Ngày Gió Nam Về

Chương 31: Bạn giường chỉ có thể là một mình tôi



Thời Chỉ rất kiêu ngạo, tính khí này một phần là bẩm sinh và một phần là do ảnh hưởng của Thời Mai đối với cô. Sau khi từ bỏ công việc vì gia đình và bị gã xấu xa đàn áp hoảng loạn trong nhiều năm, chắc chắn Thời Mai sẽ khó tránh khỏi việc cố chấp ở một số vấn đề nhất định.

Nhưng thực tế đã chứng minh rằng, câu nói “đàn bà cả đời cũng không được cúi đầu” vẫn rất có lý.

Thời Chỉ còn nhớ, khi Thời Mai nắm tay “bạn thân” trò chuyện suốt đêm, cũng như khi mối quan hệ với bác dâu cả chưa đến độ căng thẳng. Thì bà ấy cũng đã từng lau nước mắt kể về những ấm ức của mình trong cuộc hôn nhân với Lâm Hiếu Bình.

Tuy nhiên, sự yếu đuối của Thời Mai lại không đổi về được quan tâm và yêu thương, chỉ đổi lấy sự phản bội của “bạn thân”.

Đổi lấy cơn điên cuồng phàn nàn khi bác dâu cả biết được trong số tiền bị mất có cả mười nghìn tệ của ngoại: “Chẳng trách khi Lâm Hiếu Bình còn sống lại suốt ngày đánh đập cô.”

Chân thành chưa chắc đã đổi lại được chân thành, phơi bày điểm yếu rất có thể chỉ đổi lại một đòn công kích chí mạng. Vì vậy, trước giờ Thời Chỉ chưa từng rơi nước mắt, không thể hiện sự yếu đuối, cũng chẳng cúi đầu.

Buổi tối hôm nay cũng vậy, rèm cửa đóng kín, mọi thứ hoàn toàn im lặng, chỉ có máy tạo độ ẩm trên bàn cà phê là tiếp tục phun sương sau khi cắm điện.

Thực ra Phó Tây Linh là một bạn giường khá ổn, anh không vội vàng, vì để giảm bớt sự căng thẳng của cô, mà đến cả nụ hôn cũng trở nên dịu dàng và kiên nhẫn.

Thế nhưng khi thực sự bắt đầu, thì Thời Chỉ đã hối hận, cô không tìm được tư thế phù hợp, và quá tự tin vào bản thân. Cơn đau đớn lạ lẫm khiến cô chết lặng trong vài giây, nhưng lại cứng ngắc từ chối cúi đầu thể hiện sự yếu đuối, và định cố gắng di chuyển vài cái…

Phó Tây Linh nghiêng đầu ho một tiếng, anh ngăn cô lại, đỡ eo để cô nằm xuống, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt run rẩy của cô.

Anh vô cùng dịu dàng: “Đừng di chuyển, để tôi.”

Thành phố này đã xuất hiện nhiều lần trong những cơn ác mộng của Thời Chỉ, và mọi khung cảnh quen thuộc đều khiến cô sợ hãi. Mỗi lần về “thăm” Thời Mai, dù có ở đâu cô cũng không thể ngủ yên.

Đây là đêm duy nhất mà mọi cảm giác phức tạp chán ghét, hoài niệm về vạn vật xung quanh đều lùi xa như mặt trời chìm về phương Tây. Chỉ có tiếng tim đập dồn dập, cùng từng đợt thủy triều dâng lên.

Sau sự căng thẳng ban đầu, Thời Chỉ dần đắm mình trong trải nghiệm vui sướng, cô chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể Phó Tây Linh rất cao, nhưng hoàn toàn không ngờ anh đang lên cơn sốt.

Sau khi tắm xong, Phó Tây Linh vẫn nóng như cái lò sưởi, anh ôm cô vào lòng ngủ suốt cả đêm.

