Ngày Gió Nam Về

Chương 40: Ngày gió nam về



Phó Tây Linh rời đi rất dứt khoát, sau khi anh đi, Thời Chỉ đã ngồi rất lâu trên giường trong khách sạn. Cô nghiêng đầu có chút thất thần, đến khi chuông điện thoại vang lên mới hoàn hồn trở lại để bắt  máy.

Điện thoại bật loa ngoài, giọng nói rất nhanh của Linh Linh truyền đến, có thể coi đã xua tan đám mây mù đang lan rộng trong phòng.

“Chị Thời Chỉ! Vừa rồi gọi cho chị hai cuộc mà chị đều không bắt máy. Vạn Nhiễm không cho em gọi nữa, nhưng em có chút phấn khích, hehehe…”

Có thể loáng thoáng nghe thấy giọng khàn khàn do thuốc lá của Vạn Nhiễm: “Kết hôn rồi mà vẫn chẳng thay đổi chút nào, không giấu được cái gì trong bụng hết.”

Thời Chỉ cầm điện thoại, nhìn lịch sử cuộc gọi, quả đúng là có hai cuộc gọi nhỡ, một cuộc vào năm phút trước, và một cuộc vào tám phút trước. Vậy tại sao cô lại hoàn toàn không nghe thấy?

“Chị Thời Chỉ, chị đã xuất phát ra sân bay chưa?”

“Vẫn chưa. Có việc đột xuất, trì hoãn chút thời gian.”

Linh Linh lập tức trở nên căng thẳng, nói liền một mạch ba câu: “Việc gì thế? Không phải là tăng ca đấy chứ? Vậy chị vẫn có thể về tụ tập cùng tụi em chứ?”

Thời Chỉ liếc nhìn thời gian: “Vẫn về được.”

Mối lo lắng của cô gái ngốc này lập tức biến mất, lại tiếp tục vui vẻ vô lo vô âu.

“À, vậy thì tốt rồi, làm em sợ muốn chết! Em đã bảo Đại Nặc mang hết hành lý về khách sạn rồi, bây giờ đang đi dạo trung tâm thương mại cùng Vạn Nhiễm.”

“Vừa nãy tụi em ngắm nghía váy vóc, siêu sexy luôn.”

“Ở đây nóng lắm, chị Vạn Nhiễm nói, đi thêm một vòng nữa, nếu không thấy cái nào hợp hơn thì sẽ mua ba bộ đó. Khi nào đi quẩy chúng ta sẽ mặc, mặc giống nhau!”

Vạn Nhiễm vẫn nhàn nhạt cằn nhằn: “Chỉ muốn đi quẩy để ngắm giai đẹp, chẳng cần anh chồng mới cưới luôn rồi, không sợ người ta ghen sao?”

“Đại Nặc không ghen đâu, anh ấy hiểu em mà, em chỉ ngắm thôi. Bình thường đi làm bị đồng nghiệp làm cho tức đến sắp xuất huyết não luôn rồi, nếu không phải đang hưởng tuần trăng mật, thì lấy đâu ra cơ hội đi du lịch, lấy đâu ra cơ hội ra ngoài chơi?”

“Em chỉ muốn tụ tập thật nhiều với các chị, dù sao thì kỳ trăng mật vẫn còn những vài ngày nữa cơ mà.”

“Chị Thời Chỉ, đến lúc đó em và chị Vạn Nhiễm sẽ cùng đến sân bay đón chị! Hẹn ngày mai nhé!”

“Ngày mai gặp!”

Thời Chỉ đáp lại câu nói của Linh Linh, nhưng đầu óc vẫn chỉ có giọng nói bình tĩnh và quyết đoán của Phó Tây Linh.

Anh hỏi cô: “Vậy bây giờ nghĩ thông suốt rồi sao?”

Chăn trên giường bị chất đống sang một bên, sáng sớm thức dậy, Phó Tây Linh còn trêu chọc cô. Anh kéo cô ra khỏi tấm chăn trắng mịn màng, né tránh cú tát của cô, rồi vén mái tóc ra khỏi khuôn mặt cô.

