Ngày Gió Nam Về

Chương 34: Có muốn hẹn hò không?



Lần quấn quýt này lại kéo dài đến nửa đêm, Phó Tây Linh đã uống rượu, nên không thể lái xe, anh không về nhà ba mẹ, nói muốn ở lại đây. Lại còn tắm cùng Thời Chỉ nữa.

Quá trình vô cùng “quyết liệt”, vậy nên sau khi xong việc cả hai đều bắt đầu bật “chế độ hiền nhân”, trong bầu không khí mập mờ như vậy, mà đến khi tắm lại tắm vô cùng trong sáng. 

Hai chiếc điện thoại đặt bên cạnh bồn tắm, nhạc chuông giống nhau, nên khi đổ chuông không phân biệt được là của ai. Trong nhóm công việc của Thời Chỉ có quá nhiều việc lặt vặt, sợ chậm trễ công việc, nên cô đã lau sạch nước trên tay để xem, nào ngờ điện thoại đang kêu là của Phó Tây Linh.

Trong phòng tắm có một màn hình TV gắn trên tường, lúc này đang chiếu phim truyền hình Mỹ, Phó Tây Linh vừa xem vừa thuận miệng hỏi: “Ai thế?”

Anh dựa vào trí nhớ tốt của mình, nên trước giờ chưa từng lưu số liên lạc, số điện thoại của tất cả mọi người đều là mười một số, rất khó để phân biệt. Thời Chỉ không hài lòng, hất nước lên mặt anh: “Sao tôi biết được là ai?”

Tính tình Phó Tây Linh rất tốt, anh hất tóc lên, nghiêng người dựa vào thành bồn tắm, kéo khăn tắm chậm rãi lau mặt, đã thế lại còn được đằng chân lân đằng đầu: “Nước vào mắt rồi, em đọc nội dung giúp tôi đi.”

Thời Chỉ liếc anh một cái, rồi đọc nguyên vẹn cả tin nhắn. 

“Phó Tây Linh, thực ra em đã thích anh từ lâu lắm rồi, kể từ lần anh đỡ rượu giúp em, em đã thích anh rồi. Em biết khi nói ra câu này, rất có thể chúng ta chẳng làm bạn được nữa, nhưng em vẫn muốn thử xem sao…”

Ban đầu, Thời Chỉ vẫn mang theo tâm trạng khá vui vẻ, nhưng sau khi đọc vài câu lại cảm thấy có gì đó sai sai. Cô lướt xuống dưới, cô gái này viết rất dài, sau đó còn gửi thêm tin nhắn thứ hai, thứ ba.

Thời Chỉ đã cạn kiệt kiên nhẫn, cô nhét điện thoại trả cho Phó Tây Linh: “Tự đọc đi.”

Phó Tây Linh lướt đại hai cái, rồi đặt điện thoại xuống, ánh mắt lại hướng về phía màn hình TV. Không nhận xét, cũng chẳng trả lời.

Bồn tắm đang để chế độ spa, nước chảy cuộn, bọt khí mỗi lúc một nhiều. Thời Chỉ vừa nghịch bong bóng, vừa chế giễu anh: “Biết lúc này không trả lời người ta, vậy anh đã nghĩ gì trong lúc đỡ rượu cho cô ta thế?”

“Còn nghĩ gì được nữa? Tôi đỡ rượu chứ không phải tán gái.”

“Ồ!”

Điện thoại reo thêm hai lần nữa, Phó Tây Linh liền gọi luôn một cuộc điện thoại, vừa mở miệng đã nói: “Em họ nhà cậu uống say rồi, cuối năm, buổi đêm ở quán bar rất hỗn loạn, cậu qua đó tìm người đi.”

Cô gái nhắn tin là em họ của bạn anh, tửu lượng kém, lần đầu tiên gặp Phó Tây Linh, cô ta chơi cùng với nhóm anh, mới hai chai bia xuống bụng đã phải chạy vào nhà vệ sinh nôn.

