Ngày Hè Đằng Đẵng

Chương 82: Chuyện Cũ Ố Vàng



Trước khi phẫu thuật, Kiều Kinh Ngọc còn phải làm một việc là gặp mặt bố mẹ ruột của Lạc Hải, có lẽ đây cũng là việc cuối cùng cậu có thể làm cho hắn.

Thật ra đã nên gặp từ lâu, phía kia cũng liên lạc với cậu vô số lần thông qua tình nguyện viên, ngỏ ý muốn gặp nhanh nhất có thể. Nhưng vì tình trạng sức khỏe của cậu không tốt, bố mẹ và bác sĩ đều không cho phép cậu ra viện, trông chừng cậu nghiêm ngặt không khác gì nhà giam, cậu thật sự không thể đi một mình đến nơi hẹn.

Lần này có thể lén chuồn đi cũng là nhờ Kiều Hoành.

Kiều Kinh Ngọc ngồi vào xe bèn cởi mũ và khẩu trang. Cậu mặc sơ mi rộng thùng thình của Kiều Hoành, phàn nàn: "Quần áo của anh to quá đấy, vừa to vừa rộng, vừa nãy ống quần suýt làm em vấp."

"Thưa cậu chủ, cậu ráng chịu đi ạ." Kiều Hoành đánh vô lăng lái ra khỏi bệnh viện một cách suôn sẻ: "Anh không kịp đến nhà em lấy quần áo, mình chỉ có hai tiếng, phải đánh nhanh thắng nhanh."

"Sao anh lừa được bố mẹ em lẫn Lạc Hải đi cùng một lúc?" Kiều Kinh Ngọc rất thắc mắc.

Kiều Hoành nghiêng người, với túi khí oxy ở ghế sau nhét cho cậu: "Thở oxy đi. Anh xúi bà dẫn bố mẹ em đi thắp hương lễ Phật, cầu phúc cho em."

"Không cần thở oxy, bây giờ em thấy vẫn ổn. Bố mẹ em thật là, phần tử trí thức cao chứ có phải gì đâu mà đi mê tín với bà." Kiều Kinh Ngọc lại hỏi: "Lạc Hải thì sao."

Kiều Hoành từ từ giảm tốc độ rồi dừng xe, tự gắn ống oxy cho cậu, mặt cực kỳ khó ở: "Em có biết nếu em xảy ra chút bất trắc gì, đời này anh khỏi cần về nhà không?"

Tím tái thiếu oxy là triệu chứng lâm sàng thường gặp nhất ở Fallot 4, Kiều Hoành không dám xem nhẹ, nhưng bệnh nhân này lại rất sơ ý.

"Thôi được, nghe lời anh." Kiều Kinh Ngọc biết Kiều Hoành đã phải liều đưa mình trốn ngục, ôm tay anh trai dụi tới dụi lui: "Yêu anh nhất."

"Em bớt đi." Kiều Hoành nói thế nhưng không tránh, chỉ nhắc nhở: "Ngồi yên."

Kiều Kinh Ngọc nói: "Anh vẫn chưa trả lời anh lừa Lạc Hải đi đâu."

Kiều Hoành cười xùy: "Lừa nó còn không dễ à? Anh nói với nó em muốn ăn bánh bao súp gạch cua của Đỉnh Ký, quán đấy sợ ảnh hưởng mùi vị nên không giao hàng, thế là nó ngoan ngoãn đi mua."

"Nhưng Đỉnh Ký có giao hàng mà, tệ lắm thì cũng có thể tìm người mua hộ, chỉ cần cậu ấy mở app giao đồ ăn là thấy." Kiều Kinh Ngọc nói.

"Thế mới bảo nó ngốc, anh nói xong nó chạy đi mua luôn. Xa như thế, đường đấy còn tắc, đi đi về về phải mất hai tiếng." Kiều Hoành muốn bắt bẻ vài câu nhưng thật sự không tìm được lý do, chỉ có thể nói hắn "ngốc".

