Ngày Hôm Qua... Đã Từng (My life)

Quyển 1 - Chương 113



- Anh ơi...anh ơi...anh vào bệnh viện...ngay nha...em...em sợ lắm huhu...

- Thy..em có sao hok em bị sao vậy..

- Anh vào nhanh nha...em..em rối lắm..

- Ừ ừ chờ anh

Nó nói như gào lên trong điện thoại. Vội vàng đứng dậy chạy ra xe. Chị có lẽ cũng nghe thoáng qua được cuộc gọi của em với nó nên vội chạy theo.

- Nhox bình tĩnh đi nhox...chạy từ từ thôi

- Nhox biết rồi..nhox đi nha

Nó đẩy xe quay đầu lại đề máy chưa kịp chạy thì chị đã leo lên ngồi sau lưng. Ngạc nhiên nó quay lại

- Gì vậy chị

- Chị đi với nhox. Hok cho nhox đi một mình đâu

Nó không nói gì, quan trọng là giờ phải chạy vào bệnh viện gấp chẳng có thời gian mà hỏi chuyện với chị nửa. Nó phóng xe đi, cố hết sức len lõi giữa dòng người để chạy thật nhanh nhất có thể vào bệnh viện. Chẳng biết chuyện gì xảy ra nửa ngồi học trong trung tâm thôi mà sao tự nhiên giờ la ở trong bệnh viện. Hổng lẽ tan học đi chung với nhỏ Hân rồi bị tai nạn. Nghĩ đến đây nó nói nhỏ với chị.

- Chị call cho Hân coi Hân có sao hok tại hai người đó đi chung.

- Vậy hả. Nhox chạy chậm thôi để chị call

Chị bấm máy gọi cho nhỏ Hân, còn nó giảm tốc độ lại để tránh nguy hiểm và tiếng máy xe làm ồn.

- Alo Hân em đang ở đâu có sao hok?....vậy hả rồi hai đứa đang ở đâu?...có chuyện gì vậy em....uhm uhm chị biết rồi em ra cổng đón chị với nhox M nha....

Chị cup máy im lặng. Nó sốt ruột hỏi

- Hân nói gì vậy chị. Hân có sao hok

- Uhm Hân với Thy hổng sao. Em chạy chậm thôi chút vào bệnh viện thì biết.

- Vậy hả...

- Uhm

Chị đặt tay còn lại lên vai nó siết chặt. Hai bàn tay chị làm nó bình tĩnh trở lại, không quá lo lắng nửa, nếu ko có chị lúc này chắc nó cũng nằm dưới đường nảy giờ vì va quẹt với xe khác rồi. Cố gắng chạy nhanh nhưng không ẩu vì giờ nó cũng biết nó mà chạy ẩu sẽ mang tai họa đến cho chị, kiềm sự lo lắng cho em lại nó từ từ chạy xe một cách bình tĩnh. Cuối cùng đã đến bệnh viện. Nhỏ Hân đang đứng ở gần bãi gửi xe chờ. Gửi xe xong nó với chị đi về phía Hân.

- Có chuyện gì vậy Hân? Thy đâu

Nhỏ Hân ngập ngừng kéo tay nó đi chậm lại....

- M...Thy nó hổng...hổng sao...nhưng

- Nhưng sao...tự nhiên hai người ở trong này là sao nửa

- Mẹ Thy...cổ...tự...tự tử

Nó rụng rời tay chân...không còn tin vào tai mình nửa...mẹ em...tự tử sao...sao lại tự tử chứ...sao bà ấy phải làm như vậy....

