Từ đêm khuya đến trời sáng, quãng đường này vượt núi cao sông dài, đồng bằng bát ngát, trăng sao lui màn nhường chỗ cho ánh sáng ló dạng.
Đèn trong toa tàu sáng leo lét, dường như cũng đang âm thầm lắng nghe.
Đêm nay rất ngắn, ngắn đến mức chỉ có vài tiếng đồng hồ. Nhưng đêm nay cũng dài dằng dặc, dài đến nỗi chất chứa mọi buồn đau của mười sáu năm bốn mùa tuần hoàn muôn vàn khổ sở.
Lục Vấn Cảnh đã đến tuổi trung niên, tai họa mười sáu năm trước đủ để đập tan nát thầy và gia đình dần được dòng thác thời gian xoa dịu, nhưng năm tháng trôi đi đã để lại vết hằn sâu trên gương mặt thầy.
Ngoài cửa sổ đã có thể nhìn thấy đường chân trời, hừng đông che lấp đêm tối, mặt trời mọc lên từ đất liền.
Một sợi nắng thình lình hắt lên người Lạc Hải.
Nút thắt quấn riết lấy hắn những năm qua cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
Hoá ra hắn không phải sinh mạng không được mong đợi, hắn có tên có họ, có nơi xuất thân. Hắn bị người ta bắt đi, mẹ từng liều mình bảo vệ hắn, bố từng vất vả ngược xuôi đi tìm hắn, dù hy vọng mong manh cũng chưa bao giờ bỏ cuộc.
"Về sau bắt được lũ người kia chưa?" Lạc Hải hỏi.
Qua lời kể của Lục Vấn Cảnh, hắn có thể biết mình bị bọn buôn người bắt đi, mà ông từng nói hắn được nhặt trong núi. Hắn qua tay bọn chúng đến núi rừng thế nào, đã trải qua những gì, e rằng chỉ có đám người đó có thể làm rõ.
Lục Vấn Cảnh lắc đầu: "Chưa. Bố từng ôm hy vọng rất lớn bắt được bọn chúng, bố cảm thấy chỉ khi bắt được bọn chúng mới có thể tìm thấy con. Cho nên mấy năm đầu ngày nào bố cũng chạy đến cục cảnh sát, đến nỗi nhân viên xử lý vụ án trông thấy bố cũng sợ..."
Thầy cười, nụ cười bất lực và cay đắng: "Bố biết các đồng chí cảnh sát đều rất nỗ lực phá án, đến tận bây giờ cảnh sát phụ trách án vẫn giữ liên lạc với bố. Ông ấy từng nói bọn chúng là nhóm tội phạm lừa bán trẻ em quy mô lớn, trong cục chưa bao giờ từ bỏ."
"Về sau bố cảm thấy không thể gửi gắm tất cả hy vọng vào cảnh sát, dù sao mỗi ngày đều có biết bao vụ án, ngày nào cũng có người mất tích, lực lượng cảnh sát có hạn, bố bắt buộc phải dựa vào sức mình."
"Cho nên thầy rời trường, cũng là vì tìm em sao?" Lạc Hải hỏi.
"Ừ, lúc đấy bố đột nhiên nhận ra tiền rất quan trọng, bố cần tiền, cần rất nhiều tiền. Mẹ con bị thương nặng, về sau mắc bệnh trầm cảm, cần điều trị và chăm sóc tốt, bố còn phải tìm con, tìm con bằng mọi cách, hơn nữa không biết phải tìm bao nhiêu năm, sẽ tốn rất nhiều tiền." Lục Vấn Cảnh cười gượng: "Vả lại bố cũng không còn lòng dạ làm nghiên cứu, bố luôn cảm thấy, nếu ngày ấy bố không rúc trong phòng thí nghiệm mà đi cùng mẹ con con, hai mẹ con con đã không xảy ra chuyện."
"Lần trước thầy nói thầy từng đến các thành phố xa xôi, cũng là vì tìm em sao?" Lạc Hải lại hỏi.
"Đúng, bố đi tìm con. Bố và đoàn dạy học tình nguyện từng đi đến rất nhiều trường tiểu học ở miền núi, trước khi đến mỗi một nơi, bố đều tưởng tượng có khi nào sẽ tìm được con trai bố ở đấy không? Và đúng là bố cũng giải cứu được một số đứa trẻ bị lừa bán ở đấy." Lục Vấn Cảnh nghiêng người về trước, cho Lạc Hải xem vết sẹo sau tai: "Nhìn thấy không, chỗ này là lúc giải cứu một đứa bị nhà mua lấy gạch đập, khâu bảy tám mũi. Đứa bé đó xấp xỉ tuổi con, mắt cũng rất giống con, khi ấy bố tưởng là con."
Lạc Hải có thể mường tượng đại khái tình cảnh lúc đó, Lục Vấn Cảnh tưởng đứa trẻ là hắn cho nên liều cái mạng cũng phải đưa nó đi, dù bị đập đầu chảy máu cũng không buông tay, Lục Vấn Cảnh nói mình liều mạng tìm hắn, hóa ra thật sự là liều mạng.
