Một cú tát bằng tất cả sức mạnh như trút hết lửa giận trong lòng in vào mặt nó.
- Anh là đồ khốn nạn!
Hân nhìn thẳng vào nó, mím môi tưởng chừng như bật khóc, nước mắt em lăn dài trên má. Ánh mắt nửa rực lửa, nửa đau đớn như xoáy vào tâm can nó,
rồi em đưa bàn tay chỉ thẳng vào mặt nó ngập ngừng trong từng tiếng nấc:
- Em thất vọng về anh lắm!
Rồi nhỏ quay mặt bước đi, đôi vai run run nhưng nó biết làm sao nhỏ kiềm nén được nước mắt kia chứ. Chị Thủy vội đi theo nhỏ Hân trước khi kịp
quay lại nói to:
- Con kia! Mày được lắm, bồ của bạn mà cũng dám cướp. Còn thằng
chó này! Chị có mắt không tròng, hóa ra mày khốn nạn như bao thằng đàn
ông khác, ăn vụng cũng phải biết lựa, mày khốn nạn tới độ bạn thân của
bồ mà mày cũng hổng tha hả. Tránh xa tụi tau ra! Đừng có vác mặt qua
kiếm con Hân nửa nhé!
Chị Thủy và nhỏ Hân đi rồi, nó im lặng quay qua nhìn nhỏ Ngân, đôi mắt
nhỏ bần thần nhìn ngược lại nó, sau đó nhỏ đưa tay xoa nhẹ lên mặt nó.
- Đau nhiều hôn anh?
- Cũng đau!
- Còn em có sao không?
- Hân có đụng gì tới em đâu. Hihi!
- Ừ! Thôi anh đưa em về!
- Dạ!
Nó gượng cười đi trước, mặt nó hằn in dấu tay của Hân, môi nó rát rát vì bật máu. Nhìn chính mình phản chiếu cửa thang máy mà buồn cười, hai tay nó vẫn nắm chặt trong túi quần như sợ ai nhìn thấy. Con đường về nhà
nhỏ Ngân càng xa càng lặng hơn. Nhỏ cũng không nói gì chỉ im lặng ôm nhẹ ngả người vào vai nó.
- Được rồi em vào nhà đi!
- Dạ!
- Nhưng chừng nào em đi?
- Dạ em đặt vé rồi! Chút nửa em đi.
- Ừ ra tới đó nhớ báo cho anh.
- Dạ!
Nó cho xe rời khỏi nhà nhỏ, vòng vèo cả tiếng đồng hồ ngoài đường cuối
cùng nó cũng quyết định chạy qua nhà chị. Cứ mỗi lần có chuyện đau người đầu tiên nó nghĩ đến là chị, dường như điều này trở thành bản năng, vì
nơi duy nhất có thể chấp nhận sự có mặt của một thằng khốn như nó là nhà chị. Tới nhà, nó bấm chuông, chú ba ra mở cổng, vừa nhìn thấy mặt nó
chú vội lo lắng:
- Cậu Mon sao vậy? Cái mặt đỏ lét hết trơn!
- Dạ không sao đâu chú. Chị đâu rồi chú?
- Cô Phương ở trên phòng cậu lên đi để tui kêu bả lấy thuốc cho cậu.
- Dạ cảm ơn chú!
Nó đi thẳng lên phòng chị tự mở cửa vào luôn vì ở nhà này duy nhất mình
nó tự do mở cửa phòng chị, chú thím ba muốn tìm chị đều phải gõ cửa mặc
dù ít khi nào chị khóa cửa. Chị đang nằm trên giường lăn qua lăn lại với cuốn tạp chí bằng tiếng nước ngoài, thấy nó chị ngồi dậy cười tươi.
- A! Nhóc mới qua hả? Qua sớm ghê hen!
Nó không nói gì đi thẳng vào giường nằm vật xuống bên cạnh chị, phát hiện có điều bất thường chị nhẹ giọng:
- Nhóc có chuyện gì sao?