Cuối cùng, Thời Chỉ cũng có được một giấc ngủ ngon. Đến khi mở mắt, điện thoại hiển thị đã là chín rưỡi sáng, rèm cửa sổ và rèm phòng ngủ đều không mở, ánh sáng mờ tối, vẫn như nửa đêm.

Vị trí bên cạnh trên giường trống không, eo Thời Chỉ đau nhức, cô lười biếng nằm trong chăn rồi lại chợp mắt thêm mấy phút.

“Tít”, cửa phòng được quẹt thẻ mở ra, Phó Tây Linh từ ngoài bước vào, Thời Chỉ khoác áo choàng tắm ngồi dậy, nhìn anh. Người này thực sự bao giờ để bản thân chịu thiệt thòi, hôm qua đến đây anh chỉ mặc chiếc áo da, vì chê trời lạnh, nên đã ra ngoài mua chiếc áo lông vũ dáng dài, còn mua cả găng tay da nữa.

Ngoài trời tuyết rơi nhẹ, Phó Tây Linh cầm găng tay da, phủi phủi các hạt nước tuyết tan trên cổ áo lông vũ xuống.

Thời Chỉ thích những lần va chạm vừa dữ dội lại vừa kiềm chế sức lực sau đó của anh, cô có chút mê mẩn, nên từ khi Phó Tây Linh vào phòng, ánh mắt đều không thể rời khỏi anh.

Phó Tây Linh ngước lên, đối diện với ánh mắt Thời Chỉ, và cũng bắt đầu nhìn cô. Không biết có phải do ảo giác của Thời Chỉ hay không, mà dường như Phó Tây Linh ít nói hơn thường ngày đôi chút.

Anh ném áo khoác lông vũ và găng tay lên sofa, rồi cúi người nhặt những lon bia rỗng cạnh ghế, vứt vào thùng rác. Sau đó, động tác hơi dừng lại, cuối cùng là nhặt chiếc túi hình vuông nhỏ đã xé, cùng ném vào thùng rác.

Phó Tây Linh ngồi trên sofa, chống khuỷu tay lên đầu gối, tiếp tục nhìn Thời Chỉ: “Đi ăn sáng nhé?”

Giọng nói có chút khàn khàn. Tối qua, cũng là giọng nói này thì thầm bên tai cô, bảo cô thả lỏng, vô cùng gợi cảm.

Thời Chỉ không mấy hứng thú với những món đồ ăn sáng trong khách sạn. Cô mặc áo choàng tắm ra khỏi giường, bước vài bước về phía Phó Tây Linh, rồi dừng lại ở khoảng cách cách anh một mét.

Dây đai áo choàng tắm không buộc chặt, cổ áo lại khoét rất sâu, cô cố ý chọc ghẹo anh: “Chẳng phải anh nói, có một vị trí gọi là huyệt trung quản, là ở đây…”

Phó Tây Linh không đợi cô nói hết, đã đứng dậy tiến lại gần, anh giữ khuôn mặt cô bằng cả hai tay, rồi cứ thế hôn cô.

Thời Chỉ vừa hôn anh vừa lùi lại, cho đến khi gót chân đá vào mép cửa sổ, không còn đường lui. Cửa phòng ngủ được che kín một nửa, chặn ánh sáng bên ngoài phòng khách, trong phòng tối om, như thể đêm qua vẫn chưa trôi qua vậy.

Từ đầu đến cuối, Phó Tây Linh chỉ hỏi một câu “chắc chắn muốn không?”, khi cô hôn vào tai anh thay cho câu trả lời, thì ngăn kéo tủ đầu giường đã được mở ra.

Phó Tây Linh nhanh chóng lấy đồ và quay lại, động tác dứt khoát giữ chặt cổ tay Thời Chỉ, lật người cô lại, ấn eo cô xuống…

Họ ở lại trong khách sạn đến tận chiều, trước khi ngồi máy bay quay về, cả hai lại đến “Trung tâm chăm sóc sức khỏe thần kinh” một chuyến.

