Ngày Gió Nam Về

Chương 52: No other love but you (Hoàn chính văn)



Giấc mơ và sự đe dọa vào hai giờ đêm giống như ảo giác, Phó Tây Linh vẫn như thường lệ, ấn tắt đồng hồ báo thức vào sáng sớm. Anh kéo Thời Chỉ đang mơ mơ màng màng định ngồi dậy vào vòng tay ấm áp, đè cô xuống, hôn lên trán cô, rồi nói chào buổi sáng.

Thời điểm đang chuẩn bị vào lại giấc ngủ, thì bị Thời Chỉ chẳng chút nể tình đẩy ra, hai người dậy vệ sinh cá nhân, sau đó cùng ăn sáng, rồi tách ra, ai làm việc người nấy.

Mùa hè năm nay nóng nực bất thường, dự báo thời tiết và tin tức lại bắt đầu cảnh báo về nhiệt độ tăng cao. Một đêm nọ, Thời Chỉ đang làm việc bỗng bị chảy máu cam, từ sau hôm đó, ngày nào mẹ Phó Tây Linh cũng hầm canh giải nhiệt, rồi bảo tài xế mang đến cho cô. Và việc chập tối ngồi dưới gió mát điều hòa uống canh cùng Phó Tây Linh đã trở thành chuyện cơm bữa.

Trong canh luôn kèm theo cách thành phần khác nhau, có lúc là ngó sen và hạt sen, có lúc là đậu nành và mướp đắng, có lúc lại là bào ngư tươi và hoàng thảo… Mẹ Phó Tây Linh rất giỏi hầm canh, bất luận là loại thực phẩm nào, thì món canh đều vô cùng tươi ngon hấp dẫn.

Trong lúc ăn, thỉnh thoảng Phó Tây Linh lại kể cho Thời Chỉ nghe về những chuyện xảy ra xung quanh mình.

Anh cầm thìa canh, múc miếng sườn mềm cho cô, nói rằng, mình đã cùng bác ba đi đặt bộ vest mà bố vợ cần mặc trong hôn lễ của chị họ. Nói Phó Tây Phong ở nhà bị trầm cảm đến nỗi giảm mất sáu, bảy cân, còn nói ba anh vì lén uống nửa cốc rượu trắng mà bị cả nhà chỉ trích thậm tệ…

Anh cũng kể về Diêu Diêu, Diêu Diêu đã đi xem mắt với cháu trai nhà bác Tề, không biết đối phương nói gì đó quá đáng. Cũng có lẽ là do trời nóng, bực bội, nên Diêu Diêu đã hất cốc cà phê lên người đối phương, còn suýt chút nữa thì lật cả bàn.

Vì chuyện này, nên gần đây gia đình Diêu Diêu đều mời khách đến.

Ngoài ra, còn cả Hà Phàm Thành nữa, anh ta yêu thầm một cô gái suốt hai năm, vừa mới tỏ tình thất bại, nên đã trở thành một người tan nát cõi lòng vì thất tình.

Không hiểu cái người tan nát cõi lòng này nghĩ thế nào, mà ba mươi tám, chín độ, ngay cả sau khi hoàng hôn buông xuống nhưng mọi người đều vẫn cảm thấy khó thở, và say nắng đã trở thành chủ đề thảo luận phổ biến nhất trong tất cả các hộ gia đình. Vậy mà Hà Phàm Thành lại hẹn bạn bè đi đánh bóng tại sân bóng rổ ngoài trời.

Sau giờ tan làm, Thời Chỉ đến sân bóng rổ tìm Phó Tây Linh, trông thấy người nào người nấy đều đầm đìa mồ hôi, như vừa mới chui lên từ hồ bơi bên cạnh.

Trông trạng thái của Hà Phàm Thành vẫn ổn, không u sầu chán nản như trong tưởng tượng của Thời Chỉ, anh ta còn chỉ chỉ vào sân bóng phía sau, nói với cô: “Nhìn kìa, chỗ này được chúng tôi bao trọn luôn rồi.”

Đúng vậy! Cả cái thành phố này, có lẽ nhóm anh thần kinh số hai thì không ai dám đứng số một luôn rồi! Chẳng có lấy một người sợ bị say nắng!

Vừa mới đấu xong một trận, lúc này Phó Tây Linh đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi, hai cánh anh tay gác lên lưng ghế, nghiêng đầu, trên trán, trên cổ ướt đẫm mồ hôi. Anh mặc áo bóng rổ đen đỏ, bên trong mặc thêm áo cộc tay màu đen, hơi thở hổn hển.

Có lẽ Phó Tây Linh cũng đã mệt nên lười cử động, chỉ nghiêng đầu nhìn cô tới gần, sau đó di chuyển chiếc túi thể thao trên chiếc ghế bên cạnh, ném xuống cạnh chân, ra hiệu cho cô ngồi xuống.  

