Về chuyện đi du học, phản ứng của Phó Tây Linh rất bình tĩnh, anh đưa tài liệu cho Thời Chỉ, nên theo cô thấy, đây cũng là một tin tốt.
Phó Thiến cần người chăm chỉ biết làm việc, việc này cũng tốt, trước mắt, điều khó khăn duy nhất chính là việc chuẩn bị ra nước ngoài học tập bắt đầu hơi muộn.
Vì vậy, Thời Chỉ càng ngày càng bận rộn, cô phải đến lớp học tiếng Anh, phải chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, phải đi làm, phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp. Những thứ này dồn lại, khiến thời gian trôi qua rất nhanh.
Trong kỳ nghỉ Đông, các bạn ở ký túc đều lần lượt về nhà, Phó Tây Linh cũng đã đón luôn Thời Chỉ đến nhà mình ở. Cô hỏi anh lý do tại sao, thì anh vô cùng dứt khoát đáp lại hai chữ: Thuận tiện.
Kết quả là, ngay tối thứ hai sau khi chuyển đến, hai người đã suýt chút nữa thì đánh nhau. Ngày hôm đó, Thời Chỉ tan làm về, Phó Tây Linh không có ở nhà, anh nhắn tin cho cô từ sớm, nói công ty có cuộc họp đột xuất, phải muộn một chút mới về được.
Ngoài trời rất lạnh, lại mang giày cao gót cả ngày ở văn phòng, dù sao cũng phải đợi Phó Tây Linh về mới ăn cơm, nên Thời Chỉ định đi tắm nước nóng trước.
Trong lúc cô đang xả nước vào bồn tắm, thì trông thấy một thỏi son môi. Là hàng hiệu, được đặt trên bàn rửa mặt, nó nằm cạnh dao cạo râu của Phó Tây Linh, logo kim loại ánh vàng phản chiếu ánh sáng trước gương.
Vậy là… Đến tối, khi Phó Tây Linh bước vào cửa, một chiếc violin chợt vung qua trước mặt anh, buộc anh phải ngả người ra sau.
Cây violin đó được gửi đi bảo dưỡng, mang về còn chưa kịp cất, mà để luôn ở ngưỡng cửa, lúc này đang được Thời Chỉ dùng làm vũ khí.
Sắc mặt cô vô cùng khó coi: “Anh dẫn phụ nữ về nhà đấy à?”
Phó Tây Linh nhướng mày, anh đối diện với anh mắt Thời Chỉ, dùng chân đá cửa đóng lại, đưa ngực chặn cây violin, đồng thời đặt túi lớn gà xào ớt và xiên gà cay Tứ Xuyên ở lối vào.
Anh dựa vào cửa, dáng vẻ lười biếng, nhấn mạnh: “Chẳng phải em đã gặp dì dọn dẹp nhiều lần rồi sao?”
Chiếc túi đồ ăn mua bên ngoài phả ra mùi cay nồng hấp dẫn, Thời Chỉ liếc nhìn trong hai giây, nó được mua ở cửa hàng mà cô rất thích. Tuy nhiên chỉ trong chốc lát vậy thôi, cô lại tiếp tục lạnh lùng nhìn Phó Tây Linh: “Dì dọn dẹp để son môi trong phòng tắm của anh, phải không?”
Phó Tây Linh như đang quan sát cô thật kỹ, sau đó bắt đầu bật cười. Nụ cười của anh có chút xấu xa, thiếu nghiêm túc, nhưng thật đẹp: “Son môi là mới, nhìn thấy ở cửa hàng chính hãng trong lúc đi mua sữa rửa mặt, nên mua cho em một cây.”
“Đồ điên…”
Thời Chỉ ném cây violin nhỏ vào người Phó Tây Linh, sau đó quay người đi lấy thỏi son kia, mở nắp, vặn ra. Màu nâu đỏ rất tươi, nhưng không kém phần khí chất, mặt cắt mịn như gương, quả đúng là đồ mới.
Không hiểu tại sao, vào lúc này Thời Chỉ mới nhận ra điều gì đó, cô phát hiện lý do tại sao Phó Tây Linh lại mua son môi cho mình.
