Ngày Hè Đằng Đẵng

Chương 83: Tớ Là Chó Con



Kiều Kinh Ngọc ra khỏi quán trà, mắt đỏ hoe vì khóc. Cậu là người cực kỳ nhạy cảm, rất dễ đồng cảm với đau khổ của người khác.

Kiều Hoành còn cười cậu: "Đấy là bố mẹ người ta, sao em khóc cứ như tìm thấy bố mẹ ruột mình vậy?"

Kiều Kinh Ngọc không muốn đoái hoài đến anh.

Trên đường quay lại bệnh viện, hai anh em gặp sự cố giao thông dẫn đến tắc đường diện rộng, dù Kiều Hoành đã vượt xe hết cỡ thì khi về tới nơi vẫn muộn hơn dự tính hơn nửa tiếng.

Vào phòng bệnh, cả hai gặp ngay Lạc Hải. Hắn nôn nóng thấy rõ: "Hai người đã đi đâu? Cô chú vừa về, thấy trong phòng không có ai, gọi điện cho cậu cũng không nghe máy, cô chú đi xem camera rồi."

"Hả? Điện thoại tớ để im lặng, không nhìn thấy." Kiều Kinh Ngọc không có thời gian giải thích với Lạc Hải, vội vàng bảo Kiều Hoành gọi điện cho bố mẹ: "Đừng để bố mẹ em xem camera, làm phiền người ta lắm. Bố mẹ làm lố quá, em lớn tướng thế này còn đi lạc được sao?"

Trong lúc Kiều Hoành gọi điện thoại cho bố mẹ, cậu đã lột sạch quần áo thay đồ bệnh nhân, nằm vào ổ chăn.

Lạc Hải thấy cậu không sao thì yên tâm, không gặng hỏi cậu đi đâu nữa, chỉ nói: "Tôi mua bánh bao súp gạch cua của Đỉnh Ký rồi, vẫn còn nóng, cậu muốn ăn luôn không?"

Bấy giờ Kiều Kinh Ngọc mới để ý tóc Lạc Hải ướt, áo phông ngắn tay cũng thấm mồ hôi, chắc là bị nóng.

"Sao cậu nóng đến mức này?"

"Lúc về có chỗ bị tai nạn xe, tắc đường ác quá, tôi xuống xe đi xe đạp công cộng về."

"Sao cậu ngốc thế hả." Kiều Kinh Ngọc cảm thấy IQ của Lạc Hải tụt đi rồi: "Về muộn một tí cũng đâu có sao."

"Quán nói bánh mới ra ăn ngon nhất, để lâu ảnh hưởng vị ngon." Lạc Hải cười nhéo mặt cậu: "Chó con, muốn ăn không?"

"Ăn."

Kiều Hoành cúp điện thoại, chống nạnh nhìn đôi trẻ một cách hằn học: "Anh bảo này, hai đứa tém tém một chút được không? Bố mẹ em về ngay đấy."

Kiều Trân và Giang Bác Thần đi thắp hương về thấy phòng bệnh trống không, gọi điện thoại không ai nghe, hỏi y tá trực cũng nói không nhìn thấy thì cuống quýt đi tìm khắp nơi, còn tưởng con lo lắng phẫu thuật thất bại mà nghĩ quẩn, lại bỏ nhà ra đi.

Cô chú tìm khắp tòa nhà. Trong giai đoạn này, Kiều Kinh Ngọc có một biến động nhỏ cũng khiến Kiều Trân căng thẳng, cảm thấy trời long đất lở.

Kiều Trân về phòng trông thấy con nằm trên giường, tức đến đỏ hoe mắt: "Con đã chạy đi đâu? Về phòng không thấy con, mẹ lo chết mất thôi!"

Kiều Kinh Ngọc ngồi dậy, vốn dĩ cậu sợ bị mắng mới nhát cáy trốn trong chăn, bây giờ thấy mẹ sắp khóc, cậu cũng buồn lây: "Mẹ ơi, anh đưa con đi hít thở không khí, không sao đâu mẹ."