Thời Chỉ hoàn toàn không chứng kiến trận chiến ở đây, nên không hay họ đã cạnh tranh, phòng thủ khốc liệt ra sao.

Cô phải tăng ca nên đến trễ, chỉ nhìn thấy cả nhóm ai tìm chỗ ngồi người nấy, dáng vẻ ủ rũ, không chút sức lực, như nhóm ông già bà cả yếu ớt bệnh tật từ bệnh viện Thành phố phía đối diện đi ra vậy.

Trông khá buồn cười!

Cũng chỉ có mình Phó Tây Linh là vẫn còn nhìn được! Mồ hôi chảy dọc theo xương mày của anh, anh chớp mắt một cái vô cùng đẹp trai.

Thời Chỉ hỏi: “Anh chơi bóng rổ có giỏi không?”

Anh đáp: “Bình thường.”

Hà Phàm Thành ngồi ngay bên cạnh, anh ta nằm dưới sân bóng tiếp lời: “Bình thường cái con khỉ, thời còn đi học, ngày nào cũng đánh bóng với mấy đội viên trong đội bóng rổ ở khoa Thể dục. Thế mà gọi là bình thường, vậy tôi là diễn viên nhào lộn hả? Có để tôi chạm vào bóng nữa hay không đây?”

Cái mà chính miệng Phó Tây Linh thừa nhận chỉ có trí nhớ giỏi, nhưng anh cũng không nói bản thân mình đỉnh cỡ nào, chỉ nói một câu “Trí nhớ của anh khá tốt”. Những thứ khác như violin, hay bóng rổ, anh đều nói bình thường.

Nhân viên giao hàng phóng xe đạp điện tới, giao một thùng trà chanh đá khổng lồ. Một cậu bạn đội chiếc khăn trên đầu, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào thùng trà chanh, như muốn xuyên thủng nó đến nơi: “Mẹ kiếp, ai thế này, mua gì mà lắm thế?”

Thời Chỉ lên tiếng: “Tôi.”

Phó Tây Linh mỉm cười: “Bà chủ Thời hào phóng quá!”

“Mấy anh mới chơi bóng tiêu hao năng lượng, nên em tính mỗi người hai, ba cốc rồi mua.”

Người bạn nói đùa: “Đúng là bạn gái nhà người ta có khác.”

Bọn họ nói, cửa hàng nằm cạnh sân bóng, kem que, kem ốc quế đều bán hết rồi, chỉ còn lại nước suối không lạnh, đúng là không muốn người ta sống nữa mà. Thời tiết nóng quá thể quá đáng, tiếng ve kêu không ngừng, đến cả dì thường bán xúc xích nướng và mì lạnh nướng ngoài sân vận động cũng đóng cửa hàng sớm để về nhà.

Cả nhóm cùng túm tụm nhào đến, vui vẻ chia trà chanh cho nhau. Hà Phàm Thành thất tình thì thất tình, xem ra tinh thần vẫn khá ổn, anh ta uống một hơi hết nửa cốc nước, sau hai ngụm thì trong cốc chỉ còn lại đá không.

Phó Tây Linh cắm ống hút cho Thời Chỉ trước, đưa trà chanh cho cô rồi mới cầm cốc của mình. Hà Phàm Thành cầm hai cốc đá không nhìn bọn họ, nhìn xong lại rũ rũ mồ hôi trên đầu, thở dài: “Chẳng trách tôi lại độc thân.”

Cả nhóm đang thảo luận xem lát nữa ăn gì ở đâu, có một cậu bạn gia đình kinh doanh dịch vụ ăn uống, có chuỗi cửa hàng trên toàn quốc, nói: “Sao lại ra ngoài ăn, người ngợm mồ hôi hôi rình thế này thì làm gì có nhà hàng nào muốn tiếp, đến nhà tôi đi, tôi kêu đầu bếp của nhà nấu nướng cho.”

Mọi người vừa chơi xong trận bóng dưới nền nhiệt cao, không chết vì mệt thì cũng sắp chết vì nóng, nên đều muốn ăn món gì đó cho lại sức. Chỉ có Phó Tây Linh, thì đang nghĩ cách xem làm thế nào để “lợi dụng” được Thời Chỉ.

“Nghe nói, em từng lau mồ hôi cho Thẩm Gia.”

Chẳng hiểu Phó Tây Linh suốt ngày nhờ người ta đi nghe ngóng những gì không biết, chuyện từ tám trăm năm trước rồi, mà lúc này vẫn còn moi ra để ghen cho được.

Thời Chỉ cầm khăn thể thao lên: “Em cũng lau giúp anh được mà.”

