Lấy thuốc mỡ xong, hai đứa ngồi trên băng ghế ngoài bệnh viện trường để Lạc Hải bôi thuốc cho Kiều Kinh Ngọc.
"Ngày mai không cần đưa cơm cho tôi, tôi về nhà ăn, không thì xuống nhà ăn của trường, cậu đừng đến nữa." Lạc Hải nói.
"Vì sao?" Kiều Kinh Ngọc nói: "Mai là ngày cuối rồi, thi xong được nghỉ, tớ đã đưa bao nhiêu ngày, thêm một ngày thì có sao."
Lạc Hải cảm thấy việc này không cần bàn bạc, nhấn mạnh lại: "Ngày mai đừng đến, tan học tôi sẽ về nhà ngay, cậu ở nhà chờ tôi."
"Thôi được." Kiều Kinh Ngọc biết mình nói thêm cũng vô ích: "Vậy tớ ở nhà chờ cậu."
Cậu ngẫm nghĩ rồi lại bắt đầu nói chuyện kỳ cục: "Thế nhỡ các bạn lại xúm xít hỏi bài cậu thì sao? Dù gì bây giờ idol Lạc cũng là người có máu mặt cơ mà, hào quang học sinh giỏi văng xa cả trăm mét."
"Im lặng." Lạc Hải nghe cách gọi "idol Lạc" thì da gà da vịt nổi hết lên, tự dưng cảm thấy xấu hổ. Bởi vì cách gọi này chỉ khiến hắn nhớ đến "Lạc thần phú" [1]
[1] Lạc thần phú (洛神赋) là tác phẩm đại biểu của thể loại phú trong văn học thời Kiến An.
Hai đứa bôi thuốc xong thì chuẩn bị về phòng học, chưa kịp rời sảnh bệnh viện trường đã gặp hai bạn nữ cùng lớp Lạc Hải ở cửa ra vào, một người trong đó cực kỳ quen mắt.
Kiều Kinh Ngọc lập tức nhớ ra, chẳng phải đây là cô bạn lần trước đi cùng Lạc Hải vào cửa hàng phụ kiện mà cậu nhìn thấy sao. Nghĩ bụng cô bạn đã giúp Lạc Hải chọn cho mình một chiếc dây buộc tóc, cậu bèn cười tươi chào người ta.
"Các cậu không khỏe à?" Lạc Hải hỏi.
Cô bạn nói: "Vừa nãy ăn nhiều, bụng hơi khó chịu, tớ đến mua ít thuốc hỗ trợ tiêu hóa."
"Ừ, bọn tôi đi trước đây, bác sĩ ở bên trong đấy."
"Bái bai~"
Hai bạn nữ đi lướt qua nhóm Lạc Hải, đến khi nhóm Lạc Hải đi xa mới suýt nhảy cẫng lên.
"Trời ơi, tớ vừa nhìn thấy dây buộc tóc màu hồng hình con cá voi đó! Tớ tưởng cậu ấy tặng bạn gái, hóa ra là tặng bạn trai!"
"Cậu không nhìn nhầm chứ? Tớ thấy bình thường Lạc Hải không giống gay xíu nào mà."
"Tuyệt đối không nhìn nhầm, hôm đó tớ đeo dây buộc tóc, Lạc Hải hỏi tớ mua ở đâu, tớ nói mua ở cửa hàng nhỏ chỗ cổng trường, có thể dẫn cậu ấy đi, tan tiết tự học tối hôm đó tớ dẫn cậu ấy đến cửa hàng, cậu ấy chọn một cái dây buộc tóc màu hồng nhạt hình cá voi." Cô bạn chỉ cổ tay mình: "Ngay vừa nãy thôi, tớ nhìn thấy cổ tay bạn cục kem đeo cái dây buộc tóc màu hồng hình cá voi đấy!"
"Vãi chưởng!"
Bạn nữ đi cùng hít sâu một hơi, cất giọng nghiêm túc: "Hình như hai đứa mình đã biết bí mật động trời gì rồi, liên quan đến Lạc Hải và... cục kem của cậu ấy."
Thật ra tình yêu đồng giới không phải chuyện hiếm trong trường họ, thời đại bây giờ đã bao dung hơn xưa kia nhiều, huống chi họ đều là học sinh cấp ba thường xuyên lên mạng, tự có nhận định của mình với rất nhiều sự việc.
