Ga tàu nằm trong khu vực thành phố, tiếp theo họ còn phải đi xe khách xuống huyện, từ huyện đến thị trấn. Vậy nên đường đi từ thành phố A về thị trấn Sơn Nam rất lằng nhằng, giữa chừng phải đổi mấy chuyến, tốn nhiều thời gian đi đường.
Lục Vấn Cảnh và Lạc Hải vừa ra khỏi ga đã bị taxi tư nhân xúm lại, lái xe dùng tiếng địa phương hỏi họ muốn đi đâu, thậm chí có người còn nhào lên xách vali của cả hai.
Những năm trước Lục Vấn Cảnh vào Nam ra Bắc, cũng từng đến rất nhiều thị trấn nhỏ xa xôi cho nên vẫn bình tĩnh lắm. Thầy biết lái xe chỉ muốn cướp khách, nhưng sợ con hãi nên vẫn che chở Lạc Hải sau lưng, vội vã rẽ đám đông đi ra.
Với thời tiết tháng sáu, bây giờ đang là lúc mặt trời gay gắt nhất. Chờ đi đến một góc râm mát, Lục Vấn Cảnh ngoái đầu trông thấy ánh mắt điềm nhiên và vóc dáng cao hơn mình nửa cái đầu của Lạc Hải mới chợt nhận ra hành động của mình hơi buồn cười. Có vẻ thằng bé đã quen tất cả, đâu cần thầy bảo vệ.
"Hai ta đi ăn nhé?" Lục Vấn Cảnh nói.
Từ khi lên tàu họ vẫn chưa ăn bữa nào tử tế, lúc này đúng giờ cơm trưa, nếu lỡ thì phải chờ đến tận chiều muộn về thị trấn Sơn Nam.
Thấy Lạc Hải không hứng thú lắm, Lục Vấn Cảnh xoa bụng nói thêm: "Tôi hơi đói, người luống tuổi không chịu nổi bụng rỗng."
"Cũng được." Lạc Hải đồng ý.
Gần ga tàu có vài quán ăn bán đủ các loại từ món xào gia đình đến mì bún, nhưng nhìn mặt tiền đã cảm thấy chất lượng không ra sao, cuối cùng Lục Vấn Cảnh vẫn chọn KFC.
Hai người vào cửa hàng KFC, Lục Vấn Cảnh gọi suất ăn trẻ em cho Lạc Hải, sợ hắn cao lớn như thế ăn một suất không đủ no, thầy còn gọi hẳn hai suất.
Hôm nay suất ăn trẻ em được tặng sách tranh hoặc đồ chơi.
Lục Vấn Cảnh tự động bỏ qua sách tranh cho trẻ em, hỏi Lạc Hải: "Em thích đồ chơi gì? Có Koduck, Pikachu..."
"Còn gì nữa nhỉ?" Thầy hỏi nhân viên phục vụ.
Lạc Hải cau mày, cất tiếng hỏi trước nét mặt nhịn cười của nhân viên phục vụ: "Có SpongeBob không?"
"Có, cậu chờ chút!" Nhân viên mỉm cười nói.
"Ồ, hóa ra em thích SpongeBob à." Lục Vấn Cảnh rất ngạc nhiên, Lạc Hải nhìn có vẻ lạnh lùng lại thích SpongeBob.
Có điều thằng bé vẫn còn một ít tính trẻ con khiến thầy cũng vui hơn chút xíu.
Lấy đồ ăn xong cả hai đi đến bàn gần cửa sổ.
Điện thoại Lạc Hải rung báo tin nhắn Wechat, hắn mở ra xem, Kiều Hoành gửi video cho hắn bằng điện thoại của Kiều Kinh Ngọc. Trong video Kiều Kinh Ngọc đã ngủ dậy, còn đeo mặt nạ thở oxy, có vẻ cậu biết Kiều Hoành đang quay mình nên chớp mắt nhìn camera.
Mắt cậu là mắt cún, sáng ngời và có hồn, dù vừa phẫu thuật xong sức khỏe vẫn còn yếu, đôi mắt đẹp ấy cũng hừng hực sức sống.
Video chỉ vài giây ngắn ngủi mà Lạc Hải xem tận mấy lần.
Lục Vấn Cảnh nhìn cái cách hắn dán mắt vào điện thoại là biết có liên quan đến Kiều Kinh Ngọc: "Kiều Kinh Ngọc tỉnh rồi sao?"