Phó Tây Linh đút hai tay vào túi áo khoác lông vũ, hỏi cô: “Mùa hè, hai ngày em không ở quán bar của cậu, cũng không ở ký túc xá trong trường, có phải em đã đến đây không?”

Tuyết đang bay, Thời Chỉ nhìn hai, ba bệnh nhân tâm thần cùng nhân viên y tế đang đi dạo trong sân, rồi khẽ “ừm” một tiếng.

“Đi thôi, đến giờ ra san bay rồi.”

Thời Chỉ vừa đi vừa ngoái lại nhìn, tuyết vẫn không ngừng rơi, có có một bác sĩ mặc áo trắng đứng ở cửa, chào hỏi người trong sân: “Vào trong đi, tuyết rơi lớn quá…”

Phó Tây Linh đưa tay, giúp cô đội mũ áo khoác, đồng thời cũng nói câu đó: “Tuyết lớn quá.”

Máy bay hạ cánh, cả hai cùng về nhà Phó Tây Linh trước. Suốt hai ngày ở bên nhau, Phó Tây Linh chỉ ho một, hai tiếng, khi “làm” cũng ở trong trạng thái rất tốt, nên từ đầu cho tới cuối Thời Chỉ đều không phát hiện ra anh đang sốt.

Cô còn tưởng rằng nhiệt độ cơ thể như vậy chỉ xuất hiện ở một số thời điểm nhất định.

Sau khi Phó Tây Linh tự uống thuốc hạ sốt, lúc quấn quýt hôn anh, Thời Chỉ còn có chút bất mãn: “Tại sao người anh lại không nóng nữa?”

“Vì hạ sốt rồi.”

“… Anh sốt khi nào thế?”

“Khi mà em tưởng là tôi đang lên cơn động dục.”

Phó Tây Linh cười rất đẹp trai, anh lên tiếng trêu chọc nói với cô rằng, ít nhiều thì em cũng nên quan tâm một chút đến bạn giường của em chứ, được không?

Thời gian nghỉ phép chỉ có hai ngày, cần phải đi làm rồi. Thời Chỉ dậy sớm, cô đứng trước gương phòng tắm sấy tóc, khi quay lại phòng ngủ, Phó Tây Linh – người mới bị ốm, lúc này đang uể oải dựa vào thành giường xem điện thoại.

Cô kéo rèm ra, ánh sáng mặt trời chiếu xuống mặt anh, khiến anh phải giơ tay lên chặn lại.

Nghĩ kỹ, thì quả thực là hai ngày nay, Phó Tây Linh ít nói hơn trước rất nhiều. Thời Chỉ bỗng nảy sinh tính chiếm hữu một cách khó hiểu, cô nhân cơ hội vẫn còn chút thời gian, bèn ngồi thương lượng với Phó Tây Linh.

Cô kéo kéo thắt lưng chiếc quần mặc ở nhà của anh, rồi mạnh mẽ lên tiếng: “Anh cắt đứt với mấy người bạn của anh đi, bạn giường chỉ được có mình tôi thôi.”

Phó Tây Linh mặc áo ba lỗ vào, đáp “ừm” một tiếng,

“Đương nhiên, khi ra ngoài uống rượu, đi hát, nếu thấy ai vừa mắt, thì hôn vài cái, sờ vài cái cũng không thành vấn đề.”

Phó Tây Linh biết giờ làm của Thời Chỉ, cô nói vài câu như vậy bèn rời đi. Anh cắn điếu thuốc, quay đầu lại nhưng không châm thuốc, biểu cảm không được tốt cho lắm: “Ý của em là, nếu em gặp người đàn ông nào vừa mắt, thì em cũng hôn vài cái, sờ vài cái với người ta sao?”