Trong trường cũng có một vài cặp đồng tính cả nam lẫn nữ, có lẽ khi mọi người mới biết sẽ hơi tò mò, nhưng dần dà cũng đối xử với họ như các cặp yêu nhau bình thường khác. Giống như Thiệu Vân Trùng và Bùi Tuyết Ý chính là một đôi mà cả lớp ngầm hiểu trong lòng.
Nhưng về chuyện của Lạc Hải, hai cô bạn đều rất ăn ý lựa chọn giữ bí mật, dẫu sao tình yêu đồng giới không phải phổ biến, hai em âm thầm chúc phúc cho Lạc Hải và nửa kia là được.
Chiều hôm sau, môn thi cuối cùng kết thúc.
Tiếng còi reo vang, giáo viên nhanh chóng sắp xếp bài thi môn cuối cùng, cả phòng thi nhốn nháo, tòa nhà dạy học ngập tiếng hò reo.
Thi xong chính thức được nghỉ, tiết tự học tối nay cũng không cần tham gia.
Tụi học sinh lũ lượt kéo nhau về lớp, xếp bàn ghế như ban đầu, quét dọn vệ sinh rồi thu cặp sách về nhà.
Ngay khi mọi người đang rất thư giãn, giọng nói nghiêm túc của chủ nhiệm giáo vụ thình lình xuất hiện trong mỗi một phòng học qua loa phát thanh của trường.
Loa phát thanh thông báo học sinh lớp 12 ở yên đợi lệnh, không được rời phòng học, có một việc quan trọng yêu cầu các em học sinh phối hợp.
Tin tức này khiến toàn trường sục sôi, hiện tại lớp 10 và lớp 11 đã được nghỉ, chỉ còn học sinh lớp 12. Đám học sinh lớp 12 vừa trải qua hai ngày thi cử cường độ cao, lúc này thần kinh đều đang trong trạng thái thả lỏng và hưng phấn tột độ, nghe thông báo trong loa phát thanh thì nhao nhao suy đoán rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Có người đoán phải chăng là nhảy lầu, trường muốn phong tỏa tin tức mới không cho họ đi. Bởi lẽ năm ngoái lớp 12 thật sự có một học sinh áp lực quá lớn lựa chọn nhảy lầu, khi ấy 110 và 120 đều đến.
Nhưng lần này không nghe thấy tiếng xe cảnh sát trong trường.
Lạc Hải ngồi trong lớp, bên tai văng vẳng tiếng buôn chuyện ồn ào của các bạn. Đây là thời gian hiếm hoi mọi người có thể thoải mái nói chuyện trong lớp nên khó tránh hơi phấn khích.
Ban chiều hắn đau đầu nhẹ, mặt cũng cảm thấy rất nóng, khi thi hắn ngồi cạnh cửa sổ, mở cửa hóng gió lạnh một lúc mới cố giữ được tỉnh táo.
Bây giờ thi xong không còn căng thẳng, cơn đau đầu của hắn càng nghiêm trọng hơn.
"Lạc Hải, ông không sao chứ?" Phí Trạch Vũ nhận ra hắn bất thường, lo lắng hỏi: "Sắc mặt ông tệ quá, có phải ốm rồi không?"
Lạc Hải muốn lắc đầu nhưng hễ cựa quậy là choáng, hắn chỉ đành mở miệng đáp: "Không sao."
Hắn không muốn nói nhiều vì cảm thấy rất mệt, song vừa cất tiếng đã dọa Phí Trạch Vũ hết hồn: "Giọng ông thều thào quá, khó chịu lắm hả, ông chờ chút, tôi đi gọi lão Mạnh!"
Lão Mạnh là chủ nhiệm lớp họ.
Lạc Hải không muốn làm phiền người khác, hơn nữa hắn cảm thấy không phải vấn đề lớn mà chỉ là cảm lạnh, bèn không cho Phí Trạch Vũ đi.
Phí Trạch Vũ rót nước nóng cho hắn, còn cho một ít đường glucose: "Ông uống ít nước ấm đi. Chắc lát nữa là được về thôi, nếu thật sự không ổn thì tí tôi đến bệnh viện trường với ông."
Một lát sau lão Mạnh vào lớp. Lớp học dần yên ắng, bên tai không còn tiếng ầm ĩ, Lạc Hải cũng đỡ đau đầu hơn.
