Khách vừa vào cửa, Tiêu Chi Viễn đã vào bếp pha trà hệt như người nội trợ trong nhà.
Dì Đào không xem Tiêu Chi Viễn là người lớn -- Trong mắt bà, một người được gọi là trưởng thành chỉ có một dấu hiệu duy nhất: có thành gia lập thất hay không -- Cỡ hắn còn phải là kiểu "người lớn gọi mấy đứa trẻ ra góc ngồi chơi".
Thăm hỏi vài câu tình hình gần đây xong xuôi, dì Đào tiện xen ngang chủ đề.
Bà hỏi Ngôn Hành Nhất: "Có phải cậu nên cân nhắc tìm đối tượng đi rồi không."
Ngôn Hành Nhất thoái thác, nói mình chưa quên được vợ chưa cười, còn bảo "Cháu thế này mai mà để ý cơ chứ."
Anh không hề biết, dì Đào đã suy xét tính toán rất cẩn thận hoàn cảnh của anh.
Từ đáy lòng bà cho rằng Ngôn Hành Nhất không thể cứ ở thế cả đời.
Đến khi thoát được cái bóng của "người vợ đã khuất", thế nào cũng sẽ quay về thành phố.
Dù viết tiểu thuyết không phải công việc ổn định, thế nhưng đã bao nhiêu lâu rồi không phải vẫn đang sống rất tốt đó à? Đến khi ra sách rồi thì chẳng phải người thường nữa.
Cứ nhìn bạn bè trai gái thường xuyên ghé nhà Ngôn Hành Nhất mà xem, ai cũng đẹp đẽ sáng láng.
Ngay cả ô tô đỗ trước nhà cũng mỗi lần mỗi khác.
Cô nào mà kết hôn với Ngôn Hành Nhất, mai sau về lại thành phố thì cần gì phải làm mấy việc nặng nhọc, cứ thế tản nhàn sống tốt thôi! Dì Đào lấy làm vô cùng tự hào vào con mắt tinh đời và tầm nhìn xa trông rộng này của mình.
Bà cảm thấy mình mà làm mai được cho Ngôn Hành Nhất xong sẽ trở thành một nét son huy hoàng trong lịch sử mai mối của mình.
Đương nhiên bây giờ vẫn chưa có cô bé nào cụ thể để nói rõ ràng ra, nhưng công cuộc thuyết phục cậu trai này "tìm đối tượng" đã bắt đầu.
Ngôn Hành Nhất biết rõ một khi mình đồng ý, dì Đào sẽ ào ào xổ một tràng mấy cái tên cho mình cân nhắc.
Hai người đều cùng khéo léo hoạt ngôn, kẻ khéo léo từ chối người một hai thuyết phục, hai bên đưa đẩy giằng co một thôi một hồi.
Cuối cùng lúc dì Đào ra khỏi nhà, Ngôn Hành Nhất nói đến khô cả họng.
Trà Tiêu Chi Viễn pha mãi đến tận khi khách đi rồi vẫn chưa thấy dọn lên.
Ngôn Hành Nhất đi vào bếp xin nước uống.
Tiêu Chi Viễn nhìn chằm chằm ấm trà đã lạnh tanh, không thèm ngẩng đầu lên: "Anh muốn đi xem mắt?"
Ngôn Hành Nhất tu ừng ực một cốc to, thở dài: "Hồi nào!"
"Nhưng anh không từ chối."
Câu cuối cùng Ngôn Hành Nhất nói là "Đợi về sau cháu sẽ suy nghĩ thêm, kết hôn thì đúng có ý định."
"Vậy không phải có nghĩa là sau này sẽ được à?"
Tiêu Chi Viễn nói tiếp.
Nghe giọng như thể hắn đang cố gắng kiềm chế cơn giận của mình.
Con thú nhỏ trong người rục rịch ngóc đầu.
Ngôn Hành Nhất cố gắng trấn an nó, kiềm hãm nó.
Thế nhưng nó hưng phấn tới mức này, rõ ràng đang chờ mong con mồi trước mặt, tại sao không để nó nhào tới?
Nó sẽ thỏa mãn lắm.
"Ừm, đại khái vậy."
Anh cầm ấm trà sang rót đầy ly, cúi đầu nhìn chất lỏng sóng sánh bên trong.
"Anh đang suy nghĩ đến chuyện kết hôn."