Nói thì rất chu đáo, nhưng hành động lại không phải vậy, động tác của cô quá nhẹ nhàng, như đang tán tỉnh, chiếc khăn thể thao mềm mại cọ sát vào tai và cổ của Phó Tây Linh. Anh đang cầm cốc trà chanh trên tay, vành tai bắt đầu ửng đỏ: “Thôi đừng lau còn hơn.”

Thời Chỉ cố ý, khiêu khích: “Chẳng phải anh muốn thế sao?”

“Còn lau nữa là anh hôn em đó.”

Cả hai đi ăn tối cùng bạn bè, Phó Tây Linh nhìn điện thoại rồi nói: “Mẹ anh hẹn em đến nhà ăn canh, đi không?”

Thời Chỉ đáp lại rất thoải mái: “Đi thôi.”

Bên ngoài bãi đậu xe có tiệm bán hoa, một cô gái vừa ôm bó hoa bước ra, những bông sen màu hồng nhạt kết hợp với lan hồ điệp trắng tinh khiết, trông thật dễ chịu.

Thời Chỉ đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, cô quay sang hỏi Phó Tây Linh: “Mẹ anh có thích hoa không?”

“Thích.”

Động tác của chủ tiệm hoa rất khéo léo, bó một bó hoa chỉ mất vài phút đồng hồ. Thời Chỉ ôm bó hoa to ngồi vào chiếc xe thể thao, hành động này đối với cô mà nói hoàn toàn không dễ dàng, khiến cô nhớ đến chuyện khi còn nhỏ.

Khi ấy, Thời Chỉ và Thời Mai sống trong nhà bác cả, đến Ngày của mẹ, xung quanh trường học sẽ có rất nhiều cửa hàng bán rong. Hoa cẩm chướng đủ màu sắc được cắm vào xô nước màu đỏ, hay những chiếc kẹp tóc đính đá được buộc trên cây gỗ…

Rất đông học sinh túm tụm lại để chọn, từ nhỏ, hầu như Thời Chỉ chẳng bao giờ có tiền tiêu vặt, lần đó bà ngoại đã cho cô vài tệ, cô luôn giữ trong người không dám tiêu.

Thời Chỉ đứng ngoài cổng trường nhìn ngắm rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định, với số tiền khổng lồ của mình, cô ngồi xổm bên chậu hoa màu đỏ chọn tới chọn lui. Sau khi bị chủ hàng thúc giục vài lần, nói “mau lên, đừng đứng chắn người khác”, thì cô mới chọn được hai bông cẩm chướng.

Một bông cho mẹ, một bông cho bác dâu cả, thật đáng tiếc, tâm trạng của Thời Mai lại không tốt, đó là khi Thời Mai phát giác ra mình đã bị lừa, và bắt đầu mất liên lạc với “cô bạn thân” có cái gì cũng kể cho nhau nghe.

Nhận được hoa, Thời Mai miễn cưỡng nở nụ cười, nói “Cảm ơn Manh Manh”, nhưng lại không nhớ để cắm hoa vào bình nước. Bác dâu cả nhận được hoa cũng chẳng hề vui vẻ, bà ta cầm lấy liếc nhìn một cái, rồi thuận tay ném sang cạnh chiếc thớt, và hỏi bao nhiêu tiền?

Thời Chỉ có sao nói vậy, bác dâu cả lập tức cười lạnh nói, có chỗ tiền đó không bằng mua nửa cân trứng gà về đây, trẻ con bây giờ, ngoài tiêu tiền bừa bãi ra thì chẳng biết cái gì hết.

Có lẽ cảm giác nghi thức, hay suy nghĩ lãng mạn đã bị giết chết từ thời điểm đó, nhưng hôm nay thì không… Thời Chỉ ôm bó hoa vào nhà cùng Phó Tây Linh, điều hòa trong nhà mát mẻ sảng khoái, cùng với hương thơm nhẹ nhàng của trái cây.

Dì giúp việc bưng nồi canh từ trong bếp đi ra, đồng thời vô cùng vui vẻ chào hỏi, khen ngợi bó hoa thật đẹp. Ba mẹ Phó Tây Linh nghe thấy tiếng động, bèn chạy ra đón.

Mẹ anh nhìn thấy bó hoa, lại nghe nói là quà tặng mình, thì vui vẻ không thôi: “Cảm ơn Thời Chỉ, đẹp quá, lâu lắm rồi dì không được nhận hoa vào một ngày bình thường thế này!”

Phó Tây Linh nói: “Ba, mẹ nói cho ba nghe đó.”

Ba Phó Tây Linh sờ sờ mũi, rồi lập tức nói: “Chiếc bình gốm ba mua năm ngoái hình như rất hợp để cắm bó hoa này, để ba vào tìm ra cho mấy mẹ con nhé?”