Có mấy học sinh bàn đầu không nhịn được hỏi thẳng lão Mạnh: "Thầy ơi, có chuyện gì mà không cho bọn em đi vậy ạ?"
"Trật tự xem nào!" Lão Mạnh bước lên bục giảng vỗ bàn: "Các em đều biết kế hoạch ban đầu là chiều nay thi xong sẽ được nghỉ, nhưng vừa rồi loa thông báo tất cả ở yên đợi lệnh."
"Việc là thế này, hôm nay sở giáo dục nhận được tố cáo, trong kỳ thi chung toàn thành phố lần này, môn Toán chiều qua xuất hiện tình trạng lộ đề. Sau khi nhận được thông báo của sở giáo dục, nhà trường rất chú trọng sự việc, cho nên mới bắt các em tạm thời ở lại lớp phối hợp điều tra."
Lão Mạnh nói xong, trong phút chốc lớp học lại bùng nổ, việc lộ đề mọi người cũng có nghe nói, hơn nữa không ít học sinh đều thấy trước đề Toán trên mạng.
Hay rồi đây, dù đề thi không bị lộ từ trường họ thì vẫn có rất nhiều học sinh trong trường góp tay lan truyền.
Thật ra ban đầu mọi người thấy đề trên mạng cũng không đặc biệt xem trọng, mỗi lần gần đến kỳ thi lớn, trên mạng luôn có vài "đề thi gốc" lung ta lung tung, cái nào cũng ghi "đề chuẩn" nhưng thực tế đều là giả, học sinh nhìn thấy cũng chỉ làm tượng trưng, coi như đoán trước đề.
Không ai ngờ "đề gốc" lần này lại là đề thi thật, chiều qua thi Toán, sau khi phát đề thì những học sinh từng làm đề trên mạng đều nhận ra, thi xong còn thảo luận rất lâu, có thể nói ai ai cũng biết.
Bây giờ nghe lão Mạnh nói mới thấy sự việc có phần nghiêm trọng, tụi học từng xem đề đều thầm lo lắng, sợ mình bị dính dáng, nhưng nghĩ kỹ thì bao nhiêu người đều xem, muốn điều tra cũng phải điều tra người làm lộ đề.
Thấy học sinh trong lớp sốt ruột, lão Mạnh vỗ bàn tỏ ý cả lớp trật tự: "Các em yên tâm, thầy tin chắc đề thi không bị lộ từ trường ta, trường ta luôn chặt chẽ cẩn thận, chưa bao giờ xảy ra sự cố thế này..."
"Thầy Mạnh, thầy ra đây một lát."
Lão Mạnh đang nói thì bị chủ nhiệm giáo vụ gọi lên văn phòng.
Trong văn phòng đã có không ít người, hai thanh tra của sở giáo dục, một giáo sư thuộc tổ ra đề, chủ nhiệm khối 12 và hiệu trưởng Giang.
Thầy Mạnh làm chủ nhiệm lớp bao nhiêu năm, chưa từng thấy nhiều người có máu mặt như vậy cùng ở trong văn phòng.
"Chủ nhiệm Cao, hiệu trưởng Giang, thế này là..." Trong chốc lát thầy Mạnh chưa nắm được tình hình: "Tìm tôi có việc gì sao?"
"Lão Mạnh, trước hết ông đừng căng thẳng." Chủ nhiệm khối tỏ ra hiền hòa: "Chuyện là hôm nay, sau khi sở giáo dục nhận được tố cáo đã cho các trường đẩy nhanh tốc độ chấm thi, đồng thời sàng lọc các bài thi có vấn đề. Bài thi hôm qua trường ta gửi đi chấm chéo đã được gửi về, theo phản ánh của giáo viên chấm bài bên đó, cả khối chỉ có hai bài thi đạt điểm tối đa, và hai bài thi đó đều ở lớp ông."
Lão Mạnh căng thẳng hẳn lên: "Hai em nào? Có phải Thiệu Vân Trùng và Lạc Hải không?"
Lão Mạnh biết trường hợp của hai em học sinh lớp mình, vội vàng giải thích: "Các vị lãnh đạo, Vân Trùng các thầy đều biết, em ấy từng giành huy chương vàng IMO, em ấy đã được tuyển thẳng..." [1]
[1] IMO (International Mathematical Olympiad): Kỳ thi Olympic Toán học Quốc tế.
