Sức khỏe của Kiều Kinh Ngọc từ từ bình phục, ngày xuất viện càng lúc càng gần.
Lạc Hải nhận được giấy báo trúng tuyển Đại học A như mong muốn, quan hệ với bố mẹ cũng chậm rãi tốt lên.
Dường như mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Thi thoảng nhìn Kiều Kinh Ngọc cười ngờ nghệch, Lạc Hải lại bất chợt nhớ đến lời hứa với Kiều Trân. Trước khi Kiều Kinh Ngọc phẫu thuật, hắn từng nhận lời Kiều Trân rằng chờ Kiều Kinh Ngọc phẫu thuật xong sẽ rời xa cậu.
Bây giờ Kiều Trân không đề cập việc này, Lạc Hải bèn dè dặt ước ao Kiều Trân có thể chấp nhận mình. Hắn biết nếu hắn muốn ở bên Kiều Kinh Ngọc thì bắt buộc phải khiến Kiều Trân gật đầu, không phải hắn cần mà là Kiều Kinh Ngọc cần.
Hắn không muốn Kiều Kinh Ngọc bị khó xử giữa bố mẹ và người yêu.
Đêm về khuya, khu nội trú của bệnh viện dần dần yên tĩnh. Kiều Kinh Ngọc đã ngủ say, Lạc Hải ra ngoài phòng bệnh, bắt gặp Kiều Trân vừa đi truyền dịch xong ở hành lang.
Trông Kiều Trân hơi tiều tụy, người gầy rộc hẳn đi. Kiều Kinh Ngọc phẫu thuật cũng thử thách cả nhà họ, thời gian này Kiều Trân và Giang Bác Thần không nghỉ ngơi mấy, mấy hôm trước Kiều Trân còn ngã bệnh, ngày nào cũng phải truyền dịch.
"Cô đỡ hơn chưa ạ?" Lạc Hải hỏi.
"Cô đỡ nhiều rồi. Lạc Hải, mấy nay vất vả cho cháu quá." Kiều Trân đầy vẻ mệt mỏi, song lại có vẻ dịu dàng hơn: "Ngồi với cô một lúc được không?"
Lạc Hải gật đầu.
Giờ này hành lang không có ai, hai cô cháu ngồi xuống băng ghế kê sát tường.
Kiều Trân nói chuyện Đại học A với hắn, hỏi quan hệ của hắn với bố mẹ thế nào. Cuối cùng cô cười nói: "Ở thành phố này, cuối cùng cháu cũng có thứ thật sự thuộc về mình rồi."
Bố mẹ và việc học hành đều là những thứ cơ bản nhất mà quan trọng nhất của một con người trong xã hội, cũng là thứ khó vứt bỏ nhất.
Lạc Hải cũng chợt nhận ra, không ngờ từ phận bèo trôi không gốc rễ, bỗng chốc mình lại có nhiều đến thế.
Nhưng hắn có chút bất ngờ vì tối nay Kiều Trân nói với mình những điều này. Thật ra hai cô cháu chưa từng trò chuyện thế này bao giờ, Kiều Trân là một người có nhận thức về ranh giới cực kỳ mạnh, tuy trước kia cũng quan tâm hắn nhưng đều là quan tâm vừa đủ, không bao giờ hỏi hắn quá nhiều.
Lúc này Kiều Trân đột ngột hỏi: "Lạc Hải, cháu vẫn nhớ lời hứa với cô khi đó chứ?"
Lạc Hải ngẩn người, giọng hắn căng thẳng, cố hết sức giữ nét mặt bình tĩnh: "Cô, cháu không quên lời hứa của mình."
Nhưng hắn vẫn muốn cố gắng thêm chút nữa
Kiều Kinh Ngọc đã làm quá nhiều việc cho hắn, hắn không thể bỏ cuộc dễ dàng, dù thái độ của Kiều Trân vô cùng kiên quyết thì hắn vẫn muốn giành lấy một cơ hội, một cơ hội cho tương lai của hắn và Kiều Kinh Ngọc.
"Cô, cháu thật sự rất yêu Kiều Kinh Ngọc, rất yêu con trai cô." Lạc Hải cố gắng kiềm chế cảm xúc hoảng loạn trong mình, nhưng giọng nói run rẩy vẫn bán đứng hắn.
