Ngày Hè Đằng Đẵng

Chương 42: Vết Đỏ Trên Nền Da Trắng



Lạc Hải về nhà thấy phòng Kiều Kinh Ngọc sáng đèn, bác giúp việc đang bôi thuốc cho cậu. Cậu co rúm ró, ôm gấu bông nhỏ có vẻ sợ đau lắm, miệng xuýt xoa liên tục.

Kiều Kinh Ngọc nhìn thấy hắn thì rất ngạc nhiên: "Sao cậu đã về! Không phải ngày mai hả?"

Lạc Hải đặt cặp xách xuống: "Tối cũng không có việc gì, tôi về luôn."

Hắn đi đến giường lấy thuốc trong tay bác giúp việc: "Để cháu."

Bác không nói gì, đưa thuốc cho hắn rồi ra ngoài.

"Sao lại bỏng?" Lạc Hải nâng một chân của cậu lên, vết bỏng loang từ mu bàn chân lên tận cổ chân, nom cực kỳ sợ.

Kiều Kinh Ngọc rút chân ra nhưng không được, cau mày hỏi: "Có phải xấu lắm không?"

Lạc Hải im lặng cúi đầu bôi thuốc cho cậu, thuốc mỡ có mùi dầu vừng và địa hoàng, có tác dụng giảm đau mọc da non, giúp duy trì độ ẩm ở vùng da bị thương.

Hắn lấy tăm bông quệt thuốc mỡ cẩn thận bôi lên chân Kiều Kinh Ngọc, dù đã cực kỳ nhẹ nhàng nhưng Kiều Kinh Ngọc vẫn đau run rẩy, vùng da vừa bị bỏng rất mỏng manh còn tăm bông vẫn quá xù xì, cọ vào vết thương của cậu.

"Tôi đi rửa tay." Lạc Hải bỏ tăm bông xuống, đi vào nhà vệ sinh.

Hắn nhanh chóng quay lại, trực tiếp dùng tay bôi thuốc cho Kiều Kinh Ngọc, ngón tay lành lạnh chấm thuốc khẽ khàng xoa trên chân, không đau một chút nào.

Kiều Kinh Ngọc nhìn hắn bôi thuốc mỡ khắp mu bàn chân mình, làu bàu nói: "Tớ vào phòng nước sôi lấy nước, đế phích bị lỏng rơi ra, bao nhiêu nước nóng vừa lấy đổ hết lên chân, nước sôi 100 độ lận."

"Đau chết luôn."

Giọng cậu vô cùng tủi thân, nước mắt sắp chảy ra đến nơi, cảm thấy mình rõ xúi quẩy. Khi đó bạn cùng phòng đưa cậu vào bệnh viện, không hề khoa trương khi nói cậu đã khóc trên đường đi. Lúc rời bệnh viện mặt cậu đầm đìa nước mắt, còn bị mấy bạn nữ vây xem, nghĩ thôi cũng mất mặt.

Lạc Hải cúi đầu bôi thuốc cho cậu một cách rất nghiêm túc. Ở nơi Kiều Kinh Ngọc không nhìn thấy, hắn nhăn mày rất khẽ: "Dùng phích một thời gian phải kiểm tra đế có lỏng không, phích mới mua, lần đầu sử dụng cũng phải vặn chặt đế trước."

"Đổi chân."

Kiều Kinh Ngọc dịch cái chân bôi đầy thuốc mỡ sang một bên, đưa chân kia ra trước mặt Lạc Hải. Chân này bị bỏng ít hơn nhưng vẫn rất nghiêm trọng.

"Shhh..." Cậu xuýt xoa rụt chân lại: "Đau..."

"Yên nào."

Lạc Hải trầm giọng ra lệnh cho Kiều Kinh Ngọc, tay khẽ dùng sức nắm cổ chân cậu, thậm chí vì quá mạnh mà hằn hai vết đỏ trên cổ chân trắng bóc.

Vết đỏ trên nền da trắng đẹp không rõ lý do, lại khiến người ta sinh ra ham mu,ốn phá hủy tế nhị, muốn để lại nhiều vết đỏ hơn.

