Trên băng ghế ngoài hành lang, Giang Bác Thần và Kiều Trân dừng nói chuyện, cùng nhìn cậu nhóc vừa đi ra.
"Tiểu Hải, sao cháu vẫn chưa về?" Kiều Trân nhìn đứa trẻ trước mặt, mấy tháng không gặp đã ra dáng người lớn rồi.
"Cháu chào cô." Lạc Hải nói: "Kiều Kiều nói muốn uống nước ép cherry, tan học xong cháu ép sẵn ở nhà mang qua cho cậu ấy, nhưng cậu ấy ngủ rồi, cháu cất trong tủ lạnh đấy cô."
Kiều Trân nghe thế thì mỉm cười bất lực: "Được, mai cô sẽ cho nó uống. Tiểu Hải à cháu chiều nó quá, cháu tan học đã muộn thế rồi, cần gì đến đây vì một câu nói của nó."
"Không sao, bình thường cháu cũng ngủ muộn." Lạc Hải đeo cặp lên vai, nói với Giang Bác Thần và Kiều Trân: "Cô chú, cháu về trước đây."
"Ừ, cháu mau về đi, đi cẩn thận nhé." Kiều Trân nói.
Lạc Hải khoác balo ra về.
Giang Bác Thần cảm thán: "Thằng nhóc tiểu Hải này thật sự rất khá, trọng tình nghĩa, đối xử với Kiều Kiều tốt miễn chê, từ ngày Kiều Kiều nằm viện hôm nào nó cũng tới, anh em ruột cũng không được như thế."
Kiều Trân hỏi: "Ngày nào nó cũng tới sao?"
Giang Bác Thần đáp: "Đúng vậy, hàng ngày tan học xong cũng đã 10 giờ hơn mà vẫn đạp xe đến thăm. Anh nói bao nhiêu lần, bảo nó đừng đến nhưng nó vẫn nhất quyết đến không sót hôm nào."
"Vậy đúng là... rất có lòng."
Kiều Trân trầm ngâm nhìn bóng lưng Lạc Hải rời đi, không biết làm sao trong đầu bỗng hiện lên một hình ảnh.
Một buổi chiều nọ cô lái xe đưa Kiều Kinh Ngọc và Lạc Hải về nhà, hai đứa trẻ ngồi ghế sau, trên đường về con trai cô ngủ gật, nghiêng đầu tựa lên vai Lạc Hải, về đến nhà, cô định gọi con dậy nhưng Lạc Hải bế thằng bé xuống xe rồi cứ thế lên tầng.
Khi đó cô đã cảm thấy quan hệ của hai đứa quá tốt, thậm chí còn nghĩ nếu Kiều Kiều là con gái, chắc cô phải nghi ngờ hai đứa yêu sớm, nhưng Kiều Kiều là con trai nên cô không nghĩ nhiều.
Bây giờ ngẫm lại, càng lúc cô càng cảm thấy không đúng.
Thành phố về đêm vẫn tấp nập xe cộ và đèn neon nhấp nháy.
Lạc Hải chống một chân xuống đất, chờ đèn đỏ nơi ngã tư.
Vừa nãy trong bệnh viện, hắn đã tình cờ nghe thấy cô Kiều và chú Giang nhắc đến việc muốn đưa Kiều Kinh Ngọc ra nước ngoài.
Mặc dù cô Kiều nói cuối cùng vẫn phải xem thái độ của Kiều Kinh Ngọc, mà xác suất cao là Kiều Kinh Ngọc không muốn đi, nhưng sau phẫu thuật cậu cần nghỉ ngơi một thời gian rất dài, lúc đó ở đâu cũng phải cân nhắc.
Thời gian trước Giang Bác Thần đã đón mẹ từ quê lên, hiện tại vẫn đang sống chung, Kiều Kinh Ngọc không thích bà nội, kiểu gì ra viện cũng không muốn ở với Giang Bác Thần.
Công việc của cô Kiều không thể xin nghỉ quá lâu, đoán chừng Kiều Kinh Ngọc phẫu thuật xong sẽ phải quay lại, chắc chắn cô không yên tâm Kiều Kinh Ngọc ở nhà một mình, tình hình này đưa Kiều Kinh Ngọc đi theo dường như là giải pháp tối ưu.
Lạc Hải cau mày, có chút buồn bực.
Đèn chuyển xanh được một lúc, người bên cạnh đều đi hết thì Lạc Hải mới hoàn hồn, đạp xe qua ngã tư trong ba giây cuối cùng.
Về đến nhà đã gần 1 giờ sáng, Lạc Hải tắm gội thay áo ngủ, sau đó tưới nước cho hoa huệ mưa trên bậu cửa sổ phòng ngủ.
Mùa hoa huệ mưa bắt đầu từ tháng tư kéo dài đến tháng chín, bây giờ đang vừa vào mùa, song mấy hôm trước hắn lơ là không chăm sóc làm lá úa vàng, không có dấu hiệu sắp nở.
Dạo này hắn đang nâng niu chúng tận tình.
