Ngày Hôm Nay Có Tỏ Tình Không?

Chương 52



Khương Vọng Thư nghe được câu này, rất chớ kinh ngạc: "Em nói với người trong nhà rồi? Nói với chị em sao?"

Thang Tư Niên thấy nàng biểu hiện căng thẳng, cũng sẽ lại tiếp tục trêu chọc nàng nên nói rõ với nàng: "Chị chị chớ sốt sắng, em chưa có nói với chị của em nói. Dưới tình huống chưa thương lượng trước với chị em sẽ không tự tiện đi nói với chị ấy."

Khương Vọng Thư thở phào nhẹ nhõm, "Chị còn tưởng rằng em đã nói với cậu ấy, thực sự là doạ chết chị rồi."

Thang Tư Niên đưa tay, nắm nàng đi về phía trước, "Chị sợ chị em biết vậy a? Nhưng sẽ có ngày chị ấy cũng biết được."

Khương Vọng Thư đi theo bên cạnh cô, nghe vậy giải thích: "Chị cũng không phải sợ chị của em, mà là ngươi biết không, có một số việc nó là như này."

"Một khi em bắt đầu giấu một chuyện, thời gian càng lâu thì càng khó mở miệng giải thích rõ ràng."

Chính là anh hùng nhìn thấy hơi cùng, Thang Tư Niên đối với này cũng biểu thị khẳng định, "Em cũng là cảm thấy như vậy, coi như bây giờ chị với em đem chuyện này nói cho chị của em, em cũng không biết làm sao mở miệng, dù sao luôn cảm thấy thật xấu hổ."

"Đúng không." Khương Vọng Thư nói, dẫn Thang Tư Niên hướng đi đi tới cầu thang lầu hai. Nàng vừa đi, vừa cùng Thang Tư Niên nói rằng: "Trước tiên chị dẫn em đi phòng ngủ của chị, sau đó em hay đi tắm còn chị sẽ đến phòng bà nội tắm, sau khi đã tắm xong chúng ta chọn phim xem?"

Thang Tư Niên gật đầu, nói tiếng tốt.

Co đi theo phía sau Khương Vọng Thư, theo nàng mở cửa phòng ngủ ra. Ở trong nháy mắt đó, Thang Tư Niên liền đột nhiên có gan, cảm giác cuộc sống Khương Vọng Thư hai mươi năm trước bỗng nhiên hướng cô mở cửa lớn ra.

Thang Tư Niên như là một đứa nhò rất tò mò sau khi đi vào phòng liền không thể chờ đợi được nữa nhìn chung quanh, thề muốn đem bí ẩn của Khương Vọng Thư ở nơi này thấy rõ.

Tiến vào cửa phòng đầu tiên hướng vào mí mắt chính là ngăn tủ kính đầu tiên trưng bày đồ chơi kích thước khác nhau. Thang Tư Niên buông tay ra đi tới tủ kính trước nắm lên một con vịt vàng hàm lão sư nhỏ, quay đầu nhìn về phía Khương Vọng Thư, cùng nàng nói rằng: "Nguyên lai trước đây chị còn yêu thích những món này a?"

Khương Vọng Thư gật đầu, "Đúng vậy, chị rất yêu thích những vật nhỏ lông xù này."

Thang Tư Niên lại trả lời em biết rồi. Cô dọc theo dựa vào lê tủ kính đi đến, ngửa đầu tỉ mỉ mà nhìn Khương Vọng Thư trưng bày, ngoại trừ mấy món đồ chơi để ngẫu nhiên còn có một ít cúp.

Những cúp này đều là Khương Vọng Thư đọc sách, hoặc là sau khi gầy dựng sự nghiệp thu được. Thấy Thang Tư Niên lại nhìn, Khương Vọng Thư còn vô cùng thần bí nói cho cô: "Chị có rất nhiều giấy khen, bà nội còn chuẩn bị phòng riêng để trưng mấy bức chị vẽ cùng cúp."

Thang Tư Niên vừa nghe liền đến hứng thú, "Có thật không? Vậy em muốn xem."

Khương Vọng Thư trả lời: "Có thật không? Nếu em muốn xem thì phỏng chừng sẽ xem rất lâu, có lẽ không xem phim được nữa nha."

"Tư Niên, hay là là ngày mai đi nhìn nha, vẫn nên chuẩn bị buổi tối nhanh lên một chút rồi xem phim có được hay không?"

