*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quay về nhà với cái đầu và vai áo ướt đẫm sương lạnh, điều thú vị nhất là ngồi dưới sân nhà nướng khô, nướng thịt nhâm nhi một ít vang Đà Lạt nồng nồng chát chát. Vì hôm nay hai đứa ở lại đêm cuối nên sơ cũng vui vẻ cho thức khuya nướng đồ ăn chơi, tiện thể chị nói chuyện nó biết nhiều hơn về tụi nhỏ, về sơ, về mọi thứ ở căn nhà này. Câu chuyện tưởng chừng kéo dài cả đêm cho đến tận khi vào phòng ngủ, chị vẫn say sưa nói nói kể kể.
“Nếu bạn gặp một cặp đôi nào đó trên đường, cô gái xinh đẹp luôn nói cười rất nhiều, một tên nhóc mặt rất ngố tỉnh bơ im lặng làm chuyện khác..có thể đó chính là nó và chị”
Luôn là như vậy, chị luôn luyên thuyên rất nhiều và nó luôn luôn im lặng làm chuyện khác, trông nó như chẳng nghe chị nói gì, nhưng thực ra nó đều lắng nghe hết.Tại sao ư…không nghe mà được à, chị sẽ giận đó. (cười)
- Nhóc cười gì đó?
- À thì cười vì thấy chị vui.
- Hihi đồ nịnh đầm!
- Chị nè! Lúc nào cũng nói nhiều như vậy với một tên luôn im ru như nhóc không chán à?
- Hông chán đâu. Hổng phải nhóc cũng hay trêu chọc cãi nhau với chị đó sao.
- Nhưng cũng đâu thấm gì với thời gian nhóc im cho chị nói một mình.
- Uhmmmm chị hổng biết nửa. Chị quen rồi. Quen từ hồi làm Na kìa, với lại một người nói thì phải có một người nghe. Vui nhất là khi biết luôn có người lắng nghe mình mà. Hihi!
Nó bật cười, tự nhìn lại mình, cũng không biết từ bao giờ quen nghe chị nói linh tinh rồi, nhờ lại nhiều lúc ở nhà học bài hay làm công chuyện của công ty, chị cứ nói tùm lum cả lên bên cạnh, vậy mà nó làm bình thường, công nhận sức chịu đựng của nó trâu bò thật.
- A nhóc quên nửa!
Chị bổng nhiên bật dậy vỗ ngực nó, hai con chó cũng giật mình ngẩng dậy thè lè lưỡi hóng chuyện.
- Gì nửa?
- Nhóc nhóc cho chị tiền đi.
- Hả là sao?
- Bóp tiền nhóc đâu đưa chị nhanh nhanh.
- Ờ ờ từ từ…
Nó ngồi dậy lục túi áo khoác để trên đầu nằm.
- Đây nè!
- Hihi
Chị cầm bóp nó lấy hết tiền ra đếm, nó cũng chẳng nhớ mình có nhiêu tiền, lúc vội vàng đi lên đây gom hết tiền lương, tiền tiết kiệm rồi đi không có đếm kỹ.
- Nhóc nhóc cho chị hết nha.
- Ờ ờ.
- Hihi
Chị tươi cười tiếp tục đếm tiền, sau đó chị móc hết tiền trong bóp chị ra ngồi đếm đếm, xếp xếp.
- Xong! Hihi ngủ thôi.
Nó lắc đầu nằm xoa xoa đầu con Ster mập nhắm mắt ngủ. Bình thường đi chung là cứ y như rằng bị chị tước đoạt quyền giữ bóp tiền của mình, nay lại còn bày đặt xin xỏ. Nó cũng chẳng buồn hỏi lý do chị xin tiền làm gì, từ lâu nó và chị đã vượt qua cái rào cản vật chất tiền bạc, đi với chị làm người vô sản riết quen luôn.