Kiều Kinh Ngọc cười khì cho tay vào túi, sờ thấy món đồ trong túi nét mặt lại nghiêm túc hẳn lên, cảm giác căng thẳng trào dâng nơi đáy lòng.

Bố mẹ Lạc Hải là người thế nào nhỉ?

Người ta vẫn nói con cái là bản sao của bố mẹ, ngoại hình của Kiều Kinh Ngọc hơi giống mẹ, mũi giống bố, chỉ cần cậu đứng cùng bố mẹ thì mọi người đều biết họ là mẹ con hoặc bố con.

Xét như vậy, chắc hẳn bố Lạc Hải là một chú đẹp trai, có lẽ mẹ cũng rất ưa nhìn, là một người phụ nữ lớn tuổi vẫn hấp dẫn.

Từ ngày ngụp lặn trong nhóm tìm người thân, chuyện li kì gì Kiều Kinh Ngọc cũng từng nghe, một số đứa trẻ bị vứt bỏ vì khiếm khuyết, một số bị ruồng rẫy vì là con gái, một số bị bỏ rơi vì là kết quả của sự bồng bột nhất thời giữa nam nữ trẻ tuổi, tất nhiên bị lừa bán vẫn chiếm đa số...

Cậu là đứa cực kỳ mê cái đẹp, vừa nghĩ bố mẹ ruột của Lạc Hải đều rất đẹp thì không khỏi có ấn tượng tốt hơn đối với họ, dù rằng vẫn chưa gặp mặt.

Xe lái êm ru, Kiều Kinh Ngọc ngáp ngủ. Dạo này cậu ngủ rất nhiều, buồn ngủ do thể lực không đủ, sức khỏe yếu ớt không chịu được gánh nặng.

Cậu chỉnh ghế tựa và nhắm mắt, hình như lơ mơ ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy đã đến nơi.

Địa điểm hẹn là một quán trà mang phong cách cổ gồm hai tầng, thiết kế theo kiểu nhà thủy tạ, trang trí rất lịch sự nhã nhặn.

Người kia đã đặt phòng riêng, cũng chú ý lắm. Kiều Kinh Ngọc và Kiều Hoành vào quán, được nhân viên phục vụ dẫn lên gian phòng yên tĩnh ở tầng hai.

"Thưa quý khách, đã đến rồi đây ạ. Có một người đàn ông đến trước, đang đợi quý khách ở trong."

Kiều Kinh Ngọc hỏi: "Chỉ có người đàn ông thôi sao?" Cậu còn tưởng là hai vợ chồng.

Nhân viên đáp: "Vâng, chỉ có một người đàn ông."

Kiều Kinh Ngọc gật đầu, tỏ ý nhân viên đi được rồi.

Kiều Hoành nói: "Em vào một mình hay anh vào với em?"

Kiều Kinh Ngọc nghĩ chắc chắn lát nữa sẽ nói về thân thế của Lạc Hải, tức là chuyện nhà người ta, cậu bèn đáp: "Anh chờ em ngoài cửa nhé, em vào một mình."

Cậu hít thở sâu, đoạn đẩy cửa đi vào, trong đầu không nhịn được bắt đầu tưởng tượng nếu hôm nay Lạc Hải đích thân đến, hắn sẽ cảm thấy thế nào?

Mình là ai? Bố mẹ mình là ai? Rốt cuộc có phải mình bị vứt bỏ hay không?

Nút thắt có thể trói buộc Lạc Hải cả đời sẽ được tháo gỡ trong hôm nay.

Nghĩ đến đây bước chân Kiều Kinh Ngọc như có gió, cậu đi vào phòng trà, vòng qua tấm bình phong thêu Tô Châu tinh xảo và nhìn thấy một người đang ngồi trước bàn. Hình như người đó nghe thấy tiếng động, lập tức đứng dậy trông về phía cậu.

Người đàn ông trung niên tóc mai hoa râm, gương mặt anh tuấn, đuôi mắt có vết chân chim rất mờ.

Giây phút thấy mặt nhau, cả hai cùng sửng sốt, ánh mắt toát lên vẻ kinh ngạc.