“Tôi nhớ nhà mình có một loại trà rất hợp với hoa sen, ông tìm nốt ra đây để pha đi, lát nữa ăn xong chúng ta sẽ uống.”

Dì giúp việc đề nghị: “Tôi đã lấy ra một vài loại trà rồi ạ.”

Chỉ là một bó hoa đến bất chợt, vậy mà ai ai cũng bận tới bận lui, như thể đón năm mới vậy.

Tối nay trong món canh có đậu xanh và hoài sơn, thịt sườn mềm, hoài sơn vừa ngọt lại vừa dẻo.

Phó Tây Linh tắm xong đi xuống, mang theo mùi hương sữa tắm tươi mát khắp cơ thể, ngồi cạnh cô uống canh. Anh kiên quyết cầm thìa bằng tay trái, còn tay phải thì đan vào tay Thời Chỉ dưới bàn.

Dì giúp việc trong nhà trêu chọc, nói năm Tây Linh mười mấy tuổi, dì ấy đã ở đây giúp việc chăm lo cho gia đình, nhưng không hề hay biết hóa ra Tây Linh là người thuận tay trái.

Thời Chỉ đỏ mặt, vùi đầu ăn canh, bí mật muốn dùng lực giật tay ra, nhưng Phó Tây Linh lại cứ thế thẳng thắn hiên ngang nắm tay cô, có chết cũng không chịu buông. Anh nói: “Bọn con đang trong thời kỳ yêu đương mặn nồng.”

Sau khi uống trà, Thời Chỉ và Phó Tây Linh về phòng, đây là lần đầu tiên cô tham quan nơi anh ở khi còn nhỏ.

Có dì giúp việc dọn dẹp định kỳ, nên rất gọn gàng, bộ ga trải giường màu xanh lam, trong tủ có rất nhiều sách, từ truyện nhi đồng, truyện tranh, cho đến đủ loại tác phẩm kinh điển, cũng như sách chuyên dụng trong kinh doanh. Cùng với đó là chiếc máy tính bàn Phó Tây Linh từng dùng, và cả máy chơi game cũ mà anh thải ra nữa.

Thời Chỉ ngồi vào ghế máy tính, thuận tay cầm cuốn sách đặt trên cây máy tính lên, lật xem, rồi hỏi Phó Tây Linh: “Ai đang trong thời kỳ yêu đương mặn nồng với anh thế?”

Phó Tây Linh không lên tiếng, chỉ nhìn cô chằm chằm, bọn họ chưa từng chia sẻ nội tâm với đối phương, cũng không cần làm việc đó, vì anh tự có phán đoán riêng của mình:

Thời Chỉ từ bỏ mức lương năm hàng trăm nghìn tệ, để ở lại là vì thích anh. Cô gặp ác mộng, vì anh mà đỏ hoe khóe mắt, là vì tình yêu mặn nồng.

Sau đó, vào cái đêm tiếng ve kêu ồn ào quá mức, trong căn phòng Phó Tây Linh từng sống mười mấy năm,

Thời Chỉ mở một cuốn sách dạng sách lịch sử rất dày, và cô đã nói ra một câu mà Phó Tây Linh cho rằng đó chính là lời tình tứ đẹp nhất.

Cô nói: “Phó Tây Linh, ước gì em quen biết anh sớm hơn!”

Cũng chỉ đúng một câu nói, Thời Chỉ dứt lời, lại mở thêm một trang sách, bên trong lộ ra chiếc phong bì thư. Nó có màu hồng, được in cánh hoa anh đào, cùng dòng chữ viết tay rất đẹp: “Người nhận Phó Tây Linh.”

Chẳng cần nghĩ, cũng biết đây là thư tình, Thời Chỉ cầm chiếc phong bì lên, quơ quơ trước mặt Phó Tây Linh, cô hối hận rồi: “Vừa rồi coi như em chưa nói gì nhé.”

“Tại sao lại coi như chưa nói gì?”

“Đồ lăng nhăng.”

Phó Tây Linh không có ấn tượng gì với chiếc phong thư đó, anh cầm đến xem. Bên trên không có chữ ký, chắc hẳn là cô gái nào đó gửi xong, anh đã tiện tay dùng làm đồ đánh dấu sách, còn chưa mở thư ra.

“Thế này mà đã gọi là lăng nhăng rồi sao, em phán xét có hơi cẩu thả quá không?”

Thời Chỉ đặt phong thư vào sách, kẹp lại: “Em nhìn mặt bắt hình dong…”

Lời còn chưa dứt, đã bị anh kéo cả người lẫn ghế đến bên cạnh giường. Phó Tây Linh ngồi trên giường, lôi cô đến, bế người lên giường, nhẹ nhàng hôn cô: “Bắt hình dong không chuẩn đâu, sau này em cứ ngẫm nghĩ thêm mà xem, anh và chú út giống nhau lắm.”