Sáng, bình minh thức dậy toàn thân ê ẩm, bình thường mình chị đè thôi đã đủ mệt rồi, giờ thêm con quỷ Ster mập đè, may mà hôm nay sơ đuổi về chứ ngủ lại thêm vài ngày chắc nó vô viện chỉnh hình luôn quá. Đúng giờ hẹn, anh tài xế đi xe ôm đến ăn sáng cùng cả nhà để chuẩn bị lái xe về SG. Nó vừa ăn vừa ngồi nghe anh tài xế chém gió mấy ngày đi chơi ở Đà Lạt, còn chị thì nói chuyện tạm biệt sơ, cô Mai và mấy đứa nhỏ trong nhà. Chào hỏi dặn dò xong xuôi, nó cùng chị lên xe về SG. Xe lăn bánh được vài chục mét thì nó nhận ra cô Mai đang chạy xe máy theo sau, đến đoạn dốc không xa nhà, chị kêu anh tài xế dừng lại chờ cô Mai.
- Ủa quên gì hả chị?
- Chờ chút nha.
Chị bước ra khỏi xe, cô Mai cũng vừa đến. Chị móc trong trong ví ra số tiền hồi đêm chị góp được của nó và chị đưa cho cô Mai. Hai người nói chuyện thêm một chút rồi chị quay lại xe.
- Xong rồi! Về xì phố thôi hihihi.
- Nói nghe coi vụ gì vậy?
- Chị gửi tiền của hai đứa mình để cô Mai mua sữa cho bé thỏ với ku gấu đó, trang trải chi phí ăn uống cho cả nhà nửa hihi. Bửa giờ chị lên sơ cho ăn toàn đồ ngon hông luôn mà chị góp tiền sơ hổng chịu lấy, hihi phải lén gửi cho cô Mai nè.
- À hiểu rồi.
- Hàng tháng chị có gửi xíu tiền phụ sơ nuôi mấy em. Sơ khó tính lắm luôn, sơ hổng nhận tiền của chị đâu, chị phải lấy papa ra dọa sơ mới chịu nhận mỗi tháng một ít đó. Cũng tùm lum chuyện, sơ buồn người thân bên ngoại chị nên sơ mới khó tính chuyện nhận tiền phụ của chị. Tháng này chị gửi tiền rồi, giờ gửi nửa sơ hổng chịu nhận. Mà mấy bửa nay lên ăn ở nè, chị biết nhà sơ bị thâm hụt tiền, đành phải năn nỉ cô Mai giấu sơ chịu nhận tiền tụi mình, nhóc hổng được nói sơ biết đó nghen,
- Rồi biết rồi.
Nó cũng không hỏi nhiều nửa, tất nhiên nó biết với điều kiện nhà chị dư sức chăm cho cả trung tâm trẻ luôn nói gì có mấy đứa nhỏ nhà sơ, có lẽ đã có chuyện gì đó nên sơ mới không nhận sự giúp đỡ từ chị.
- À chị nè tháng sau có gửi tiền lên, nhóc phụ ít nhé.
- Ai cần chứ.
- Ơ tấm lòng người ta mà.
- Hihi đồ ngốc. Ai cần nhóc nói chứ, chuyện đó là đương nhiên ha. Mai mốt bớt nạp tiền chơi game đi ha, bớt uống caffe đi ha. Để tiền góp với chị gửi cho mấy bé biết chưa.
- Hả! Bớt caffe?
- Giờ sao!!!
- Rồi thì bớt, được chưa.
- Nhóc ngoan! Hihi!
Nó lắc đầu cười, bụng một trời lo lắng, gì chứ bắt nhịn caffe còn hơn đem nó ra giết thịt. Quãng đường về SG đầy ắp tiếng cười của chị, hành trình kéo dài hơn rất nhiều so với bình thường vì chị cứ bắt dừng tùm lum chỗ để ngắm cảnh, chụp hình.
“Chị à! Nhóc không chắc mình có yêu chị không…nhưng nhìn chị cười như bây giờ, tất cả đều không quan trọng nửa”.