Bạn gái cũng nói như vậy, Thang Tư Niên còn có thể nói thêm gì nữa, đương nhiên là vui vẻ đáp ứng đối phương rồi. Thang Tư Niên ở trên tủ quét một vòng, nhìn thấy ảnh Khương Vọng Thư xếp thành một loạt.

Cô nhìn qua, trong nháy mắt ánh mắt bị bức ảnh thứ nhất đập vào rồi hút đi.

Ảnh trong khung, là Khương Vọng Thư chỉ có trăm ngày. Đứa nhỏ nho nhỏ được bà nội ôm vào trong ngực, đứng trong hoa viên, mở to mắt to vô tội, quả thật là cực kỳ đáng yêu.

Thang Tư Niên liếc mắt nhìn, nói rằng: "Chị còn ảnh lúc nhỏ như thế không."

Cô nói chuyện, Khương Vọng Thư lập tức chú ý tới tầm mắt của cô. Thấy ánh mắt của cô rơi vào album ảnh trên kệ, trong mắt lập loè hưng phấn ánh sáng, còn hỏi nói: "Chị, đây là album ảnh của chị sao? Có thể đem ra xem à?"

Khương Vọng Thư bỗng nhiên nghĩ những bước ảnh mình trong thời kỳ trưởng thành đã trở thành quá khứ đen tối, liền vội vàng đem Thang Tư Niên kéo đi, một bên kéo, vừa cùng Thang Tư Niên nói rằng: "Xem ảnh cái gì, sau này lại xem."

"Nhanh đi tắm đi, tắm nhanh mau bồi chị xem phim."

Thang Tư Niên thấy nàng biểu hiện lộ ra mấy phần căng thẳng, trong lòng thì có phỏng đoán, "Chị, muốn xem ảnh của chị không phải rất bình thường sao? Tại sao chị không cho em xem a?"

Sắc mặt Khương Vọng Thư một hồi liền không được tự nhiên, "Ngược lại... Ngược lại em hiện tại vẫn chưa thể xem."

Thang Tư Niên liền thăm dò nàng: "Hiện tại không cho em xem? Lúc nào cho em xem? Chẳng lẽ trong album ảnh của chị còn có ảnh chụp chung cùng người yêu cũ? Lẽ nào chị sợ em ghen sao?"

Thang Tư Niên tự nhiên đem chuyện này nói tiếp: "Ai, em cũng không có dễ giận như vậy rồi chỉ là vài bức ảnh mà nói em mới sẽ không ghen."

Khương Vọng Thư dở khóc dở cười, "Cái gì mà ảnh chụp cùng người cũ a, ta làm sao có khả năng sẽ giữ lại thứ này."

"Đi đi đi, em mau đi tắm đi."

Thang Tư Niên vô cùng tiếc nuối, "Được rồi, vậy em đi tắm. chị Vọng Thư cũng nhanh một chút, em chờ chị nha."

Khương Vọng Thư mặc kệ cô, sau đó đẩy mạnh cô vào phòng tắm rồi đem cửa phòng tắm lớn đóng lại, "Mau tắm đi thôi."

Động tĩnh không nhỏ, nhưng Thang Tư Niên còn chưa hết hi vọng, liền từ phòng tắm dò cái đầu ra, cùng Khương Vọng Thư thương lượng nói: "Chị, vì lẽ đó cuối cùng chị có cho em xem mấy bức ảnh đó không a."

Lúc cô nói câu này làm Khương Vọng Thư quay lại chớp chớp con mắt, có vẻ đặc biệt đáng thương. Khương Vọng Thư vừa thấy liền nhẹ dạ, nhanh nói với cô rằng: "Nhanh nhanh đi, chờ em tắm xong đi ra, liền cho em xem có được hay không?"

Thang Tư Niên mãnh gật đầu, mới cam tâm tình nguyện đóng cửa lại bắt đầu tắm rửa.

Mới cởϊ qυầи áo xong Khương Vọng Thư liền gõ mở cửa phòng tắm, đưa một bộ áo ngủ lại đây, "Đây là áo ngủ, em có thể mặc nha, tắm xong thay bộ này đi."

Thang Tư Niên đáp một tiếng được, nhận áo ngủ liền đi tắm.