Nó choàng tay ôm lấy hông kéo chị nằm xuống sát vào người nó, nó nhắm
mắt úp mặt vào lưng chị hít nhè nhẹ mùi hương ngọt ngào, chỉ vậy thôi mà thấy lòng bình yên lắm. Chị nằm im, lưng vẫn xoay về phía nó, rồi chị
đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng tay nó trước bụng chị. Và nó lặng im chìm
vào giấc ngủ, một giấc ngủ để trốn tránh những chuyện vừa xảy ra, trốn
tránh cái ám ảnh ánh mắt của nhỏ nhìn nó, thực sự chính nó cũng đau lắm
chứ riêng gì ai.
Nó tỉnh dậy, giờ nó vẫn nằm bên cạnh chị, đôi tay chị vẫn giữ tay nó
trong tay mình. Biết nó tỉnh dậy, chị khẽ xoa nhẹ lên má nó.
- Nhóc con đau không?
- Ừ đau!
- Cho chết!
- Ừ!
Nó định ngồi dậy nhưng chị không cho, vậy là nó lại nằm im, ánh mắt hướng lên trần nhà.
- Nhóc đã thay đổi…nhóc cũng vừa làm một thằng khốn nạn vô cùng luôn đó chị.
- Uhm!
- Cái mặt này mới bị nhỏ Hân đánh nè!
- Uhm!
- Đáng đời nhóc ghê! Chắc sau này nhỏ sẽ hận nhóc nhiều lắm, nhóc làm tổn thương cô ấy nhiều quá mà.
- Uhm!
- Nhóc xấu xa và khốn nạn lắm…chị có bỏ nhóc như Hân không?
- Không!
- Sao vậy? Chị chưa biết nhóc vừa làm gì mà?
- Nếu nhóc nghĩ chị sẽ bỏ nhóc thì nhóc đâu có qua với chị.
Hihi! Nhóc thay đổi hay không chị biết hết, nhóc xấu xa cỡ nào cũng kệ
nhóc…Người khác có thể rời bỏ nhóc vì nhóc khốn nạn, xấu xa…nhưng chị
thì không! Nhóc khờ!
- Ờ!
Nó mĩm cười, chỉ có nơi này là bình yên sau tất cả mọi chuyện và chỉ có chị của nó không bao giờ rời đi.
- Dạo này Hân có nói chuyện với chị về nhóc không?
- Có!
- Vậy chị có biết nhóc đang làm gì với Hân không?
- Có!
- Vậy sao chị im ru?
- Nhóc nói với chị là hãy để nhóc tự giải quyết mọi chuyện mà.
Nhóc nói sao thì chị làm theo vậy, thấy chị ngoan chưa. Hihi nhóc làm gì cũng được, nhóc đâu có đối xử tệ với chị đâu mà chị lo, với lại chị
hiểu nhóc của chị, tại nhóc hổng giải thích với chị thôi hihi.
- Ừ! Nhóc cảm ơn chị!
- Đồ khờ! Đâu nhóc há miệng ra chị coi coi.
Chị đẩy nó ngồi dậy rồi dùng điện thoại bật flash chiếu vào miệng nó.
- Rách một miếng, hết chảy máu rồi. Chút chị cho nhóc ngậm thuốc. Hư lắm nha, tối ngày để mình bị thương hoài luôn.
- Hehe vậy mới được chị lo.
- Hứ ai thèm lo cho nhóc chứ. Toàn ra ngoài gây chuyện rồi về đây bắt người ta lo.
- Chị không lo bỏ nhóc cho ai.
- Bỏ cho con heo!
- Chị là heo hả?
- Hihi muốn chết hôn. Quýnh một cái xỉu bây giờ.
Chị xô nó ra giường rồi đứng dậy đi lại bàn lấy một viên màu nâu nâu gỡ ra quay lại nghiêm mặt nhìn nó
- Há miệng ra đồ hư hỏng!