Thời Chỉ vội đi, mở miệng liền nói: “Cũng không hẳn là không thể gặp được người thích hợp.”

Phó Tây Linh nhìn cô hồi lâu, sau đó giơ ngón tay cái lên: “Được lắm.”

Thời Chỉ xách theo máy tính xách tay của mình, ra đến cửa phòng ngủ lại ngoái đầu lại: “Phó Tây Linh, tôi cảnh cáo anh, không được động chân động tay vào chuyện công việc của tôi đâu đấy.”

“Biết rồi.”

Sau khi trở về từ thành phố khác, bọn họ đã gặp nhau thường xuyên hơn. Chớp mắt đã đến Giáng sinh, từ sau khi chuyển đến trụ sở chính của Tập đoàn Hưng Vinh, rất ít khi Thời Chỉ phải tăng ca, cô quẹt thẻ nhân viên, ra khỏi công ty.

Trời quá lạnh, không thể đi xe điện, chỉ có thể ngồi tàu điện ngầm. Thời Chỉ băng qua con phố thương mại rực rỡ, náo nhiệt, và nhận được cuộc gọi của Phó Tây Linh.

“Đang ở đâu?”

“Ba phút nữa là đến trạm tàu điện ngầm.”

“Nhìn thấy em rồi, đứng yên ở đó, tôi qua ngã tư đèn đỏ là tới ngay.”

Thời Chỉ cầm điện thoại quay đầu lại, cô trông thấy xe của Phó Tây Linh đang dừng ở trước vạch qua đường dành cho người đi bộ.

Anh đeo tai nghe bluetooth, gương mặt chẳng chút biểu cảm, đứng đợi đèn đỏ, có lẽ nhìn thấy cô đi tới, bèn khẽ nhoẻn miệng cười.

Sau khi lên xe, Thời Chỉ hỏi Phó Tây Linh, rằng ngày như thế này, tại sao anh không ra ngoài chơi cùng bạn bè? Phó Tây Linh nói mình mở cuộc họp cả ngày hôm nay, mệt rồi, không muốn ra ngoài nữa.

Khi dừng đèn đỏ một lần nữa, Phó Tây Linh đưa cho Thời Chỉ một hộp sôcôla, nói phía đối tác tặng cho mình.

“Anh tặng nó cho cô gái khác đi.”

“Chẳng phải bảo tôi phải cắt đứt hết hay sao? Em ăn đi, được “làm phép” rồi đó.” Phó Tây Linh nói xong thì bắt đầu cười.

“… Anh có thôi đi không?”

Thời Chỉ không hứng thú với đồ ngọt, cô mở ra nhìn, cảm thấy tạo hình rất đẹp mắt, bèn cầm một viên bỏ vào miệng. Là nhân cherry, Thời Chỉ thực sự không thích, nên cau mày hỏi Phó Tây Linh trên xe có khăn giấy không, cô định nhổ ra.

Đèn đỏ còn lại năm giây, Phó Tây Linh lập tức nghiêng người đến, hôn Thời Chỉ và lấy đi miếng socola trong miệng cô. Trong lúc Thời Chỉ còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã khởi động xe, tay trái đặt trên vô lăng, đồng thời đưa cho cô một chai nước suối.

Có lẽ Phó Tây Linh thực sự rất mệt, anh về nhà không thèm chơi game, mà ngồi trên sofa xử lý tài liệu. Thỉnh thoảng cũng sẽ ngước lên nhìn Thời Chỉ hết viết lại xóa, hết xóa lại viết luận ăn của mình, đôi lúc cũng nói với cô một, hai câu.

Luận văn quả thực rất khó viết, Thời Chỉ vô cùng chăm chú, kết quả là Phó Tây Linh lại đột ngột tiến gần đến, hôn cô một cái. Khiến toàn bộ ý tưởng đang được sắp xếp trong đầu lập tức tan biến, cô tức đến mức với luôn hộp giấy trên bàn định đánh anh.