Hắn chín chắn hơn bạn đồng trang lứa, cho nên luôn cảm thấy mình không gì không làm được. Nhưng đến tận giờ phút này hắn mới chợt nhận ra, hình như mình không làm được gì cả. Tương lai của hắn và Kiều Kinh Ngọc nằm trong tay người khác, người đó là mẹ của Kiều Kinh Ngọc, thậm chí hắn còn không thể thốt ra câu "dựa vào đâu".
Kiều Trân nói: "Nếu cháu thật sự yêu nó thì hãy chia tay với nó, như thế tốt cho cả hai đứa."
"Cô." Lạc Hải sốt sắng hỏi: "Vì cháu không đủ xuất sắc sao? Trong lòng cô, cháu không đủ tư cách ở bên Kiều Kinh Ngọc? Hay chỉ đơn giản là cô không thể chấp nhận con trai mình thích con trai?"
Bất kể là nguyên nhân nào dường như đều không thể thay đổi tình hình hiện tại. Nhưng nếu là nguyên nhân đầu thì Lạc Hải cần thời gian, hắn sẽ cố chứng minh cho Kiều Trân thấy mình có thể xứng với Kiều Kinh Ngọc.
Kiều Trân lắc đầu: "Đều không phải. Lạc Hải à cháu là một đứa trẻ tốt, nhất định sau này sẽ có tương lai rộng mở. Về phần Kiều Kinh Ngọc thích con trai, đúng là lúc mới biết cô rất căng thẳng, dù sao những chuyện như tình yêu đồng tính, nếu không phải con mình thì ai cũng có thể nói ra câu "bao dung", nhưng một khi gán với con mình thì ai có thể bình tĩnh chấp nhận đây?"
"Cô có người bạn công tác tại bệnh viện bệnh truyền nhiễm, giới đồng tính quá lộn xộn, con cô lại đơn thuần, đương nhiên cô sợ nó bị lừa. Thời gian đó hướng nghiên cứu của cô sắp chuyển sang "xu hướng tính dục học" đến nơi, cô còn thử thuyết phục bản thân hai đứa vẫn còn nhỏ, có chút tình cảm phần lớn cũng do bồng bột, có lẽ chờ bồng bột qua đi sẽ lại ổn thôi."
"Nhưng thực tế chứng minh cô chỉ đang tự lừa mình dối người. Những ngày Kiều Kinh Ngọc nằm viện, cô tận mắt nhìn thấy nó dựa dẫm cháu thế nào, cô không thể lừa dối mình được nữa."
Nói đến đây, Kiều Trân ngừng giây lát: "Nhưng Lạc Hải à, hai đứa nhất thiết phải chia tay, cô lấy thân phận mẹ của nó, xin cháu rời xa nó."
Kiều Trân thình lình đổi giọng gay gắt, Lạc Hải sững sờ, giọng cũng yếu đi: "Vì sao ạ?"
"Vì cô phải đưa Kiều Kinh Ngọc ra nước ngoài. Cô đã nhận lời mời của một trường đại học ở nước ngoài, sau này sẽ ở bên đấy lâu dài, cô muốn đưa Kiều Kinh Ngọc đi."
Chuyện quá đột ngột khiến Lạc Hải không kịp trở tay, hắn khàn giọng hỏi: "Kiều Kinh Ngọc đồng ý không?"
"Cho nên cháu phải chia tay nó, nếu không nó sẽ không đồng ý."
"Nhưng mà thưa cô, Kiều Kinh Ngọc đã là một người lớn, cậu ấy có việc học và bạn bè ở đây, có cuộc sống riêng của mình, cháu nghĩ chuyện này cô nên tôn trọng cậu ấy." Lạc Hải cau mày. Song thật ra hắn hiểu những gì mình nói bất lực nhường nào, bởi vì hắn biết nếu không có hắn, Kiều Kinh Ngọc sẽ theo mẹ ra nước ngoài mà chẳng mảy may do dự.
Đâu phải Kiều Trân không hiểu lý lẽ ấy, nhưng cô có nỗi khổ tâm của cô: "Lạc Hải, cô nhất định phải đưa Kiều Kinh Ngọc đi. Tình trạng sức khỏe của nó cháu cũng rõ, cháu cảm thấy cô sẽ yên tâm để con mình như thế ở lại sao?"