Lạc Hải hít thở rối loạn, cảm thấy nhất định mình bị thần kinh, tại sao lại có suy nghĩ kỳ cục ấy.

Hắn điều chỉnh nhịp thở, hỏi Kiều Kinh Ngọc: "Sao ở trường còn dùng đến phích, cậu có ở ký túc xá đâu."

"Mấy hôm trước tớ đến ký túc xá ở." Kiều Kinh Ngọc nói.

"Sao tự nhiên lại muốn ở ký túc?" Theo như Lạc Hải biết, Kiều Kinh Ngọc không thích môi trường ký túc xá đông người, còn nói máy giặt trong trường không sạch, nhà vệ sinh có mùi, tóm lại là chê đủ thứ.

Kiều Kinh Ngọc đáp: "Mẹ không có nhà, cậu cũng không có nhà, tớ không muốn ở một mình mà, ký túc xá náo nhiệt hơn."

"Ban đầu định ở trường từ thứ hai đến thứ sáu, thứ bảy chủ nhật về, ai dè mới ở hai ngày đã bị bỏng."

Lạc Hải ngẩn người, không ngờ lại là nguyên nhân này, nhưng cũng hợp với tính cách Kiều Kinh Ngọc, xém chút hắn đã quên thật ra sâu trong lòng cậu là một người sợ cô đơn.

"Mấy ngày tới tôi sẽ ở nhà, chăm cậu cho tiện." Lạc Hải nói.

"Thật ra một mình tớ vẫn ổn." Kiều Kinh Ngọc chỉ chỗ cửa sổ sát đất: "Đó, tớ đặt xe lăn điện rồi."

"Người ta giao hàng tận nơi, hôm nay vừa đến."

"Cậu đẩy qua đây hộ tớ, tớ chưa thử đâu á."

Lạc Hải đẩy xe lăn điện sang rồi bế cậu lên. Kiều Kinh Ngọc thử ấn nút điều khiển xe lăn đi vài vòng quanh phòng.

"Tớ cảm thấy rất được. Cậu nói xem bao giờ chân tớ khỏi, có thể ngồi xe lăn điện đi học không?"

"Xe lăn điện phải đi làn nào nhỉ?"

Lạc Hải thấy cậu giống như chơi đến nghiện, lo không gian phòng ngủ quá nhỏ, xe lăn điện va vào đâu lại làm cậu bị thương, vì thế giữ nó dừng lại: "Đừng nghịch nữa."

"Thôi được." Kiều Kinh Ngọc dùng tay lăn xe đến cạnh giường: "Cậu bế tớ lên giường."

Lạc Hải làm theo, còn kê gối dựa sau lưng cậu.

"À đúng, cậu có điểm thi tháng chưa?" Kiều Kinh Ngọc chợt nhớ ra việc này.

"Có rồi." Lạc Hải lấy điện thoại cho cậu xem bảng điểm mình chụp: "Hạng 8 khối."

"Giỏi quá vậy!" Kiều Kinh Ngọc phóng to ảnh, nghiêm túc xem một lượt: "Tiếng Anh kéo tụt hạng rồi."

Cậu biết thành tích của Lạc Hải rất tốt nhưng thật sự không ngờ Lạc Hải có thể lọt vào top 10 trường hiện tại, dù sao chất lượng học sinh và chất lượng giảng dạy ở THPT Thị trấn Sơn Nam cũng không thể so với trường cấp ba thành phố A.

"Tài liệu tiếng Anh lần trước tớ đưa cậu, cậu đọc chưa?" Kiều Kinh Ngọc hỏi.

"Rồi, rất có ích." Lạc Hải nói.

Đấy đều là bài vở ghi chép của Kiều Kinh Ngọc hồi cấp ba, còn có một ít tài liệu cậu dùng khi đó. Thật ra bổ túc tiếng Anh cho Lạc Hải không cần bận tâm nhiều, chủ yếu là cách truyền thụ kiến thức, Lạc Hải rất thông minh, khả năng học tập cũng nhanh, chỉ cần hướng dẫn một chút đã hiểu.