Sau khi uống rượu cùng mấy tên ngốc kia, mấy người họ lại như mù cả lũ với nhau, hoàn toàn không hề nhìn ra, còn hô hào cổ vũ cô ta uống nữa.

“Vậy nên tôi ra mặt đỡ rượu hộ một chút, chẳng phải là quá bình thường sao?”

Lời nói của Phó Tây Linh rất thẳng thắn, nhưng rõ ràng là cô gái kia không nghĩ vậy, mà cô ta gửi tin nhắn đến cho anh cũng không phải lần đầu.

Phó Tây Linh là người ở đây, anh có nhiều bạn bè, nên đương nhiên cuối năm sẽ tụ tập nhiều. Còn về phần Thời Chỉ, cô phải làm việc liên tục trong nửa tháng mới đến kỳ nghỉ Tết, thỉnh thoảng mệt mỏi, buồn chán, sau khi tan làm sẽ ra ngoài ngồi cùng Phó Tây Linh.

Phó Tây Linh lười, nên cứ hễ ở cùng Thời Chỉ, thì anh sẽ đưa cô tất tần tật, nào là điện thoại, thuốc lá, bật lửa. Vì thế, khi cô gái kia lại gửi tin nhắn đến, Thời Chỉ đã nhìn thấy, cô liếc nhìn một cái rồi đưa điện thoại cho Phó Tây Linh.

Lúc này, anh đang chào hỏi mấy người bạn vừa mới đến, sau đó nghiêng đầu sang, ra hiệu mình đã biết, rồi cứ thế bỏ qua chuyện đó.

Thời Chỉ nhắc nhở: “Không trả lời à?”

“Nếu là em, thì em có trả lời không?”

“Không.”

“Vậy là coi như xong.”

Phó Tây Linh đón lấy bia mà người bạn đưa qua, đặt lên bàn, rồi lại ném ra hai bộ bài poker mà đối phương cần, cuối cùng vẫn uống nước suối.

Anh nói: “Không trả lời nổi, đến cả người nhà cô ta cũng đã biết việc anh có bạn gái. Vậy mà cô ta còn làm vậy, không thể giải quyết rõ ràng với cô gái này, nên trả lời lại càng thêm phiền phức.”

Thời Chỉ lập tức phản ứng lại: “Bây giờ anh vẫn đang dùng tôi làm lá chắn sao?”

Trước đây cô từng nói, sẽ không tiếp tục đóng vai bạn gái anh nữa, sau đó Phó Tây Linh cũng không gửi ảnh của cô vào nhóm gia đình nữa.

Trong quán bar quán ồn ào, bạn của Phó Tây Linh đã gọi một hàng rượu cocktail, từng ly rượu nhỏ bốc cháy như quân cờ domino, rơi tõm vào ly bia, khơi dậy loạt tiếng reo hò cổ vũ.

Phó Tây Linh tiến lại gần cô giữa tiếng ồn ào náo nhiệt, hơi thở phả đến bên tai cô: “Gần đây phụ huynh trong nhà gặp gỡ nhiều bạn bè thân thiết, có lẽ lại thích làm ông mai bà mối rồi, bà chủ Thời, đừng thấy chết mà không cứu vậy chứ?”

Thời Chỉ quay đầu sang, đối diện với ánh mắt Phó Tây Linh dưới chùm đèn đỏ nhấp nháy, cô nghe thấy anh vừa cười vừa nói.

“Bên cạnh đó, có muốn đổi cũng không đổi được, xung quanh tôi đâu có người khác nữa, chẳng phải là còn mỗi mình em thôi sao?”

Hiện tại không có, không có nghĩa là sau này cũng không có. Thời Chỉ không nói ra câu này, thực ra có những chuyện, trong lòng Thời Chỉ biết rất rõ, sau khi cô ra nước ngoài, thì mối quan hệ với Phó Tây Linh cũng coi như kết thúc.