"Thầy Mạnh, chúng tôi biết trường hợp của Thiệu Vân Trùng." Lãnh đạo sở giáo dục tới tham gia điều tra cũng biết Thiệu Vân Trùng, rất rõ thành tích của Thiệu Vân Trùng trong các cuộc thi lớn, anh ta cau mày: "Hiện giờ chúng tôi đang nghi ngờ em học sinh còn lại. Chúng tôi đã xem cả hai bài thi đạt điểm tối đa, hướng làm bài của Thiệu Vân Trùng luôn rất đặc biệt, mang phong cách cá nhân, chúng tôi tin bài thi của Thiệu Vân Trùng không có vấn đề, mà em học sinh còn lại, các bước giải của em ấy gần như giống y hệt đáp án chính thức."
"Hơn nữa, vừa rồi chúng tôi đã kiểm tra giấy nháp và đề thi của Lạc Hải, giấy nháp của em ấy gần như không có bất cứ bước tính toán nào, đề cũng sạch sẽ lạ thường."
"Chuyện... chuyện này là sao?" Thầy Mạnh cũng bối rối, nhưng trong thời khắc quan trọng thầy vẫn không quên bảo vệ học sinh của mình: "Các vị, tuy tôi cũng không thể giải thích sự việc, nhưng Lạc Hải tuyệt đối không tham gia gian lận. Em học sinh này rất xuất sắc, rất có năng khiếu học Toán, tôi là giáo viên dạy Toán, chắc chắn sẽ không nhìn nhầm, Lạc Hải hoàn toàn không cần gian lận, cũng không phải lần đầu em ấy được điểm tối đa."
"Thầy Mạnh, thầy khoan hẵng kích động." Nãy giờ Giang Bác Thần luôn không nói gì, bởi vì chủ nhiệm khối và thầy Mạnh đều biết thủ tục nhập học của Lạc Hải do chú đích thân ra mặt, Lạc Hải có quan hệ riêng với chú, do đó trong việc này, cách giải quyết tốt nhất của chú là giữ im lặng.
Nhưng bây giờ thấy thầy Mạnh bảo vệ học sinh của mình như thế, chú rất cảm động, bèn lên tiếng trấn an: "Lão Mạnh, thầy tạm thời đừng sốt ruột, tôi rất tin học sinh trường ta, nhưng đồng chí ở sở giáo dục cũng chỉ nghi ngờ hợp lý."
Chú nhìn người vẫn ngồi trước bàn làm việc không nói gì, giới thiệu: "Đây là giáo sư Lục thuộc khoa Toán trường đại học R, là người tham gia ra đề trong kỳ thi chung lần này, đáp án do thầy ấy cung cấp. Khi nãy thầy ấy đã xem bài thi của Lạc Hải, các bước giải của Lạc Hải gần như giống hệt thầy ấy, có lẽ đây là trùng hợp, chúng ta xác minh thì biết ngay thôi."
Thầy Mạnh cũng nhìn giáo sư Lục không già nhưng tóc mai đã điểm bạc: "Vậy xác minh thế nào? Chắc chắn chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp!"
Lúc này giáo sư Lục mới mở lời: "Cho tôi gặp em học sinh đó, tôi sẽ ra một đề có độ khó tương tự cho em ấy ngay tại đây, nếu bài thi em ấy nộp lên khiến tôi hài lòng, tôi sẽ sẵn lòng tin việc này là trùng hợp."
Thật ra Toán vốn là môn học vô cùng chặt chẽ, suy luận Toán là một quá trình logic và tỉ mỉ, nếu mỗi câu hỏi đều có đáp án cố định, vậy thì đáp án của học sinh giống đáp án chính thức cũng rất bình thường.
Sở dĩ bài thi của Lạc Hải làm Lục Vấn Cảnh nghi ngờ là vì thầy đã gài ở ý nhỏ thứ ba trong câu nhiều điểm cuối cùng, cách giải trong đáp án đưa ra cũng rất mới lạ. Trong trường hợp bình thường, hướng giải của em học sinh đạt điểm tối đa khác là Thiệu Vân Trùng mới phù hợp với lệ thường.
Nếu Lạc Hải không xem trước đáp án của thầy thì thầy chỉ có thể cho rằng mạch não của đứa trẻ tên Lạc Hải này quá giống thầy mà thôi.