Ngày Hôm Qua... Đã Từng (My life)

Quyển 2 - Chương 3



Một tiếng, hai tiếng đồng hồ trôi qua. Nó vẫn đứng đó. Ly cafe hết sạch tự lúc nào. Bên cạnh nó tiếng chị gõ gõ muỗng vào ly cafe tạo nên tiếng lanh canh vui vui tai nhưng cũng làm tăng cái không khí nhàm chán. Bất giác nó mĩm cười. Bất giác mọi thứ xung quanh nó nhẹ nhàng, lãng đãng một cái gì đó không tên. Nếu cố đặt tên, nó chỉ có thể gọi đó là cảm giác "xa". Quay qua cầm kéo chị đi về phía bàn cafe nó cười:

- Thôi kiếm chỗ nào đi chơi đi ngồi một chỗ hoài hok chán hả?

- Ai nói hổng chán. Ai bỉu nhox cứ ngồi im hoài sao dám nói gì

- Ủa bửa nay tự nhiên sợ nhox dữ vậy

- Đừng có mơ. Tại nhox nói cho nhox buồn hết hôm nay chị mới nhịn đó

- Èo làm tưởng nay đổi tính hiền bất tử chứ

- Ý gì đó. Nói chị dữ hả...

- Ờ ờ hok có à nha.

- Hok gì mà hok...muốn ăn đấm hok hả...hihi đứng lại

Chị bật cười dứ dứ nắm đấm đuổi theo nó, nó chạy lại bàn chỗ anh Phong và nhỏ Hân ngồi nảy giờ ngồi ào xuống bên cạnh Hân bún nhẹ lên má Hân một cái cười

- Nè hai người ngồi một chỗ chán ko. Kiếm chổ nào đi chơi đi

Nhỏ Hân hơi bất ngờ vì thái độ của nó ngẫn người ra nhìn nó chằm chằm. Anh Phong thì cười nhẹ đưa ly cafe lên miệng uống một ngụm gật đầu. Lúc đó chị cũng vừa đuổi tới nơi đúng sau lưng nghịch tóc nó.

- Làm gì ngẩn người ra dữ vậy cô nương? Ko muốn đi chơi hả

- Đi...đi đâu

- Thì đi vòng vòng kiếm gì chơi đi. Đâu phải lúc nào cũng được lên Đà Lạt đâu.

- Uhm. Cũng được!

Nhỏ Hân gật đầu, ánh mắt vẫn ra vẻ ngạc nhiên. Có lẽ nhỏ hơi bất ngờ với thái độ phải nói là tưng tửng của nó lúc này. Nó cười quay qua hỏi anh Phong"

- Anh ở đây có chỗ nào chơi được?

- Mình đi cáp treo đi Phong, đi ăn hàng, đi chơi trò chơi nửa. Hen nhox!

Chị cười tít mắt ngồi xuống vừa bẹo má nó vừa hưởng ứng nhiệt tình.

- Làm gì sung dữ vậy? Nghe tới đi chơi là...haizzz

Nó nhìn chị trề môi trêu. Chị lại dứ nắm đấm trước mặt nó đe dọa. Anh Phong gọi tính tiền rồi đứng dậy đi ra cho xe quay lại

- Rồi giờ mình đi cáp treo trước rồi về công viên chơi trò chơi.

Nó đứng dậy đi theo anh Phong. Chị kéo tay nhỏ Hân đang ngồi ngẩn người ra đi sau lưng. Thiệt bình thường đanh đá thông minh vậy mà giờ nhỏ vẩn chưa hiểu thái độ của nó là sao mà còn ngồi đó ngẩn người nửa. Ngốc!

Cả đám kéo nhau qua chỗ cáp treo. Anh Phong đậu xe xong đi mua vé theo lệnh nữ hoàng còn nó thì cùng chị với nhỏ Hân đi lại căn-tin mua đồ ăn vặt. Chị và nó vẫn nhí nhố trêu đùa cãi nhau chí chóe làm náo động cả khu mua sắm đồ ăn, hàng lưu niệm của người ta. Mua đồ ăn nước uống xong chị cầm đồ ăn chạy trước đi kiếm anh Phong để lấy máy chụp hình. Nó với Hân đứng tại quầy bán hàng lưu niệm, nhỏ vẫn im lặng chắc là đang xác định thái độ của nó đây mà. Nó quay qua lấy tay áp lên mặt nhỏ. Trời Đà Lạt đầu giờ chiều tuy có một ít nắng nhẹ nhưng vãn không đủ làm cho ĐL bớt lạnh đi chút nào. Hai bàn tay trần của nó lúc nảy cầm mấy chai nước ướp lạnh cho nên giờ cũng khá lạnh. Tất nhiên nhỏ Hân giật mình rùng mình đứng lùi lại vì bất ngờ bị lạnh ở mặt.