Vào tết Dương lịch, trước kỳ nghỉ Đông, chính là trước Tết Nguyên Đán, Tập đoàn Hưng Vinh tổ chức một buổi tiệc tất niên.
Theo yêu cầu của cấp trên, mọi người đều phải trang điểm và mặc váy dự tiệc. Thường ngày dù có choáng ngợp với công việc đến đâu, thì vẫn cần phải tràn đầy năng lượng trong những dịp như vậy, để thể hiện tinh thần và sự gắn kết với tập thể.
Váy dự tiệc thì đi thuê, còn thợ trang điểm là do công ty thuê đến. Kỹ thuật của thợ trang điểm khá giỏi, trang điểm xong xuôi, Thời Chỉ đi bên cạnh Phó Thiến, đã được rất nhiều người hỏi tên, họ.
Đến đêm, khi cô trở về từ bữa tiệc, Phó Tây Linh vừa mới tắm xong, anh đang lau đầu thì nghe thấy tiếng mở cửa, bèn ra ngoài ngó Thời Chỉ hai cái, sau đó kéo cô vào phòng tắm, “làm” một lần trước khi cô tẩy trang.
Sức lực khá dữ dội, tuy rằng không nói bất cứ điều gì, nhưng về mặt thể lực đã cho thấy anh đang vô cùng hưng phấn.
Thời Chỉ đứng trước gương tô son, khi quay lại, Phó Tây Linh đang xỏ hai tay vào túi quần, đứng dựa bên mép cửa nhìn cô.
Cô bước đến trước mặt anh, bắt đầu cởi cúc áo của anh, quần áo của Phó Tây Linh thường là sản phẩm mới theo mùa của các thương hiệu lớn, rất thời trang.
Cũng không biết có phải nhà thiết kế bị làm sao hay không, vì để bán được một chiếc áo sơ mi với giá năm con số, họ đã cố gắng hết sức để đạt được trạng thái hoàn hảo cao nhất.
Các cúc áo vô cùng phức tạp, gấp đôi so với những chiếc áo bình thường, trong lúc Thời Chỉ cởi đến gần như cạn kiệt sức kiên nhẫn, thì cuối cùng cũng cởi xong. Cô in đôi môi tô son màu đỏ nâu lên cơ bụng Phó Tây Linh, sau đó ngước lên nhìn anh, rất khiêu khích, vô cùng quyến rũ.
Ánh mắt Phó Tây Linh không hề rời khỏi khuôn mặt Thời Chỉ, cảm xúc trong mắt anh chuyển từ hứng thú với việc cô cởi cúc áo của mình, dần dần càng ngày càng sâu sắc. Cuối cùng là hít một hơi, kéo cô dậy và hôn hết son trên môi cô.
Những việc diễn ra sau đó vô cùng tự nhiên, cả hai không về phòng ngủ, mà quấn quýt trên sofa.
Lúc đầu, khi mới chuyển đến nhà Phó Tây Linh, trạng thái “dễ bén lửa” giữa họ khiến Thời Chỉ vô cùng thỏa mãn, nhưng sau một tuần, cô bắt đầu không “tiêu hóa” được nữa rồi.
Hơn nữa, nó còn làm chậm tiến độ làm bài tập cũng như viết luận văn của cô. Vậy nên, vào một đêm nào đó, Thời Chỉ đã đề cập với Phó Tây Linh, rằng mình định chuyển ra ngoài ở.
Cả hai vừa tắm sạch mồ hôi trên người, và đều rất mệt, Phó Tây Linh không thèm mở mắt, anh ôm eo Thời Chỉ: “Em đừng chuyển, lặn lội mệt mỏi, vừa hay cuối năm nhà tôi thường xuyên tổ chức tiệc gia đình, tôi phải về bên chỗ ba mẹ.”
Sau đó, Phó Tây Linh thực sự rời đi, suốt một tuần cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, đến khi gặp lại anh, là vào ngày nghỉ trước Giao thừa.
Vốn dĩ một tuần Thời Chỉ chỉ được nghỉ một ngày, sau khi đến lớp tiếng Anh, thì chỉ còn lại nửa ngày nghỉ. Trong lúc tìm kiếm tài liệu luận văn, cô nhận được cuộc gọi của Phó Tây Linh, nói rằng trước đó anh đã hẹn thợ làm tóc đến nhà giúp mình tạo kiểu, nhưng lại có việc đột xuất không về được.