Cậu nghĩ đến mẹ Lạc Hải vì bảo vệ Lạc Hải mà bị đâm bao nhiêu nhát cũng không chịu buông tay, cho nên cũng hiểu phản ứng thái quá của Kiều Trân, mẹ chỉ sợ mất cậu.

Kiều Trân véo tai cậu: "Con làm mẹ sợ phát khiếp."

"Con xin lỗi con xin lỗi." Kiều Kinh Ngọc ôm Kiều Trân, lẩm nhẩm trong lòng "con cũng yêu mẹ", nhưng có bao nhiêu người ở đây nên cậu không nói ra: "Mẹ, con muốn ăn kem."

"Mẹ mua cho con."

Việc nhỏ nhặt này nhanh chóng dời sự chú ý của cô: "Con muốn ăn vị nào? Cỡ nhỏ thôi nhé? Con ăn vài miếng được rồi, không thể ăn nhiều quá."

Kiều Kinh Ngọc cười đáp: "Dâu tây ạ."

Có lẽ vì hôm nay biết chuyện nhà Lạc Hải, cậu bỗng cảm thấy một nhà ba người bình yên ở bên nhau cũng là một dạng hạnh phúc khó có được.

Có bao nhiêu người phải xa gia đình vì đủ loại nguyên do, hoặc là gặp nhau thì ít xa nhau thì nhiều? Mà cậu lớn từng này vẫn có thể ôm mẹ đòi ăn kem dâu tây, đây là một điều đáng quý trọng biết bao.

Đột nhiên cậu nhớ ngày còn bé, bởi vì sức khỏe yếu nên hàng đêm cậu đều quấy khóc, phải nằm trong vòng tay mẹ mới ngủ được. Mẹ nói mẹ luôn ôm cậu, ôm liên tục suốt đêm.

Hóa ra từ khi thơ dại đã có người hết lòng yêu cậu, hơn nữa tình yêu ấy không cần lý do. Cậu thật sự rất muốn mãi mãi được yêu thương như thế, lại sợ mình quá tham lam sẽ bị ông trời thu hồi mất.

Ba ngày sau, Kiều Kinh Ngọc nhận được báo cáo giám định ADN Lục Vấn Cảnh gửi, thầy và Lạc Hải đúng là bố con.

Lúc ấy Lạc Hải đang livestream làm đề cạnh giường bệnh của Kiều Kinh Ngọc.

Lạc Hải đã tích lũy được một triệu người theo dõi trên trang web phát trực tiếp, là blogger có một triệu fan ổn định. Các chuyên mục của hắn chủ yếu chia làm hai loại, "Tập trung sửa đồng nát sắt vụn, thích xem thì xem" và "Giảng Toán cấp ba phiên bản cục súc, thích nghe thì nghe", một loại khác là thỉnh thoảng livestream luyện đề "Làm đại".

Phong cách livestream khác biệt của Lạc Hải thu hút rất nhiều học sinh cấp ba tìm đến, lượt theo dõi tăng chóng mặt. Được Kiều Kinh Ngọc nhắc nhở, dần dần hắn cũng bắt đầu lộ mặt, mỗi tội luôn đeo khẩu trang, nhưng tóc húi cua ngầu đét và mắt mày cũng đủ hấp dẫn người ta.

Hắn làm việc giỏi, có năng khiếu Toán học, lại thêm bộ óc biết kiếm tiền, bất kể ở hoàn cảnh nào cũng có thể thích nghi cực tốt, hơn nữa còn phát huy sở trường của mình.

Kiều Kinh Ngọc không khỏi cảm thán gen di truyền đúng là quá mạnh, Lục Vấn Cảnh và vợ đều tốt nghiệp khoa Toán Đại học A. Vì biết Lục Vấn Cảnh là bố Lạc Hải nên gần đây Kiều Kinh Ngọc tra rất nhiều tư liệu về Lục Vấn Cảnh, tra được trong mấy năm rời trường người này đã đi khởi nghiệp kinh doanh, hơn nữa năm ngoái công ty khoa học công nghệ của Lục Vấn Cảnh còn lên sàn giao dịch. Lĩnh vực chính của công ty khoa học công nghệ là công nghệ, hiện nay trí tuệ nhân tạo đầy triển vọng, ít nhất trong vòng mười năm tới không gian phát triển rất rộng.

