Rồi nó quay đi làm việc bình thường. Con nhỏ vẫn ngồi đó một mình.Tụi phục vụ trong quán thì đi qua đi lại đều nhìn về phía con nhỏ, kể cả ông nội quản lí cũng xế rế vòng vòng khu vực có con nhỏ ngồi chứ hổng còn tung tăng đi khắp quán, hok thèm đi lên khu vực trên gác kiếm tra luôn. Bởi vậy ta nói ngày nào con nhỏ này lại thì mấy khu vực khác tụi phục vụ có mệt thì cứ ngồi chơi, uống nước, 888 thoải mái khỏi sợ ổng đi kiểm tra....tất cả những ai đi ngang chỗ con nhỏ ngồi đều ngước lại nhìn, mấy lão phục vụ đứng khu vực khác thì cũng có tìm cách đi ngang kể cả đi đường vòng chỉ để nhìn con nhỏ. Tất cả đều chú ý con nhỏ..trừ một người...đó là nó. Tính nó vậy, từ nhỏ giờ nó đều tỏ ra thờ ơ vô tâm với mọi thứ mà nó đã có ác cảm, nhưng thực ra nó luôn quan sát theo cách riêng tất cả mọi thứ diễn ra xung quanh. Nó vẫn đi lại làm việc bình thường, dù con nhỏ ngồi ngay khu vực của nó nhưng nó chẳng để ý nhìn đến một lần nào hết. Việc thay trà cũng do thằng khác tranh làm...Được một lúc lâu, con nhỏ lên tiếng gọi thêm 1 ly cam giống hồi nảy...nó chưa kịp phản ứng thì ông nội Kha xuất hiện trước mặt con nhỏ cười...
- Em gọi gì...anh sẽ lấy cho
- Anh cho em 1 ly như cũ.
- Như...như cũ là sao em
- Anh hỏi cái người đứng đằng gốc kìa – con nhỏ chỉ tay về phía nó.Ông Kha đi về phía nó hỏi
- Là sao mậy...em gái kiu hỏi mày giống như cũ là món gì?
Nó vừa cho trà vào ly vừa nói:
- À! Cam vắt bỏ 1 tý muối....
Thằng phục vụ đi ngang chen vào:
- Vậy hả để em lấy cho nhanh
Ông Kha gạt phắt đi:
- Dẹp dẹp..giỏi quá đi qua thay trà bàn 25 kìa, ở đây để anh
Nói xong ổng lon ton đi vào lấy nước, còn nó vẫn công việc phục vụ bình thường của mình. Đêm trời mát, thêm máy phun sương, máy quạt nên quán khá mát tuy nhiên phải đi lại nhiều, người thì mệt nên nó ra mồ hôi khá nhiều....Mồ hôi ra suốt trên mặt, mấy cái băng keo đụng mồ hôi làm vết thương của nó ngứa và đau....Khó chịu, nó đừng gỡ gỡ mấy cái băng keo một cách hồn nhiên, miệng xúy xoa vì đau...Lột xong đống băng keo trên mặt, nó tự vỗ mặt vài cái cho tỉnh người rồi tiếp tục làm việc, ko ngờ mấy hành động vô tư của nó nằm trong tầm nhìn của con nhỏ...Mải làm nó cũng chẳng để ý con nhỏ về lúc nào....Thôi kệ, cũng có đáng gì đâu quan tâm chi mệt. Nó mãi mê với công việc của mình, thi thoảng vẫn để mắt ngắm nhìn mấy chị em con gái đẹp đẹp đi vào quán...SG mà đâu thiếu con gái đẹp.
Làm xong, mệt nhoài cả người, bụng thì đói nhưng thực sự giờ vết thương mới hành đau nên chắc nhai cơm ko nổi rồi,lại càng ko thể uống với mấy ông nội kia nửa...nó cũng ko thích nhậu tí nào....Uống đại 1ly bia xã giao, nó bước đi ra về sẵn kiu ông bảo vệ vô nhậu với tụi kia. Lấy xe ra thì thấy trên rổ xe nó có cái bịch trắng. Thấy cái bịch nặng nặng, nó mở ra thử thì ra là một cà-men cháo hải sản đã nguội với cái chai gì toàn tiếng tàu ko nhưng nhìn cái hình thì đoán chắc là thuốc để xoa bóp vết thương. Nó hỏi ông bảo vệ:
- Ủa bịch cháo ai bỏ trên xe em vậy anh Hải
- Biết đâu! Chắc đứa nào nó để phần ăn cho mày đó. Hồi nảy ko thấy mày ra ăn cơm mà.
- Dà...chắc vậy quá thôi em về trước nha
- Ko nhậu hả mậy
- Hok anh.Còn đau quá!
- Ờ cẩn thận mày.Dm coi chừng bị đánh nửa đấy.
- Chắc ko đâu anh hehe
Nó lạch cạch chạy chiếc xe cà-tàng về phòng trọ, hôm qua bị quăng, xe móp méo, nhưng cũng còn chạy dc từ từ sửa sau cũng ok. Về nhà giở cháo ra...dưới ca-men có mảnh giấy nhỏ “ nhớ hâm cháo nóng rùi hả ăn, thoa thuốc ngoài da ngày 3 lần, ăn xong rùi uống thuốc tan máu bầm vào nha”. Ai có lòng tốt vậy nhỉ...à à ko còn ai khác ngoài con bạn nó, chắc biết nó chưa ăn nên mua mấy cái này để bù đắp đây mà. Con nhỏ dễ thương mà tính tình cũng tốt quá ta