Như câu mà Phó Tây Linh đã nói: “Qua xa.”

Thời Chỉ nghĩ, có thể thời gian đầu anh còn có hứng thú bay qua bay lại, nhưng lâu rồi, chuyến bay quốc tế lại mất nhiều thời gian như vậy, chắc chắn không thuận tiện bằng các cô gái bên cạnh mình.

Khi đưa ra lựa chọn, Thời Chỉ đã biết kết quả, nhưng cô không do dự vì Phó Tây Linh, mà lựa chọn luôn đi du học nước ngoài. Dù là loại quan hệ nào cũng không thể so sánh với phát triển sự nghiệp.

Cô nói: “Cần đổi thì đổi, nếu không gia đình anh tưởng tình cảm của anh không ổn định, sau đó giục anh đưa bạn gái về cho họ gặp mặt, thì phải làm thế nào?”

Phó Tây Linh nhìn cô một cái, rồi đáp lại đúng năm chữ: “Đến lúc đó rồi tính.”

Đang nói chuyện thì cậu em chơi thân với Phó Tây Linh đến, vừa vào quán bar đã gọi “chị dâu” rồi lao đến.

“Chị dâu siêu ngầu, chiêu mở sâm banh của em là học của chị dâu đó!”

Cậu em vô cùng tự hào khoe khoang với hai người bạn, lại còn nhìn Thời Chỉ với ánh mắt đầy mong ngóng nữa: “Chị dâu ơi chị dâu, chị còn chiêu mở rượu nào khác không, lát nữa có cô gái mà em thích cũng đến, em muốn…”

Thể hiện với người ta chút! Thời Chỉ âm thầm hoàn thành nốt câu lảm nhà lảm nhảm của cậu ta.

Thời Chỉ không thân thiết với các em trai em gái trong nhà mình, và rất ít người tự hào về cô. Cô không từ chối, mà quay đầu sang cầm một chai bia, thuận tay với lấy chiếc quạt giấy mà mọi họ dùng khi khiêu vũ. Gập nó lại, rồi dùng động tác tương tự như lần mở sâm banh trước, nhưng là mở nắp chai bằng nếp gấp của chiếc quạt.

“Mẹ kiếp! Chị dâu đúng đỉnh!”

Thời Chỉ còn thực sự giống một người chị dâu: “Tương tự như mở sâm banh, tập vài lần là được, rất dễ học.”

Cậu em quả thực đã vui đến điên luôn rồi, chàng trai trẻ đi du học nước ngoài về, nên tính cách tương đối hướng ngoại, liền lập tức lao đến muốn ôm Thời Chỉ.

Nhưng Phó Tây Linh ngồi bên cạnh lại mở chiếc quạt ra, rồi gấp vào, ấn lên trán cậu ta, đẩy người ra sau.

Anh nói: “Cảm ơn chị dâu của cậu, sau đó tự chơi đi, đừng có suốt ngày làm phiền cô ấy, ngày mai cô ấy còn phải đi làm.”

Đúng là Thời Chỉ phải đi làm, mỗi ngày tan làm về nhà Phó Tây Linh, cô đều trông thấy không ít những hộp quà Tết to nhỏ đặt ở lối vào.

Hoa mà dì giúp việc cắm cũng đã đổi màu, là màu đỏ, không mấy hợp với phong cách trong nhà, nhưng có lẽ là để đón Tết.

Đối với Thời Chỉ mà nói, Tết hay không cũng vậy, chẳng có gì đặc biệt, cuộc sống của cô hoàn toàn không sôi động như Phó Tây Linh.

Cứ thế cho đến buổi tối tan làm trước khi Giao thừa, mọi người trong văn phòng đều tràn ngập niềm hân hoan, chào hỏi lẫn nhau rồi rời đi. Còn Thời Chỉ vẫn sống ở nhà Phó Tây Linh, cô không xem chương trình Tết, cũng chẳng gọi điện cho bất cứ ai để chúc mừng năm mới.