Anh đưa ngón tay khều khều vành tai Thời Chỉ, mỉm cười hỏi cô, em nhìn lại bản thân xem, tối qua tôi “bán sức lao động” vậy mà đến chăn cũng chẳng được đắp, vậy có hợp lý không?

Trong thùng rác có vài chai nước suốt rỗng, đĩa trái cây được mời vẫn chưa ăn hết. Mà Thời Chỉ, cô lại không vì Phó Tây Linh mà thay đổi lịch trình ban đầu.

Sau khi trì hoãn thời gian, không còn thời gian về nhà thu dọn đồ đạc nữa, nên Thời Chỉ chỉ đành mang theo máy tính xách tay và chiếc túi đeo chéo ra sân bay.

Sân bay đông đúc người qua lại, có thể rất hiếm khi sản sinh niềm hy vọng thế này, Thời Chỉ cảm thấy Phó Tây Linh cũng ngồi chuyến bay này về nước, hoặc có thể sẽ gặp anh ở sân bay.

Nhưng lại không có!

Lần về nước này khá vất vả, chuyến bay kéo dài, đến sân bay quốc nội, lại phải đổi chuyến một lần. Thời điểm đến thành phố Vạn Nhiễm sinh sống, thì đã là tám giờ tối theo giờ địa phương, Vạn Nhiễm và Linh Linh đều đang đợi ở lối ra.

Vạn Nhiễm vẫn vậy, mái tóc uốn xoăn lọn to, nhuộm màu nâu đỏ, là một chị gái thời trang. Còn Linh Linh thì mập hơn đôi chút, lúc này đang vẫy tay đầy hào hứng: “Chị Thời Chỉ, bên này, bên này!”

Thời Chỉ lấy trong túi xách ra hai sợi dây chuyền, tặng cho Linh Linh và Vạn Nhiễm mỗi người một cái, rồi lại đưa thêm cho Linh Linh một phong bao lì xì.

“Chúc mừng hạnh phúc!”

Hốc mắt Linh Linh đỏ bừng, cô ấy ập đến, ôm Thời Chỉ không buông: “Aaaa, cảm ơn chị Thời Chỉ!”

Người lái xe là bạn của Vạn Nhiễm, là một cô gái xinh đẹp với mái tóc ngắn. Do Linh Linh nói quá nhiều, nên bị Vạn Nhiễm đuổi lên ghế phụ lái, ở hàng ghế sau chỉ còn lại Vạn Nhiễm và Thời Chỉ.

Linh Linh vui vẻ hỏi han người ta, xem quán bar nào có anh pha chế đẹp trai, còn lôi cả Lão Tiền vào: “Tôi có một người bạn, kỹ thuật pha chế rất giỏi, chỉ có điều ngoại hình, í…”

Vạn Nhiễm quay sang, huých khuỷu tay vào Thời Chỉ: “Tâm trạng không tốt sao?”

Thời Chỉ nhìn vào gương chiếu hậu, chỉ cảm thấy sắc mặt mình rất bình thản: “Trông tôi có vẻ đang không vui à?”

“Không phải “giống như”, mà là “chắc hẳn”.”

Chuyến ghé chơi cùng Vạn Nhiễm và Linh Linh, ngoài tụ tập ra, thì Thời Chỉ cũng có mục đích riêng. Sự ràng buộc của mối quan hệ giữa cô và Phó Tây Linh quá sâu sắc, hiện tại đang không thể phân rõ hai trường hợp:

Một là do hai người ngủ cùng nhau trong thời gian quá dài, quá thân mật về mặt thể xác, nên khiến cô xuất hiện ảo tưởng. Hai là cô đã thực sự động lòng rồi.

Và sẽ có hai kết quả: Cắt đứt hoàn toàn, hoặc thử hẹn hò.

Thực ra mặt cảm xúc rất khó phân tích, có nghĩ thế nào cũng chẳng thể nghĩ thông, nhưng cô có thể giải quyết phần lý tính trước.

Thời Chỉ vươn cổ tay ra: “Vạn Nhiễm, xem cái này bán đi sẽ được bao nhiêu tiền?”

“Có hóa đơn mua hàng không?”

“Không có.”

“Vậy hộp và giấy chứng nhận thì sao?”

“Cả hai đều không.”