Nó há miệng ra, chị cho viên thuốc vào miệng rồi bắt nó ngậm lại. Xong
xuôi còn vui vẻ lấy điện thoại ra chụp hình cái mặt méo của nó lại cười
khúc khích một mình nửa chứ, bó tay với chị luôn. Hai chị em nằm chơi
thêm một chút nửa thì kéo nhau xuống nhà ăn trưa cùng với vợ chồng chú
ba. Ăn xong nó với chị quay trở lên phòng tivi coi phim, nó không ham
lắm bộ phim tình cảm chị đòi xem cho nên xem được một chút nó ngủ gục
mất tiêu. Chiều thức dậy nó bật cười khi chị cũng ngủ ngon lành tự lúc
nào, tâm trạng khá thoải mái trở lại nó nhẹ nhàng để chị nằm xuống
giường rồi chào chú thím ba đi về quán làm việc.
Ông Kha có vẻ cũng không biết chuyện gì, dạo này thấy ổng cũng có nhiều
việc riêng bên gia đình nên chuyện bên quán cứ có mặt nó là ổng giao
lại. Tan làm nó đi lòng vòng như chẳng muốn về nhà, bụng đói nhưng không nghĩ ra sẽ ăn gì, cuối cùng đành ghé xe bánh mỳ gần nhà làm một ổ rồi
leo lên nóc ngồi nhâm nhi. Món bánh mỳ khô khốc quen thuộc không đủ no
nhưng thích hợp trong hoàn cảnh lúc này. Ăn xong nó nằm dài ra nhìn lên
bầu trời, hôm nay trời khá mát mẻ, vài ngôi sao lấp lánh giữa nền đen
trống rỗng, chính vì chỉ có vài ngôi sao xuất hiện khiến người ta có cảm giác mỗi đốm sáng ấy thật nhỏ nhoi, cô độc.
- Alo em tới rồi!
- Vừa tới hả em?
- Dạ!
- Có mệt không?
- Em lên xe ngủ mất tiêu hổng thấy mệt gì hết.
- Ừ!
- Anh đang làm gì?
- Vừa ăn khuya xong, chuẩn bị ngủ.
- Chị Thủy có điện thoại cho anh không?
- Không có.
- Con Hân thì sao?
- Không em!
- Dạ! Còn anh? Thấy sao rồi?
- Không sao hết, em đừng lo cho anh. Em đi du lịch một mình dù sao cũng cẩn thận sức khỏe nhé.
- Dạ em biết rồi!
- Thôi anh ngủ sớm đi, hy vọng mọi chuyện tốt đẹp với anh.
- Cảm ơn em! Ngủ ngon!
Nó nhắm mắt để điện thoại nằm im trên lồng ngực, không biết giờ này Hân
đang làm gì, đang nghĩ những gì, nhưng nó chắc rằng em đau nhiều lắm.