Ngôn Hành Nhất cảm giác được không khí quanh người Tiêu Chi Viễn đang đông cứng lại từng chút một, anh khẽ đung đưa ly trà trong tay.
"Cũng không thể sống cả đời như thế được.
Sớm muộn gì cũng phải tính toán chuyện tương lai, không thể để cha mẹ lo lắng mãi."
"Nên phải kết hôn với phụ nữ?"
Tiêu Chi Viễn gằn hai chữ "phụ nữ" cực kỳ nặng nề.
Ngôn Hành Nhất cúi đầu, cười: "Chẳng lẽ với đàn ông? Pháp luật nước mình vẫn chưa thông qua chuyện này đâu."
Tiêu Chi Viễn lặng thinh.
"Anh cũng đâu ghét phụ nữ.
Trước khi quen Chu Cẩm anh vẫn quen bạn gái mà.
Hơn nữa quen phụ nữ xem chừng dễ dàng hơn quen đàn ông nhiều." Ngôn Hành Nhất quay sang vỗ vỗ vai Tiêu Chi Viễn, "Nhóc yên tâm, anh không lừa gạt những cô gái vô tội đâu."
Tiêu Chi Viễn đẩy tay anh ra.
Ngôn Hành Nhất nửa há hốc miệng, ngạc nhiên nhìn mu bàn tay bị đập lên.
Hình như Tiêu Chi Viễn cũng hoảng hồn trước hành động vô thức của mình, hai người nhìn nhau hồi lâu, bầu không khí lập tức trở nên đầy lúng túng.
Tiêu Chi Viễn quay đi trước: "Để tôi dọn cơm lên."
"À được, được." Ngôn Hành Nhất vội vàng ra khỏi bếp, ngồi xuống sofa cầm đồ bấm mở ti vi, mở to âm lượng lên.
Mắt anh đang nhìn chăm chăm màn hình, nhưng ti vi đang chiếu cái gì anh không biết, cũng chẳng quan tâm.
Ngón tay chạm lên khóe môi, anh mới chợt nhận ra mình đang cười.
Trái tim chộn rộn đập thình thịch, hưng phấn gióng trống hò reo.
- - Anh phải hạnh phúc đến ngần nào.
Chi Viễn, tại sao em lại nảy sinh tình cảm với tôi, sao lại dễ dàng bị tôi phát hiện như thế? Chỉ vỏn vẹn một lần thử mà em đã lòi đuôi rồi, em muốn tôi vờ như không biết ư?
Cuối tháng tư, Coca kết thúc kỳ động dục, mèo đực lảng vảng quanh nhà thưa thớt dần.
Nhiệt độ dần lên cao, mặc dù sáng sớm và tối muộn vẫn lạnh lẽo, nhưng bấy nhiêu cũng đủ khiến Ngôn Hành Nhất cảm tạ vì mùa đông đã qua đi rồi.
Sau bữa cơm tối, Ngôn Hành Nhất ngồi trước ti vi chuyển kênh xoành xoạch, ngẫu nhiên coi được hiện tượng thiên văn học lãng mạn gần đây.
"Mưa sao băng Lyrids*?"
*Lyrids là tên gọi xuất phát từ tên chòm sao Lyra.
Mưa sao băng Lyrids này thường xuất hiện từ ngày 16 đến ngày 25.4 hàng năm
Ngôn Hành Nhất nằm sấp xuống, mở cửa sổ chống bên bệ nhìn một lúc lâu: "Không có à?"
"Chắc phải đêm nay, bây giờ mới bảy giờ." Tiêu Chi Viễn cũng đang xem ti vi, "Thời sự nói mười một giờ rưỡi sẽ thấy được khá nhiều."
"Anh nhóc lớn đầu thế rồi còn chưa được xem mưa sao băng bao giờ." Ngôn Hành Nhất như tiếc nuối lắm, "Một, hai cái thì thấy rồi, nhưng còn chưa phát hiện nó là sao chổi đã biến mất không thấy tăm hơi."
"Vậy thì đi xem đi."
"Lạnh lắm, mười một giờ đêm đó."
"Không lạnh bằng phòng anh vào mùa đông."
Lời phàn nàn đầy bình tĩnh của Tiêu Chi Viễn kích thích quyết tâm của Ngôn Hành Nhất: "Đi! Không nhìn thấy ông đây sẽ không về!"