Điểm tiếng Anh của Lạc Hải không tốt e rằng nguyên nhân rất lớn vẫn là hồi đi học ở thôn bắt đầu môn tiếng Anh muộn, cộng thêm trình độ giảng dạy tiếng Anh thấp, mà tài liệu học tập hắn có thể tiếp xúc rất hữu hạn.

Lạc Hải ở phòng Kiều Kinh Ngọc một lúc thì bác giúp việc gõ cửa: "Không phải nói muốn tắm sao? Bao giờ cháu tắm? Hay bác xả nước cho cháu trước nhé?"

Kiều Kinh Ngọc chưa trả lời Lạc Hải đã nói: "Cháu tắm cho cậu ấy, bác không cần lo đâu, bác đi nghỉ trước đi."

Bác gật đầu: "Được, thế bác ngủ trước đây, lúc cháu tắm cho thằng bé chú ý một chút, đừng để chân dính nước không lại nhiễm trùng."

"Vâng, cháu nhớ rồi." Lạc Hải đáp.

Hắn nhìn điện thoại thấy đã gần 10 giờ, bèn hỏi Kiều Kinh Ngọc: "Tắm luôn không?"

"Có." Từ sau khi chân bị bỏng Kiều Kinh Ngọc chỉ gội đầu một lần, ngửi người cũng sắp bốc mùi rồi.

Bây giờ cậu không thể tắm vòi sen, không đứng được không nói, còn lo nước từ vòi sen bắn lên chân. Phòng ngủ của Kiều Kinh Ngọc có phòng tắm riêng lắp bồn tắm lớn, Lạc Hải xả nước đầy bồn tắm rồi bế cậu vào.

Đèn phòng tắm màu vàng ấm áp, nước nóng mới xả bốc hơi đầy tràn không gian nho nhỏ.

Trong phút chốc bầu không khí trở nên ý nhị.

Kiều Kinh Ngọc cũng bứt rứt theo, mất tự nhiên cởi áo và quần sooc, chỉ còn quầ,n lót không cởi. Từ bé đến lớn cậu chưa từng ở nội trú, cũng không đến nhà tắm công cộng bao giờ, thế nên chưa khi nào kh,oả thân trước mặt người khác.

Lạc Hải nhìn thấy cũng không nói gì, cúi xuống bế ngang cậu lên thả vào bồn. Hắn nhắc: "Thò chân ra gác lên thành bồn, đừng chạm vào nước."

"Ừm." Kiều Kinh Ngọc bám tay hắn, ngồi trong bồn điều chỉnh tư thế.

"Thế này được không?" Lạc Hải chỉnh xong cho cậu: "Không thoải mái thì nói tôi."

Kiều Kinh Ngọc im thin thít, chỉ có mặt đỏ một cách bất thường, tai cũng đỏ bừng.

Bởi vì tư thế hiện giờ rất xấu hổ.

Chân cậu không thể dính nước nên buộc phải gác ra ngoài, động tác này kiểu gì cũng phải tách hai chân ra, y như đang play gì đó vậy.

Cậu chỉ muốn nhanh tắm cho xong, vì thế rất nghiêm túc vốc nước lên người mình. Lạc Hải thì kì lưng cho cậu.

Đây không phải lần đầu Lạc Hải thấy Kiều Kinh Ngọc kho,ả thân, chính xác là khi ở thôn, lần Kiều Kinh Ngọc tắm trong nhà mà tấm rèm tuột xuống, hắn đã nhìn thấy cơ thể cậu rồi.

Tuy chỉ một giây ngắn ngủi, hoặc có thể là hai giây, nhưng làn da trắng chói mắt ấy vẫn để lại ấn tượng sâu sắc trong hắn.

Da Kiều Kinh Ngọc vừa mềm vừa nhẵn, giống hệt Dương Chi Ngọc như Lạc Hải nghĩ, nóng lên trong lòng bàn tay hắn. Nếu muốn đặt cậu vào hộp thì chắc chắn phải là chiếc hộp đẹp nhất trần đời, còn phải lót vải nhung dày, sau đó thắt một cái nơ bướm xinh xẻo...

