi báo thù giúp cô không?”

Thời Chỉ có thù ắt phải báo, vì vậy đã vui vẻ tự mình xông lên. Cô tháo chiếc vòng ngọc ở cổ tay, sau đó cuộn tóc thành búi tròn trên đầu, rồi dùng nó để buộc, chiếc áo phông cộc tay cũng được cởi ra ném trên ghế, sau đó, cô cầm thẳng xô nước lao vào đám đông.

Bình thường Thời Chỉ không hay kết bạn, nhưng tính cách của cô rất dễ chịu, không kiêu kỳ, việc nào ra việc nấy, rất dễ chơi. Tấn công bằng xô nước không thể nhanh bằng súng, báo thù xong thì bản thân cũng như chuột lột, vì vậy cô đã bơi luôn ra sau người Phó Tây Linh, dùng anh làm lá chắn.

Phó Tây Linh vươn tay vuốt mái tóc ướt lòa xòa trước trán: “Cô chơi cũng giỏi quá nhỉ!”

Thời Chỉ ôm cánh tay anh, rồi lại hất một xô nước, cô đáp lại vô cùng đương nhiên: “Chẳng phải anh đang muốn tôi diễn vai cô bạn gái như chú chim non e thẹn nép vào lòng anh sao?”

“Dáng vẻ mở sâm banh của cô, trông có giống chú chim non e thẹn không!”

Phó Tây Linh còn một câu chưa nói, rằng dáng vẻ cởi áo phông bằng một tay, sau đó mặc bikini xách theo xô nước ra trận của cô khi nãy lại càng không giống.

Cả nhóm cùng uống rượu, cùng chơi đánh trận nước nô đùa đến mười hai giờ đêm mới dần dần giải tán, họ chia nhóm hai, ba người xuống lầu để nghỉ ngơi. Xung quanh đâu đâu cũng là vỏ chai bia, vỏ sâm panh rỗng, vài người tửu lượng kém đều đã không trụ nổi, bước đi loạng choạng, phải cần người đỡ.

Phó Tây Linh xuống giúp đỡ việc sắp xếp phòng ở, anh hỏi cô có muốn đi cùng hay không? Thời Chỉ uể oải chẳng muốn di chuyển, cô vẫy vẫy tay, rồi nằm bò bên hồ bơi xem điện thoại.

Diêu Diêu cũng chưa rời đi, cô ta cố tình giả bộ đi ngang qua, nhưng lại bất cẩn, giẫm phải nắp chai bia rơi xuống đáy bể.

Thời Chỉ hành động kịp thời, đỡ lấy Diêu Diêu, khiến Diêu Diêu có chút bất ngờ, khi đã đứng vững, mới ngại ngùng nói câu cảm ơn.

Sau một hồi suy nghĩ, lại nghiêm túc hỏi: “Cô là bạn gái của Phó Tây Linh thật à? Không phải do anh ấy tìm đến để dối trá quanh co với tôi đấy chứ?”

Thời Chỉ giả vờ rất chân thật, trông như đang lên cơn ghen ngược trở lại: “Tại sao phải dối trá quanh co với cô?”

Diêu Diêu giẫm lên bậc thang bên cạnh, rồi nhặt chiếc khăn tắm: “Đừng lo, hôm ở biệt thự ngoại ô, tôi đã nghe được tin anh ấy có bạn gái rồi. Vậy anh ấy có nói với cô chuyện trước giờ tôi đang theo đuổi anh ấy không?”

“Có nói chút chút.”

Sự tò mò về Thời Chỉ của Diêu Diêu đã được viết rõ trên mặt cô ta: “Vừa rồi bọn tôi đều đoán rằng, có thể cô là người mẫu.”

“Không phải, tôi là sinh viên.”

“Sinh viên trường nào thế?”

Đề cập đến vấn đề riêng tư, Thời Chỉ không muốn trả lời, nên không lên tiếng.

Diêu Diêu cảm nhận được, bèn nói: “Thôi được rồi, cô rất xinh đẹp, nhưng tôi cũng chẳng kém cạnh, tôi sẽ không làm những việc như chen ngang, lại càng không mò đến trường cô để làm trò cười, về vấn đề này cô hoàn toàn có thể yên tâm.”

Bỗng có ai đó ở ngoài cửa hỏi: “Diêu Diêu, mau đi thôi, tụi mình đi gọi đồ ăn đêm nhé?”

Diêu Diêu không nói thêm gì nữa, mà cứ thế khoác khăn tắm rời đi.

Thời điểm Phó Tây Linh quay lại, trên lầu chỉ còn một mình Thời Chỉ. Ban đêm trời khẽ nổi gió, thổi sóng nước lấp lánh trên mặt hồ bơi, tỏa sáng rơi trên người cô. Cô ngồi quỳ trên chiếc phao hình con hồng hạc, lúc này đang gọi điện thoại, mảnh vải bikini ở hai bên hông được thắt thành hình nơ bướm, lúc này đang nhỏ giọt nước.