- Cô ấy...uống thuốc ngủ tự tử...cũng may dì osin phát hiện kịp...giờ hổng sao rồi...M...M có sao ko

Nó im lặng dừng chân dựa lưng vào tường rồi từ từ ngồi xuống đất. Hai tay nó run run chấp trước mặt nhẹ nhẹ ôm lấy mặt. Mọi chuyện đột nhiên vượt ra khỏi tầm kiểm soát của nó, thực sự khiến no dường như thấy quá sức chịu đựng. Nó không thể nghĩ được đến trường hợp khủng khiêp này xảy ra, thực sự quá sức so với cách nghĩ của một thằng nhox đôi mươi tuổi đầu như nó. Cuộc sống lẽ nào phải ép nó đến đường cùng thì mới hả dạ hay sao, ba ấy phải ép em và nó xa nhau mãi mãi thì mới vừa lòng hay sao. Nó gục mặt xuống đất ngồi thừ người ra mặc cho chị và nhỏ Hân ngồi kế bên lo lắng khuyên bảo. Tai nó dường như ù đi. Trong nó bây giờ chỉ có hình ảnh em, nụ cười em và nước mặt của em.

Nó đứng dậy...tay nắm chặt tay chị để tìm một chút gì đó bình tĩnh

- Dẫn M lại chổ Thy đi Hân

- Uhm...

Nhỏ Hân đi trước. Nó im lặng đi sau.Hành lang bệnh viện càng ngày càng lạnh lẽo xa xăm...đi mãi nhưng sao vẫn chưa đến, bệnh viện quá rộng hay chính khoảng cách em và nó bây giờ...đang dần xa. Em ngồi đó thu lu một gốc, xung quanh lànhững người nó đã từng gặp mặt, dì osin, Tiến, thằng đầu ngựa và có cả Quang nửa. Họ đang đứng đó, nói những điều gì với em...dường như họ đang đem hết mọi trách nhiệm đổ lên đầu em thì phải. Em của nó có lỗi gì đâu, sao họ lại làm như vậy chứ. Nó rời tay khỏi chị chạy ào đến đẩy hết đám người đó ra khỏi em tay nó nắm chặt đứng chắn trước mặt em nghiến răng.

- Tránh xa hết. Thằng nào đụng tới Thy thì đừng có trách tau ác....

Từng chữ nó nói ra đều chứa đầy căm phẫn. Người nó lặng đi, đôi mắt nó có lẽ cũng đáng sợ như mắt một con thú dữ đang bị thương. Giờ này thằng nào mà nói một lời nào nửa làm tổn thương em, nó thề sẽ bắt thằng đó phải trả giá. Dường như sự dữ dội của nó cũng làm mấy người đó hơi chùn bước, chính mấy người đó cũng biết nếu đụng tới nó thì coi như đặt dấu chấm hết cuộc đời tại đây, có thể họ sẽ làm nó gục tại chỗ rất nhanh chóng nhưng rồi họ cũng không sống được ở đất SG này nửa, đơn giản ông Kha sẽ không tha cho thằng nào dám đụng tới thằng em của ổng, Tiến và thằng đầu ngựa đủ khôn để biết tới điều này. Biết lợi thế của mình nó tiếp lời luôn.

- Giờ thì mấy người về đi. Chuyện này để tôi giải quyết.

- Mày gây ra chuyện này còn đòi giải quyết gì nửa...

Tiến lên giọng nhưng ngay lập tức nó nghiến răng

- Tôi nói là mấy người đi về hết. Đừng có nói nhiều

- Mày....

Tiến nổi khùng tính nhàu tới ăn thua đủ với nó nhưng nhỏ Hân đã hét lên cảnh báo thằng Tiến, Quang cũng kéo người Tiến lại...Quang với thằng đầu ngựa im lặng kéo Tiến đi ra xa...Nó quay lại nói với nhỏ Hân.

- Hân đưa chị Phương về dùm M nha.

- Nhưng mà Hân

- Đi đi...M muốn yên tĩnh. Chị về trước nha. Nhox hổng sao đâu

- Uhm

Chị gật đầu im lặng kéo nhỏ Hân đi. Nó nghĩ chị cũng hiểu lúc này nó cần yên tĩnh với em.Dì osin vẫn đứng đó ngập ngừng

- Con...con cho dì ở lại chăm sóc cho bà chủ

Nó im lặng gật đầu rồi ngồi xuống ôm em vào lòng. Em khóc. Vai em run lên trong lòng nó...em nấc lên từng tiếng nghẹn ngào làm chính lòng nó cũng thắt lại. Nhưng lúc này nó không cho phép mình yếu đuối, nó cần phải vững vàng để xoa dịu cho em.