"Vâng."
Lạc Hải bỏ điện thoại xuống, cắn mấy miếng hamburger rồi đột ngột hỏi: "Kiều Kinh Ngọc đã giúp thầy việc gì?"
"Sao cơ?"
"Không phải nói Kiều Kinh Ngọc giúp thầy một việc, thầy trả ơn cậu ấy nên mới giúp cậu ấy đi thi cùng em à?"
"Đúng vậy." Lục Vấn Cảnh thoáng sững người, giây lát sau mới nói: "Nó đã giúp tôi tìm được thứ rất quan trọng."
Lạc Hải không gặng hỏi tiếp, nhưng lúc rời cửa hàng KFC, hắn cất SpongeBob vào túi và nói: "Giáo sư Lục, thầy đi thi cùng em thì được, nhưng đừng coi em là trẻ con nữa."
Đồ ăn vặt, suất ăn trẻ em, đồ chơi gì gì đó... thật sự không cần thiết.
Lục Vấn Cảnh ngẩn ra, ngây ngốc nhìn bóng lưng thiếu niên đã đi vượt lên trước, đúng nhỉ, con không còn là trẻ con nữa rồi.
Có những thứ chỉ phù hợp với từng lứa tuổi, một khi bỏ lỡ sẽ không cần thiết nữa. Điều này bao gồm đồ ăn vặt và đồ chơi mà lứa tuổi nhi đồng thích, cũng bao gồm người bố đóng vai trò bảo vệ.
Thầy chìm đắm trong niềm vui sướng vỡ òa vì mất đi lại có được, bởi vì con xa nhà từ khi quá nhỏ, đồng thời trong những năm qua, mỗi lần nghĩ phải làm gì nếu có ngày tìm được con, tâm trí vẫn hiện ra hình dáng của một cậu bé con.
Nhưng từ lâu con đã không phải cậu bé con nữa rồi.
Có lẽ thầy phải suy nghĩ kỹ càng xem rốt cuộc nên làm thân với con trai như thế nào.
Chạng vạng, bốn bề mờ tối.
Sau khi chuyển sang xe buýt trung chuyển, cuối cùng họ cũng đến thị trấn Sơn Nam.
Thị trấn nhỏ bẩn thỉu hoang tàn trông càng tiêu điều hơn giữa đêm tối, không khí tràn ngập mùi khói dầu từ các quán ăn lề đường, dọc hai bên phố có một vài cửa tiệm nhỏ bảng hiệu neon nhấp nháy đủ màu sắc rẻ tiền.
Tất cả đều là diện mạo nên có ở thị trấn nhỏ xa xôi nghèo khó.
Năm xưa Lục Vấn Cảnh từng đến rất nhiều nơi tương tự, trên đường đi cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, song khi tận mắt chứng kiến vẫn buồn lòng vì con mình phải lớn lên ở nơi thế này.
"Trước kia em học ở đây sao?" Lục Vấn Cảnh nhìn cổng trường phía xa, tấm biển thẳng đứng nền trắng chữ đen ghi "Trường THPT Thị trấn Sơn Nam".
Lạc Hải đáp "vâng".
Lục Vấn Cảnh trào dâng nỗi xúc động muốn vào xem. Có điều hai người đi tàu xe vất vả, thầy thì không sao nhưng ngày mai Lạc Hải phải thi, đành tạm thời dằn lại suy nghĩ ấy.
Bên đường có vài nhà nghỉ, nhìn mặt tiền là biết diện tích không lớn, đoán chừng điều kiện cũng đáng lo.
Lục Vấn Cảnh cau mày, chỉ có thể an ủi bản thân chỗ này khá gần trường, thuận tiện hôm sau đến địa điểm thi.
Lạc Hải kéo vali đi vào một nhà nghỉ trong số đó, chị chủ ngồi ở quầy thu ngân vẫn uốn tóc xoăn mì tôm, thấy họ bèn hỏi: "Hai người ngủ lại hả? Hai bố con từ nơi khác đến phải không? Trông không giống dân địa phương."
Lạc Hải toan đính chính "không phải bố con" thì Lục Vấn Cảnh đã mỉm cười tiếp lời: "Vậy sao? Sao cô nhìn ra?"
"Ôi, tôi nhìn người chuẩn lắm, bố con anh khí chất khác hẳn mà." Chị chủ cười nói: "Anh nói chuyện cũng không giống người chỗ chúng tôi."