Phó Tây Linh né tránh: “Đừng có đụng vào hộp giấy đó, nó được “làm phép” rồi đấy.”

Từ khi Phó Tây Linh biết Thời Chỉ đeo chiếc vòng ngọc “xin ở chùa”, anh đã thường xuyên lôi nó ra để trêu chọc cô. Tức ở chỗ, chỉ cần anh nói câu “đã làm phép”, thì bất luận là món đồ gì, Thời Chỉ đều sẽ vô thức bảo vệ nó trước.

Ban đầu, Thời Chỉ rất quan tâm đến việc “làm phép” này, nhưng Phó Tây Linh lại lải nhải suốt ngày, bắt được xiên thịt dê nướng, hay món tôm hùm đất cay tê cũng nói nó được “làm phép”, cuối cùng đã khiến cô miễn nhiễm.

Đến cả chuỗi vòng ngọc, Thời Chỉ cũng không chú ý nhiều như trước đây nữa, cô thường xuyên quên đeo nó, và để ở nhà Phó Tây Linh.

Có thể do tâm lý phòng thủ đối với Phó Tây Linh đã dần trở nên mờ nhạt, đến độ Thời Chỉ còn phát giác ra rằng, đồ đạc của mình ở nhà Phó Tây Linh càng ngày càng nhiều.

Sáng nay, Thời Chỉ đứng ngoài công ty đợi Phó Tây Linh mang thẻ nhân viên đến cho mình, anh xuất hiện trong chiếc xe thể thao nổi bật, khiến Thời Chỉ vô cùng tức giận.

Xung quanh có rất nhiều người tò mò nhìn qua, Thời Chỉ nhận được thẻ nhân viên liền quay lưng rời đi luôn, khi lên lầu còn gặp phải Phó Thiến.

Phó Thiến bưng cốc hồng trà, đứng trầm ngâm dưới ánh mặt trời bên cửa sổ, hỏi Thời Chỉ: “Cô quen Phó Tây Linh sao?”

“Có thể coi là quen ạ.”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Phó Tây Linh gọi tới, nhưng bị Thời Chỉ dập máy. Đợi đến khi Phó Thiến rời đi, cô mới gọi lại: “Vừa rồi Phó Thiến nhìn thấy anh đến tìm tôi rồi, còn hỏi tôi có quen anh không?”

Phó Tây Linh vẫn đang cười: “Vậy em trả lời thế nào?”

“Tôi nói anh là bạn trai của bạn tôi.”

“… Người bạn nào của em lại có được anh bạn trai đẹp trai như tôi thế?”

“Diêu Diêu.”

“Giỏi lừa người quá nhỉ! Vì đã không tiện lộ mặt, vậy nên tôi sẽ không đợi em dưới lầu nữa, đi đây.”

Theo bản năng, Thời Chỉ cảm nhận thấy cái bẫy trong câu nói của Phó Tây Linh: “Anh đợi tôi dưới lầu làm gì?”

“Em không chỉ đánh rơi mỗi thẻ nhân viên ở nhà tôi, mà còn có cả máy tính nữa. Tối nay đừng về ký túc, đến nhà tôi viết luận văn tiếp đi.”

“Anh cố tình phải không?”

Rõ ràng khi nãy Phó Tây Linh hoàn toàn có thể gọi cô lại nhắc cô một câu, rằng còn quên cả máy tính nữa. Cô đang đi giày cao gót mà, đâu có đi nhanh được?

Thời Chỉ dự định tối nay sẽ đến tìm Phó Tây Linh tính sổ, nhưng trước khi tới giờ tan làm, anh đã gửi tin nhắn Wechat đến.

Trong thời gian làm việc, họ rất ít khi liên lạc với nhau, Wechat của Thời Chỉ đăng nhập trên máy tính. Cô đang trả lời tin nhắn trong nhóm của Phó Thiến, trông thấy ảnh đại diện của Phó Tây Linh nhảy lên thì có chút bất ngờ.