Cô có thể tưởng tượng được rằng, bất luận là cậu mợ, cô út hay người họ hàng thân thích nào đó, khi nhìn thấy cuộc gọi của cô, chắc chắn họ sẽ hồi hộp, lo sợ cô sẽ đến tìm họ.

Vậy thì hãy sải bước thật lớn để tiến về phía trước, dường như chẳng có ai có thể khiến cô dừng bước, quay đầu!

Vì vậy, khi gần đến mười một giờ, Phó Tây Linh xách theo chiếc túi từ ngoài bước vào, Thời Chỉ vẫn giống như mọi buổi tối khác. Cô mở chiếc máy tính cũ kỹ của mình, đeo kính chống ánh sáng xanh, đang viết luận văn.

Cô vẫn cảm thấy mái tóc dài của mình thật vướng víu, nên dùng một cây bút búi lên, đồng thời nhét tai nghe vào tai, như thể bầu không khí vui vẻ náo nhiệt bên ngoài đều không liên quan gì đến cô vậy.

Phó Tây Linh dựa vào ngưỡng cửa nhìn Thời Chỉ, cứ thế cho đến khi đang suy nghĩ và vô thức ngước lên, cô mới phát hiện ra anh thông qua cái bóng phản chiếu trên ô cửa sổ từ trần xuống sàn nhà.

Thời Chỉ vẫn nói câu nói đó: “Sao anh lại đến đây thế?”

Phó Tây Linh rất ít khi uống rượu bên ngoài, nhưng sẽ uống trong các buổi tụ họp gia đình, hôm nay là Giao thừa, có lẽ anh cũng đã uống không ít.

Anh cởi áo khoác ngoài, ngả người vào sofa, sau vài phút mới lên tiếng: “Đến đây đón giao thừa cùng em.”

Trước đây, khi ở trong bữa tiệc, Thời Chỉ đã nghe Phó Tây Linh nói với các bạn, rằng Giao thừa và mồng một anh đều phải ở nhà. Dù có giỏi giang đến cỡ nào thì cũng không thể vi phạm, và các bữa tiệc của lớp trẻ sớm nhất cũng nên sắp xếp vào sau mồng hai.

“Gia đình đồng ý cho anh ra ngoài sao?”

Phó Tây Linh nói: “Có Phó Tây Phong ở đó rồi.”

Đầu óc Phó Tây Phong có vấn đề, suốt ngày nghĩ đến mấy thứ vô dụng, không thèm nghĩ cách làm tốt việc kinh doanh của mình, mà chỉ chăm chăm ngáng chân, và chọc gậy bánh xe Phó Tây Linh.

Mấy ngày trước, anh ta mới bị bác cả dạy cho một trận, cũng không cho Phó Tây Phong uống rượu nữa, tuy nhiên vẫn vô dụng, anh ta vẫn thiếu trung thực như thế.

Nghe nói Phó Tây Linh uống nhiều rồi lại muốn chuồn ra ngoài tìm bạn gái, thì hai mắt Phó Tây Phong lập tức sáng ngời. Anh ta ra vẻ bất lực, “Anh trai tốt thì phải chiều chuộng em trai”, nên đã đích thân lái xe đưa Phó Tây Linh đi.

Phó Tây Linh nhắm mắt, phần cổ đỏ ửng, anh chuyển động yết hầu, vừa nói điều này vừa giơ tay xoa xoa lông mày, dường như rất không thoải mái.

Thời Chỉ rất hiếm khi thấy anh say thế này, bèn tới tủ lạnh lấy một chai soda đưa cho anh: “Anh… Say rồi sao?”

Phó Tây Linh mở mắt nhìn cô, sau đó cầm lấy chai nước: “Cũng không đến mức uống quá nhiều, mọi người mở chai rượu trắng 53 độ, uống hơi vội.”