"Cho một phòng tiêu chuẩn là được." Trong lúc hai người nói chuyện, Lạc Hải đã cầm điện thoại chuẩn bị quét mã.
Chị chủ vội nói: "Cọc..."
"Cọc 100 tệ, quét mã xong rồi." Lạc Hải hỏi: "Phòng thứ hai bên trái trên tầng có người ở chưa?"
Chị chủ ngó máy tính: "Phòng đấy trống, hai người ở phòng đấy à?"
"Phòng đấy đi."
Lạc Hải xách vali lên tầng, Lục Vấn Cảnh vẫn đang tán dóc với chị chủ, cũng không biết người lạ với nhau có gì hay mà nói, hắn không chờ nữa bèn lên phòng trước.
Phòng thứ hai bên trái tầng hai đầy mùi ẩm mốc, có hai giường, một bàn kiểu cũ và một tivi.
Lạc Hải để vali trong góc, mở cửa sổ cho thoáng khí.
"Ấy, có cả tivi à, không biết bật được không nhỉ?" Bấy giờ Lục Vấn Cảnh cũng lên tới nơi, bỏ đồ xuống rồi ngồi mép giường.
Lạc Hải trả lời chắc nịch: "Bật được."
Hắn và Kiều Kinh Ngọc còn từng xem phim trên tivi này mà.
Đêm mưa hôm ấy, hai đứa ở trong chính nhà nghỉ này và gian phòng này, hôm nay cũng xem như thăm lại chốn xưa.
Chẳng qua người đồng hành với hắn không phải Kiều Kinh Ngọc mà là...
Lạc Hải nhìn giáo sư Lục bẹp dí trên giường, đi tàu một ngày một đêm cộng thêm đi xe khách, chắc người luống tuổi không chịu nổi. Lục Vấn Cảnh nằm ra giường, có lẽ ngồi lâu dẫn đến đau chân nên đang đấm bóp nhẹ tay.
Lạc Hải im lặng sắp xếp đồ đạc, sau đó cầm ấm siêu tốc vào nhà vệ sinh.
Lục Vấn Cảnh thấy hắn đun nước và lấy một chiếc... chậu ngâm chân gấp gọn trong vali...
Hóa ra muốn ngâm chân à? Lạc Hải dưỡng sinh thế á? Thầy thật sự không nhận ra đấy. Đang lẩm bẩm trong lòng thì hắn bê chậu nước nóng tới chỗ thầy.
"Thầy ngâm chân đi, đỡ đau nhức." Lạc Hải đặt chậu ngâm chân trước giường thầy.
Lục Vấn Cảnh vô cùng cảm động, thầy thật sự không ngờ thằng bé này trông thì lạnh lùng mà nội tâm rất ấm áp, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Sao em đi xa còn mang theo cái này?"
"Cái này..." Lạc Hải hơi xấu hổ, sờ mũi nói: "Cái này là Kiều Kinh Ngọc mua cho em, nói nó gấp gọn được không tốn diện tích, buổi tối mấy ngày thi ngâm chân ngủ cho ngon."
"À, quan hệ của em với Kiều Kinh Ngọc tốt thật." Lục Vấn Cảnh nói.
Lạc Hải bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, bởi vì Giang Bác Thần cũng từng nói câu cảm thán quen thuộc này, khi đó hắn đã cực kỳ chột dạ. Bây giờ không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, ở trước mặt Lục Vấn Cảnh hắn cũng hơi chột dạ như thế.
Lục Vấn Cảnh ngâm chân, Lạc Hải xem đồng hồ, chưa đến 8 giờ: "Thầy ngâm trước đi, em đi mua cơm, thầy muốn ăn gì không?"
"Ầy em khoan hẵng đi." Lục Vấn Cảnh nói.
"Làm sao?" Lạc Hải hỏi.
Hắn vừa dứt lời thì có người gõ cửa, chị chủ đứng ngoài phòng cất giọng sang sảng: "Mở cửa cái nào, đồ nhiều không cầm nổi rồi!"
Lạc Hải vội vàng ra mở cửa.
Chị chủ bê khay gỗ to có hai món mặn một món canh, cười đon đả đi vào: "Hôm nay lu bu quá, nhà cũng không còn nhiều nguyên liệu, tôi làm hai mặn một canh, hai bố con ráng ăn tạm trước nhé, ngày mai thằng nhỏ thi thì tôi ninh cá chép cho nó, cá chép vượt vũ môn!"