- Trời làm gì vậy đồ khùng! Biết lạnh hôn

- Ờ lạnh mới có người tỉnh. Làm gì ngây người ra hoài vậy?

- Mệt có gì đâu thấy M lạ lạ

- Lạ chỗ nào?

- Thì lạ lạ thui. Mà làm gì tay lạnh dữ vậy? Lại đây!

Nhỏ Hân nhăn mặt kéo nó đi lại quầy bán đồ lưu niệm. Nó im lặng đi theo mặc cho nhỏ làm gì thì làm. Lựa lựa, chọn chọn cuối cùng nhỏ cũng lựa mua một cặp găng tay màu đen có thêu hoa hòe lá họe xanh xanh đỏ đỏ và một cái khăn choàng cổ.

- Nè đeo vô đi để cái tay lạnh ngắt thấy ghê quá à. Quỷ hay gì mà hok biết lạnh hả.

- Ờ ờ thì đeo làm dữ ko biết

Nó lắc đầu. Quan tâm thì quan tâm đi còn nói xấu nó chi không biết nửa. Nó im lặng đeo găng tay vào, găng tay làm bằng leo hay gì không rõ nhưng mềm mại và ấm lắm. Đeo găng vào rồi mới thấy thương cho cái tay mình, suốt từ sáng đến giờ quên mất là đang ở giữa mùa đông ĐL lạnh tê tái. Trong lúc nó đeo găng tay nhỏ Hân vừa ra vẻ khó chịu vừa quấn khăng choàng cổ cho nó.

- Người gì đã nhỏ con ôm yếu mà không biết lo sức khỏe. Lớn rồi mà không tự chăm sóc mình gì hết. Để lạnh về bệnh rồi ai chăm sóc hả...

Trời đất ai mượn quấn khăn choàng dùm đâu mà vừa quấn vừa siết muốn nghẹt thở mà còn cằn nhằn nó nửa. Không có tinh thần chia sẻ với người thất tình chút nào hết >.

- Rồi rồi...biết rồi đừng la M nửa mà

- La gì mà la. Xoay người lại coi coi

- Xoay chi

- Thì xoay đi

Vừa nói nhỏ vừa xoay người nó một vòng xem xem xét xét rồi tự gật đầu

- Uhm...hợp màu đó

- Hợp gì

- Khăn choàng hợp màu với đồ M đang mặc chứ gì.

- Trời lựa khăn nào ấm hok lựa đi lựa cho hợp màu.

- Khùng! Khăn ấm sẵn rồi. Phải lựa cho nó đẹp biết chưa. Nói nhiều quá trả tiền kìa.

- Hả!

- Hả gì. Mua đồ cho mấy người chứ mua cho Hân đâu bắt Hân trả tiền!

- Ờ ờ!

Nó lắc đầu. Làm nảy giờ tính cảm động vì sự quan tâm của nhỏ rồi đó chứ. Nó đành lục túi lấy tiền ra trả. Nhưng mà trời đâu có thương nó. Lục túi áo, túi quần, túi sau...thiếu điều lột quần ra lục luôn mà có thấy cái bóp tiền của nó đâu. Nhỏ Hân đứng khoanh tay nhìn nó chằm chằm

- Gì nửa đó

- Ờ ờ chết rồi bóp tiền của M...đâu mất rồi

- Gì hok giỡn à nha.

- Thiệt nè không tin kiểm tra đi. Đâu mất tiêu rồi

- Sáng giờ bỏ bóp ở đâu mà giờ mất hả

Nhỏ vừa nói vừa xoay người nó lại lục kiếm.

- Có bóp tiền cũng làm mất nửa là sao.

- Ờ thì sáng giờ chở Thy đi....

Nó ngừng lại một vài giây suy nghĩ, thôi chết nhắc bóp tiền mới nhớ còn một thứ còn quan trọng hơn bóp tiền của nó nửa. Sáng giờ lo thất tình quên hết mọi thứ kỳ này chắc tán gia bại sản luôn rồi.

- Thôi chết rồi Hân ơi

- Nói lảm nhảm gì đó?

