Ngày Gió Nổi Lên

Chương 45



Lục Vân Phong lúc mới mua máy tính cũng sử dụng widebroad trong cửa tiệm, cài đặt phần mềm diệt virus bản quyền quốc tế được cửa tiệm đó tặng kèm, khi cắm USB vào thì không hề xuất hiện thông báo có virus hoặc phần mềm giải mã gì.

Trong USB có một file Excel dung lượng khá lớn, cũng có kèm một file Word. Sầm Thiếu Hiên biết, người thường đều dùng file Word để viết ra những gì muốn nói, còn Excel thì dùng để lưu dữ liệu. Cậu không do dự mở file Word ra trước.

Đó là một bức thư.

"Sầm đội phó:

Thời điểm chính ngài mở bức thư này, thì có lẽ lúc đó tôi đã không còn trên đời này nữa. Nhưng tôi tin ngài, dựa vào biểu hiện của ngài hai năm về trước, tôi rất tin tưởng, không phải toàn bộ cảnh sát hay quan viên nào cũng đều bị tiền tài và quyền thế mua chuộc được, tôi tin ngài có thể giữ vững lòng mình để có thể giúp cho tôi và những người vô tội khác đòi lại công lý.

Tôi là phó kế toán viên cao cấp tại Chí Thành tập đoàn, làm tại đó 7 năm. Thời điểm mới vào công ty đó, tôi làm quản lý bộ tài vụ, xử lý các hóa đơn của công ty. Tôi cần cù và thật thà làm việc, tuân thủ nghiêm ngặt chức trách, đương nhiên cũng giữ kín bưng toàn bộ các tư liệu tài vụ của công ty, dần dần được tổng kế toán viên cao cấp của công ty chú ý, hai năm sau liền thăng làm trợ lý cho ông ta, trở thành phó tổng kế toán viên cao cấp. Từ lúc đó, tôi đã bắt đầu thấy được những thứ mà trước đây tôi chưa từng thấy, bao gồm cả những tình hình thu chi tài vụ khả nghi.

Tôi có nghi ngờ, có do dự, nhưng công ty cho tôi lương cao, cấp xe, nhà ở, còn lo cho công việc của vợ con tôi chu đáo, cuối cùng tôi quyết định cúi đầu, thông đồng làm bậy với họ, bởi vậy càng được họ tín nhiệm, trở thành một trong những quản lý chủ chốt của Diêu Chí Như.

Vơ vét tài sản, giết người, cùng với việc vây bắt và mượn đao giết người, điển hình như người mà bị ngài vây bắt trên đường cao tốc lúc trước, chỉ là một trong số ít những việc mà Chí Thành tập đoàn đã làm suốt bao năm qua, chỉ cần có thể lấy được một công trình trị giá hơn một tỷ, bọn chúng đều sẽ làm vậy, không từ thủ đoạn mà nắm cho bằng được công trình đó vào tay. Sau đó thu mua nhân viên liên quan, ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, kiếm lợi lớn nhất.

Năm đó, ngài kiên trì điều tra tới cùng sự việc đó, Diêu Chí Như bị tốc độ tra án nhanh chóng của ngài khiến cho bất an, liền ra tay dùng kế hãm hại ngài, đồng thời bắt đầu giết người diệt khẩu. Con tôi bất hạnh trở thành một trong những đối tượng bị diệt khẩu. Tuy rằng bọn họ tạo dựng một tai nạn giao thông, nhưng trong lòng tôi biết rõ, đó chính là thủ đoạn của chúng, vì vậy, tôi không thể không chạy trước, bằng không, tôi nhất định cũng sẽ bị chúng diệt khẩu.

Một năm qua, tôi sống trong cảnh trốn chạy, biết người của Diêu Chí Như đang truy tìm tôi. Tôi trốn đông trốn tây, không dám liên lạc với người nhà, không dám sử dụng thẻ tín dụng, không dám đến ở trong nhà trọ khách sạn, trải qua một cuộc sống không phải của mình, chỉ vì muốn tìm kiếm một người giống như ngài, có thể can đảm chống lại người có quyền thế như Diêu Chí Như. Thế nhưng, tôi rất thất vọng. Sau khi ngài đi, người trong Đào thành có thể đối kháng Diêu Chí Như không còn một ai cả.

Tôi cũng muốn đến Bắc Kinh tố cáo bọn họ, nhưng tôi không có chứng cứ xác thực, tài liệu mà tôi lưu được có thể sẽ bị trả lại Đào thành. Muốn để bộ bên đây điều tra, chẳng khác nào đá chìm đáy biển.

May là, ngài đã trở về.