Vạn Nhiễm nhìn chiếc vòng trên cổ tay cô: “Cô đã đeo khá lâu rồi, các vết xước bên trên rất rõ, lại không có phụ kiện đi kèm, có thể bán với giá khoảng hai trăm năm mươi đến hai trăm tám mươi nghìn. Cụ thể là bao nhiêu thì phải xem vận may, xem người mua chịu chi ra bao nhiêu tiền.”

“Tôi biết rồi.”

Cả nhóm cùng ăn tối với nhau, ăn lẩu, sau khi kết thúc lại đổi địa điểm sang quán bar. Vạn Nhiễm uống hơi quá chén, có lẽ do nghĩ tới chuyện buồn trong quá khứ, nên lại bắt đầu công kích bừa bãi tất cả sinh vật giống đực trên thế giới.

Lời nói vô cùng khó nghe, hận không thể cầm chai bia để đập vỡ đầu toàn bộ đàn ông, và hoàn toàn quên rằng mấy người đàn ông có mặt đều là do đích thân Vạn Nhiễm kêu tới.

Thời Chỉ liếc nhìn Linh Linh một cái, Linh Linh chớp chớp mắt, cuối cùng cũng hiểu ý, bèn quay đầu đẩy chồng mình tránh đi, rồi gãi đầu gãi tai nói: “Đại Nặc, anh về nghỉ ngơi trước đi, khó khăn lắm tụi em mới tụ tập được với nhau, nên chơi thêm lúc nữa mới về.”

Đây là quán bar Vạn Nhiễm thường xuyên đến, nên có nhiều bạn bè và người quen, trai gái tụ tập lại với nhau, lôi kéo Thời Chỉ lên sàn nhảy nhót đến quá nửa đêm.

Hai ngày nay, Thời Chỉ không nhận được tin nhắn của Phó Tây Linh, ngược lại, Đường Văn Đình đã liên lạc mấy lần, hỏi cô có thời gian rảnh đi cà phê thêm lần nữa hay không?

Sau đó, ắt hẳn là Morgan đã nói cô xin nghỉ phép, làm việc ở nhà, thì anh ta lại hỏi có phải cô đã về nước thăm người thân rồi hay không?

Thời Chỉ không trả lời, chuyện của Phó Tây Linh, cô vẫn chưa thể nghĩ thông suốt, còn về Đường Văn Đình thì cô đã có kết luận. Xem ra là uổng công thêm Wechat, hiện tại cô đã hoàn toàn mất hứng thú đối với mẫu đàn ông như vậy rồi.

Thời Chỉ liên tục nhấp vào khung trò chuyện của Phó Tây Linh, bình thường cái người lúc nào cũng kéo cô buôn chuyện, lúc này lại như thể thực sự bốc hơi khỏi thế gian.

Vạn Nhiễm ngồi bên cạnh la mắng vô cùng hợp cảnh: “Đàn ông đều là chó!”

Linh Linh cũng đã quá chén, cô ấy vỗ vỗ lưng Vạn Nhiễm, bắt đầu lên tiếng an ủi lung tung: “Nhưng con chó có làm sai gì đâu, cún con đáng yêu vậy mà…”

Cả nhóm ăn chơi quá khuya, vốn dĩ thống nhất rằng sẽ đến ở tại nhà của Vạn Nhiễm, để buôn chuyện thâu đêm. Tuy nhiên, với tình hình trước mắt, Thời Chỉ một đỡ hai, nên chỉ có thể nhét trả Linh Linh về cho chồng cô ấy. Sau đó, lôi Vạn Nhiễm thuê một phòng cùng khách sạn với Linh Linh.

Sáng hôm sau, Vạn Nhiễm tỉnh dậy trong cơn nôn nao, cô ta ngái ngủ dựa vào thành giường, vươn tay lần mò bật lửa và hộp thuốc. Điếu thuốc loại nhỏ dành cho phụ nữ kẹp ở đầu ngón tay, khói thuốc từ từ bay lên.

Thời Chỉ vừa mới tắm xong, cô để mặt mộc, xõa tóc nằm lại lên giường, bỗng lên tiếng hỏi: “Khu vực lưỡng Quảng có kiểu thời tiết ngày nồm phải không? Là khi nào thế, hai ngày tới có không?”