"Về sau thì sao? Đứa bé đó về nhà chưa?" Lạc Hải hỏi.
"Về nhà rồi. Bố nó gặp bố còn quỳ xuống trước mặt bố." Lục Vấn Cảnh ngẩng mặt dụi mắt: "Lúc ấy bố đã nghĩ, nếu có ngày có người giúp bố tìm được con, bố cũng sẽ quỳ trước người ta."
Thật ra quỳ có là gì? Những năm qua thầy treo thưởng tìm con, từ một trăm nghìn tệ ban đầu đã lên thành năm trăm nghìn tệ, một triệu tệ, mười triệu tệ, con số ngày một tăng theo tài sản của thầy, dù rằng sau cùng cũng không tìm được con mà chỉ có thể cung cấp cho thầy vài manh mối ít ỏi.
Vì ký ức đã qua mà dòng suy nghĩ như lại bị kéo về hành trình lúc đầu đi tìm con, một lúc lâu sau Lục Vấn Cảnh mới nói: "Con còn gì muốn hỏi không?"
Lạc Hải ngẫm nghĩ: "Em có em trai em gái nào không?"
Lục Vấn Cảnh hơi ngạc nhiên, không ngờ hắn lại hỏi như vậy: "Cái này thật sự không có, nhưng nếu con muốn, tuổi bố với mẹ con bây giờ cũng không phải là không thể cố gắng..."
Trong phút chốc Lạc Hải không biết nói từ đâu, bao nhiêu năm không cố gắng, bây giờ cố gắng làm gì? Hắn chỉ tò mò thôi: "Lúc đấy hai người đều rất trẻ, sao không sinh đứa nữa?"
Lục Vấn Cảnh giải thích: "Một mặt là sức khỏe mẹ con không tốt, mặt khác, bố và mẹ con đều cho rằng có đứa con mới là phản bội con."
Thật ra đây cũng là nút thắt trong lòng rất nhiều bậc phụ huynh mất con, bởi vì đã mất một đứa nên gia đình như mất sạch sức sống, dường như làm gì cũng cảm thấy có lỗi với con.
"Con trai à." Lục Vấn Cảnh đổi cách gọi: "Bố gọi con thế này, con không để bụng chứ? Nếu con để bụng thì bố sẽ sửa."
Lạc Hải nhìn thầy, mím môi không nói nên lời.
Lục Vấn Cảnh nói: "Con không còn câu hỏi gì đúng không, vậy bố có thể xin một việc không?"
"Việc gì?" Lạc Hải hỏi.
"Bố chỉ muốn xin con một việc, đó là gặp mẹ con." Lục Vấn Cảnh nói: "Trước khi đi bố đã hứa với mẹ con sẽ đưa con về nhà."
Lạc Hải nhớ đến người phụ nữ từng có duyên gặp mặt một lần tại nhà ăn của trường, gần như là chưa suy nghĩ đã đồng ý. Rồi hắn lại nhớ sau khi đưa ô cho Lục Vấn Cảnh ở ngoài nhà ăn, hắn về lớp học, trong đầu vẫn hiện lên gương mặt nhợt nhạt và thân hình gầy yếu của người phụ nữ ấy, đôi mắt bi thương của cô khiến hắn cũng cảm thấy buồn.
Có lẽ đó là liên kết máu mủ đặc biệt giữa mẹ và con, dù cho khi ấy họ không hề biết thân phận của nhau.
Tàu hỏa đến thành phố A lúc 2 giờ chiều.
Vợ chồng Lục Vấn Cảnh sống trong một căn biệt thự tách rời. Khu nhà ở này rất cao cấp và yên tĩnh, Lạc Hải từng đi qua mấy lần, nhưng hắn chỉ xem như đi qua vô số đường lớn ngõ nhỏ khác, không hay biết bên trong có cùng dòng máu với mình.
"Năm thứ năm con mất tích, bố mẹ chuyển nhà, mẹ con không hề muốn. Bởi vì mẹ con nói ngôi nhà cũ có kỷ niệm của con, nhưng bác sĩ nói ngày nào mẹ con cũng chìm trong cảm xúc đấy thì không tốt cho việc hồi phục, chuyển đến đây tốt cho bệnh tình của mẹ con hơn." Lục Vấn Cảnh nói.
Lúc trên tàu, Lạc Hải đã nghe Lục Vấn Cảnh nói mẹ bị trầm cảm, từng tự tử vài lần. Người phụ nữ ấy trầm cảm vì mất con, lại tự trách mình vì không thể bảo vệ con.
Giờ phút này khi đứng trước cửa nhà, Lạc Hải bỗng hơi hoảng hốt, hắn nên đối diện với người mẹ từng tự tử vì mình như thế nào? Trải nghiệm trong những năm tháng trưởng thành khiến Lạc Hải già dặn hơn bạn cùng trang lứa, vậy nên suốt quãng đường đi cùng Lục Vấn Cảnh - bố ruột của mình - hắn tỏ ra cực kỳ bình tĩnh. Nhưng bây giờ hắn lại sợ phản ứng của mình sẽ làm mẹ buồn và hụt hẫng, vì hắn không thể đáp lại bằng sự xúc động và nước mắt giống như họ, thậm chí là hơi "đờ đẫn" và lãnh đạm.