Mấy tháng qua, tôi vẫn thấy ngài giống như trước đây phá án, không hãi sợ nguy hiểm, không sợ quyền thế. Vì vậy tôi càng thêm kính nể, cũng cảm thấy may mắn vì cuối cùng mình cũng chờ được đến ngày này.

Sầm đội phó, trong USB này có lưu lại tư liệu về các quan viên có liên quan đến vụ nhận hối lộ, bao gồm tên (những người không biết tên thì có chức vụ), thời gian, số tiền. Còn đĩa CD thì có một phần tư liệu dự phòng, còn có thêm các tư liệu khác về những lần họp với các đối tượng có liên quan, cùng với tư liệu về hàng hóa, hàng nhái có sắp xếp theo thứ tự, ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, và danh sách những người biết chuyện, bao gồm cả những người đã bị diệt khẩu, hay những người còn sống... những tư liệu này đều nằm trong máy tính của con tôi, có một số tư liệu là lấy được từ người khác mà do đích thân nó tham gia vào mà có, cũng vì vậy mà nó mới bị giết.

Tôi trở lại Đào thành, biết mình rất nhanh sẽ bị người của Diêu Chí Như phát hiện. Ở chỗ này, thế lực của y rộng khắp hắc bạch, rất nhiều quan viên đã nhận tiền của y, hiện tại không thể không làm việc cho y, trong đó bao gồm cả hệ thống cảnh sát. Hôm nay tôi đem toàn bộ những tư liệu này đặt trong siêu thị, sau đó gọi điện cho ngài. Hy vọng dưới sự bảo vệ của ngài, sinh mạng của tôi có thể giữ vững, nếu vậy tôi đồng ý đứng ra làm người chỉ điểm, là nhân chứng chỉ tôi bọn chúng, đưa bọn chúng ra công lý. Còn nếu tôi không còn sống để gặp ngài, mà ngài có thể có được những tư liệu này, thì tôi chết cũng không tiếc.”

Cuối cùng chính là tên của người bị trọng thương nhập viện, đến nay vẫn còn hôn mê kia.

Sầm Thiếu Hiên xem xong, lập tức mở file Excel ra.

Màn hình xuất hiện một rừng tên người và số tiền nhận hối lộ, thực sự là nhìn thấy mà giật mình.

Sầm Thiếu Hiên xem kỹ, sau đó mới thở một hơi thật dài, rồi hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Lục Vân Phong, cúi đầu mà nói: "Đây không kém một vụ án lớn nào cả. Dựa vào danh sách ở trên, thấy rõ hơn phân nửa đều là quan viên của Đào thành."

Lục Vân Phong gật đầu, nét mặt nghiêm túc: "Những người này em không dễ động vào đâu, đem những tư liệu này đến Bắc Kinh đi."

Sầm Thiếu Hiên trầm tư gật đầu.

Lục Vân Phong ôn hòa nói: "Em vừa mới tiếp nhận chức đại đội trưởng, công tác rất nhiều, người theo sát em cũng không ít, không thể rời khỏi đây được, để anh đi thì hơn, dù sao bình thường anh cũng hay đi công tác, qua Bắc Kinh là chuyện bình thường, anh có thể về tổng bộ ở Khang thành trước, xử lý công tác, rồi bay sang Bắc Kinh sau, như vậy nhìn chắc không có vấn đề gì. Hơn nữa, anh cũng có bạn làm ở bộ công an, có thể dựa vào mối quan hệ bạn bè thân thiết mà tìm đường trong, gửi tư liệu này lên trên."

Sầm Thiếu Hiên nhìn sự thành khẩn trên mặt anh, nhìn thấy sự nhiệt tình trong mắt anh, lại nhìn sự kiên định ẩn chứa trong ngũ quan anh tuấn của anh, cảm giác được sự ấm áp trên bàn tay đang cầm chặt tay mình của anh, còn có sự tình cảm chân thành tản mát ra từ người anh đang bao bọc chính mình, không khỏi lẩm bẩm: "Em chưa bao biết, thì ra thiên sứ là như vậy."

Lục Vân Phong nở nụ cười, hôn nhẹ môi cậu, nhẹ giọng nói: "Em mới là thiên sứ trong cuộc đời anh."

Ánh nắng mặt trời từ từ chiếu rọi, tựa như làn khói mỏng manh, chậm rãi bao bọc lấy hai người họ, khiến cả người họ đều như đang phát ra một luồng ánh sáng mộng ảo.

Lục Vân Phong một tay đẩy bàn trà ra, một tay ôm lấy Sầm Thiếu Hiên, áp cậu xuống sofa.