Sáng hôm sau Lạc Hải đi học, trong lớp cực kỳ rộn rã.
Lão Mạnh chủ nhiệm đứng trên bục giảng: "Bây giờ phát phiếu, các em truyền nhau từ trên xuống bàn dưới, điền xong hết thì lớp trưởng nộp lên văn phòng."
"Hả, như thế không phải đứa khác cũng biết tao điền trường nào à? Nhỡ không đỗ lại mất mặt chết."
"Á phỉ phui cái mồm mày, chắc chắn có thể đỗ chắc chắn có thể đỗ!"
Phí Trạch Vũ bàn trước đang làu bàu, Lạc Hải hiểu ra đấy là phiếu gì rồi, hôm qua chủ nhiệm nói nhà trường muốn thống kê nguyện vọng, đại khái là thống kê xem tụi học sinh muốn thi trường nào.
Tờ phiếu nhanh chóng truyền đến chỗ Phí Trạch Vũ, sau năm lần bảy lượt ngại ngùng, cậu ta vẫn quyết định điền một trường rất tầm cỡ rồi chuyển phiếu cho Lạc Hải.
"Idol Lạc định thi trường nào?"
Lạc Hải không trả lời, nhận tờ phiếu viết ngay Đại học A.
Phí Trạch Vũ cảm thán: "Điểm của ông chọn chuyên ngành nào của Đại học A cũng vô tư."
Cậu ta nói nhỏ: "Ông biết không? Thật ra trước khi bọn mình thi đại học, về cơ bản các trường đại học cao đẳng đều có thể dự đoán mấy trăm hạng đầu ở từng tỉnh thành phố dựa trên điểm thi thử lần ba."
"Sau đó trước khi bọn mình tra điểm, họ có thể biết điểm trước một tiếng rồi bắt đầu tranh người, thể nào đến lúc đấy ông cũng là hạt giống tốt được tranh cướp."
"Ông đã nghĩ đăng ký ngành gì chưa?"
"Khoa học máy tính." Lạc Hải đáp.
"Đỉnh." Phí Trạch Vũ giơ ngón cái. Khoa học máy tính là ngành chủ chốt của Đại học A.
Thu phiếu xong, hết tiết buổi sáng lão Mạnh gọi Lạc Hải lên văn phòng, không bất ngờ khi lão Mạnh lại Lạc Hải muốn học ngành nào.
Sau lần trước Lạc Hải không đi thi thử lần hai, lão Mạnh cảm thấy bình thường mình quá ít quan tâm cậu học trò này, sát ngày thi chủ nhiệm đều rất chú ý trạng thái của học sinh, một tuần đã gọi Lạc Hải hai lần.
Sau khi thống kê nguyện vọng của học sinh, nhà trường thực hiện một việc vô cùng xấu hổ, đó là dán phiếu lên bảng thông báo bên ngoài mỗi lớp, gọi một cách mĩ miều là khích lệ các em học sinh.
Về việc này, Phí Trạch Vũ bày tỏ "là kíc/h thích thì có".
Buổi trưa tan học, Lạc Hải đến nhà ăn ăn cơm. Từ ngày Kiều Kinh Ngọc nằm viện, hắn không cần nấu cơm trưa cho ai nên cũng không cần thiết về nhà.
Nhà ăn học sinh dùng chung cho cả cấp hai và cấp ba, buổi trưa cực kỳ đông, Lạc Hải cố tình đi tránh giờ cao điểm. [1]
[1] Đây là trường liên cấp.
Mua cơm xong hắn tìm chỗ ngồi, vừa đặt khay xuống thì có một người phụ nữ đến bàn bên cạnh, tóc dài búi sau đầu và cài trâm gỗ, người gầy gò trắng nhợt, là kiểu trắng ốm yếu.
Theo trực giác Lạc Hải cảm thấy sức khỏe người này không tốt, bởi vì gần đây sắc mặt Kiều Kinh Ngọc cũng y hệt. Hắn ngồi xuống, móc điện thoại gửi ảnh chụp con mèo hoang hôm nay gặp trong sân trường cho Kiều Kinh Ngọc, Kiều Kinh Ngọc nằm viện nên tâm trạng càng lúc càng ủ dột, hàng ngày hắn đều phải nịnh cậu.
Có người bê khay cơm đi lướt qua hắn, cuối cùng ngồi đối người phụ nữ nọ.
"Lạc Hải, trùng hợp vậy?"
Giọng nói hơi quen tai, Lạc Hải ngẩng đầu nhìn sang, bắt gặp giáo sư Lục: "Em chào giáo sư Lục."
Lục Vấn Cảnh mỉm cười, giới thiệu người phụ nữ đối diện cho hắn: "Đây là vợ tôi."
"Em chào cô Lục." Lạc Hải chào hỏi khách sáo.
Người phụ nữ nhìn thấy hắn thì sửng sốt thấy rõ, sắc mặt có vẻ tái nhợt hơn. Cô ngẩn người giây lát, sau đó cố giữ bình tĩnh như thể nhận ra mình thất thố, cất giọng hỏi: "Em là học sinh ở đây à? Lớp mấy rồi?"