Thời Chỉ mở loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn, bắt máy cũng không ảnh hưởng đến việc đọc tài liệu của cô. Cô lật một trang sách: “Tôi bảo thợ làm tóc về phải không?”
“Tôi vừa gọi cho thợ làm tóc, người ta đã vào trong khu nhà rồi. Dù sao thì cũng đã đến, bảo anh ta làm tóc cho em nhé!”
Bên phía Phó Tây Linh đang có việc gì đó, rất ồn ào, có thể nghe thấy ai đó đang nói chuyện với anh, nên sau khi vội vàng dặn dò Thời Chỉ, anh cũng quay lại làm việc.
Vài phút sau, thợ làm tóc nhấn chuông cửa, Thời Chỉ tuy cứng miệng, nhưng lại mềm lòng, đặc biệt là không thể nhìn những người dân lao động phải chịu tổn thương. Đến thì cũng đến rồi, đâu thể để người ta chạy một chuyến uổng công.
Thời Chỉ cảm thấy kiếm tiền chẳng dễ dàng, nên thợ làm tóc gợi ý kiểu nào, cô đã làm luôn kiểu đó. Sau một hồi chải chuốt kỹ càng, khi thợ làm tóc rời đi, mái tóc đen dài vốn đã xinh đẹp của cô lại càng thêm mềm mại như sa tanh, toát ra vẻ bóng mượt khỏe mạnh, vô cùng óng ả.
Thời điểm Phó Tây Linh về nhà, Thời Chỉ cùng mái tóc được chăm sóc với giá cao, đang gõ luận văn trên máy tính. Vài cuốn sách chuyên ngành, tập tài liệu A4 được giữ bằng những chiếc kẹp giấy đang trải trên thảm.
Cô nghe thấy tiếng động bèn ngoái lại, sau khi dừng lại vài giây để tách suy nghĩ của mình ra khỏi đống câu hỏi tiểu luận. Vừa nhìn thấy Phó Tây Linh, câu hỏi đầu tiên của cô là: “Bình thường anh làm tóc cũng đắt tiền vậy sao?”
Phó Tây Linh đi đến ngồi bên cạnh cô, thuận tay vuốt ve mái tóc cô: “Sao thế, tiền trong thẻ của tôi không đủ à?”
Phó Tây Linh có tấm thẻ hội viên tại tiệm làm tóc, anh cảm thấy phiền không muốn cầm theo, nên để luôn tại cửa hàng.
Thỉnh thoảng nhóm bạn nối khố, bạn bè xung quanh, hay em trai em gái của anh cũng sẽ đến đó sử dụng dịch vụ, và bản thân Phó Tây Linh cũng không rõ trong thẻ có bao nhiêu tiền.
Thời Chỉ tiếp tục gõ một hàng chữ trên máy tính: “Tôi để lại cho anh hai mươi tệ.”
Thời Chỉ đeo kính chống ánh sáng xanh mà cô bốc thăm trúng thưởng được trong buổi tiệc tất niên. Phó Tây Linh móc gọng kính trên sống mũi cô, cầm kính trên tay ngắm nghía.
Sau đó lại dùng chiếc kính phác họa dọc vành tai cô, động tác rất chậm, nâng cằm cô lên: “Thấy em cũng bận rộn suốt thời gian dài rồi, có muốn ra ngoài thư giãn không?”
Phó Tây Linh vào nhà nhưng không cởi áo khoác lông vũ, vừa nhìn đã biết lát nữa vẫn còn lịch trình. Anh nói có một nhóm bạn tổ chức tiệc, tiện đường lên đây hỏi xem cô có muốn đi cùng không?
Quả thực là khoảng thời gian gần đây, Thời Chỉ vô cùng căng thẳng, cô không ra ngoài chơi, cũng chẳng hẹn hò với Phó Tây Linh. Cô trực tiếp cắt giảm mọi loại hoạt động thư giãn, lượng ăn vẫn như cũ, nhưng cân nặng lại giảm mất 1kg.