Anh hôn lên gương mặt trơn bóng của người dưới thân, hôn lên đôi môi mềm, hôn chiếc cổ duyên dáng, hôn thân thể mỹ lệ của cậu. Anh nghe thấy tiếng cậu thở dốc hòa cùng tiếng rên rỉ. Toàn thân anh nóng lên, từng tế bào đều kêu gào khát vọng.

Sầm Thiếu Hiên vươn tay lên, mê loạn mà xoa tóc anh, nắm lấy bờ vai anh, muốn kéo người anh hòa vào trong thân thể mình.

Lục Vân Phong cẩn thận thẳng tiến, kiên định ôm chặt cậu, thong thả đưa đẩy cũng không kém phần kịch liệt. Anh cúi người xuống, cầm lấy bàn tay thon dài của cậu, đan tay vào nhau, nắm chặt đặt bên người. Thân thể Sầm Thiếu Hiên bị đưa đẩy tiến dần lên phía trước, dính sát vào thành sofa, dưới sự đưa đẩy nhiệt tình của anh, dần cùng anh hòa cùng một nhịp mà cảm nhận khoái cảm.

Trong ánh nắng, hai người phảng phất hòa hợp một thể, trong căn phòng vắng vẻ tràn ngập khí tức sung sướng, vui sướng vô biên như nước thủy triều ập tới, nhanh chóng đưa bọn họ lên thiên đường.

Thật lâu sau, mặt trời càng lúc càng lệch đi, dần dần biến thành màu vàng nhạt, cuối cùng chậm rãi biến mất, hoàng hôn dần vươn dài vào trong phòng, khiến tầm nhìn của họ càng thêm mông lung.

Lục Vân Phong bình tĩnh trở lại từ cơn cao trào, cúi đầu vùi vào cổ của Sầm Thiếu Hiên, cảm giác được làn mồ hôi mỏng từ người cậu, bên tai còn nghe được tiếng thở gấp gáp của cậu, vui mừng tràn đầy cả thể xác và tinh thần của anh.

Sầm Thiếu Hiên ôm chặt anh, sung sướng cảm thụ được sự ấm áp truyền đến từ trong thân thể anh.

Hai người không ai nói gì, vẫn đang chìm đắm trong bầu không khí vui sướng, đến khi màn đêm buông xuống, mới cùng lúc nói: "Đói quá." lập tức cười rộ lên.

Lục Vân Phong đứng dậy, kéo Sầm Thiếu Hiên lên, cùng nhau vào phòng tắm.

Khí tức ngọt ngào vẫn đang vờn quanh hai người họ, hai người họ đứng dưới vòi hoa sen tắm rửa, nhịn không được hôn nhau. Thân thể dưới làn nước nóng, khiến dục vọng càng tăng nhanh.

Sầm Thiếu Hiên ôm lấy người trước mắt, trong tay dùng sức, ý nghĩa rất rõ ràng. Lục Vân Phong ngầm hiểu, xoay người sang chỗ khác, đỡ lên ống nước.

Sầm Thiếu Hiên chậm rãi đi vào thân thể anh, lập tức say mê trong nơi ấm áp mà chặt hẹp đó. Cậu ôm chặt lấy thắt lưng phiêu lượng trước mặt mình, nhiệt tình hôn lên bờ vai rộng của anh, nhẹ cắn lên sau cổ anh, hôn lên vành tai anh.

Lục Vân Phong khép hờ hai mắt, người phía sau anh đang châm lửa bên trong anh, lại cảm nhận được từng đợt khoái cảm đánh vào, không thể kìm được tiếng rên rỉ, thở dốc.

Hơi nước lượn lờ trong phòng tắm, nhiệt tình tương hỗ cho bọn họ. Khí tức ngọt ngào càng lúc càng đậm, phảng phát như một hơi thuốc tình kích thích tuyệt vời nhất trên thế giới, khiến bọn họ không thể ngừng lại.

Sầm Thiếu Hiên đưa đẩy kịch liệt, phóng ra được kích tình, lập tức ôm chặt lấy anh, nhẹ giọng nói: "Vân Phong, em yêu anh. Dù xảy ra chuyện gì, chúng ta vĩnh viễn cũng không rời nhau."

Lục Vân Phong chậm rãi xoay người lại, ôm chặt lấy cậu, kiên định nói: "Thiếu Hiên, em yên tâm, anh đã nói rồi, dù thế nào đi nữa, anh cũng không buông tay em ra."

Sầm Thiếu Hiên dựa vào lòng ngực anh, an tâm mỉm cười, trong sự hạnh phúc cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.