"Được được được, cảm ơn cô chủ." Lục Vấn Cảnh cười nói: "Cá chép được đấy, làm cá chép đi, cô nhất định phải chọn cá tươi, tôi đưa tiền cho cô."
Lạc Hải nhìn Lục Vấn Cảnh rồi nhìn chị chủ, tỏ ra ngờ vực: "Thế này là?"
Chị chủ nói: "Bố nhóc nói nhóc tới thi, sợ thức ăn bên ngoài không vệ sinh làm nhóc đau bụng, dặn tôi mấy ngày tới nấu cơm cho nhóc."
"Không phải... Thầy ấy..." Lạc Hải lập tức vỡ lẽ, hóa ra vừa nãy Lục Vấn Cảnh ở dưới tầng nói việc này với chị chủ.
"Thế hai người từ từ dùng bữa, tôi về trước đây. Bát đĩa cứ để đấy, mai tôi đến tôi dọn!"
Chị chủ nói xong thì đi ngay.
Nhìn thái độ sảng khoái và nét nét mặt tươi như hoa của chị chủ, Lạc Hải biết chắc chắn Lục Vấn Cảnh trả không ít tiền.
Hắn muốn nói thật sự không cần, nhưng lại cảm thấy có lẽ Lục Vấn Cảnh cũng không quen ăn thức ăn ở quán xá đầy ruồi nhặng bên ngoài, cho nên không nói gì nữa. Dù sao khi nào về hắn cũng tính rõ với Lục Vấn Cảnh, chi phí chuyến này sẽ không để Lục Vấn Cảnh bỏ ra.
Chị chủ trông có vẻ ngay thẳng, thức ăn cũng không bắt mắt lắm nhưng lại rất ngon, chắc hẳn suy xét đến việc hắn là sĩ tử, hoặc có lẽ Lục Vấn Cảnh dặn dò nên thức ăn cũng rất dễ tiêu.
Cơm nước xong xuôi, hai người ai về giường người nấy nằm.
Lục Vấn Cảnh hỏi: "Em mang căn cước công dân chưa?"
Lạc Hải hỏi ngược lại: "Em không mang căn cước thì mình lên tàu kiểu gì?"
"À à, thế thẻ dự thi thì sao? In chưa?"
"Em in trước khi đến rồi."
"Còn đồ dùng học tập? Bút chì, tẩy có đủ hết không? Mang mấy cái bút nước mực đen dự phòng không?"
"Có đủ."
"Em kiểm tra lần nữa chưa? Đừng quên cái gì."
"Kiểm tra mấy lần rồi."
"Ừ, phòng thi có đồng hồ không? Có phòng thi không có nhỉ? Em mang đồng hồ chưa?"
Lục Vấn Cảnh chợt nhớ ra hình như Lạc Hải không có đồng hồ đeo tay, thầy vội vàng xuống giường, cởi đồng hồ đeo tay của mình: "Ngày mai em đeo đồng hồ của tôi đi."
"Không cần, em không cần xem giờ." Lạc Hải có thể tự căn thời gian.
"Như thế không được." Lục Vấn Cảnh đeo đồng hồ lên cổ tay hắn: "Để tôi xem có cần chỉnh dây đeo không nào? Em ở yên đấy."
Lạc Hải chỉ đành kệ thầy.
Trong khoảnh khắc này, Lục Vấn Cảnh khiến Lạc Hải sinh ra ảo giác dường như người trước mặt thật sự là bố mình, đang lo lắng quan tâm việc thi cử ngày mai của mình.
Mỗi lần đi thi hắn lại gặp rất nhiều hình ảnh tương tự ở cổng trường, phụ huynh học sinh nào cũng cực kỳ căng thẳng, bố đích thân chở con đến tận nơi, buổi trưa mẹ cầm cặp lồng đưa cơm, học sinh thi xong luôn có người đang đợi bên ngoài.
Hồi bé Lạc Hải cũng từng ngưỡng mộ, nhưng cảm xúc ngưỡng mộ ấy đã dần biến mất khi hắn lớn lên từng ngày. Việc không có bố mẹ từ nhỏ giống như một thiếu sót trời sinh mà hắn không thể không làm quen, cũng như khiếm khuyết bẩm sinh không thể không chấp nhận, hơn nữa chẳng có ai để hắn oán trách.