Kiều Kinh Ngọc nhìn rõ người trong phòng thì khiếp sợ lùi nửa bước: "Giáo sư Lục, sao thầy ở đây? Em..."

Phản ứng đầu tiên của cậu là mình đi nhầm phòng, xoay người định đi. Đến khi nghĩ ra giáo sư Lục họ "Lục" và nhớ cái tên trên tấm bùa, cả người cậu như bị đóng đinh tại chỗ không thể nhúc nhích.

Một vài ký ức vụn vặt ùa lên tâm trí, cậu nhớ hôm đầu học tiết Dựng mô hình Toán học của giáo sư Lục, Lâm Hy mò được lý lịch ở giáo sư Lục trên web trường, trong phần thông tin có ảnh thẻ thời trẻ của giáo sư Lục. Khi đó cậu đã cảm thấy bức ảnh quen mắt, rất giống một người, nhưng cậu không nghĩ kĩ...

Kiều Kinh Ngọc cố giữ bình tĩnh, lấy tấm bùa màu vàng tươi giơ ra: "Giáo sư Lục, xin hỏi thầy tới gặp người này sao?"

Lục Vấn Cảnh trừng to mắt bất ngờ khi nhìn thấy tấm bùa, cú sốc to lớn khiến thầy không nói nổi một câu hoàn chỉnh.

Vừa nãy trông thấy Kiều Kinh Ngọc, có một chốc lát ngắn ngủi thầy tưởng Kiều Kinh Ngọc là con mình, con trai Giang Bác Thần lại là con trai thầy? Nhưng thằng bé này quá giống Giang Bác Thần...

Song thầy nhanh chóng hiểu ra, trong lòng lờ mờ có một suy đoán, thậm chí còn hơi hy vọng.

"Là Lạc Hải sao?" Lục Vấn Cảnh hỏi.

Kiều Kinh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, không còn căng thẳng nữa. Mắt cậu cay cay: "Vâng."

Cậu như không gắng gượng được tiếp, đi đến bàn trà ngồi xuống: "Giáo sư Lục, hôm nay em đến vì Lạc Hải. Em muốn và em nhất định phải nghe một lý do hợp lý, thầy có thể giải đáp cho em không?"

Vẻ mặt Lục Vấn Cảnh có phần ủ rũ, chậm chạp ngồi xuống hỏi Kiều Kinh Ngọc: "Sao Lạc Hải không đến? Nó biết hết rồi sao?"

"Không ạ, cậu ấy không biết. Cậu ấy luôn cho rằng bản thân bị vứt bỏ, cậu ấy nói mình là sinh mệnh không được chào đón." Kiều Kinh Ngọc nhìn Lục Vấn Cảnh, đôi mắt sáng ngời khiến người ta không có chỗ trốn: "Giáo sư Lục, em muốn chứng minh cho cậu ấy thấy cậu ấy không bị vứt bỏ."

"Nó... Đương nhiên nó không bị vứt bỏ." Lục Vấn Cảnh run giọng, chỉ đành vội vã cúi đầu che đậy sự thất thố của mình. Thầy lấy một tờ báo trong chiếc túi mang theo, đẩy đến trước mặt Kiều Kinh Ngọc.

Đây là một tờ báo cũ, chất lượng in ấn năm đó kém hơn hiện nay, trang báo bị thời gian mài mòn đã ố vàng. Kiều Kinh Ngọc thấy ngày tháng trên báo là mười sáu năm trước.

Trang báo dành một ô rất to đưa tin về một vụ án. Bài báo ấy được khoanh bằng bút đỏ, thu hút ánh mắt Kiều Kinh Ngọc.

Mười sáu năm trước, một người mẹ trẻ đưa con trai mới hai tuổi về thăm nhà ngoại, trên đường về gặp bọn buôn người muốn bắt đứa con, người mẹ kiên quyết không buông tay, tên buôn người đạp người mẹ phản kháng dữ dội ngã ra đất và đâm liên tiếp nhiều nhát, sau đó bế đứa con đi.