Trời SG khác xa với cái không khí bình yên của phố núi. Nó nhăn nhó bước ra khỏi phòng học, vừa ăn luôn hai con 0 tròn trĩnh vì cái tội bỏ học đi kiếm chị, hậu quả phần thuyết trình nhóm không tham gia, đã vậy còn bị cô nàng nhóm trưởng sạt cho một trận ra trò. Đâu chỉ việc học đâu, mấy ngày liên tiếp ngày nào cũng phải nai lưng ra làm bù không lương vì tội tự nhiên bỏ việc mất tích không liên lạc được. Nếu không phải chỗ quen biết gửi vào và nó cũng làm được việc thì đã bị cho về vườn từ lâu rồi. Tối thứ bảy máu chảy về tim, nói thì nói vậy chứ ngày nào nó không mò qua nhà chị, không qua thì ăn không khí để sống à, tiền hôm trước đưa chị hết rồi, giờ còn được một ít để tiêu vặt thôi. Vừa nhìn thấy nó ngoài cổng chị đã chạy nhanh ra miệng cười toe toét ôm lấy tay nó kéo ngồi xuống ghế.
- Nhóc nhóc chị nói nhóc nghe này nè.
- Gì nửa?
- Tối nay nhóc cho chị đi quậy nha.
- Hả! Là sao?
- Thì cho chị đi chơi đó…nha nhóc, cho chị đi nha.
- Hôm nay bày đặt xin xỏ nửa. Mờ ám quá.
- Thì đi quậy đó.
- Mà quậy là đi đâu?
- Đi…đi bar đó.
Suýt bật ngửa, hèn gì giọng điệu xin xỏ ngọt như mía đường, thì ra là đòi đi bar.
- Cái gì! Nay bày đặt đi chơi ba cái chỗ đó nửa.
- Thì thì chị biết nhóc hông thích chị mới xin nè.
- Mà ai bày đặt vụ này đây?
- Chị Thủy đó, chị Thủy rủ chị đi chơi đó. Nha nhóc, có chị Thủy đi mà, nhóc cho chị đi nha.
- Chị Thủy đó chị Thủy đó…làm giọng như tội người khác không đó. Rồi nếu không cho đi thì sao?
- Thì…thì hông đi chứ sao.
Chị phụng phịu chống tay lên bàn, mặt xìu xuống làm nó đang hơi bực cũng phải phì cười, nhìn cái mặt này không cho đi mà được.
- Rồi thì đi đi.
- AAAA thiệt hả nhóc. Nhóc cho chị đi hả?
- Ờ thì đi đi.
- Yeah!!! Chị đi gọi khoe chị Thủy cái. Hihi!
Chị vùng chạy thẳng vào trong nhà bỏ thằng nó ngơ ngẩn một mình.
- Ê! Rồi chiều nay ăn gì?
Không thèm quay lại trả lời nó, được đi chơi cái là bỏ đói nó luôn, thôi thì đành vào nhà kiếm thím ba hỏi cơm vậy. Từ ngày chị tuyên bố ăn uống của hai đứa chị sẽ lo thành ra thím ba tự nhiên thất nghiệp, số bửa thím ba nấu ăn chính cũng giảm đi khá nhiều, giờ thím thành phụ bếp thì đúng hơn. Cũng hơi trễ nên chỉ còn một ít cơm và đồ ăn nguội. Nó thui thủi ngồi ăn một mình trong bếp, chưa kịp nửa bửa chị đã xuất hiện sau cửa với bộ váy trắng ôm sát người, ngực xẻ sâu, hông cũng xẻ vài đường…nói túm lại là sexy thôi rồi. Nó trố mắt ra nhìn, suýt tí nửa thì mắc nghẹn.
- Hihi nhóc nhóc thấy đẹp hông nhóc.
- Này! Chỗ người ta đang ăn, đừng có mặc đồ khiêu khích vậy chứ.
- Hihi cho đáng đời.
Chị lè lưỡi trêu nó rồi xoay một vòng quay lưng đi, đột nhiên lú đầu trở lại vào bếp.
- Ủa quên! Sao nhóc ăn cơm giờ này?