Dù gì cũng khá đỉnh.

Người bố đỉnh như thế, có lẽ Lạc Hải không chống đối đâu nhỉ? Lục Vấn Cảnh lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, làm giàu nhờ công nghệ. Cậu cảm thấy chắc hẳn Lạc Hải rất khâm phục kiểu người này.

Kiều Kinh Ngọc bắt đầu nhắc về thầy Lục với Lạc Hải nhiều lần, dùng đủ cách giấu đầu hở đuôi vô cùng đa dạng. Ví dụ như giả vờ xem web trường rồi vô tình lướt đến sơ lược về Lục Vấn Cảnh, ví dụ như tìm tin tức công ty Lục Vấn Cảnh làm thiện nguyện để khen ngợi hết lời...

Lạc Hải cảm thấy rất lạ, sao dạo này Kiều Kinh Ngọc cứ nhắc thầy ấy mãi?

Nếu Lục Vấn Cảnh trẻ ra hai mươi tuổi, có khi hắn ghen luôn ấy chứ.

Lúc này hắn vẫn chưa biết, đến khi sắp lên bàn mổ Kiều Kinh Ngọc vẫn lo cho hắn, vì lo tính cách hắn quá kín đáo, không thể xử lý tốt quan hệ với bố mẹ, cho nên Kiều Kinh Ngọc thử mọi cách giúp hắn hiểu trước về Lục Vấn Cảnh.

Ngày phẫu thuật của Kiều Kinh Ngọc cuối cùng cũng quyết định vào mùng 5 tháng 6.

Ngày đấy không quá đúng lúc cũng không quá lệch, bởi mùng 7 tháng 6 bắt đầu thi đại học.

Đến sát ngày phẫu thuật là mùng 4 tháng 6, Kiều Kinh Ngọc vẫn khuyên Lạc Hải: "Hôm nay cậu đi đi, đừng đợi tớ, tớ sợ cậu không kịp." Do Lạc Hải là học sinh dự thính, không thể thi đại học tại thành phố A mà phải về nguyên quán để thi, từ thành phố A về thị trấn Sơn Nam mất hơn hai mươi tiếng đi tàu hỏa.

Lạc Hải đang xem vé tối ngày 5 tháng 6: "Tôi nói kịp là kịp, cậu nói thêm một câu thì tôi không đi nữa."

Kiều Kinh Ngọc vội vã ngậm miệng.

Kế hoạch của Lạc Hải là sáng ngày 5 tháng 6 Kiều Kinh Ngọc vào phòng phẫu thuật, phẫu thuật kéo dài khoảng 6-8 tiếng, hắn chờ Kiều Kinh Ngọc bình an đi ra sẽ lên tàu hỏa tối hôm đó về thị trấn Sơn Nam, đúng chiều tối ngày 6 tháng 6 có thể đến nơi, nghỉ ngơi một tối rồi ngày 7 tháng 6 đi thi.

Nhưng Kiều Kinh Ngọc cảm thấy như thế quá bắt tội, hơn nữa không thể xảy ra bất cứ việc gì ngoài ý muốn, hễ xảy ra việc ngoài ý muốn thì Lạc Hải không kịp là cái chắc.

Cậu nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn muốn khuyên Lạc Hải về sớm.

Kết quả phẫu thuật không phải thứ Lạc Hải có thể kiểm soát, hắn không phải bác sĩ, cậu có thể bình an đi ra hay không không liên quan đến việc Lạc Hải có mặt hay không.

Nghe lời lẽ của cậu, nét mặt Lạc Hải âm u đáng sợ: "Kiều Kinh Ngọc, cậu cảm thấy trong khi cậu nằm trên bàn mổ, tôi có thể yên tâm đi được sao?"

"Nếu tôi phải phẫu thuật, cậu có thể yên tâm mà đi không?"