- Bóp tiền M bỏ trong cốp xe

- Trời vậy ra xe lấy đi

- Không phải xe anh Phong

- Rồi xe nào nửa?

- Hix xe...xe máy. Sáng chở Thy qua nhà thờ bỏ trong cốp xe rồi

- Hả! Trời ơi!!!!!!!!! Đầu óc lơ ngơ gì đâu không vậy hả! Sáng giờ lo mấy người buồn quên mất tiêu. Bỏ xe bên nhà thờ luôn rồi trời!!!!!!!!

- Ờ ờ...M có cố ý đâu

- Mệt M ghê. Mất xe một cái cho mấy người ở lại làm ô-sin luôn

- Ực! nỡ lòng nào

- Cho chết luôn! Mệt ghê. Giờ chạy qua bên nhà thờ kiếm xe liền nửa nè. Sợ M luôn!

Nhỏ lắc đầu cốc một cái lên đầu nó rồi quay qua lấy tiền trong ví nhỏ trả tiền găng tay với khăn choàng. Nảy giờ hồn nhiên đối thoại như trong phim trước mặt chị nhân viên làm nhỏ trả tiền mà chẳng đứa nào dám ngẩn mặt lên một chút nào. Hix lạy trời giờ qua nhà thờ xe nó vẫn còn đó. Xe thuê của khách sạn chứ phải xe nó đâu giờ mà mất xe một cái là có nước bán thân làm ô-sin thiệt luôn chứ giỡn à. Vừa thất tình giờ thất tiền nửa là đúng thảm. Không lẻ thảm tới vậy thiệt sao ta @@. Lúc này anh Phong với chị cũng quay trở lại chỗ nó và Hân đang đứng.

- Có chuyện gì hai người căng dữ vậy

- Đó anh coi cái tên này nè. Bóp tiền thì hok chịu giữ trên người. Giờ còn bỏ xe máy ở bên nhà thờ nửa kìa.

- Hả! thôi chết trưa giờ anh cũng quên mất tiêu. Vậy giờ chạy qua đó kiếm xe liền.

- Nhanh nhanh dùm đi. Hai ông tướng mấy người đầu óc để đâu đâu không hà. Đàn ông con trai gì ngơ ngơ thấy sợ luôn.

Nhỏ Hân vẫn đanh đá chỉ trích cái nhân phẩm chưa kịp phục hồi của nó. Còn chị thì đứng nghịch nghịch tóc nó cười tủm tỉm. Người ta mất xe mà bà cô này còn tỉnh bơ đứng nghịch nửa, hết nói nổi sự vô tư của chị.

- Ờ ờ biết rồi giờ đi nè. La hoài

- Đi nhanh đi ở đó cãi nửa hả!

- Thôi đi nhanh M. Vậy hai người ngồi đây chơi đi. Để tụi anh qua nhà thờ kiếm xe được rồi.

- Tất nhiên rồi. Làm biếng đi theo hai tên khờ tụi anh lắm. Hen chị!

Thật không ngờ hai người con gái này chẳng có tí đoàn kết nào hết. Nghe anh Phong kiu ở lại là chịu liền hông thèm đi kiếm xe phụ nó luôn, vậy mà sáng giờ cũng bày đặt quan tâm lo lắng cho nó nửa. Thất tình mà cũng hok được ưu tiên, chút nửa đi nhảy hồ Xuân Hương luôn cho rồi. Anh Phong chạy ra bãi xe, nó tiu nghĩu đi theo sau lưng. Hồi sáng chở em tới cổng nhà thờ, tùm lum người đứng nhìn, đầu óc mãi lo nghĩ đến em xe nó quăng đâu cũng không nhớ nửa. Kỳ này bán thân ở ĐL chứ khỏi về SG nửa rồi. Anh Phong quay xe lại, nó leo vào trong ngồi kế anh, hai anh em mặt người nào cũng tỏ vẻ lo lắng khẩn trương. Xe chưa kịp lăn bánh ra khỏi cổng thì chị đi lại bên cạnh xe gõ cửa. Phù thì ra người này cũng còn có chút nhân đạo nên muốn đi theo phụ kiếm xe đây mà. Anh Phong mở kính xe thò đầu ra hỏi:

- Sao Phương

Chị không nói gì cười tủm tỉm kéo tay nhỏ Hân lại kế bên.