Tiếng nước ào ào ào ở trong phòng tắm vang lên, Khương Vọng Thư canh giữ ở cửa phòng tắm, sau khi xác nhận cô đã tắm mới thở phào nhẹ nhõm như thế, rón ra rón rén đi tới tủ kính bên kia, đưa tay đem chồng album nặng nề của mình xuống.

Nàng mở album ra, đem một ý ảnh lúc phát triển xem như quá khứ đen tối ra, lén lút dọn dẹp tốt để ở nơi mà Thang Tư Niên căn bản sẽ không thấy, lúc này mới hài lòng chạy đến phòng bà nội tắm.

Sau khi Thang Tư Niên mặc bộ áo ngủ thỏ bó tay bó chân hồng nhạt ra ngoài, trong phòng đã không có bóng người Khương Vọng Thư.

Cô vừa lau tóc, một bên cẩn thận từng li từng tí một ngồi ở trên giường của Khương Vọng Thư, bắt đầu tò mò ngắm nhìn bốn phía.

Cô nghĩ, đây chính là nơi Khương Vọng Thư lớn lên a. Mỗi một chỗ ở nơi này, đều tràn ngập dấu vết của Khương Vọng Thư. Từ tuổi thơ đến thành niên, phần lớn thời gian đều ở đây, rất nhiều buổi tối, nàng đều là ở đây ngủ yên.

Miễn là nghĩ đến đây, Thang Tư Niên đột nhiên liền cảm thấy hài lòng. Cô nghĩ cô như này xem như là chính thức bước vào thế giới của Khương Vọng Thư đi.

Nhận thức nhà nàng người, bằng hữu của nàng, nàng sở trải qua tất cả, này tựa hồ đem qua lại thiếu hụt bộ phận đều từng cái lấp kín.

Thang Tư Niên ý thức được, có lẽ cũng sẽ không có người nào có thể như Khương Vọng Thư làm cho cô cảm thấy thân mật như thế mà nguyện ý thân cận.

Đối với phần hạnh phúc không dễ có này, từ đáy lòng Thang Tư Niên cảm thấy cảm kích.

Cô hít sâu một hơi, nhanh chóng đem nước trên tóc lau khô, lúc này mới đem khăn mặt khoát lên trên vai, đứng dậy đi tìm máy sấy.

Đi ngang qua tủ kính bàn trang điểm thì, Thang Tư Niên tinh mắc nhìn thấy album ảnh Khương Vọng Thư than mở ra ở trên bàn. Cô không tự chủ được đi tới, trong miệng còn nhắc tới "Hay là cho em xem a." Tiếp theo kéo cái ghế ra, ngồi ở trước bàn trang điểm rồi mở ảnh Khương Vọng Thư ra.

Cô mở ra từ đầu, từ ngày Khương Vọng Thư trăm ngày mà xem tới.

Đứa nhỏ nho nhỏ được bà nội ôm vào trong ngực, trong hình còn có chữ viết tay của bà nội cứng cáp viết lên, "Ngày hôm nay cháu một trăm ngày rồi ~ "

Thang Tư Niên cảm thấy đáng yêu cực kỳ, nhịn không được đã bật cười. Càng xem về lúc sau đều tràn đầy ảnh tiểu Vọng Thư cùng bà nội.

Khương Như Lan là thật sự thương Khương Vọng Thư, từ khi Khương Vọng Thư bắt đầu trăm ngày, đến mười hai tuổi, đều là bà chụp ảnh cùng Khương Vọng Thư, hầu như là hàng năm đều như vậy.

Từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn là Khương Như Lan nắm tay nàng, dắt nàng lên đường bình an lớn lên.

Những hình này, tràn đầy hai album ảnh. Đến lúc mở album ảnh thứ ba, trong cuộc sống của Khương Vọng Thư mới có thêm những người khác.

Bạn học của nàng, giáo viên của nàng, bạn bè của nàng, từng người từng người tới tới đi đi, mặt thay đổi một nhóm lại một nhóm, chỉ có Thang Thuấn Hoa vẫn luôn ở lại.

Lật đến bức ảnh năm Khương Vọng Thư mười tám tuổi mới vừa lên đại học, hai chị em kề vai sát cánh đứng ở trước cửa đại học, hào khí ngất tạo dáng, Thang Tư Niên xoa xoa mặt hai người các cô trẻ tuổi xinh đẹp, không khỏi mà lộ ra nụ cười.