- Không ăn giờ này chứ giờ nào?
- Ăn cơm rồi chút sao ăn nửa. Nhóc nghỉ ăn đi, chút đi ra quán ăn rồi đi luôn.
Nó chưng hửng.
- Hả! Đi gì…đi đâu?
- Đi chơi chứ đi đâu đồ khùng!
- Thì đi đi! Liên quan gì nhóc?
- Nói khùng khùng gì dzạ? Chút đi bar quậy chứ nói gì dzạ?
- Ủa ủa là sao? Nghĩa là có nhóc nửa đó hả?
- Hỏi ngộ nha, hổng lẻ chị đi một mình.
- Ơ…
Chị đi lại kéo tay nó khỏi chén cơm, giật miếng thịt trên đũa nó xuống.
- Mệt nhóc quá à, đi tắm thay đồ đi nhanh lên. Ăn chút ra quán sao ăn được nửa.
- Thôi, sao xin đi chơi với chị Thủy mà, kéo nhóc theo làm gì?
- Thì chị xin đi là xin đi bar chứ có nói xin đi một mình đâu.
- À! Hiểu rồi. Thôi không thích đi. Chị đi với chị Thủy đi.
- Hứ! Nhóc hổng đi sao chị dám đi.
- Liên quan gì nửa?
- Bộ nhóc hổng lo chị đi một mình hả, bộ hổng sợ chị có trai đi hả, rồi trong đó phức tạp, người ta sẽ dê chị nè, sẽ nhìn ngực chị nè, sẽ chuốc rượu chị nè, sẽ bỏ thuốc bậy bạ vô ly nước của chị nè, sẽ…sẽ…
- Thôi thôi không phải nói nửa, toàn nói linh tinh làm như nghiêm trọng quá ấy.
- Thì người ta nói vậy, bộ nhóc hổng lo hả.
- Này này, biết nói vậy sao đòi đi.
- Thì thì có nhóc chị mới đi chứ bộ. Đồ khó ưa, đồ khó tính.
Nó lắc đầu bỏ chén cơm xuống, riết rồi chẳng biết ai lớn hơn ai, cứ một chút là thái độ dỗi hờn như trẻ con, coi vậy chứ nghĩ lại cũng chột dạ thiệt.
- Rồi rồi! Thì đi được chưa. Có nhiêu cũng giận, như con nít ấy.
- Hihihi ai biểu hổng chịu đi với chị. Mệt nhóc quá à, đi tắm đi, thay đồ nhanh lên còn đi ăn nửa. Chị để đồ sẵn trên giường rồi á, nhóc đi tắm đi, chị dọn cho. Nhanh lên nhanh!
- Ờ ờ thì từ từ làm dữ.
Nó dành vươn vai đứng dậy đi lên phòng tắm. Nó không thích lắm việc đi bar chơi đơn giản vì nó quá ồn ào và đông người, tất nhiên không có nghĩa là nó không đi bar. Việc bên công ty đãi khách đi chơi này nọ, nó luôn phải là người song hành đi cùng ông giám đốc, chọn địa điểm, đặt bàn, đặt rượu…thanh toán tiền này nọ đều do nó làm hết. Ông giám đốc thích nó đi cùng là vì ổng có thể thoải mái tiếp khách mà chẳng bao giờ lo say xĩn nảy sinh rắc rối, mất đồ đạc. Tất nhiên nó không khó tính đến nỗi không cho chị đi chơi, chỉ là những đêm đi tiếp khách với ông giám đốc nó đều về lúc gần sáng, người mệt mõi…chị phải massage, phải nghe nó than thở chút ít về những chuyện xảy ra trong bar, có lẽ vì vậy mà chị cũng ngại bar không đòi đi chơi.