Phó Tây Linh gửi đến một câu hỏi: “Em đang chuẩn bị tài liệu để ra nước ngoài sao?”

Sáng sớm hôm nay, Thời Chỉ mở máy tính để thêm vài mà mình nghĩ ra trong lúc tắm vào bài luận văn, máy tính không tắt thì thôi, đã thế lại còn không đặt mật khẩu. Có lẽ Phó Tây Linh nhìn thấy đống tài liệu trên màn hình của cô, trong đó một số là Phó Thiến gửi cho cô, một số là cô tự chuẩn bị.

Thời Chỉ trả lời lại Phó Tây Linh chỉ bằng một chữ: “Đúng.”

Trước đó, khi Phó Thiến tìm Thời Chỉ nói chuyện, cô ta đã lên kế hoạch giúp cô, trong tập đoàn Hưng Vinh, địa vị của Phó Thiến rất cao. Ngồi càng cao thì nguy hiểm càng nhiều, trong Tập đoàn có rất nhiều thành viên đã đi theo Phó Thiến suốt cả chặng đường, có người trung thành, cũng có người thay lòng đổi dạ.

“Thời Chỉ, chậm nhất là ba năm nữa, tập đoàn chúng ta sẽ có sự thay đổi lớn về mặt nhân sự. Tôi muốn cô lấy thân phận là trợ lý của tôi, ra nước ngoài du học, học bằng MBA toàn thời gian.”

Ngôi trường mà Phó Thiến nói không khó để thi vào, chủ yếu là vị trí tốt, và rất gần với các nhà hàng mang thương hiệu của Tập đoàn Hưng Vinh ở Châu Âu và Hoa Kỳ.

Phó Thiến có bạn bè ở đó, và Thời Chỉ không thể làm một sinh viên nhàn nhã, cuối tuần cũng như các kỳ nghỉ, cô không được nghỉ ngơi. Phải làm việc dưới trướng của bạn bè Phó Thiến, để rèn luyện và học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm.

“Không bàn bạc điều kiện với tôi sao? Người lần trước tôi thực sự muốn dốc lòng trau dồi, nói rằng bạn gái mà anh ta hẹn hò ba năm không muốn yêu xa, nên đã từ bỏ cơ hội này.”

Thời Chỉ chỉ hỏi: “Ai sẽ thanh toán khoản chi phí trong thời gian du học ạ?”

“Đừng lo lắng về chuyện tiền bạc. Tôi mong cô trưởng thành thật nhanh, có thể độc lập được càng tốt, còn nếu không thì cũng đừng quá kém cỏi. Cô có thể làm được.”

Phó Thiến hứa với Thời Chỉ, rằng cô không phải chịu bất cứ chi phí gì trong quá trình học tập ở nước ngoài, còn về việc Thời Chỉ có thể kiếm ra bao nhiêu tiền khi ở ngoài, thì phải phụ thuộc vào biểu hiện của cô.

Chắc chắn Thời Chỉ đã tiết lộ điều gì đó vào thời điểm ấy. Nên Phó Thiến nhìn cô, khẽ mỉm cười: “Thời Chỉ, tôi rất thích cái nhìn của cô, thực sự có tham vọng.”

Sau khi Phó Thiến nói chuyện với Thời Chỉ, cô đã bỏ ra một buổi chiều để nghiên cứu tài liệu du học mà Phó Thiến gửi cho mình, sau đó nhanh chóng lên kế hoạch. Đồng thời chủ động tìm Phó Thiến, nhờ cô ta giới thiệu lớp học tiếng Anh trong kỳ nghỉ Đông.

Đây đều là chuyện xảy ra trước khi đến “thăm” Thời Mai, chỉ có điều cô đã không kể với Phó Tây Linh, cũng chẳng phải cố ý, chỉ là không nói đến mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.