- Anh ơi...em sợ lắm...phải làm sao đây anh

- Đừng lo...có anh đây nè. Em đừng sợ...anh đây nè...anh ở đây nè

Em ôm lấy nó im lặng...em vẫn khóc, khóc cho đến khi ngủ thiếp đi. Thương em nhiều lằm nhưng giờ nó chẳng còn biết phải làm gì ngoài ôm em thật chặt. Đôi mắt nó nhìn xa xăm, trong đầu trống rỗng chẳng dám nghĩ gì nửa.

Tiếng xe cứu thương dồn dập làm em giật mình tỉnh dậy, em đưa ánh mắt ngơ ngác nhìn nó...Lấy tay quẹt nhẹ vết phấn nhòe trên khóe mắt em nó mĩm cười hôn nhẹ lên môi em. Dường như điều này làm em của nó vững tâm trở lại. em mĩm cười đứng dậy đi vào phòng, có lẽ là đi xem xét mẹ em. Em ngồi xuống, lấy khăn lau lên trán mẹ em, đắp lại chiếc chăn rồi ngồi im nhìn mẹ, vai em run lên khe khẽ...nó biết em của nó đang kiềm nén sự xúc động, em đang sợ, em đang lo, em đang đau nhiều. Nó biết điều đó...nó chỉ dám đứng bên ngoài cửa nhìn vào trong đau nhói...

Đêm đó em với dì ôsin túc trực chăm sóc mẹ em. Còn nó chỉ ngồi ở bên ngoài, không bước vào trong phòng, cũng không nói gì với em nửa, chỉ ngồi nhìn em hoặc chạy tới chạy lui mua cái này cái nọ cho em. Khuya, em mệt ngủ gục ngay bên cạnh giường mẹ em. Nó không ngủ, nó đứng đó nhìn em ngủ theo thói quen thường ngày, nhìn em rồi nó lại nhìn mẹ em...mọi thứ dường như đang dần ổn định, mọi thứ dường như nó đang bắt đầu đi đến nơi mà nó phải ở. Đi ra ngoài mua một chiếc áo khoác chỗ căn-tin của bệnh viện nó mang vào trong đắp lên vai em, vén nhẹ mái tóc, khẽ hôn lên má em một cái thật lâu...mùi con gái, mùi nước mắt quyện vào nhau khiến nó cảm thấy càng thương em nhiều hơn nửa. Nó đứng dậy bước ra ngoài, hai tay cho vào túi lặng lẽ đi ra bãi giữ xe. Nó lấy xe chạy thật nhanh, nó chẳng biết đang chạy đi đâu nửa, nó chỉ biết chạy đi chạy đi cho đến khi cảm thấy không còn muốn chạy nửa, nó móc điện thoại ra call cho nhỏ Hân.

- Alo...Hân ngủ chưa

- Uhm Hân chưa. M sao rồi

- M không sao.Hân có số của anh Quang không?

- Chi vậy M

- Cho M đi

- M định làm gì?

- Nhắn số anh Quang cho M ngay nhé

Nó cup máy vòng xe trở lại, tìm một quán cafe khuya ven đường ngồi xuống. Mở điện thoại ra bấm số của Quang. Tiếng chuông điện thoại nhẹ nhàng vang lên...Quang bắt máy

- Alo Quang nghe

- Em là M nè. Anh rảnh không ra cafe nói chuyện chút nhé

- Có chuyện gì?

- Cafe số....đường...Ra ngay nhé. Em chờ!