Lạc Hải chưa kịp trả lời, Lục Vấn Cảnh đã nói thay hắn: "Thằng bé học lớp 12, năm nay thi đại học, điểm tốt lắm."
Sau đó thầy lại nói với Lạc Hải: "Trước kia vợ tôi dạy Toán cấp ba ở trường em, về sau sức khỏe yếu, dạy lớp 12 lại nhiều áp lực quá nên chuyển xuống dạy cấp hai."
"Tôi đến đón vợ tan làm, tiện thể ăn ở đây luôn."
Hóa ra là thế, Lục Vấn Cảnh nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng lại rất quan tâm vợ, Lạc Hải nghĩ thầm.
Hai bàn cạnh nhau, nói chuyện cực kỳ tiện.
Lục Vấn Cảnh tỏ ra thân thiết: "Nghe nói em muốn đăng ký Đại học A ngành Khoa học máy tính?"
Lạc Hải hỏi: "Sao giáo sư Lục biết?"
Lục Vấn Cảnh đáp: "Nghe chủ nhiệm lớp em kể."
Lạc Hải: "Em có thể hỏi thầy một việc không?"
Lục Vấn Cảnh: "Em hỏi đi."
Lạc Hải hỏi: "Vì sao thầy lại để ý chuyện của em như vậy?"
Thật ra Lạc Hải đã muốn hỏi câu này từ lâu. Hắn và Lục Vấn Cảnh chỉ gặp mặt vài lần, thậm chí còn không nói chuyện nhiều, vậy thì sự chú ý đặc biệt này đến từ đâu, lẽ nào chỉ vì năng khiếu Toán học của hắn?
"Chắc là do duyên phận đặc biệt, từ lần đầu gặp tôi đã cảm thấy em rất thân thuộc, giống như trước kia từng gặp." Lục Vấn Cảnh trả lời thẳng.
"Chỉ vì thế?"
"Đúng, chỉ vì thế." Lục Vấn Cảnh mỉm cười: "Dĩ nhiên tôi còn muốn khuyên em chọn khoa Toán."
Thầy đã đến tuổi trung niên, đàn ông tuổi này phần lớn đều phát tướng, không hói thì cũng có bụng bia, nhưng thầy vẫn rắn rỏi đẹp trai, nụ cười hiện giờ lại có chút trẻ con.
Lạc Hải không khỏi cười theo: "Thầy vẫn chưa bỏ cuộc à?"
"Tôi cực kỳ kiên trì đấy nhé." Lục Vấn Cảnh nói.
"Nếu thầy đã đam mê môn Toán như thế thì sao khi xưa lại đột ngột bỏ trường đi lập nghiệp?" Cũng không phải Lạc Hải không biết gì về Lục Vấn Cảnh, lần trước sau khi làm đề của Lục Vấn Cảnh, hắn đã tra cứu thông tin về thầy.
Vào trang web chính thức của trường mà Lục Vấn Cảnh đang công tác, có thể tra được lý lịch các giảng viên. Vốn dĩ Lục Vấn Cảnh là giáo sư trẻ tuổi nhất khoa Toán, nội dung nghiên cứu cũng rất mới mẻ, nhưng ngay thời điểm đỉnh cao nhất thầy lại đột ngột nghỉ phép không lương mấy năm liền, nghiên cứu cũng gián đoạn.
Lạc Hải đã tra thông tin những năm đó, thầy đi lập nghiệp mở mấy công ty, kiếm được bộn tiền.
Lục Vấn Cảnh gần như ngây người trước câu hỏi của hắn, trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Khi đó xảy ra rất nhiều chuyện, tôi không thể ở trường mỗi ngày."
Cô Lục im lặng nãy giờ đặt tay lên tay Lục Vấn Cảnh, nét mặt hai vợ chồng đều có vẻ bi thương.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên ngừng trệ.
Lạc Hải cảm thấy hình như mình đã nhắc đến vấn đề không nên nhắc, hắn lái sang chuyện khác: "Thầy không hỏi vì sao em chọn khoa học máy tính à?"
"Vì sao?"
"Em không nghĩ rằng mình có năng khiếu hơn người ở môn Toán, cùng lắm chỉ có chút hiểu biết, cho nên không muốn nghiên cứu Toán học mà nghiêng về chuyên ngành ứng dụng hơn, như thế có thể vừa học vừa thực hành." Lạc Hải nói: "Em thích nghiên cứu những thứ tương đối mới như thuật toán hay trí tuệ nhân tạo."
"Và còn, em muốn kiếm tiền."
"Ồ? Tôi không nhìn ra em là người thích tiền đấy. Em cho tôi cảm giác em là một người không màng vật chất."
Lạc Hải bật cười: "Bởi vì em muốn nuôi chó con."
Đáp án này thật sự bất ngờ, Lục Vấn Cảnh nói: "Tôi cũng không nhìn ra em lại giàu lòng yêu thương thế, còn thích nuôi thú cưng. Em thích giống chó nào?"