“… Anh bớt tự dát vàng lên mặt đi.”

Điện thoại bỗng đổ chuông mẹ Phó Tây Linh ở dưới lầu gọi lên, Phó Tây Linh bắt máy, theo thói quen ấn mở loa ngoài.

“Tây Linh, vừa rồi Thời Chỉ nói không biết làm kem thế nào, trái cây mẹ và dì giúp việc đặt đã đến rồi, định làm chút kem bơ, hai con có muốn xuống chơi cùng không?”

Phó Tây Linh nói: “Mẹ hỏi con thì có tác dụng gì, con đâu được quyết định.”

Dứt lời, anh lại nhìn về phía Thời Chỉ, Thời Chỉ đã không còn chút phòng vệ nào đối với bọn họ nữa, cô đẩy anh đang thở hổn hển bên tai mình ra, nở nụ cười như đứa trẻ: “Muốn, muốn, muốn, dì ơi đợi con nhé.”

Tại cái mùa hè oi ả, toàn bộ kem trong cửa hàng tiện lợi nhỏ đều bị cướp sạch, bọn họ ở trong bếp, cùng với người lớn nghiền từng trái bơ. Lần đầu tiên đánh kem, Thời Chỉ không nói gì nhiều, nhưng trong mắt đều là những câu cảm xúc như: “Hả? Thật thần kỳ!” 

Thời Chỉ bắt đầu được yêu thương, cũng bắt đầu dần dần hiểu được làm thế nào để yêu một người, hay một nhóm người.

Đến hết tháng, nhiệt độ cao vẫn không hề có dấu hiệu hạ nhiệt, về việc đặt nhẫn cưới, Phó Tây Linh đã thực hiện trong âm thầm, nên rất ít người biết.

Sau đó, Thời Chỉ đã phát hiện, ngày hôm ấy, cô dùng ipad của anh để xem video, Wechat của Phó Tây Linh cũng đăng nhập trên ipad, và không thoát ra.

Lúc đầu, cô nhớ rằng đó là tài khoản wechat của anh, thế nhưng sau khi xem xong video, Thờ Chỉ đã quên khuấy đi mất. Theo thói quen hình thành trong lúc làm việc, cô đã thuận tay nhấp mở app lên.

Ảnh đại diện của cô vẫn nằm ở trên cùng, ảnh đại diện phía dưới có dấu chấm than báo tin nhắn chưa đọc, còn hộp thoại thì hiển thị ngay bên cạnh. Rõ ràng, đây chính là người cuối cùng Phó Tây Linh trò chuyện cùng, lần này, Thời Chỉ đã thấy rõ rồi.

Tên gợi nhớ của đối phương là: “Nhà thiết kế Ring &Amp”. Phó Tây Linh nói anh tắm, ở trong phòng tắm cả buổi không thấy ra, vậy mà trả lời tin nhắn lại siêng năng thế này!

Vì đã bày ra trước mắt, nên Thời Chỉ cũng đọc được vài câu. Mười phút sau, Phó Tây Linh mặc áo choàng tắm bước ra, vừa ngồi xuống sofa, cầm soda uống, thì bị Thời Chỉ bất ngờ hỏi một câu: “Anh đang đặt nhẫn cưới à?”

Phó Tây Linh bị sặc, phải nghiêng đầu ho, ho xong cũng không nói mấy câu che đậy, mà thẳng thắn thừa nhận: “Nhìn thấy một viên kim cương khá đẹp, nên anh tính đặt nhẫn cưới trước, anh chưa thoát Wechat ra à?”

“Ừm.”

Thực ra, Thời Chỉ có chút không biết phải nói gì, cô không bài xích chiếc nhẫn cưới, không bài xích việc cháu bên ngoại nhà Hà Phàm Thành gọi mình là “mợ út Thời Chỉ”, cũng không bài xích việc ăn cơm cùng gia đình anh. Thậm chí cô còn có chút hạnh phúc.

Thế nhưng, Thờ Chỉ đã quen với việc một mình, năm đó khi đạt được ước nguyện là vào làm việc tại Tập đoàn Hưng Vinh. Phấn khích, lo lắng, mất ngủ, cô không hề nói với bất cứ ai, mà âm thầm tiêu hóa toàn bộ phần cảm xúc đó của mình.

Có lẽ Phó Tây Linh đã nhìn ra sự hoảng loạn của Thời Chỉ, anh yên lặng một lúc, để cho cô thời gian. Anh không đề cập đến cầu hôn, chỉ cho cô xem ảnh bản thiết kế: “Nếu em đã biết rồi, thì cho anh xin chút ý kiến đi, xem xem nó có ổn không này?”