“Có lẽ anh họ anh không có ý gì tốt đẹp.”

“Ừm, anh ta chẳng có ý gì tốt đẹp, tôi thừa biết điều đó, chắc chắn về nhà lại đâm bị thóc chọc bị gạo, ngày mai về sẽ bị ăn mắng.”

“Vậy mà anh còn đến đây làm gì?”

Phó Tây Linh trầm mặc rất lâu, lâu đến khi Thời Chỉ cho rằng anh say tới độ nghe không hiểu ai nói gì nữa, thì anh mới lên tiếng.

Anh nói: “Muốn đến đây cùng em.”

Sau khi Phó Tây Linh đến, quả thực là đã có chút không khí ngày Tết. Anh mở máy chiếu, chuyển kênh trung ương, khiến tiếng cười tràn ngập trong phòng khách, rồi lại vào bếp nấu sủi cảo.

Người dẫn chương trình Gala Lễ hội mùa xuân và tất cả các diễn viên đang cùng nhau bước lên sân khấu, tập trung trên màn hình của máy chiếu, chuẩn bị cho phần đếm ngược.

Phó Tây Linh luộc sủi cảo mang từ nhà đến, hơi nóng bốc lên, bay đến trước mặt Thời Chỉ. Bên ngoài cửa sổ đã bắt đầu bắn pháo hoa, từng chùm sáng nổ tung trong đêm, đèn tại trung tâm thương mại chuyển sang màu đỏ và biến thành đồng hồ đếm ngược.

Đột nhiên Phó Tây Linh ném một chiếc lì xì cho Thời Chỉ, nó được thêu bằng vải đỏ, lại còn có cả tua rua nữa.

Thời Chỉ cầm chiếc lì xì dày cộp, gương mặt lạnh lùng, ngước lên: “Anh bị thần kinh hả, lì xì là để dành cho con cháu mà.”

Phó Tây Linh dựa vào ghế sofa cười, cười đến hai vai rung lên. Điều này khiến Thời Chỉ tức chết đi được, cô cứ thế ngồi luôn lên đùi anh muốn đụng tay đụng chân, tính nhéo sườn anh: “Lợi dụng tôi phải không?”

“Em nhận đi, bà nội lì xì cho tôi, không nhiều tiền đâu, chắc chỉ khoảng mười nghìn tệ thôi.”

Phó Tây Linh né tránh đòn tấn công của Thời Chỉ, anh ôm cô, hơi thở mang theo hơi ấm của men rượu, phả xuống hõm cổ cô: “Chúc mừng năm mới, vạn sự như ý!”

Thời Chỉ sững sờ, cô nhất thời không biết nói sao, chỉ có thể nói: “Cảm ơn.”

Phó Tây Linh thả lỏng: “Xuống ăn sủi cảo đi.”

Thời Chỉ nếm sủi cảo mà Phó Tây Linh mang đến, cô cắn miếng đầu tiên, là nhân tôm hùm cay tê, cô đã nhịn lại, nào ngờ đến miếng thứ hai lại là nhân thịt cua cay…

Khiến một người thích ăn đồ cay như cô không nói nên lời, phải nhìn Phó Tây Linh chằm chằm: “Anh cố tình “xử lý” tôi phải không?”

“Đâu có.”

Phó Tây Linh nói, biết cô thích ăn cay nên đã cố ý nhờ đầu bếp trong nhà chế biến. Nói xong bèn tiến lại gần, dùng luôn đũa của Thời Chỉ gắp một miếng bỏ vào miệng, sau đó thì cau mày: “Có phải mẹ tôi nợ tiền lương người ta rồi không…”

“Còn nhân gì nữa?”

“Hình như là nhân bò tiêu xanh.”

“Vậy em ăn đi!”