- Hihi hai tên ngốc đi đâu dzạ

- Đi qua nhà thờ kiếm xe máy nè

Ôi dầu sôi lửa bỏng thế này mà chị của nó còn cười toe toét, nhỏ Hân cũng có kém gì đâu, ngồi trong xe mà vẫn nhìn rõ vai nhỏ run run, tay che miệng cười nhẹ kìa.

- Hihi hai tên ngốc cất xe đi. Hồi sáng bé Hân gửi xe cho chú bảo vệ nhà thờ rồi. Nhox khùng coi cái này là cái gì nè.

Chị vừa cười vừa lấy trong túi xách nhỏ Hân ra cái bóp tiền và chìa khóa xe máy của nó trước ánh mắt ngẩn người ra của nó và anh Phong. Nhỏ Hân cố kìm không cười ra tiếng chui đầu qua khung cửa kính xe:

- Đồ ngốc. Ngồi đó chi nửa. Ra nhanh đi cáp treo nè. Đi trước nha hihi

Nói rồi nhỏ kéo tay chị quay lưng đi về phía cổng vào cáp treo bỏ lại sau lưng hai thằng con trai đần mặt ra nhìn nhau không nói nên lời. Anh Phong nhìn nó nhún vai lắc đầu đau khổ lui xe trở vào bãi. Đáng giận, đáng hận nhưng mà hông dám nói gì hai cô gái này luôn. Chút nửa lên cáp treo chắc phải rủ anh Phong gieo mình xuống vực để giữ tròn tiết hạnh mới được, bị lừa ngon lành @@. Đậu xe trở vào bãi xong hai anh em im lặng đi về phía cổng cáp treo, càng đến gần hai cô nương xinh đẹp kia càng nghe rõ tiếng cười, càng nhìn rõ vẻ mặt hả hê khi lừa được nó. Kệ quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ghi sổ chờ dịp tính sau.

- Cười hoài nha...dzui lắm chứ gì >.

- Chứ sao! Hihi ai bỉu mấy người ngốc quá chi

- Nhưng mà anh đâu liên quan gì đâu

Anh Phong chen vào.

- Sao hok. Tại Phong cũng ngốc như nhox M mà. Hen Hân

- Đúng rồi! Đáng đời. Lớn rồi mà còn bị lừa

- Nhớ đó! Thù này sẽ trả.

Nó làm mặt nghiêm rồi quay lưng đi vào khu vực soát vé trước khi lên cáp treo. Chị kéo tay nhỏ Hân chạy theo sau lưng tay nghịch nghịch lên tóc nó, còn anh Phong cũng cười trừ đi cuối cùng.

Chiếc ca-bin cáp treo dần đưa nó và 3 người còn lại ra phía ngoài. Bên dưới những hàng thông già xanh ngắt lặng im trong những màn sương mù mùa đông Đà Lạt. Nó lặng im nhìn về phía xa xăm. Bên trong anh Phong, chị và Hân vẫn trò chuyện, ăn uống cười đùa. Thi thoảng nó cũng góp vui tranh giành đồ ăn, góp vui vài câu trêu chọc, góp vui vài cái mĩm cười. Rồi mắt nó vẫn nhìn về phía xa, nơi thành phố hoa lấp ló giữa tán thông già, chẳng nhìn rõ những con đường phía dưới, chẳng nhìn rõ gác chuông nhà thờ nơi nó tiễn em đi, chẳng nhìn rõ hình dáng em ở đâu đó giữa thành phố này. Nó không có thói quen suy sụp quá lâu, cũng không có thói quen để những người xung quanh biết tâm trạng thật của nó. Chiếc mặt nạ hề vô hình nó đang đeo vào ngay lúc này âu cũng đã đem lại nụ cười cho ba người bạn kế bên nó. Nụ cười mĩm nhưng ánh mắt nó liệu có ai đủ kiên nhẫn nhìn vào, để nhân ra sau lưng chiếc mặt nạ hề...nó đang cười hay đang khóc. Tất nhiên là không có nước mắt như gương mặt hoảng hốt của em lúc cánh cửa xe hoa khép lại rồi, con trai mà, làm sao khóc trước mặt người khác được. Có người nói rằng phụ nữ khi khóc nước mắt họ sẽ chãy ra ngoài, còn đàn ông nếu khóc nước mắt họ đều chãy vào trong. Bất giác nó mĩm cười, bất giác nó đưa tay áp lên khung cửa kính:

" Tiểu thư à! Xin lỗi! Phải để em ngoài đó một mình mất rồi"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.