Sau phẫu thuật bác sĩ đã nói chuyện với cô, e rằng cả đời Kiều Kinh Ngọc cũng không thể sinh hoạt như người bình thường, cậu cần bao bọc và chăm sóc tận tình hơn, cần uống thuốc suốt đời, dù như thế thì cũng không thể đảm bảo sau lần phẫu thuật này sẽ không xuất hiện vấn đề khác.
Kiều Trân nói: "Kiều Kinh Ngọc bắt buộc phải có người chăm sóc, cô không thể để nó ở trong nước một mình. Cháu cũng biết bố nó không quan tâm nó được đầy đủ, bà nội nó lại ở nhà đấy, nó không muốn sống cùng bà nội đâu. Tuy ông bà ngoại có thể chăm sóc nó nhưng dù sao ông bà cũng lớn tuổi rồi."
Thật ra còn một số chuyện, xem như là chuyện xấu trong nhà, nhưng đến nước này Kiều Trân cũng không cần thiết phải giấu: "Cháu không biết lúc cháu về đi thi, Kiều Kinh Ngọc vẫn đang nằm trong ICU, bà nội nó đã tới bệnh viện ép bố nó đi xem mắt, lấy cái chết ra để ép. Với tính cách của bố nó, sớm muộn gì cũng không chống đối được mà thỏa hiệp. Đến lúc đấy Kiều Kiều ở đây, cháu bảo nó phải làm thế nào?"
Kiều Trân nói: "Bao nhiêu năm qua Giang Bác Thần không xử lý được quan hệ giữa cô với mẹ anh ấy, đây mới là nguyên nhân cô chú ly hôn. Sau này anh ấy cũng không xử lý được quan hệ giữa mẹ anh ấy với Kiều Kiều, cũng không thể cân đối gia đình mới của anh ấy với Kiều Kiều, đến lúc đấy người tủi thân chắc chắn là Kiều Kiều. Nó sẽ thành người thừa trong tổ ấm mới của Giang Bác Thần."
"Cô, cháu..." Lạc Hải muốn nói cháu sẽ cho Kiều Kinh Ngọc một gia đình.
Kiều Trân ngắt lời hắn: "Lạc Hải, đừng nói cháu sẽ chăm sóc nó cả đời, hai đứa vẫn còn quá nhỏ, nhưng một đời dài lắm. Mà dù có như thế đi chăng nữa, cháu dựa vào đâu mà cảm thấy cháu có thể thay thế mẹ của nó trong lòng nó?"
Lạc Hải mới mười tám tuổi, làm sao cô có thể giao trọng trách như thế cho một đứa trẻ mười tám tuổi? Bây giờ làm sao Lạc Hải có thể hiểu rằng nếu nó chọn ở bên Kiều Kiều, vậy thì từ nay về sau nó phải gánh vác với cuộc đời của một người khác. Suy cho cùng đôi vai mười tám tuổi vẫn quá non nớt.
Lời chất vấn của Kiều Trân như tảng đá nặng nghìn cân đè Lạc Hải chẳng thế nhúc nhích. Đầu óc hắn nhất thời trống rỗng, không biết nên phản bác thế nào. Bỗng chốc hắn không thể nói tiếp câu nói vừa bị ngắt lời. Phải rồi, hắn không cách nào thay thế.
Kiều Kinh Ngọc ở trên đám mây và khoảng trời có bố mẹ đỡ lên cao, từ bé cậu đã là tâm điểm và lớn lên trong tình yêu thương của người nhà, cho nên mới có thể hình thành tính cách ngây thơ đơn thuần. Nếu mất đi tình yêu thương của người nhà, cậu sẽ rơi từ đám mây xuống, từ đó không còn vui vẻ.
Điều này Lạc Hải rõ ràng hơn ai hết. Có lẽ người khác không hiểu, nhưng Lạc Hải không có bố mẹ từ nhỏ, lẽ nào hắn còn không hiểu bố mẹ là không thể thay thế?
Trong phút chốc, đầu óc Lạc Hải hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Đêm giao thừa năm ngoái, Kiều Kinh Ngọc nghe thấy bà nội bắt Giang Bác Thần tái hôn, vẻ lạc lõng trên gương mặt cậu khi ấy khiến Lạc Hải nhớ đến tận hôm nay.