Vạn Nhiễm phun ra làn khói: “Bớt nói mấy câu đen đủi đó đi, nếu thực sự gặp phải trời nồm, thì cô sẽ chửi tục cho xem. Dân ở đây còn thấy phiền chết đi được, vậy nên người miền Bắc chắc chắn sẽ không chịu nổi.”

“Nó như thế nào?”

“Nó gần giống như phòng tắm mà cô vừa mới tắm xong, không cẩn thận sẽ có đồ bị mốc, quần áo phơi chẳng khô, lại còn lắm côn trùng, khó chịu chết mẹ luôn.”

Thời Chỉ nhắm mắt, nhàn nhạt đáp lại: “Vậy sao?”

“Tôi nói này, rốt cuộc là gã đàn ông nào đã khiến cô thành ra thế này vậy?”

Thời Chỉ vẫn không mở mắt: “Tại sao cô biết là do đàn ông?”

“Hình nền điện thoại của cô là ảnh chụp hai người.”

“Ồ.”

“Tối qua trong nhóm bạn chơi cùng, có người thích cô đó, cô không phát hiện ra sao?”

“Không.”

“Nhảy nhót xong, là A Tích đã bắt đầu tiến sát lại người cô, còn mời cô uống rượu nữa. Để ý suốt nửa đêm, cuối cùng nhìn thấy ảnh màn hình của cô thì ngẩn tò te, u sầu ủ rũ.”

“Ai là A Tích?”

“… Cái người trông giống học sinh cấp ba, Linh Linh nói anh ta có gương mặt ngoan như chó cún đó.”

Thời Chỉ có chút ấn tượng, nhưng không nhiều, cũng chẳng muốn nói nhiều đến vấn đề này, bèn hỏi Vạn Nhiễm: “Chẳng phải lúc đó cô đã say rồi sao?”

“Say chứ không phải mù.”

“So với mù, thì có thể cô sẽ bị câm trước đó.”

Chắc chắn Vạn Nhiễm hiểu Thời Chỉ đang nói đến chuyện hút thuốc, nhưng lại chẳng bận tâm, sau khi hút xong, cô ta mở cửa sổ ra để xua tan khói thuốc, rồi lấy một lon bia lạnh mở ra uống.

Trong thói quen sinh hoạt, thì Vạn Nhiễm dính đủ cả năm loại chất độc, sau khi cân nhắc, cô ta lên tiếng: “Cô muốn bán vòng tay… Là do cãi nhau chia tay sao?”

“Không phải.”

Không hẹn hò thì lấy gì để chia tay?

Thời Chỉ nói đại khái về chuyện với Phó Tây Linh cho Vạn Nhiễm nghe, đồng thời cũng là để phân tích mối quan hệ của mình.

Lần đầu tiếp xúc với Phó Tây Linh vô cùng đặc biệt, ban đầu, đến cả việc thỏa thuận với anh, cô cũng không chân thành. Dần dần lại phát hiện ra con người Phó Tây Linh rất đáng tin, bèn lợi dụng lẫn nhau, rồi ngày càng trở nên thân thiết hơn.

Không biết từ khi nào mà Phó Tây Linh đã trở thành người biết hầu hết những tham vọng và bí mật của Thời Chỉ, cũng thành người đối mặt trực tiếp nhất với tính cách thật của cô.

Vạn Nhiễm sững sờ một lúc: “Là người năm đó tặng quà cho cô sao? Bạn tình à? Cô đã ra nước ngoài được hai năm rồi mà vẫn chưa từng cắt đứt hả?”

“Chưa.”

Vạn Nhiễm nói, đây là bạn tình kiểu gì vậy, trong nước bao nhiêu là phụ nữ thì anh không ngủ, lại khăng khăng lặn lội ra tận nước ngoài tìm cô? Mà cô cũng vậy, ở nước ngoài đầy rẫy các anh đẹp trai, vẫn không thể khiến cô có hứng thú, lại phải cứ là anh? Chẳng phải hai người đang yêu xa hay sao?

