Ngày Hôm Qua... Đã Từng (My life)

Quyển 1 - Chương 88



Lại thức dậy vì bác sĩ vào phòng để thông báo kết quả kiểm tra. Toàn là những từ chuyên môn của bệnh viện chẳng nhớ rõ nhưng nói chung bị chấn thương ở đầu, chấn thương ngực làm dập phổi...từ nhỏ nó đã từng 2 lần chạm tay vào thần chết khiến phổi, gan nó rất yếu giờ thêm chấn thương nặng cho nên phải điều trị lâu dài, có nguy cơ ảnh hưởng đến sức khỏe về sau....bác sĩ còn nói khá nhiều về hậu quả sau này cũng như cách điều trị tốt nhất...”thật may người bị thương là nó...nếu là em thì sẽ ko vui tí nào” nó thở phào nhẹ nhõm vì cái suy nghĩ đó. Bác sĩ đi ra ngoài...anh Phong ngồi xuống ghế nhìn ra ngoài còn nhỏ Hân khẽ lau nước mắt đi đến ngồi cạnh nắm lấy tay nó siết chặt. Mĩm cười nó nhẹ nhàng

- Tự nhiên khóc vậy

- Có đâu

- Chứ nước mắt chảy kìa

- Uhm hok có gì. M ráng nghĩ ngơi đừng có buồn ảnh hưởng sức khỏe đó

- M biết rồi

Nó quay ra bên ngoài cửa sổ nhìn xa xăm...một lúc lâu lại quay trở vào ngập ngừng hỏi nhỏ Hân

- Thy...cô ấy có tìm M...hay...có hỏi gì về M ko

-....

Nhỏ im lặng...chẳng nói gì...câu trả lời đã quá rõ ràng. Em ko tìm nó. Ngày hôm ấy nó cứ nghĩ em sẽ ko để người khác dễ dàng kéo em ra xa trong lúc nó bị thương như vậy, em đã đứng im nhìn nó đi và bây giờ em cũng chẳng tìm nó. Nó thực sự ko muốn gặp em vào lúc nó đang bị thương như thế này nhưng nó vẫn lun hy vọng em sẽ tìm hoặc hỏi một câu nào về nó.

- Uhm M hiểu rồi!

- M...đừng vậy...chắc tại...

- Thôi M ngủ đây...

Nó nhắm mắt quay trở lại với giấc ngủ...dòng suy nghĩ cứ xoáy sâu vào đầu nó...cảm giác hụt hẫng và trống rỗng. Mọi thứ dường như sắp ko còn nửa. Giờ đây những lời cay nghiệt của mẹ em dù muốn dù ko đều là những lời quá đúng. Nó chẳng là gì, chẳng có gì...làm sao đủ sức chăm sóc em vào lúc này, làm sao đủ sức giữ em chỉ bằng tình yêu của một thằng nhóc chưa đầy 20 tuổi chứ và có lẽ em cũng đã đứng im nhìn nó đi...làm sao nó còn đủ can đảm để quay trở lại...có lẽ nó sẽ ko gặp lại em nửa...có lẽ đã đến lúc để con người bất cần đang nằm sâu trong người nó trở lại...có lẽ....

Nửa đêm...choàng tỉnh vì giấc mơ...chẳng nhớ rõ gì cả...chỉ thấy mồ hôi ra như tắm, khát khô cổ họng...bấc giác khẽ cất tiếng

- Thy...lấy dùm anh ly....

Tiếng gọi ngập ngừng...và đứt quãng đột ngột bởi...nó nhận ra em đâu còn ở bên nó.Phì cười chua chát...nó cố gắng gượng dậy, phòng vẫn sáng một chiếc đèn nhỏ, bên ngoài hành lang ánh điện chiếu vào cũng đủ để nhìn thấy mọi thứ xung quanh. Đau...giờ vết thương mới thấm đau cho nên ngồi dậy dc cũng là một cực hình đối với nó....Chợt có người nhéo vào tay nó một cái

- Nhox khùng nằm yên để chị lấy nước cho

- Uhm...nhox làm chị thức hả

- Chứ gì nửa. Lộn xộn quá...nằm xuống đi

Chị dìu nó nằm xuống rồi rót nước ra ly đưa nó uống. Dù khát nhưng nó cũng ko thể uống ừng ực nước như thường ngày, mỗi 1 ngụp nước nuốt vào là một chuổi những cơn đau kéo dài từ cổ họng xuống ngực. Uống chỉ dc nửa ly nước nó đã ko thể chịu nổi cơn đau nửa, quay người đi ho sặc sụa...vội đưa tay lên miệng che bớt cơn ho...ánh điện cũng soi rõ màu đỏ li ti bắn ra từ miệng dính lên tay nó. Vội giấu bàn tay chùi xuống giường nó quay lại mĩm cười với chị

- Hì khát quá uống bị sặc luôn

- Thôi đi...nhox làm như chị mù vậy. Phong nói hết cho chị biết rùi, đưa cái mặt khùng đây chị lau máu cho.

- Ừ...ừ nhox ko sao đâu

- Biết...

Nó ngơ ngác nhìn chị, hôm nay thái độ chị rất khác chị của bình thường...mọi khi thấy máu là chị xanh mặt sợ hãi, còn lúc nó bị thương như vậy thì chị sẽ khóc hay ít nhất là nghẹo ngào...còn đằng này...cứng rắn một cách kỳ lạ. Ko lẽ đây mới là chị của anh Phong từng nói sao.

- Ủa Hân với anh Phong đâu chị

- Chị kiu Phong đưa Hân về nghĩ ngơi thay đồ. Chị sẽ ở với nhox tới mai luôn

- Hix mẹ chị hok la hả

- Hok chị xin mami qua nhà bạn chơi rồi. Nhox đau nhiều hok – chị lấy tay vuốt vuốt ngực nó, cũng giỏi chứ giờ chị mà xoa lưng chắc nó chết vì đau @@

- Ko...có chị ở đây nhox đỡ đau nhiều nè

- Xí...đồ nịnh đầm

- Thiệt mà

- Hoy im đi...giờ có đi ngủ hok hay muốn chị uýnh cho xỉu lun hả

- Bạo lực quá...thì ngủ nè

- Ừ...ngủ đi

Nó im lặng nhắm mắt ngủ, tay chị vẫn ko rời tay nó...chợt chị thì thầm, giọng chị run run

- Nhox...mau khỏe...đừng bị thương nửa...hứa với chị đi...dc ko nhox

Nó quay qua vuốt nhẹ lên mái tóc chị mĩm cười

- Uhm nhox hứa mà. Ngủ nha

- Hì...nhox ngủ ngon.

Nó thở phì một cái rồi nhắm mắt...lòng buồn...trống trãi lắm...nhưng nó vẫn đang cố gắng ko để những người quan tâm bên cạnh nó lo lắng. Mọi cảm giác tệ nhất xin để cho nó dc chịu hết...nó đủ sức để chịu tất cả...đơn giản vì nó là vậy...Giờ...nó ko muốn bất cứ ai lo lắng hay khóc vì nó nửa. Trong đầu nó hình thành nên một ý định...trở về với chính con người thật của nó...Mĩm cười...ngày mai nó sẽ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.