Tối hôm đó, hai người không làm, mà chỉ trò chuyện, Phó Tây Linh nói mẹ anh là người miền Nam, theo phong tục ở đó, thì năm mới không ăn sủi cảo cũng không ăn bánh trôi nước.

Thời Chỉ nói, Thời Mai gói sủi cảo rất đẹp, dì hàng xóm từng khen trông nó giống nén vàng, nén bạc.

Sau đêm Giao thừa mà bất luận khi nào nhớ lại cũng cảm thấy đó là một đêm giao thừa quá mức ấm áp đó, thì một năm mới đã bắt đầu. Thời Chỉ đã thực sự may mắn như câu chúc của Phó Tây Linh, mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ.

Mùa Xuân, cô đã nhận được thư nhập học du học, và luận văn cũng được thông qua vòng phê duyệt lần một.

Đến đầu Hè, với tư cách là đại diện cho sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, cô mặc bộ quần áo cử nhân, bước lên sân khấu phát biểu.

Vào mùa nóng nhất năm, Thời Chỉ đã đóng gói xong mọi thứ, sẵn sàng ra nước ngoài.

Buổi tối trước khi ra nước ngoài, Phó Tây Linh trở về sau chuyến công tác, nửa đêm anh vào phòng, thì trông thấy Thời Chỉ đang ngồi chơi game ngoài phòng khách.

“Sao không ngủ?”

“Mất ngủ.”

Thời Chỉ mặc chiếc váy ngủ hai dây, cô bước đến trên đôi chân trần, ôm cổ Phó Tây Linh. Anh gạt dây váy của cô sang, rồi hôn cô, bọn họ đã làm hai lần. Lần thứ hai là ở trong phòng tắm, hơi nước đọng trên men gạch, đâu đâu cũng là giọt nước ngưng tụ.

Phó Tây Linh nói, cảm giác hơi ẩm xâm chiếm này, rất giống trời nồm anh từng thấy hồi nhỏ, khi về quê mẹ. Ngày nồm, trời lúc nào cũng mưa, hơi ẩm xâm chiếm từng tấc không khí, khiến người ta cạn kiệt sức lực.

Anh nói, Thời Chỉ, em rất giống tiết trời ngày nồm!

Đêm đó, lần đầu tiên Phó Tây Linh hút thuốc trong nhà, trước mặt Thời Chỉ, anh mặc áo choàng tắm, đứng dựa vào bàn bếp, máy hút mùi hút hết làn khói trắng từ ngón tay anh.

Phó Tây Linh im lặng một lúc, rồi đột ngột hỏi Thời Chỉ, có muốn hẹn hò không?

Vẫn còn ba tiếng nữa, trước khi Thời Chỉ phải ra sân bay, nghe xong câu hỏi này, nỗi bất an mấy ngày qua dường như đã được giải tỏa.

Có lẽ Thời Chỉ có chút do dự, nhưng sau đó đã nhanh chóng lắc đầu, bình tĩnh nói: “Trong lòng tôi vẫn còn hình bóng người yêu cũ.”

Cô đã từng đi qua con đường đó, việc tìm bạn trai, rồi nghiêm túc hẹn hò, Thời Chỉ đã từng tin tưởng, cũng từng thử, nhưng không có được cái kết đẹp. Lòng người khó đoán, có quá nhiều biến số, nỗ lực và báo đáp không tương xứng, vậy thì tại sao cô lại phải thử lại?

Cái Thời Chỉ đang nói đến không phải là tình cảm còn sót lại, mà là, bài học về bạn trai cũ vẫn in sâu trong trái tim cô, chưa thể quên đi được. Nói thì ngắn gọn là vậy, nhưng cô biết chắc chắn Phó Tây Linh sẽ hiểu.

Quả nhiên, anh đã mỉm cười, cười thật nhẹ nhàng, rồi gạt tàn thuốc lá vào bồn rửa sau lưng: “Thật đại khái chung chung, nhưng hiểu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.