Lon bia bị Vạn Nhiễm bóp bẹp ném vào thùng rác: “Nó còn bền vững hơn cả một cặp đôi thực sự đó má!”

Thời Chỉ vẫn nhắm mắt như vậy, và cũng vẫn nhàn nhạt đáp lại một câu: “Vậy sao?”

Vạn Nhiễm nói: “Sợ thất tình hả?”

Lúc này, Thời Chỉ mới mở mắt, nhìn Vạn Nhiễm rồi “ừm” một tiếng.

Vạn Nhiễm mở lon bia thứ hai, trước đây, Thời Chỉ không thích trò chuyện cùng bọn họ, nhưng Vạn Nhiễm không ngây thơ như Linh Linh. Cô ta suy nghĩ sâu sắc, có những chuyện chẳng cần nói cũng hiểu.

“Tôi hiểu, cô nhìn tôi đây, đã bảy năm rồi.”

Thế giới là kẻ thù khổng lồ, và Thời Chỉ đã từng lựa chọn một đồng minh để chiến đấu với kẻ thù đó, cũng sẵn sàng kề vai sát cánh đồng hành. Nhưng lòng người đáng sợ, cô có thể phán đoán tính cách, ngoại hình, nhân phẩm, xuất thân của một người, chứ chẳng thể phán đoán trái tim của người ta.

Cuối cùng, Vạn Nhiễm nói: “Không thay đổi bạn tình trong khoảng thời gian dài, vốn dĩ cũng rất dễ xảy ra chuyện, và để khắc phục tình trạng này, lại rất khó có được kết quả tốt, cô vẫn nên suy nghĩ thật kỹ thì hơn.”

“Đang nghĩ đây này.”

Linh Linh xách theo đồ ăn sáng đến tìm Thời Chỉ và Vạn Nhiễm, vào cửa thấy Vạn Nhiễm vẫn đang uống bia, bèn cằn nhằn dạy bảo, khiến cho bữa sáng vô cùng sôi động.

Đồ ăn sáng là cháo mua dưới lầu, nấu nướng khá ngon, sau khi ăn, Vạn Nhiễm cầm điện thoại hỏi Thời Chỉ: “Có người trả giá vòng tay của cô, hai trăm bảy mươi nghìn, giá này không phải là thấp, bán không?”

“Không bán.”

Linh Linh nuốt miếng cháo, vô tư hồn nhiên nói, chiếc vòng này vừa đẹp lại vừa hợp với chị Thời Chỉ, bán đi thì tiếc lắm. Đeo chiếc vòng tay có giá hơn bốn trăm nghìn tệ, bán đi chỉ được hơn hai trăm nghìn, có thế nào cũng thấy bị lỗ.

Vạn Nhiễm đặt điện thoại xuống, nhìn Thời Chỉ với ý tứ sâu xa: “Nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt rồi hả?”

“Đại khái là vậy.”

Khi nãy nhắc đến ngày nồm, Thời Chỉ đã biết bản thân mình động lòng rồi, chỉ có điều, nó xảy ra từ khi nào? Bắt đầu từ khi nào, mà cô lại không chỉ mê mẩn Phó Tây Linh về mặt sinh lý? Hay đúng hơn, là cô thích Phó Tây Linh từ bao giờ?

Từ khi nào mà mỗi lần nhớ tới một đối tượng theo đuổi nào đó, cô đều không nhớ rõ chi tiết. Chỉ có thể nhớ đến sự chủ động, hòa nhập, tinh nghịch và trêu chọc của Phó Tây Linh đối với mình?

Thời Chỉ cố gắng dùng lý trí để phân tích, nhưng vẫn vô cùng hỗn loạn, điều duy nhất mà cô có thể chắc chắn đó là cô buộc phải về tìm anh.

Vì vậy, Thời Chỉ nói: “Hôm nay chơi xong, tôi ngồi chuyến bay muộn nhất về, có một số điều muốn nói trực tiếp với anh ấy.”

“Há? Nói chuyện với ai? Nói chuyện gì thế?”

Linh Linh ngơ ngác nhìn bọn họ, dò hỏi tại sao mình lại chẳng hiểu lấy một chữ trong câu chuyện mà hai người đang nói, nhưng lại bị Vạn Nhiễm trả lời đại khái cho qua.