Thế là đúng mười một giờ, Ngôn Hành Nhất và Tiêu Chi Viễn xách theo bạt, ly giữ ấm, đệm chống thấm rồi đủ mọi loại trang bị chạy hồng hộc ra sau sườn núi nhỏ.
Hai người tìm chỗ có tầm nhìn thông thoáng rộng rãi trải bạt ra, bắt đầu ngồi đợi mưa sao băng.
"Có đâu trời! Gần một tiếng tới nơi rồi, một ngôi sao còn chả thấy đâu."
Ngôn Hành Nhất nhốn nháo nói cổ sắp gãy tới nơi rồi, cứ lắc lắc đầu không ngừng.
Tiêu Chi Viễn nhìn đồng hồ -- Từ lúc ngồi xuống đến giờ mới có mười lăm phút thôi.
Từ ngồi biến thành nằm, tiếp tục đợi thêm hẳn "một tiếng đồng hồ" nữa vẫn không thấy bóng dáng sao băng đâu.
Ngôn Hành Nhất sắp ngủ thiếp cả đi, không nhịn được lầm bà lầm bầm.
"Suỵt." Tiêu Chi Viễn đột nhiên quay phắt sang, giơ tay ra hiệu im lặng.
Ngôn Hành Nhất nghị bụng, sao băng có sợ ồn ào đâu, suỵt cái gì mà suỵt.
Có tiếng động -- Tiêu Chi Viễn nói rất nhỏ.
Có tiếng nói dần đến gần, nghe chừng là một đôi nam nữ đang cãi nhau.
Cách một bụi cây không quá cao, cô gái đứng ngay bên hai người bắt đầu khóc, người đàn ông an ủi dỗ dành mãi.
Nghe giọng nói vô cũng rõ ràng, Ngôn Hành Nhất vừa nghe vừa há hốc miệng.
Hai người họ gặp phải hiện trường một vụ ngoại tình vụng trộm.
Lòng hóng chuyện của Ngôn Hành Nhất cháy hừng hực, dáo dác muốn xem cho rõ là ai.
Anh bị Tiêu Chi Viễn bịt miệng đè xuống đất, hai người cũng nằm dính lấy nhau y như đang vụng trộm.
"Hình như có tiếng động gì đó?" Cô gái hỏi.
"Hửm? Đâu có đâu có." Người đàn ông đáp, "Em cứ toàn đoán mò thôi."
Tiêu Chi Viễn ra hiệu bằng mắt với Ngôn Hành Nhất: Anh xem, suýt nữa bị phát hiện rồi.
Ngôn Hành Nhất nắm tay hắn gỡ xuống, ngoác mồm lên nói không thành tiếng: Nhóc muốn bóp chết anh hay gì!
Tiếng nức nở dần biến mất, hình như có tiếng thở dốc mơ hồ vang lên.
Tiếng cởi quần áo sột soạt.
Tiếng cơ thể lăn trên đồi cỏ.
Tiếng hôn hít và động chạm cơ thể -- Hiện trường ngoại tình vụng trộm thăng cấp thành hiện trường dã chiến nổ pháo.
Hai con ngươi của Ngôn Hành Nhất như muốn trợn lồi ra, thầm chửi mắng inh ỏi trong lòng "Trời **".
Giọng người phụ nữ rên rỉ sung sướng, pha lẫn với mấy lời ướt át tục tĩu của người đàn ông làm Ngôn Hành Nhất nghe không nổi nữa.
Anh đỏ bừng mặt, lúng túng quay sang nhìn Tiêu Chi Viễn lại phát hiện đứa nhỏ này bình tĩnh cách kỳ lạ.
Bao nhiêu tiếng động âm thanh bên tai mà Tiêu Chi Viễn như mắt điếc tai ngơ, chỉ lẳng lặng nhìn Ngôn Hành Nhất.
Kiểu sóng yên biển lặng trước cơn bão này làm Ngôn Hành Nhất hơi sốt sắng, như bất an sợ ngay tiếp theo Tiêu Chi Viễn sẽ làm ra chuyện đáng sợ tương tự.
Mà hắn không hề làm gì.
Ngôn Hành Nhất né khỏi ánh nhìn của hắn, quay sang ngơ ngẩn nhìn trời.
Đến khi hai người kia xong việc bỏ đi, anh vẫn cứ chăm chăm vào bầu trời đêm, nửa ngày sau mới nói một câu.
"Ông đây chả thèm nhìn mưa sao băng nữa."
Edit: tokyo2soul.