Giống như cá tính của mình, nó chẳng tìm kiếm Hân để giải thích, để nhận lỗi, để xoa dịu nỗi đau của nhỏ. Điều nó làm vẫn vậy, lao vào cuộc sống bình thường hằng ngày, im lặng đối mặt với mọi chỉ trích của bạn bè Hân khi họ biết chuyện, đối mặt với việc làm khốn nạn của mình khi đến tai
những người xung quanh khác. Ông Kha chửi nó nhưng cũng không trở mặt gì hết vì ổng cũng vẫn hay có những cuộc ăn chơi, những mỗi quan hệ chớp
nhoáng bên ngoài xã hội vì công việc, nó đoán chị biết chuyện, anh Phong có lẽ cũng vậy. Trái hẳn với những người khác, anh Phong ở xa nên không nói gì cũng bình thường, còn chị càng không nhắc đến, với chị nó vẫn là nó, dù nó có làm bất cứ chuyện gì, chị chỉ quan tâm việc nó đối xử với
chị như thế nào, còn nó làm gì với người khác chị không để tâm. Đã gần
nửa tháng trôi qua, nó im lặng, Hân cũng không tìm nó để xử tội như cá
tính thường ngày của nhỏ. Nó không nói gì không có nghĩa là không quan
tâm, thi thoảng nó vẫn chạy xe ngang nhà nhỏ, đứng nép ở một góc tường
nhìn vào. Quen nhau bao lâu ít nhiều cũng biết rõ vài thói quen hay giờ
giấc công việc của nhỏ. Nó an tâm không đả động gì đến cuộc sống của em
bởi vì bên cạnh nhỏ ngày nào cũng có chị Thủy đi cùng, ngoài ra khi biết chuyện bạn bè của nhỏ càng quan tâm nhỏ nhiều hơn. Tính ra thời điểm
này cứ như cả thể giới đều quay lưng lại với thằng khốn nó và xích lại
gần hơn với người bị nó làm tổn thương. Điện thoại nó vẫn đều đặng nhận
cuộc gọi từ xa của Ngân, nhỏ đang đi tour xuyên Việt, vì chuyện của nó
nhỏ đã buộc phải rời khỏi SG một thời gian, du lịch có lẽ là cách tốt
nhất trong thời điểm hiện tại. Mấy hôm trước cũng có vài người bạn của
Hân vì quá khích nên cũng định xử lý nó nhưng có lẽ đều hiểu rằng Hân
không muốn điều đó và họ cũng hiểu trước khi muốn làm gì phải nhìn mặt
chị trước đã, chưa kể là ông Kha tuy chửi nó nhưng cũng không bỏ mặc
đâu. Chớp mắt thêm hai tuần trôi qua, không có gì đặc biệt xảy ra, nó
cũng ít gặp chị vì hôm trước nó nói hãy tạm thời để nó giải quyết xong
mọi rắc rối nó đang làm. Đây là khoảng thời gian nó để ý ngày tháng rất
kỹ, không phải vì nó thay đổi đâu mà vì ngày thêm một người nửa rời xa
nó đang đến gần.
Chủ nhật đầu tiên của tháng mới, quán caffe xa lạ nằm ven thành phố cũng đông đúc khách, khó khăn lắm mới tìm được quán này, đẹp, mát nhưng hơi
xa trung tâm. Nó luôn luôn là người đến trước trong mọi cuộc hẹn, nó thà để mình chờ chứ không bao giờ để người khác phải đợi mình. Khoảng 9h,
ly caffe vơi gần phân nửa thì chị Thủy và một người nửa cũng vừa tới.
- Mon tới lâu chưa?
- Cũng được một tiếng.
- Sorry nha tại sáng nay phải chờ con Hân đi chơi mới qua rước chỉ được.
- Có gì đâu. Hân sao rồi chị?
- Nó bình thường rồi, không nhắc gì tới em nhưng mà có mấy bửa uống say thì cứ đòi gặp mặt em.
- Chị cho cô ấy uống say làm gì không biết. Sau này kêu cô ấy đừng uống rượu nhiều nửa.
- Em! Bộ em tính hổng gặp nó nói lời nào hả? Hồi bửa nó nói với
chị muốn gặp em lắm, nhưng con gái mà đã giận, hận rồi thì tự ái cao ghê gớm.
- Thôi! Em sẽ không gặp lại Hân đâu. Mọi chuyện đã như vậy rồi
có gặp em cũng không biết nói gì nửa, cứ như vậy em thấy tốt cho cô ấy
hơn.
Nó ngả lưng ra ghế mĩm cười, dòng caffe đắng nghét chạy dài vào cổ họng. Nhìn thấy gương mặt nó như vậy có lẽ ai cũng ái ngại.
- Xin lỗi em nhiều, tự nhiên bắt em phải chịu thiệt thòi.
- Em đâu có thiệt thòi gì đâu mà chị xin lỗi.
- Chắc thời gian gần đây tụi bạn con Hân chửi em nhiều lắm phải hôn?