Vạn Nhiễm nói: “Tốt nhất là em đừng nghe mấy chuyện này, em vừa mới kết hôn không nên nghĩ quá nhiều, chỉ cần bảo vệ thật tốt hạnh phúc trước mắt là được.”

Linh Linh cũng vô cùng nghe lời: “Được, vậy tối nay tụi mình cùng nhau mặc váy ngắn nhé, trang điểm lồng lộn, rồi đi quẩy. Chị Vạn Nhiễm, hôm nay chị còn muốn đăng ảnh lên mạng nữa không?”

Vạn Nhiễm vẫn đang tích lũy một số lượng các mối quan hệ, để thực hiện buôn bán trang sức xa xỉ đã qua sử dụng. Chỉ có điều vòng tròn quan hệ thực tế lại không đủ để đạt được khối lượng giao dịch, nên cần thiết lập một số mối quan hệ trên các nền tảng xã hội nhằm thu hút khách hàng.

Những bức ảnh của họ tại quán bar tối qua khá đẹp, và Vạn Nhiễm đã đăng lên mạng rồi.

Vạn Nhiễm nói: “Thời Chỉ, gương mặt của cô được yêu thích hơn tôi nhiều, có rất nhiều người đã hỏi xin tôi thông tin liên lạc của cô đó.”

“Đừng cho.”

“Cho cái gì mà cho? Tối qua không hẹn được cô, A Tích sắp phát điên đến nơi rồi kìa, lại còn nổi khùng trong phần bình luận của tôi nữa.”

Nghe Vạn Nhiễm nói, tất cả bình luận muốn hỏi thông tin liên lạc của Thời Chỉ, đều bị A Tích vào chửi bới.

“A Tích đúng là phiền chết đi được, cản trở công việc làm ăn của tôi.”

Thời Chỉ đặt vé chuyến bay cuối cùng, mà ngày mai Linh Linh cũng sẽ trở lại cuộc sống trăng mật bình thường, vậy nên đêm nay là đêm vui vẻ cuối cùng.

Thời Chỉ bị Linh Linh ấn ngồi xuống để trang điểm, sau đó thay bộ váy ngắn rồi cùng bọn họ đến quán bar. Quán bar tràn ngập sự phấn khích, hỗn loạn và hối hả, ánh đèn đan chéo nhau trên đỉnh đầu, những mảnh giấy rơi xuống như những bông hoa tuyết.

DJ trên sân khấu trang điểm rất đậm, dẫn theo đám đông sôi sục trên sàn nhảy, khói từ băng khô lan tràn khắp nơi. Linh Linh thì thầm cùng Thời Chỉ, nói nơi này chẳng khác gì động Bàn Tơ.

Máy quay di chuyển qua dòng người, những khuôn mặt thuộc nhiều phong cách khác nhau bắt đầu xuất hiện trên màn hình hình bầu dục lớn, khiến đám đông càng trở nên điên cuồng hơn.

Đàn ông và phụ nữ được quay đến đều bị hô hào yêu cầu hôn nhau, không biết là ai khơi mào, mà bắt đầu có người giơ cả mã QR Wechat của mình lên. Sau đó, trong tiếng hò hét, hầu hết mọi người xuất hiện trên màn hình lớn đều hướng mã QR lên.

Rõ ràng là Thời Chỉ không hứng thú với mấy chuyện này, cô bảo vệ Linh Linh, ánh mắt quét ngang, đẩy lùi những gã đàn ông đang có ý định xấu xa.

Có ai đó bắt đầu đùa cợt, muốn đưa mã QR thanh toán lên, Vạn Nhiễm nghiêng đến gần tai Thời Chỉ, lớn tiếng nói: “Máy quay sắp đến bên này rồi, Thời Chỉ mau lên, giơ mã QR của cô ra. Tóm lại là cô đều sẽ không chấp nhận lời mời kết bạn, vừa hay có thể thêm tư liệu sống vào tài khoản mạng xã hội của tôi.”

Đúng là không nên nghe theo lời của Vạn Nhiễm, Thời Chỉ ra đến sân bay, những lời mời kết bạn liên tục nhảy lên trên điện thoại. Cột thông báo “bạn bè mới” đã có hơn 100 thông báo xác nhận.