Chờ Khương Vọng Thư từ trong phòng bà nội đi ra thì Thang Tư Niên đã sắp đem ảnh Khương Vọng Thư thời đại học thời đều xem xong.

Vào thời đại học Khương Vọng Thư năm sau so với năm trước càng xinh, trổ mã đến càng xinh đẹp hơn. Vây quanh ở bên cạnh nàng đồng dạng là một nhóm người đẹp nhan sắc động trời. Thang Tư Niên nhìn nhìn, còn nhìn thấy không ít ảnh chung Khương Vọng Thư cùng Chương Tử Sơ chụp tập thể.

Hai người thật giống như là cùng một câu lạc bộ, thường xuyên đồng thời tham gia hoạt động, vì lẽ đó có rất nhiều chụp ảnh chung.

Vừa nghĩ tới các cô ở đại học thì đã thân mật kề cận đối phương như thế, Thang Tư Niên liền hận mình không thể sinh ra sớm mấy năm, hoặc là lại lớn hơn Khương Vọng Thư vài tuổi. Thừa dịp cô ấy còn trẻ vẫn chưa hưởng qua tư vị tình yêu, liền vội vàng đem nàng đem để trong lòng trong tay thương yêu thật tốt.

Nghĩ tới đây, Thang Tư Niên mở quai hàm, đưa tay chỉ mặt Chung Tư Sở bên trong chụp ảnh chung nói rằng: "Hừ, tra nữ."

Khương Vọng Thư từ ngoài cửa lúc đi vào, vừa vặn nghe được cô nhắc tới câu nói này, vội hỏi coi: "Em nói cái gì tra nữ."

Thang Tư Niên chấn kinh, vội vã quay đầu nhìn về phía Khương Vọng Thư. Đã thấy Khương Vọng Thư hướng cô đi tới, lúc tới gần cô cũng nhìn ảnh cô đã lật tới trong nháy mắt liền rõ ràng Thang Tư Niên đang nói ai.

Khương Vọng Thư không nhịn được cười, "Em còn vẫn tính toán chuyện này a, chị đã không nghĩ đến."

"Được rồi được rồi, Tư Niên đừng xem cái này, chúng ta xem những ảnh khác."

Nàng từ phía sau ôm lấy cổ Thang Tư Niên dùng mùi thơm toàn thân bao phủ thân thể cô, lại ở bên tai cô phả hơi thở nói: "Tư Niên, đừng xem này mà, tiếp tục mở tiếp nha."

Thang Tư Niên đáp lời được rồi được rồi, nghe lời mở tiếp.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Khương Vọng Thư liền tương đối ít chụp ảnh, ở trong album ảnh đa số là ảnh du lịch. Khương Vọng Thư chen vào trong lồng ngực Thang Tư Niên, ngồi ở trên đùi cô cùng cô giải thích lai lịch bức ảnh, hai người đúng là nhìn ra rất không còn biết trời đâu đất ở đâu.

Nhìn nhìn, liền đem album lật đến đến cuối cùng. Bức ảnh bên trong, là ảnh gia đình vào tháng ba năm nay.

Ngày đó là sinh nhật Khương Như Lan, Khương Như Lan ngồi ngay ngắn ở trước bàn, đầu đội vương miện sinh nhật được Khương Vọng Thư từ phía sau ôm vào trong lòng, đón ánh nến mặt đầy ý cười.

Thang Tư Niên nhìn bà đầu đầy tóc trắng cùng mặt mũi hiền lành, đột nhiên liền nghĩ tới vừa bắt đầu thì  bà ôm tiểu Vọng Thư với khuôn mặt nghiêm túc đàng hoàng trịnh trọng.

Lúc đó bà tuy đã qua tuổi trẻ lâu, đầu vẫn còn đen nhánh không thấy già nua.

Nghĩ tới đây, Thang Tư Niên liền hơi xúc động.

Nhưng cảm xúc Khương Vọng Thư so với cô còn sâu hơn, nàng ngồi ở trên đùi Thang Tư Niên, ngón tay xoa xoa khuôn mặt bà trong hình trong mắt như có sương mù mà thở dài.

"Luôn cảm thấy, mấy năm qua bà nội lão thật nhanh a."

...........................

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người gần đây đều không có bình luận! ! ! ! ! ! ! ! ! ! Tôi muốn rời máy! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! Nâng cái tay được không! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! Để tôi thấy hai tay mọi người một chút! ! ! ! ! !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.