Nó cup máy ngả người xuống ghế dựa im lặng nhìn lên bầu trời. Trời SG đêm nay se lạnh như mọi ngày, không mưa nhưng cũng đen đặc, không ảnh trăng, không ánh sao, tất cả chỉ là một màu đen mà thôi.

Chiếc xe màu xám dừng lại bên đường. Quang bước ra nhìn quanh tìm nó rồi đóng cửa xe đi về phía nó. Quang gọi một ly cafe rồi ngồi xuống đối diện với nó. Mặc cho Quang làm gì nó vẫn chưa lên tiếng, nó chẳng cảm thấy áp lực khi ngồi cạnh một người có thể gọi là tình địch hơn nó về mọi mặt cả...nó nhìn lên trời mĩm cười nhè nhẹ.

- Anh yêu Thy nhiều không

Nó lên tiếng. Mắt vẫn không nhìn Quang. Hơi bất ngờ về câu hỏi của nó, nhưng rồi Quang cũng nhẹ nhàng

- Yêu!...Tôi yêu Thy trước cậu mà.

Nó đưa ly cafe lên miệng uống một ngụm. Nuốt thứ nước đen đắng ấy vào sâu trong cổ họng nó tiếp lời.

- Anh vẫn muốn làm đám cưới với cô ấy?

- Tất nhiên!

- Anh không để ý việc Thy không yêu anh sao

- Có chứ. Nhưng tôi tin sẽ làm cô ấy hồi tâm chuyển ý. Tôi biết cậu nghĩ tôi là người giàu có chỉ biết dùng tiền để giành lấy Thy....lầm rồi, đừng đánh đồng tôi với những người như vậy. Tôi yêu Thy thật lòng và tôi sẽ tôn trọng quyết định của em ấy.

- Vậy à.

Nó đưa mắt nhìn Quang.Ngoài việc Quang đã nổi nóng đấm nó vào đêm đó...nó nghĩ Quang là một người đàn ông tốt. Nó đã có dịp hỏi qua nhỏ Hân về Quang. Anh ấy đủ khả năng yêu thương chăm sóc cho em và với người như anh, đủ chín chắn, đủ thành đạt và kinh nghiệm sống để ko bị quá khứ của em làm ảnh hưởng tới tình cảm Quang dành cho em....có lẽ cái duy nhất mà Quang ko có được chỉ là em yêu nó. Chép miệng nhẹ nó lại ngửa mặt lên trời.

- Em sẽ để Thy trở về với anh.

Nó thốt ra câu nói nhẹ nhàng, nhưng với Quang thì ko, có lẽ anh ta không tin vào điều anh ta vừa nghe.

- Sao...Cậu nói gì

- Em sẽ để Thy trở về làm đám cưới với anh...nhưng với 2 điều kiện

- Điệu kiện gì

Nó ngồi thẳng dậy nhìn thẳng vào mắt Quang

- Thứ nhất xin anh hãy yêu thương cô ấy hơn bản thân mình...và thứ hai nếu lúc nào đó anh không thể làm được điều thứ nhất nửa xin hãy trả cô ấy về cho em. Được không?

Quang im lặng nhìn vào nó...một hồi lâu Quang bật cười

- Thật không ngờ một thằng đứng tuổi, có tất cả như tôi mà bây giờ phải nhờ một thằng nhox buông tay mới có được người mình yêu....haha cậu đúng là một thằng nhox đặc biệt. Ok...Tôi biết vì sao cậu làm như vậy. Tôi chấp nhận.

- À còn nửa...em nói cái này....nếu anh làm cô ấy tổn thương. Em biết được thì em sẽ liều mạng với anh và gia đình anh đó...chắc anh cũng nghe anh Tiến nói về việc hôm trước rồi đúng ko...vậy nhé

- Ok. Cậu lo xa quá. Tôi có phải con nít đâu mà không biết suy nghĩ. Tôi cũng có một điều kiện

- Anh nói đi

- Đừng làm phiền cuộc sống của cô ấy được ko

Nó mĩm cười chua xót...chuyện này là tất nhiên rồi...nhưng sao vẫn cảm thấy đau quá

- Ờ!