- À! Chửi cũng đúng mà chị. Em chịu được, dù sao em cũng làm Hân tổn thương, mọi người bênh Hân chửi em cũng bình thường. Thiệt thòi là
Ngân kìa.
- Em yên tâm, con nhỏ đó nó đóng vai ác riết quen rồi, giờ nó đi chơi tùm lum làm chị thèm luôn nè, bửa nào cũng điện thoại về khoe
khoang quá trời.
- Dạ! Ủa bửa nay Hân đi chơi với ai vậy chị?
- Nó đi chơi với Mimi, nghe đâu hai đứa đi mua đồ đạc gì đó chị
cũng hổng rành. Mà nè chàng trai, một câu nhắc tới Hân, hai câu hỏi tới
Hân. Còn quan tâm người ta như vậy, gặp thêm một lần cũng có chết đâu.
- Đúng rồi! Chị thấy em cũng muốn gặp nó một lần nửa phải hôn?
Chị hai Hân nảy giờ ngồi im mới lên tiếng:
- Muốn! Nhưng không thể chị à!
- Bộ em không hối hận chút nào hả? Mấy ngày qua chị thấy con nhỏ buồn như vậy chị cũng xót lắm. Thực ra nếu bây giờ hai đứa làm lành với nhau, chị…chị cũng hổng trách em đâu. Chị biết em cũng đâu có vui sướng gì.
- Em hiểu! Nhưng không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tới
cùng chị à. Vấn đề không phải việc cảm giác của em, quan trọng là tương
lai của Hân, không nói tới việc tình cảm của em dành cho cô ấy không
phải là tình yêu, dù có yêu nhiều em nghĩ cô ấy vẫn đáng có tương lai
tốt hơn. Em thực sự vẫn chưa là một người đủ trưởng thành để chăm sóc
cho tương lai của Hân, em còn yêu Thy và em cũng không phải người tốt
như mọi người đang nghĩ. Không biết Ngân có nói với hai chị chuyện này
chưa, đêm đó em với Ngân trong khách sạn đã làm chuyện đó thật, cho nên
dù mục đích ban đầu có như thế nào, sự thật em cũng đã có lỗi với không
chỉ Hân mà còn Ngân nửa, chị thấy có nên để em gái mình cặp bồ với một
thằng như em không?
- Chị biết chuyện đó, bé Ngân có nói với chị rồi. Em cũng hổng
cần tự chà đạp mình tới vậy đâu, Ngân nó tự nguyện, chị nghĩ em không có lỗi gì với Ngân hết. Quen em bao nhiêu lâu, nhìn những việc em làm chị
cũng hiểu em là người ra sao mà, đừng có tối ngày đóng vai ác ở đây với
tụi chị. Thôi dù sao chuyện cũng sắp ổn rồi, chị chỉ muốn hai đứa có một cơ hội suy nghĩ lại thôi.
- Chị an tâm, mọi chuyện không thay đổi trừ khi mọi người tiết lộ ra, phần em, em sẽ không suy nghĩ lại.
Chị Thủy với chị hai Hân nhìn nhau xong nhìn nó mĩm cười lắc đầu.
- Lời đồn hổng sai! Em đúng là cứng đầu hổng thua gì con Hân,
hèn gì nó yêu em nhiều vậy, chắc chỉ có mình em là cứng đầu hơn nó, trị
được nó thôi quá.
- À nảy giờ lo nói chuyện quên nói em biết, tuần sau Hân nó bay rồi đó. Em có một tuần để đổi ý có gặp nó hay không.
- Vậy à!
Nó lại ngả người ra ghế, đưa ly caffe đắng nghét lên uống một hơi
dài, những viên đá tan hết tự bao giờ, caffe đắng giờ có thêm một vì
nhạt nhòa nào đó. Bất giác có một chút gì đó nhói nhói trong lòng, dù nó có bất cần đến chừng nào…vẫn giật mình khi biết rằng…lại một người nửa
sắp rời xa nó.