Lúc sắp vào nhà, Lục Vấn Cảnh bỗng ngoái đầu nhìn Lạc Hải, ánh mắt toát ra vẻ cầu xin: "Lát nữa chúng ta vào nhà, con có thể gọi mẹ một tiếng mẹ không?"
Đây vốn là quy tắc lễ giáo giữa cha mẹ và con cái, nhưng đối với họ, giọng điệu mong mỏi của Lục Vấn Cảnh đã biến nó thành một việc khó với tới.
Lạc Hải nhớ ra mình vẫn chưa gọi Lục Vấn Cảnh là bố. Hắn không chống đối Lục Vấn Cảnh, nhưng "bố" thật sự là một danh xưng quá đỗi xa lạ đối với hắn.
Thấy hắn thẫn thờ, Lục Vấn Cảnh vỗ vai hắn: "Không sao, không gọi được cũng không vấn đề gì."
Lục Vấn Cảnh nghĩ, chia cách mười sáu năm, sao có thể bù đắp trong một sớm một chiều? May thay quãng đời còn lại vẫn rất dài, thể nào cũng chờ được ngày ấy.
Lạc Hải muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, cứ ngơ ngác được Lục Vấn Cảnh dẫn vào nhà.
Trên đường đến đây hắn đã giả định rất nhiều trường hợp, đồng thời cố gắng suy nghĩ quy trình đối đáp cho mỗi một trường hợp, hắn làm bất cứ việc gì cũng thích cảm giác nắm chắc tất cả. Nhưng câu hỏi này quá khó giải, đến tận khi đứng trước mặt mẹ, hắn vẫn chưa tìm ra đáp án tốt nhất.
Khi mẹ con gặp nhau, Lạc Hải lại nhìn thấy đôi mắt bi thương ấy, đầu óc nhất thời trống rỗng.
Mãi đến khi hắn được mẹ ôm chặt vào lòng, thân hình gầy gò yếu ớt của mẹ lại chứa đựng sức mạnh lớn lao như muốn khảm hắn trong máu thịt, như vậy sẽ không bao giờ đánh mất nữa.
Hắn không nhịn được nghĩ, khi hắn bị người ta bắt đi, phải chăng mẹ cũng liều mình ôm hắn như bây giờ? Lúc này, cảm xúc trào dâng trong lòng và sự chua xót cuồn cuộn nơi đáy mắt cũng lấp đầy đầu óc trống rỗng của hắn.
"Xin lỗi con... Xin lỗi con..."
Mẹ không kiểm soát được cảm xúc, lặp đi lặp lại câu "xin lỗi", cánh tay gầy còm trắng bệch nổi mạch máu xanh tím vì túm Lạc Hải quá mạnh.
Trong tích tắc cúi đầu, Lạc Hải nhìn thấy vết sẹo dữ tợn trên tay mẹ. Đó là vết thương từ dao, vết thương sâu hoắm, nhất định khi xưa đã sâu đến tận xương.
"Khi đó mẹ con ôm con nhất quyết không buông tay, lũ người kia đã chém mẹ còn rất nhiều nhát, toàn thân cô ấy đều là vết thương, máu chảy đầy đất."
Nhớ đến những lời của Lục Vấn Cảnh, hắn vô thức ôm chầm lấy mẹ. Bởi vì Kiều Kinh Ngọc từng nói ôm có thể cho người ta sức mạnh.
"Mẹ, không sao rồi." Hắn nói.
Hóa ra chữ này cũng không khó thốt ra lắm.
Lục Vấn Cảnh sững người khi nghe hắn gọi "mẹ", cảm giác vành mắt nóng bừng, tầm nhìn bỗng chốc nhòe đi. Thầy tiến lên ôm cả hai mẹ con giống như lúc con trai vừa chào đời, trải qua trăm đắng nghìn cay, "khổ tận cam lai" cũng không đủ để diễn tả mùi vị của cuộc hành trình này.
Đời người quý giá nhất là mất đi rồi lại có được.
Trong khoảnh khắc một nhà ba người ôm nhau, Lạc Hải bỗng nhiên ý thức được, hóa ra có những lúc giữa người thân với nhau không cần nhiều lời. Hắn không cần tìm kiếm đáp án tốt nhất, bởi lẽ cái ôm giờ phút này chính là đáp án tốt nhất. Họ đã trải đường về nhà cho hắn, mà hắn chỉ cần dang tay ra mà thôi.
Kiều Kinh Ngọc thật sự không lừa hắn, ôm có thể cho người ta sức mạnh. Bắt đầu từ cái ôm Kiều Kinh Ngọc trao cho hắn, hắn từ một con người không có gì mới có được sức mạnh ôm ấp tất thảy.