Đó là một chiếc nhẫn kim cương, thiết kế sáu cạnh rất khí chất, mặt trong của chiếc nhẫn, còn có một vòng tròn hoa năm cánh bằng vàng tinh tế. Trong bản thiết kế được đánh dấu, bông hoa năm cánh kia là hoa Elder, ý nghĩa của loài hoa là bảo vệ.

Phó Tây Linh nói, anh đã đến tìm bác dâu cả của cô để lấy lại đôi bông tai vàng của Thời Mai, chất liệu vàng sử dụng để làm hình hoa Elder, là của đôi bông tai đó. Lượng vàng vẫn còn dư, khoảng hơn một gram, có thể chuyển thành hạt để làm vòng đeo tay.

“Anh và mẹ sẽ cùng bảo vệ em.”

Cảm xúc mà Thời Chỉ vừa mới đè nén xuống, đã bị câu nói này của Phó Tây Linh làm đảo lộn. Tim cô đập nhanh đến mức hơi thở dường như hỗn loạn, sau đó phải cau mày liên tiếp hai lần, nhưng hoàn toàn chẳng có tác dụng, không tài nào kìm nén được.

Cuối cùng, khi Phó Tây Linh ôm lấy cô, thì tâm trạng của cô mới có thể ổn định. Thời Chỉ dần dần bình tĩnh trở lại trong vòng tay anh, sau đó đưa ra hai yêu cầu:

“Em không thích hoa hồng, không thích bóng bay, không thích âm nhạc, không muốn có người hò reo cổ vũ, cũng không muốn kích thích để em phải khóc.”

“Đồng ý hay không sẽ phụ thuộc vào tâm trạng ngày hôm đó của em.”

Phó Tây Linh chỉ đáp lại đúng một chữ: “Được.”

Chuyện này Phó Tây Linh đã nói với bạn nối khố, sau đó đối phương đi kể cho toàn bộ bạn bè. Có một lần bạn bè ra ngoài cùng ăn cơm, luôn có người trêu chọc, nghe nói Tây Linh chuẩn bị cầu hôn, đang đến đoạn đặt nhẫn thì bị Thời Chỉ phát hiện, hahahaha!

Mùa hè quá nóng bức, bạn bè lại muốn tổ chức tiệc bể bơi ở tầng trên cùng của khách sạn nhà Phó Tây Linh. Vì là chơi thâu đêm, nên từ tối thứ sáu đã bắt đầu rồi, Thời Chỉ tan làm bèn đến đó, cô thay bikini, rồi mới đi tìm bọn họ.

Cả nhóm đang ngồi bên hồ bơi, dùng chiếc phao bơi, cho trôi trong bể làm con xúc xắc để chơi trò “nói thật hay mạo hiểm”.

Đến lượt những người khác, thì đều là mấy câu hỏi thú vị như: “Lần cuối hôn là khi nào?”, “Bạn khác giới liên lạc thường xuyên nhất trong danh bạ điện thoại là ai?”, hay “Mật khẩu điện thoại là gì?”…

Nhưng khi đến Phó Tây Linh, thì dường như cả nhóm đã thỏa thuận trước, rằng chỉ hỏi gần đây những chuyện gì khiến anh vui nhất?

Mấy người Hà Phàm Thành nhỏ giọng thì thầm: “Chắc chắn là chuẩn bị cầu hôn rồi.”

Phó Tây Linh nghiêng đầu, nhìn Thời Chỉ chằm chằm, chỉ với một khoảnh khắc như vậy, đến cả cô cũng đã tin. Cảm thấy chắc chắn anh sẽ trả lời rằng đó việc mình chuẩn bị cầu hôn, khiến cô vô cùng căng thẳng, sợ bị cả nhóm hò reo làm phiền.

Kết quả là, anh lại hất cằm về phía cô, nói: “Nhìn cô ấy cười.”

Ban đầu, mọi người còn chưa phản ứng lại, sau vài giây im lặng mới dần hiểu ra ý của anh… Gần đây, điều khiến anh hạnh phúc nhất, là nhìn Thời Chỉ cười.

Có người bắt đầu hò hét, ồn ồn ào ào, sau đó lại tiếp tục chơi, “mài kiếm” mài tới mài lui, cuối cùng thanh kiếm ánh sáng đã chĩa về phía “nạn nhân” tiếp theo.

Thời Chỉ nằm bò bên hồ bơi, hỏi: “Em cười khi nào thế?”

Phó Tây Linh nói: “Trước đây thì ít, chọc em giận còn dễ hơn làm em cười, gần đây thì đỡ hơn, còn khá thường xuyên nữa.”

Nghĩ kỹ lại, hình như đúng là vậy, ở bên cạnh anh, thực sự rất vui!

Vào mùa hè ba năm trước, lần đầu tiên Thời Chỉ đến bể bơi tại tầng trên cùng của khách sạn này, hôm đó Phó Tây Linh đã kéo cô, bảo cô đợi mười lăm giây, anh muốn cho cô xem thứ gì đó.