Mà có một điều cô cần phải suy nghĩ và cho ra kết quả, rung động là thật, nhưng hẹn hò… Bạn giường không cần chịu trách nhiệm, hợp thì liên lạc, không hợp thì cắt đứt là xong.

Rung động cũng chẳng cần chịu trách nhiệm, cũng giống như A Tích, như Đường Văn Đình, hay như mỗi người vừa rồi điên cuồng giơ mã QR của mình lên trong quán bar. Nhất thời động lòng, chớp mắt đã có thể quên ngay, tuy nhiên hẹn hò lại khác.

Thêm vào đó, nếu thực sự hẹn hò, thì Phó Tây Linh sẽ khó “xử lý” gấp vạn lần Thẩm Gia. Bên cạnh Thẩm Gia chỉ có mình Đào Giai, mà cô đã không chịu đựng được, vậy thì Phó Tây Linh sẽ chỉ càng khiến cô đau đầu hơn.

Thế nên, thực sự muốn thử sao?

Thời Chỉ cố chấp tin rằng, sự ràng buộc về tình cảm chỉ thể hiện ra những điểm yếu của bản thân, và nếu phơi bày điểm yếu, sẽ có thể đổi lại được tình yêu thật lòng hay không? Hay sẽ như Thời Mai đối với Lâm Hiếu Bình?

Hay sẽ như mợ cô, cãi cọ nửa tháng có thừa, khi phát hiện ra cậu nhắn tin mờ ám với người phụ nữ khác, rồi lại vẫn chịu tiếp tục sống một cuộc sống như vậy?

Như người bệnh đến giai đoạn cuối, giống bà lão mắt mờ, rõ ràng biết rằng bác dâu cả lấy mất tiền lương hưu giấu dưới gối, nhưng vẫn nói là mình đánh mất?

Hoặc giống với Vạn Nhiễm, dành toàn bộ tiền tiết kiệm cho người bạn trai mà mình tin tưởng, mình kỳ vọng, đồng hành khởi nghiệp cùng anh ta. Kết quả lại phát hiện đối phương đã có vợ chưa cưới đang mang thai hai tháng.

Đây đều là những liên kết mà cảm xúc mang lại sao? Nói là thích, liệu có phải sẽ cho đối phương quyền được làm tổn thương mình hay không?

Một mình Thời Chỉ không thể nghĩ thông suốt những vấn đề này, không bằng lôi cả Phó Tây Linh vào, để nói chuyện cùng anh.

Mười hai rưỡi đêm, trước khi lên máy bay, Thời Chỉ đã gọi cho Phó Tây Linh. Lúc đó, cô đang xem thông tin khách sạn, dự định sẽ chọn khách sạn ở gần nhà anh.

Nghĩ rằng, khi nói những chuyện này, chắc chắn không thể sống ở nhà Phó Tây Linh, cả hai đều thiếu tự chủ trong khía cạnh này, nói không chừng sẽ lại “nói chuyện” trên giường…

Sau vài hồi chuông, cuộc gọi được kết nối, đầu dây bên kia có tiếng ồn, có thể loáng thoáng nghe thấy giọng của phụ nữ: “Ủa? Tại sao lại bắt máy thế này?… Xin chào, cô tìm Tây Linh phải không?”

Thời Chỉ không đáp lại, mà cứ thế cúp máy.

Không ai gọi lại. Hay lắm, chẳng cần đặt khách sạn nữa, cứ đến thẳng luôn nhà Phó Tây Linh để chặn người là được rồi.

Điện thoại lại tiếp tục có lời mời kết bạn mới được gửi đến, đúng lúc này Đường Văn Đình cũng nhắn tin tới, hỏi Thời Chỉ ở lại trong nước khoảng bao nhiêu ngày?

Cảm xúc của Thời Chỉ thay đổi rất lớn, cơn tức giận dữ dội phát ra không thể kìm nén, trông thấy ảnh đại diện của Phó Tây Linh, cuối cùng cô cũng tìm được nơi để phát tiết. Vì vậy, bèn lập tức cho luôn vào danh sách đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.