Tối nay viết luận văn đến hoa mày chóng mặt, nên Thời Chỉ không từ chối Phó Tây Linh, mà theo anh ra ngoài, dự định hít thở chút không khí.
Đây là buổi tụ tập toàn người quen, hẹn tại quán bar mà Thẩm Gia từng tổ chức sinh nhật, mấy chiếc bàn ngăn to đều bị nhóm bọn họ chiếm hết.
Thời Chỉ không uống rượu, Phó Tây Linh cũng không uống, mà ngồi chơi xúc xắc với cả nhóm.
Phó Tây Linh và Thời Chỉ rất giống nhau ở vài điểm nào đó, cả hai đều không mê rượu, không cho phép bản thân nghiện bất cứ thứ gì. Mỗi lúc bận rộn sẽ bận đến tối tăm mặt mũi, làm xong việc chính cũng sẽ sẵn sàng ra ngoài giải tỏa, thư giãn.
Giữa chừng, Thời Chỉ vào nhà vệ sinh, đến khi quay lại, thì vị trí trước đó cô ngồi đã có người chiếm mất. Là con gái, rất xinh đẹp, cũng sành điệu, giữa mùa Đông mà đi giày da, để hở chân.
Cô gái ngồi bên cạnh Phó Tây Linh, đang nói chuyện với anh, đối phương đeo đôi khuyên tai được thiết kế rất đẹp, mặt dây chuyền lắc lư nhẹ nhàng theo mỗi cử động của cô ta khi nói chuyện, trông khá quyến rũ.
Từ biểu cảm của Phó Tây Linh cho thấy, anh có quen biết với đối phương. Xung quanh vô cùng ồn ào, sàn nhảy đầy rẫy những thân hình lắc lư, bàn của nhóm các cậu em, cô em nhỏ tuổi hơn đang chơi trò “Visiting Three Gardens”, mấy người Diêu Diêu thì đang chụp ảnh tự sướng.
Phó Tây Linh lắc con xúc xắc trong tay, khó có thể phân biệt anh có đang nghiêm túc lắng nghe cô gái kia nói chuyện hay không, chỉ thấy anh mỉm cười, rồi đáp lại câu gì đó.
Thời Chỉ có một vài ấn tượng xấu với quán bar này, dù sao thì, đó cũng là lần đầu tiên trong đời, có một người đàn ông dám nói dối mà không chớp mắt với cô tại chính cái nơi chết tiệt này.
Điều đó đã vô cớ khiến cô khó chịu.
Cô gái kia nói xong bèn rời đi, trước khi đi, còn vỗ vỗ lên vai Phó Tây Linh. Thời Chỉ quay trở lại với vị trí bên cạnh anh, cô ngồi xuống, anh liền bỏ xúc xắc không chơi nữa, mà nghiêng đầu hỏi cô, tại sao vào nhà vệ sinh lâu như vậy?
Thời Chỉ nói: “Quay lại sớm cũng vô dụng.”
Phó Tây Linh hiểu ra: “Cả chiếc sofa rộng thế này, mà em không ngồi vừa sao?”
Nhóm của họ, những người còn đi học thường sẽ chơi thâu đêm, còn những người có việc, vừa qua mười hai giờ đã lần lượt âm thầm rời đi.
Ngày hôm sau, Thời Chỉ phải đi làm, Phó Tây Linh cũng chẳng phải người nhàn rỗi, nên đương nhiên không thể ở lại quá muộn.
Phó Tây Linh đậu xe trong hầm, hai người cùng nhau xuống xe rồi cùng nhau lên lầu, vào đến thang máy anh còn bắt lấy lọn tóc cô để nghịch.
Thời Chỉ tưởng rằng anh sẽ ở luôn đây cho tiện, nào ngờ anh chỉ sát lại gần, ép cô lên cửa hôn cô một lúc, vừa hôn vừa ấn mật mã, rồi đẩy cửa, nói chúc ngủ ngon với cô.
Thời Chỉ nhíu mày, nhưng không lên tiếng, trước đây ở với Phó Tây Linh rất hòa thuận, đều là do anh chủ động hơn đôi chút, đột nhiên anh lại thế này, khiến cô có phần không quen.