Sau khi anh đếm ngược, thành phố được thắp sáng bởi ánh đèn, khi ấy, cô còn cười nhạo chiêu tán gái của anh quá kém. Nghĩ đến điều này, Thời Chỉ bèn hất nước lên người Phó Tây Linh, hoàn toàn quên mất mình từng có thái độ thế nào đối với đối tượng theo đuổi: “Chúng ta hẹn hò với nhau, anh có từng theo đuổi em không?”

“Có thể coi là có.”

“Tại sao em lại chẳng cảm nhận được nhỉ, bắt đầu từ khi nào thế?”

“Em tự nghĩ đi.”

Thời Chỉ không tìm thấy bất cứ manh mối  nào trong ký ức của mình, càng nghĩ về nó cô lại càng cảm thấy chính bản thân lại có dấu vết rung động từ sớm.

Vậy mà cô lại đi xe đạp điện đến đón Phó Tây Linh vào giữa đêm? Cô không thể là người rung động trước, nếu vậy thì sớm quá rồi!

Ai đó muốn mở nhạc, nên vào phòng Phó Tây Linh để chuyển loa ra, còn tìm thấy chiếc điện thoại cũ mà anh luôn vứt bên trên chiếc loa nữa.

Có rất nhiều bài hát anh nghe trong lúc luyện tập đàn, mấy người bạn bỏ qua liên tiếp vài bài, sau đó chê nhạc nghe không đã, không sướng tai, sau đó nhảy ra khỏi bể bơi đi lấy điện thoại của mình.

Thời Chỉ càng nghe càng cảm thấy quen thuộc, hình như là bài mà Phó Tây Linh đã chơi violin, vì vậy cô bèn nửa bơi nửa bước trong bể tiến tới, cầm chiếc điện thoại cũ đó lên xem danh sách nhạc.

“Can ‘t Help Falling in Love”.

Thời Chỉ đột ngột quay đầu lại, Phó Tây Linh và cô bị ngăn cách bởi toàn bộ chiều rộng của bể bơi, lúc này anh đang nở nụ cười lắng nghe bạn bè trò chuyện, trêu đùa. Phần tóc trước trán mới bị cô vẩy nước ướt, có lẽ anh cảm thấy vướng víu, nên đưa tay hất lên, để lộ ra vầng trán.

Nhưng rồi, cuộc chiến dưới nước đã bắt đầu, tất cả mọi người có mặt đều không được bỏ qua, mọi người “chiến đấu” lẫn nhau, cuối cùng đều ướt như chuột lột.

Bữa tiệc “điên cuồng” kéo dài đến mười hai giờ đêm mới kết thúc. Vẫn như trước đây, mấy người này là biết hưởng thụ nhất, đánh trận nước, chơi game đều đã khá mất sức, nên chạy hết về phòng để gọi đồ ăn đêm rồi.

Cuối cùng, Thời Chỉ cũng tìm được cơ hội, hỏi Phó Tây Linh về việc bản nhạc violin, tâm trạng của cô khá tốt, ngồi lắc lư đôi chân bên hồ bơi: “Vậy, từ lúc đó anh đã có tâm tư với em rồi sao?”

Phó Tây Linh nói: “Hay là em thử đoán sớm hơn thế nữa đi.”

Thời Chỉ không thèm để ý đến anh, cô cảm thấy anh đang trêu chọc mình. Lần đầu anh đàn cho cô nghe vào đêm Thất tịch, lúc đó hai người còn chưa là bạn giường của nhau nữa mà! Không thể sớm hơn được nữa.

Tuy nhiên, Phó Tây Linh lại nói: “Lần trước về nhà, anh tìm thấy một món đồ, đã cầm sang bên này rồi, em có muốn vào xem ngăn kéo tủ đầu giường trong phòng anh không?”

Bên phía hồ bơi rất yên tĩnh, hai người mặc đồ bơi ngồi lên ghế, những hạt nước lơ lửng trên da, đầu gối và chân chạm vào nhau.

Thời Chỉ cau mày, cô nghĩ lệch lạc đi tận đâu rồi, tưởng rằng trong ngăn kéo tủ đầu giường cũng để đồ giống như ở nhà, bèn nghi ngờ nhìn Phó Tây Linh, lại thấy gương mặt vô cùng nghiêm túc của anh.

Cô cầm khăn lau qua nước trên người, sau đó mặc áo choàng tắm vào: “Nếu đúng là cái mà em đang nghĩ, thì anh chết chắc!”

“Cái em nghĩ là cái gì?”

Hỏi xong, Phó Tây Linh mới phản ứng lại, anh nghiêng đầu bật cười, rồi bị Thời Chỉ chẳng chút thương tình, đẩy xuống hồ bơi. Nước bắn lên tung tóe, cô bước đi đầu không ngoảnh lại.