Tối hôm đó, bà nội chỉ muốn vào phòng mẹ cậu mà cậu đã khó chấp nhận, bị Giang Bác Thần mắng thì đau lòng chạy về nhà. Huống chi sau này sẽ có người phụ nữ khác và đứa bé khác vào ở trong nhà?
Kiều Kinh Ngọc là một người vô cùng khát khao tình yêu thương, nếu ở lại trong nước, cậu phải đối diện với những gì Kiều Trân đã nói, cậu nên đối diện với tất cả như thế nào?
Bỗng nhiên Lạc Hải không biết nên thuyết phục Kiều Trân ra làm sao, nên níu giữ Kiều Kinh Ngọc bằng cách nào?
...
Lúc Lạc Hải về nhà đã là 11 giờ tối.
Hắn ra khỏi bệnh viện rồi cứ bần thần đi bộ về thẳng nhà, quên cả gọi xe.
Gần đây hắn đều ở chỗ Lục Vấn Cảnh, ngôi biệt thự xa hoa có một căn phòng của riêng hắn do mẹ dày công trang trí, trong phòng bày đủ loại mô hình và figure mà con trai tuổi hắn thích. Vì không biết hắn thích gì nên mẹ mua tất cả.
Muộn thế này phòng khách vẫn sáng đèn, Lục Vấn Cảnh và vợ đều chưa ngủ, một người xem điện thoại một người đọc sách. Hai vợ chồng thấy hắn về thì đồng loạt bỏ đồ trong tay xuống.
"Về rồi à." Mẹ mỉm cười đi ra đón, không hỏi hắn sao về muộn thế mà chỉ nói: "Con ăn cơm chưa?"
Lạc Hải lắc đầu, được mẹ dẫn vào phòng ăn, thức ăn để phần hắn vẫn đang giữ ấm.
Hắn từng cảm thấy không có ngọn đèn nào trong vô số ngọn đèn ở thành phố này sáng vì mình. Nhưng tối hôm nay, ngọn đèn ở nhà lại sáng để đợi hắn.
Ăn xong Lạc Hải định về phòng ngủ, lúc lên tầng trông thấy Lục Vấn Cảnh và vợ vẫn đang ngồi ngoài phòng khách.
Rõ ràng hai vợ chồng đều chú ý mọi cử chỉ của hắn nhưng lại sợ hắn nhận ra sẽ chán ghét. Giống như tối nay cả hai ở mãi phòng khách đợi hắn về, nói không chừng trong lòng rất sốt ruột nhưng vẫn phải giả vờ đang đọc sách.
Hắn ngập ngừng: "Con đi ngủ đây."
Lục Vấn Cảnh vội vàng nói: "Ừ, mau đi ngủ đi, bố mẹ cũng cũng đi ngủ."
Lạc Hải về phòng, không còn hơi sức đâu mà tắm gội, quần áo cũng không buồn thay đã nằm kềnh lên giường. Hóa ra giả vờ bình tĩnh, không để lộ cảm xúc tiêu cực trước mặt bố mẹ cũng là một việc mệt mỏi.
Hắn lục túi áo, lấy ra một chiếc dây buộc tóc màu hồng nhạt có hình con cá vui béo ú. Ban ngày chải tóc cho Kiều Kinh Ngọc làm rơi, hắn quên buộc chỏm cho cậu.
Lạc Hải nắm chặt dây buộc tóc, đêm đã rất khuya, những lời Kiều Trân nói lặp đi lặp lại trong đầu hắn.
Hắn ép mình nhắm mắt, tạm thời trốn tránh trong đêm đen.
Lúc này cửa phòng ngủ vang lên tiếng động rất khẽ, Lạc Hải nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng hơn đến gần. Người đó dừng trước giường hắn, là mẹ. Hắn có thể cảm nhận được hơi thở của mẹ, dù cho hắn và mẹ vẫn chưa thân thuộc.
Lạc Hải nằm im, cố gắng thả lỏng, ngay cả hít thở cũng gắng sức làm cho đều đặn. Hắn biết mỗi đêm mẹ đều vào phòng mình, nhìn chăm chú khuôn mặt mình rất nhiều lần.
Ngày trước hắn từng xem một bộ phim có người bố tìm được con trai bị bắt cóc, từ đó về sau kể cả đi tiểu đêm cũng phải cõng con theo.
Có lẽ bố mẹ hắn cũng ôm tâm trạng tương tự khi cư xử với hắn, bởi vì quá sợ mất đi nên nửa đêm cũng không nhịn được phải vào xem mấy lần.