Vào buổi tối hai ngày sau đó, có nhân viên giao hàng đến ấn chuông cửa, đối phương giao những bảy, tám thùng nước soda, tên người nhận là “Anh Phó”, và Thời Chỉ đã ký nhận hàng giúp anh.
Soda chất đống ở ngưỡng cửa, còn Thời Chỉ thì ngồi lại xuống trước máy tính, bắt đầu viết luận văn, nhưng càng viết, lòng dạ lại càng rối bời.
Cô ấn lưu tài liệu, cầm điện thoại lên nhắn tin cho Phó Tây Linh.
“Có mấy thùng nước soda gửi đến cho anh.”
Thực ra, những chuyện vặt vãnh thế này hoàn toàn không cần phải nói với Phó Tây Linh, Thời Chỉ cũng biết điều đó.
Hơn hai mươi phút sau, Phó Tây Linh vẫn không trả lời tin nhắn, mà trực tiếp ấn mật khẩu mở cửa.
Thời Chỉ đeo tai nghe, đang nghe nhạc, đến khi trông thấy hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ, thì cô mới phát hiện ra: “Sao anh lại đến đây thế?”
“Chẳng phải là em nhắn tin cho tôi sao?”
Phó Tây Linh cởi chiếc khăn cashmere ra, trên người có chút mùi rượu, anh lấy điện thoại liếc nhìn một cái. Sau đó quay người nhìn đến đống soda ngoài ngưỡng cửa: “Dì hai của tôi biết em đang ở nhà tôi, nên đã mua gấp đôi nước soda, em tìm tôi chỉ vì chuyện này thôi sao?”
Vì người đã đến rồi, Thời Chỉ cũng chẳng giả vờ nữa, cô thẳng thắn xác nhận xem lát nữa Phó Tây Linh còn việc gì hay không: “Buổi tiệc rượu của anh kết thúc chưa?”
“Uống với người nhà, toàn người lớn, ít người cùng tuổi, tôi ở đấy hay không cũng vậy, bọn họ vẫn có thể tiếp tục vừa uống vừa trò chuyện.”
“Anh có muốn quay lại đó không?”
Anh nói: “Tùy thuộc vào em.”
Thời Chỉ tháo một bên tai nghe ra, đưa cho Phó Tây Linh đeo, trong đó đang phát bài hát “Body Language”, cô nói: “Vậy thì anh đừng đi.”
Trước khi Phó Tây Linh cởi áo khoác lông vũ, anh đã móc thứ gì đó ra khỏi túi, ném bộp một cái lên bàn trà. Thời Chỉ thuận theo động tác của anh, liếc nhìn một cái, là chiếc hộp hình chữ nhật. Bọn họ lại chẳng phải là chưa từng dùng, nên không cần nhìn kỹ cũng biết đó là gì…
Anh không có dự định rời đi sao?
“Anh cố ý phải không?”
Phó Tây Linh mỉm cười, sau đó ôm eo cô bế cô lên để hôn. Ngọn lửa vừa chạm đã bốc cháy, mà Thời Chỉ lại vô cùng bướng bỉnh, tư thế thất bại trong lần “làm” đầu tiên, cô cảm thấy không có lý do gì lại để thua, vậy nên nhất quyết muốn thử lại.
Chẳng có quy tắc, đôi chút vụng về, nhưng cuối cùng tâm trạng cũng đã tốt hơn một chút.
Những bí bách bao ngày nay đều tan biến, và tâm lý phòng bị của Thời Chỉ cũng không còn nặng nề như trước nữa. Cuối cùng, cô đã có thể nói ra những khó chịu trong lòng suốt mấy ngày qua.
“Trước khi có bạn gái, anh phải nói với tôi, tôi sẽ không làm chuyện này với một người đàn ông đã có bạn gái đâu.”
“Biết rồi.”
Mỗi người vẫn đang đeo một chiếc tai nghe, bài hát lặp đi lặp lại, từ đầu đến cuối cùng nghe một ca khúc.
Phó Tây Linh ôm eo Thời Chỉ, thì thầm bên tai cô: “Bà chủ Thời, em chậm quá rồi đó!”