Đúng là chẳng biết sợ, đã uống rượu mà vẫn dám đến chỗ nước sâu. Phó Tây Linh đi đến, kéo đầu con hồng hạc lẫn Thời Chỉ đến khu vực nước nông.

Điện thoại là vật có giá trị nhất với Thời Chỉ, cô sợ bị nước vào, sau khi nghe xong điện thoại bèn ném nó lên chiếc khăn tắm cạnh hồ bơi. Tuy nhiên, do chuyển động hơi mạnh, kèm theo trọng tâm không vững, đã khiến cả người rơi luôn xuống nước.

Cô biết bơi, nhưng không phải kỹ năng bơi đúng cách được dạy trong nhà thể thao, mà do hồi nhỏ học bơi trên sông, và có thể coi là hữu dụng.

Thời Chỉ phản ứng nhanh chóng, cô lật người trong nước, đập nước ngoi lên mà không bị uống một ngụm nước nào.

Ngay khi vừa ra khỏi mặt nước, đã nhìn thấy Phó Tây Linh đang ngồi xổm trên thành bể cười nhạo mình, anh vươn tay, hỏi: “Kéo cô lên nhé?”

Phó Tây Linh mới thay quần áo, toàn thân khô ráo, khóe môi khẽ cong, vậy thì tại sao chỉ có mình cô ướt nhẹp như con ma nước? Thời Chỉ vô cùng không thuận mắt khi nhìn dáng vẻ này của Phó Tây Linh, vì vậy cô đã nắm tay anh, rồi dùng sức kéo anh xuống.

Nước trong hồ bơi bắn ra tung tóe, cả người Phó Tây Linh rơi vào trong nước, nhưng anh vẫn siết chặt tay cô không buông, đồng thời chặn Thời Chỉ ở bên thành hồ hơi: “Vừa rồi Diêu Diêu ở lại đến cuối mới rời đi, cô ta tìm cô gây sự sao?”

“Không, chỉ nói chuyện vài câu thôi.”

“Còn trò chuyện được với cả tình địch luôn cơ à?”

Thời Chỉ lườm anh một cái, trong lòng cô thầm nghĩ, cũng đâu phải thật, anh nhập vai quá nhỉ!

“Nghe ý tứ của Diêu Diêu, chỉ cần anh có bạn gái, thì cô ta sẽ không dây dưa nữa, vô cùng biết điều, chứ không hề khó đối phó như anh nói, tốt hơn nhiều so với trường hợp trước đây tôi gặp.”

Phó Tây Linh đột nhiên hỏi: “Trước đây? Khi nào thế?”

Tâm lý phòng thủ của Thời Chỉ rất mạnh, cho dù hôm nay vui đùa vui vẻ, nhưng cô vẫn không tiết lộ bất cứ điều gì cho người khác. Thay vào đó, cô đã nhắc nhở Phó Tây Linh rằng, chuyện mà họ hứa với nhau đã hoàn thành, đồng nghĩa với việc hợp tác cũng nên kết thúc tại đây.

Bọn họ ở rất gần nhau, đến nỗi có thể nhìn thấy những vệt nước trên khuôn mặt đối phương. Khi đề cập đến kết thúc, bầu không khí bỗng trở nên mập mờ, gợi lên cái nóng sôi sục mà làn gió đêm không thể khiến nó tiêu tan.

Yết hầu của Phó Tây Linh khẽ chuyển động, Thời Chỉ nhìn thấy, bèn vươn tay lên chạm vào nó. Nhưng thay vì né tránh, anh lại hướng về phía tay cô, dần dần đến gần, rồi hôn cô và thời khắc mà hơi thở của cô dần trở nên hỗn loạn.

Phó Tây Linh chỉ hôn Thời Chỉ một cái, sau đó không lên tiếng mà nhìn cô chằm chằm, ánh mắt vương vấn quấy quýt cùng cô. Trong đầu Thời Chỉ bỗng hiện lên vài trải nghiệm không tồi, cô không thể chịu đựng sự cám dỗ này, bèn chủ động vòng tay lên cổ Phó Tây Linh.

Nước tại khu vực này cao một mét rưỡi, Thời Chỉ dựa vào thành hồ bơi, bám lấy Phó Tây Linh, cùng anh trao nhau nụ hôn hết lần này đến lần khác.

Tóc của cô được buộc lên bằng chiếc vòng tay, nên không chắc, sau cả buổi đùa nghịch đã vô cùng lộn xộn. Khi Phó Tây Linh giữ gáy Thời Chỉ để hôn cô thật sâu, anh đã chạm vào chiếc vòng ngọc đó, chiếc vòng rơi xuống nước, mái tóc của Thời Chỉ cũng theo đó xõa ra.

Dường như cô đã không chút do dự mà đẩy Phó Tây Linh, rồi lặn xuống hồ bơi. Phó Tây Linh lập tức nheo mắt, sau đó lao xuống nước chẳng chút suy nghĩ, rồi vươn tay túm lấy mắt cá chân Thời Chỉ, kéo cô quay ngược trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.