Trong ngăn kéo tủ đầu giường của Phó Tây Linh có một cuốn sách. Thời Chỉ nhớ đến món đồ lần trước mình tìm thấy trong sách của anh, nên ngón tay cứ thế lật mở, rồi tự động dựng lại ở hai trang có kẹp đồ.

Thật bất ngờ là nó lại vô cùng quen thuộc, Thời Chỉ đã nghĩ nó sẽ là cái này cái kia, thật không ngờ lại là thẻ học sinh cấp ba của mình. Vậy mà Phó Tây Linh vẫn luôn giữ nó sao?

Sau khoảnh khắc nhìn bản thân mình của mười mấy năm trước, Thời Chỉ đã quay lại bên cạnh hồ bơi tại tầng trên cùng của khách sạn. Cô ngồi xổm xuống, cầm tấm thẻ học sinh mình đã đánh mất rất nhiều năm về trước, lặng yên không nói một lời, nhìn Phó Tây Linh.

Như thể đang hỏi anh trong âm thầm rằng, động cơ của anh khi giữ tấm thẻ học sinh này là gì?

Phó Tây Linh đứng trong hồ bơi, anh ung dung cầm tấm thẻ ngắm nhìn, rồi đặt cách hồ bơi một quãng nhỏ: “Đúng như những gì em nghĩ, lần trước, vào ngày hôm sau hôm diễn ra bữa tiệc hồ bơi, anh đã nói chưa đầy đủ, mà khi đó mối quan hệ của chúng ta cũng không thích hợp để nói quá nhiều. Tuy nhiên, vốn dĩ hình mẫu anh thích chính là em, và việc có thiện cảm với em cũng là chuyện từ rất lâu rồi.”

Thời Chỉ nhíu mày, cô rất biết nắm bắt trọng tâm: “Nói nghe như bây giờ thì không (có thiện cảm) vậy.”

“Bây giờ không phải thích.” Phó Tây Linh đột nhiên mỉm cười, kéo tay Thời Chỉ, lôi cô xuống nước: “Mà là yêu.”

Thời Chỉ và Phó Tây Linh cùng rơi vào khu vực nước sâu, bên tai là tiếng nước ọc ọc, anh áp tay cô lên ngực mình, để cô cảm nhận.

Tim Phó Tây Linh đập rất nhanh, anh lấy chiếc nhẫn mà nửa tháng trước cô đã nhìn thấy trên bản thiết kế ra. Đồ thật càng đẹp, càng sáng, càng long lanh hơn.

Thời Chỉ ngẩn người, rồi bị anh hôn, có thể cô đã rơi nước mắt, nhưng nó lại hòa chung với nước hồ bơi, đến cả khóe mắt ửng đỏ cũng không rõ liệu đó là do cảm xúc hay do bị nước kích thích nữa.

Không thích hoa hồng, không thích bóng bay, không cần âm nhạc, không muốn có người hò reo, cũng chẳng thích bị kích động đến khóc. Mọi yêu cầu mà cô đề cập, anh đều đã làm được.

Phó Tây Linh đeo chiếc nhẫn kim cương lên ngón áp út của Thời Chỉ, cũng giống như khi ở dưới nước vào ba năm trước, anh vẫn hôn cô đến khi oxy cạn kiệt, sau đó mới ngoi lên mặt nước.

Thời Chỉ nằm bò thở hổn hển trên thành bể, cô giơ tay lên ngắm nhìn chiếc nhẫn, nó thật đẹp, viên kim cương tỏa sáng như một ngôi sao.

Phó Tây Linh cầu hôn không giống mọi người, anh nói, chỉ cần cô thích chiếc nhẫn là được, còn về việc khi nào đồng ý kết hôn, thì hoàn toàn do cô quyết định.

Ánh trăng rất đẹp, xa xa là ánh đèn sôi động của các tòa nhà, nước trong hồ bơi vô cùng ấm áp, Phó Tây Linh kéo Thời Chỉ lên, khoác cho cô chiếc áo choàng tắm.

Làn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, Thời Chỉ kìm nén tiếng nức nở: “Đợi em kiếm lại khoản chênh lệch mười mấy vạn tệ, rồi sẽ cân nhắc đến chuyện kết hôn.”

Phó Tây Linh mỉm cười: “Vậy thì chúc bà chủ Thời này một tiến xa hơn nhé!”

Đêm hôm nay thật dịu dàng, quá nhiều điều ngọt ngào khiến đầu óc choáng váng, nên Thời Chỉ vẫn chưa phát hiện ra mặt trong chiếc nhẫn còn khắc một dòng chữ bằng tiếng Anh…

No other love but you!

– HẾT PHẦN CHÍNH TRUYỆN –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.