Hơn nữa đây không phải phẫu thuật nhỏ bình thường, hắn cũng không đến mức bắt buộc phải đi ngay lập tức.

Kiều Kinh Ngọc không nói gì nữa, bởi lẽ nếu là cậu thì cậu cũng không thể đi khi Lạc Hải không rõ sống chết.

Phòng bệnh yên ắng suốt mười phút, Kiều Kinh Ngọc như có thể nghe thấy tiếng hít thở chẳng đều đặn của Lạc Hải.

Cậu cảm thấy chắc chắn Lạc Hải đang giận mình, mãi đến khi Lạc Hải đưa tay vò tóc cậu.

Cậu chui vào lòng Lạc Hải: "Cậu hứa với tớ, chẳng may tớ không ra được, cậu cũng phải đi thi. Ông đã chờ rất lâu rồi, đừng bắt ông chờ thêm nữa."

Lạc Hải muốn mắng cậu lắm nhưng cổ họng nghẹn lại không nói nên lời, lúc lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi: "Kiều Kinh Ngọc, cậu nói như thế có còn là người không?"

"Không." Kiều Kinh Ngọc cất giọng ồm ồm, sau đó thè lưỡi mà chẳng hề có gánh nặng tâm lý: "Tớ là chó con của cậu, ẳng ẳng~"

Lạc Hải nắm cằm Kiều Kinh Ngọc: "Chó hư." Rồi hắn hôn lên môi cậu, ngậm cái lưỡi chộn rộn ấy.

Trong phút chốc tiếng nước nhóp nhép mập mờ vang khắp căn phòng.

Một lúc lâu sau Kiều Kinh Ngọc thở hổn hển nằm về giường bệnh, chẳng biết áo bệnh nhân bị cởi nút từ khi nào, hở ra mảng lớn lồng ngực.

Trái tim xui xẻo, cậu còn chưa làm hết các bước với Lạc Hải đâu, tuyệt đối không thể ngủm được.

Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên. Lạc Hải vội vàng kéo chăn che khuôn ngực lõa lồ của cậu, sau đó mới đi mở cửa.

Rất bất ngờ người đến lại là Lục Vấn Cảnh, thầy mang theo một bó hoa, bông hướng dương to ở giữa trông đầy sức sống. Nhìn thấy Lạc Hải thầy thoáng sững người.

"Giáo sư Lục? Sao thầy đến đây?" Lạc Hải lên tiếng trước, nhìn hoa trong tay thầy.

Lục Vấn Cảnh nói: "Tôi tới thăm Kiều Kinh Ngọc, nghe nói cậu ấy sắp phẫu thuật."

"Mời vào." Lạc Hải nhường lối cho thầy.

Kiều Kinh Ngọc không ngờ Lục Vấn Cảnh lại đến thăm mình, có phần ngạc nhiên. Cậu mò mẫm cài nút áo rồi chậm rãi ngồi dậy: "Thầy Lục."

Lục Vấn Cảnh đặt hoa lên đầu giường, đỡ vai cậu: "Không sao, cháu đừng ngồi dậy. Tôi nghe bạn học của cháu nói cháu sắp phẫu thuật. Chuyện trước đây tôi và vợ rất biết ơn cháu, bó hoa này là vợ tôi tự tay chọn, lẽ ra cô ấy định đến, nhưng lại sợ..."

"Cháu hiểu, tấm lòng của cô Lục cháu xin nhận." Kiều Kinh Ngọc biết cô Lục sợ đến đây gặp Lạc Hải sẽ không dằn được cảm xúc.

Lạc Hải ở bên cạnh nghe mà hơi khó hiểu, Lục Vấn Cảnh và vợ có việc gì cần Kiều Kinh Ngọc giúp? Hơn nữa còn đáng để Lục Vấn Cảnh đích thân tới thăm bệnh?

Hắn đang thắc mắc, Kiều Kinh Ngọc bỗng gọi tên hắn: "Lạc Hải, cậu ra ngoài một lát nhé, tớ với thầy Lục có việc cần nói."

"..."

Còn đuổi hắn ra nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.