Lạc Hải lắc đầu để mình dừng ngay những suy nghĩ kỳ lạ.

Hắn lấy lại tinh thần, hoá thân thành máy kì cọ vô tình tập trung chà lưng cho Kiều Kinh Ngọc, không để ý chà mạnh tay quá.

"Ái! Đau đau đau! Cậu kì đau tớ rồi!" Kiều Kinh Ngọc la oai oái, tránh đi làm nước bắn tung toé.

Lạc Hải áy náy: "Xin lỗi."

May sao cũng tắm xong nhanh, hắn lanh lẹ giội sạch bọt trên người Kiều Kinh Ngọc, lấy chăn bọc cậu lại bế về phòng ngủ.

Kiều Kinh Ngọc bị hắn quấn như con nhộng to, ngồi ngay ngắn trên giường ngắm nghía chân mình.

Mu bàn chân bôi thuốc mỡ đen sì, xấu thấy gớm.

Lạc Hải cắm máy sấy sấy tóc cho cậu. Tóc Kiều Kinh Ngọc mềm lắm, vì xoăn tự nhiên nên có vẻ rất dày, nhưng nắm trong tay nhẹ hều, bồng bềnh như chó con lông xù.

Sấy khô tóc xong Lạc Hải cuộn máy sấy lại: "Tôi về phòng đây, ban đêm nếu cậu đi vệ sinh thì gọi điện cho tôi."

"Tớ không đi tè đêm." Kiều Kinh Ngọc nói.

"Thế thì ngủ sớm đi, thức đêm vết thương không nhanh lành được đâu." Lạc Hải đóng cửa, xoay người về phòng mình.

Trong phòng sáng đèn, hắn nằm lên giường chậm rãi thở ra một hơi dài, dạo này hắn thật sự rất không bình thường.

Điện thoại để cạnh gối có chuông báo, Lạc Hải cầm lấy xem, màn hình nhảy ra một thông báo kết bạn Wechat.

Nickname: Lâm Vũ Thư, bạn cùng lớp của cậu, có câu hỏi muốn hỏi cậu.

Lạc Hải cau mày, không có ấn tượng gì với cái tên này, hắn cũng không quen tất cả học sinh trong lớp mà chỉ biết tên mấy người ngồi xung quanh.

Hắn cũng chưa từng nói số Wechat của mình cho bất cứ ai, vì sao cô bạn này lại biết? Nghĩ kỹ lại, có lẽ là vì lần trước lớp trưởng thống kê địa chỉ gia đình và số điện thoại, hắn ghi số điện thoại hiện tại, mà số điện thoại chính là số Wechat.

Lạc Hải thật sự không muốn dùng tài khoản này thêm bạn với ai, hắn luôn cảm thấy Wechat chỉ là công cụ liên lạc giữa hắn và Kiều Kinh Ngọc, không phải công cụ xã giao của hắn.

Nhưng rất rõ ràng suy nghĩ ấy không quá thực tế, bởi từ khi hắn đến lớp mới đã có kha khá người muốn thêm bạn, còn nói phải kéo hắn vào nhóm lớp.

Lạc Hải chần chừ giây lát, cuối cùng vẫn đồng ý lời mời kết bạn, cũng không biết bạn ấy muốn hỏi hắn câu gì? Có bài nào khó không thể hỏi trực tiếp ở trường sao?

Sau khi đồng ý, khung trò chuyện hiện ra.

Lạc Hải nói: Bài gì? Chụp ảnh gửi tôi.

Bên kia hiển thị "đang nhập...", Lạc Hải bèn đợi.

Đợi khoảng mấy phút, sự kiên nhẫn của hắn đã hết mà bên kia vẫn "đang nhập...", ngay khi hắn định bỏ điện thoại xuống chuẩn bị đi tắm thì cuối cùng bạn ấy cũng trả lời.

Cậu có bạn gái chưa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.