Cả hai im lặng. Mỗi người đang nghĩ về những điều khác nhau. Mọi thứ đã được nó quyết định một cách dứt khoát...dứt khoát đến nổi lòng nó nhói đau...ko biết nó sẽ chịu được nổi đau nào lớn hơn thế này nửa không.

- Cảm ơn cậu!...Vì đã nghĩ cho Thy. Tôi biết cậu không như những thằng khác theo đuổi em ấy. Tôi có nghe Hân kể về cậu. Tôi thực sự cảm phục suy nghĩ của cậu...tôi sẽ yêu thương Thy...cậu đừng lo về cuộc sống của cô ấy. Nếu có gì cần giúp hãy nói tôi sẽ...

- Đừng nói nửa. Em chẳng cần gì hết. Anh cứ giữ lời hứa là được rồi.

Nó chìa tay ra. Bàn tay nó nhỏ, quá nhỏ so với bàn tay của những người con trai khác bên cạnh em. Quang mĩm cười chìa tay ra bắt lấy tay nó. Cái bắt tay giữa những người đàn ông thực sự, ít ra nó nghĩ giây phút đó nó cảm nhận Quang là người đàn ông thực sự.

- Thy đang ở một mình trong bệnh viện đó. Anh vào đó đi. Chào anh!

Nó đứng dậy đề chiếc xe máy cà tàng của mình phóng vụt đi trong đêm tối....Dừng xe trên cầu vượt nó lặng lẽ ngồi một mình nhìn xuống dòng xe chạy bên dưới, những ảnh đèn đường làm sáng rực cả con đường chạy dài về phía xa. Mọi thứ xung quanh vẫn như cũ...mọi thứ vẫn vậy...chỉ thay đổi một điều....nó ngồi đây...chỉ một mình. Nó gục mặt xuống lặng nhìn về phía trước....không cười, không khóc, không bày tỏ một cảm xúc nào trên mặt cả....điều nó nghĩ bây giờ chỉ là em...nó biết em sẽ buồn, sẽ đau, sẽ giận nó biết chừng nào, nó biết nó đã có một quyết định tồi tệ là đã buông tay em ra, đã đẩy em đi xa nó...nó có phải là một thằng hèn không nhỉ...nó không biết nửa, liệu em có hiểu cho lòng nó hay không. Tự nhiên cảm thấy mình khốn nạn, hèn nhát đến đáng sợ....nhưng liệu còn cách nào khác hay không.Nếu làm như vậy là một thằng hèn, có lẽ nó sẽ vẫn quyết định như vậy...vì nó ko muốn em làm một người con bất hiếu, ngta có thể đánh đổi bất chấp tất cả vì tình yêu...nhưng thế giới này còn một thứ tình khác vượt hơn cả tình yêu...không gì khác ngoài tình mẹ, tình cha. Cho dù họ có là người không tốt đến chừng nào....nhưng cuối cùng họ vẫn là cha, là mẹ,là người đã sinh ra em. Nó đủ nhận thức để biết mẹ em chỉ giở trò, nhưng nếu lỡ bà ấy tự tử thực sự thì sao....liệu em của nó sẽ sống yên ổn cả đời bên nó hay ko nếu hạnh phúc ấy phải đạp lên mạng sống của người mẹ....

Vứt chiếc xe vào góc phòng. Nó nằm gục xuống nhắm mắt cố vỗ về giất ngủ. Cuộc sống đang sóng gió ngoài kia...và nó đã buông tay em ra...buông tay người nó yêu thương...ko phải vì nó muốn buông...mà vì...đời tàn nhẫn ép nó phải buông. Sài Gòn đêm yên lặng, gió lùa vào, tiếng nhạc vang lên dịu dàng...đâu đó vết cứa nhẹ nhàng, đâu đó mùi hương quen thuộc em vẫn kề bên, đâu đó nụ cười, đâu đó là chia xa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.