Giống như vô vàn Ultraman và Transformers bày biện trong căn phòng này, họ vẫn luôn nghĩ đến từng điều nhỏ nhặt của trẻ thơ, muốn lấp đầy thời gian đã bỏ lỡ.
Mỗi ngày ở bên họ Lạc Hải lại càng cảm nhận được trong mười sáu năm ấy bố mẹ đã đánh mất những gì, mà bây giờ tìm lại được có ý nghĩa ra sao.
Từ bé hắn đã không còn sự che chở của bố mẹ, tuy cũng đáng thương nhưng suy cho cùng hắn không có quá nhiều ký ức về bố mẹ, nhưng bố mẹ buộc phải sống trong ký ức những ngày tháng ấy với niềm thương xót và tiếc nuối. Chung quy nỗi đau khổ của bố mẹ nhiều hơn và sâu sắc hơn.
Lạc Hải giữ nhịp thở đều đặn, ngủ thiếp đi khi đang giả vờ ngủ.
Cô Lục ra khỏi phòng, Lục Vấn Cảnh chờ ngay ngoài hành lang, thấy vợ đi ra thì ôm vai vợ: "Sao rồi? Con trai ngủ chưa?"
"Ngủ rồi." Cô Lục thở dài: "Cảm giác cứ như ăn trộm ấy, nó là con trai em mà, sao nhìn nó một cái cũng phải lén lén lút lút."
"Mình ơi, em hơi buồn."
Lục Vấn Cảnh ngẩn người, vội vàng ôm ấp xoa tóc vợ: "Không sao không sao, em đừng buồn, rồi sẽ tốt lên thôi. Con chưa thân với vợ chồng mình, dù là con hay vợ chồng mình thì đều cần thời gian."
Thầy an ủi vợ: "Ngần ấy năm tìm con mình còn chịu được, khó khăn bây giờ có là gì đâu. Em nhất định phải bớt đau buồn, sức khỏe quan trọng nhất."
Cô Lục bị trầm cảm nặng, hiện giờ khó khăn lắm mới ngừng thuốc, Lục Vấn Cảnh rất lo vợ ảnh hưởng cảm xúc vì chuyện này mà tái phát bệnh.
Hai vợ chồng ôm nhau một lúc lâu mới buông ra.
Cô Lục lau nước mắt: "Những gì anh nói tất nhiên em biết. Mình là người lớn, nhất định phải kiên cường hơn con. Em biết con cũng đang cố gắng thích nghi với chúng mình, nhất định chúng mình phải thể hiện thật tốt."
Thấy vợ lấy lại tinh thần, trong lòng Lục Vấn Cảnh cũng nhẹ nhõm theo: "Đương nhiên, đợt này anh cố hết sức không tăng ca, việc gì có thể giao cho người khác thì giao, dành nhiều thời gian ở bên em với con."
Hai vợ chồng đi về phòng, cô Lục kỹ tính, hỏi chồng: "Anh có cảm thấy hôm nay con không vui không, hình như có tâm sự."
Lục Vấn Cảnh ngẫm nghĩ: "Có sao? Không phải lúc nào mặt nó cũng lạnh tanh à?"
Cô Lục nói: "Em thấy nó lơ đãng, lúc ăn chỉ và mỗi cơm, còn không nhớ gắp thức ăn."
"Thế em có gắp cho nó không?" Lục Vấn Cảnh hơi lạc đề.
"Tất nhiên em có gắp cho nó chứ." Cô Lục đáp: "Anh nói xem, con trai tuổi nó có thể buồn phiền chuyện gì?"
"Đúng nhỉ, nó mới thi đại học xong, cũng nhận được giấy báo trúng tuyển, còn là trường top đầu, bây giờ hẳn là lúc thoải mái vui vẻ nhất chứ." Lục Vấn Cảnh nghĩ một lượt, nhíu mày nhìn vợ: "Không lẽ là yêu đương?"
Ngoại trừ việc này thì thầy thật sự không nghĩ ra một thằng nhóc trẻ trung phơi phới còn có thể phiền muộn điều gì.
Cô Lục bỗng nhiên nghĩ ra, vừa nãy vào phòng trông thấy con trai cầm dây buộc tóc màu hồng, rõ ràng đấy là đồ của con gái.