Sau khi sự việc xảy ra có người báo cảnh sát, người mẹ được đưa vào bệnh viện cấp cứu, đứa con không rõ tung tích. Vì việc này tạo thành ảnh hưởng vô cùng tồi tệ, khi ấy cảnh sát đã huy động sức người và của rất lớn để lần theo hướng đi của bọn buôn người, nhưng do năm đó không có camera giám sát ở mọi nơi như bây giờ, cuối cùng vẫn không tìm thấy bọn buôn người và đứa trẻ.

Trang báo ố vàng có ảnh minh họa, tuy hơi nhòe và mặt người trong ảnh cũng bị làm mờ, song vẫn có thể nhìn thấy một người phụ nữ gầy yếu nằm giữa vũng máu tại hiện trường vụ án.

Lục Vấn Cảnh chỉ người phụ nữ trong ảnh: "Đây là vợ tôi."

Mặc dù Kiều Kinh Ngọc cũng từng đoán Lạc Hải bị lừa bán, nhưng chưa từng nghĩ chân tướng sự việc lại thê thảm vượt xa sức tưởng tượng của cậu.

Cậu che miệng, nước mắt không kìm được lăn dài khiến cậu không nhìn rõ nét mặt người cha ngồi đối diện: "Vậy vợ thầy đâu? Cô... Mẹ Lạc Hải..."

Cô còn sống khỏe mạnh không? Cậu không dám hỏi.

Lục Vấn Cảnh đáp: "Lúc đấy vợ tôi bị thương rất nặng, mấy nhát dao đâm vào nội tạng, tuy cấp cứu được nhưng về sau sức khỏe yếu đi nhiều. Hơn nữa cô ấy luôn u uất không vui vì không thể bảo vệ con, tôi cũng bận tìm con khắp nơi, không để ý trạng thái tâm lý của cô ấy, đến khi tôi nhận ra thì cô ấy đã bị trầm cảm nặng. Vợ tôi từng tự tử vài lần, may mắn phát hiện kịp thời nên đều cứu được, mãi cho đến mấy năm nay mới từ từ trở lại cuộc sống bình thường."

"Ngần ấy năm vợ chồng tôi đã tìm đến rất nhiều đứa trẻ, cũng có rất nhiều đứa trẻ tìm đến chúng tôi, không biết đã giám định ADN bao nhiêu lần, nhưng đều không phải con chúng tôi, mỗi lần có kết quả giám định là một lần vợ tôi chịu cú sốc lớn. Tôi sợ cô ấy không chịu nổi, về sau không nói với cô ấy nữa, cho nên lần này... tôi cũng không cho cô ấy đến, mong em có thể hiểu."

"Cháu hiểu, chú Lục." Kiều Kinh Ngọc lau nước mắt: "Chú Lục, cháu luôn rất lo, lo lắng rốt cuộc bố mẹ Lạc Hải là người thế nào, lo họ sẽ làm Lạc Hải tổn thương lần nữa. Bây giờ gặp chú, cháu không lo nữa rồi."

Cậu đổi cách xưng hô từ thầy Lục thành chú Lục, có nghĩa cậu đã công nhận Lục Vấn Cảnh là bố Lạc Hải.

Kiều Kinh Ngọc nói: "Chú là một người bố tốt, Lạc Hải có người bố là chú, cậu ấy không thiệt. Cháu yên tâm rồi."

Cậu lại lấy trong túi áo một túi zip đựng mấy sợi tóc: "Đây là tóc Lạc Hải mà cháu lén gom được, đủ để chú làm giám định ADN. Tuy có bùa hộ mệnh nhưng để đảm bảo, mình vẫn phải giám định ADN."

Lục Vấn Cảnh nhận túi zip, trịnh trọng nói: "Cảm ơn cháu. Có thể làm cho nó đến nước này, chắc chắn quan hệ của hai đứa rất tốt."

Kiều Kinh Ngọc tự dưng chột dạ, nghĩ thầm quan hệ của bọn cháu tốt thật, sau này nếu cô chú biết thì nhất định phải thứ lỗi cho cháu. Cháu tìm con cho cô chú, cô chú đừng tính toán chuyện cậu ấy yêu con trai đấy nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.