Chuẩn bị xong xuôi, nó và chị kêu xe của anh chạy taxi quen đi ra quán ăn họp mặt với chị Thủy. Ngoài chị Thủy còn vài cô bạn khác chung động nhền nhện à nhầm chung nhóm, chẳng hiểu từ lúc nào chị lọt vô chơi thân với mấy cô này nửa. Không cần phải nói, lần nào gặp mấy người này nó chẳng bị chọc lên chọc suốt nhũn cả não. Một lúc sau còn có hai anh khác là bạn trai của hai cô trong nhóm đến, trên tay cầm theo bó hoa, quà, bánh kem. Hỏi ra mới biết thì ra hôm nay sinh nhật của chị Thủy, hèn gì cũng đông đủ quá chừng. Ngồi ăn uống thêm nửa tiếng thì cả nhóm lên taxi đến bar đã được đặt sẵn bàn. Đây là một bar khá có tiếng ở SG, kiểu tây tây. Nó thích bar này ở chỗ có một khu dùng để cho khách ngồi nghĩ, nhâm nhi nước và âm thanh cũng được ngăn cách khá tốt. Thế giới của bar là một thế giới khác xa hoàn toàn với cái không khí vắng vẻ phía ngoài thành phố đêm. Cách một cánh cửa thôi là cả một bầu không khí đặc sệt đèn khói, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, những con người quay cuồng trong tiếng nhạc, những ly rượu tây, mùi thuốc lá, shisa quyện vào mùi nước hoa, mùi cơ thể, mùi men say khiến con người ta đắm chìm vào thế giới riêng. Càng về khuya, nhạc càng dồn dập, có lẽ ngoài những anh bảo vệ, nhân viên bar ra, tất cả mọi người đều tha hồn nhún nhảy, quay cuồng, bay bổng…nhưng vẫn có một tên nhóc mặt ngố lọt thỏm giữa rừng người, tỉnh bơ ngồi nhâm nhi trái cây, uống nước ngọt (người ta dùng pha rượu) và im lặng nhìn chỉ một hướng duy nhất. Đây là hình ảnh quen thuộc của nó, dường như tiếng nhạc, không khí cho dù say đắm, dồn dập như thế nào cũng chẳng khiến nó khác đi. Phía duy nhất nó nhìn hiện tại chính là chị, nơi xung quanh chị và nhóm chị Thủy đang nhún nhảy theo tiếng nhạc dù đông người với những trang phục gợi cảm, quyến rũ…nó cũng chỉ nhìn thấy mỗi mình chị (lâu lâu cũng nghía cô khác chút chút, chỉ chút chút thôi, chị không biết đâu mà hehe). Cảm giác của nó bây giờ chỉ là một chút say say, lâng lâng niềm vui nào đó, có lẽ vì được nhìn chị vui vẻ chơi với mọi người, thi thoảng nó biết chị cũng khẽ quay mặt lại đưa mắt nhìn về phía nó.
Bổng nhiên màn hình chiếc điện thoại ai đó chia ra trước mặt, nó nhìn qua, là chị Thủy ngồi ngay sát bên cạnh nó, người liu xiu mĩm cười chỉ vào màn hình ra dấu cho nó đọc.
- Ra phía sau ngồi chơi tí, chị mệt quá.
Nó gật đầu, ở đây, cách duy nhất để nói chuyện cho nhau nghe đơn giản nhất là nhắn tin cho đỡ mệt não. Nó và chị Thủy đi về phía khu được cách âm, không phải hoàn toàn nhưng xem như một nơi “yên tĩnh” có thể nói chuyện nghe được. Nó ngồi phịch xuống ghế, mắt vẫn hướng về phía bên trong, nơi chị của nó đang chơi, ngay trong tầm mắt nó.
- Sao rồi chàng trai?
- Sao là sao?
- Yêu người ta rồi hả?
- Là sao?
- Đó! Đó! Người đó đó! Yêu người ta rồi chứ gì?
- Đâu đâu có.
- Còn chối! Cả đêm ngồi im nhìn người ta đắm đuối hổng rời một giây, nhìn mắt em nhìn bé Phương, ai mà hổng biết. Hihi.
- Đâu! Thì tài có mỗi khu đó có người quen thì nhìn thôi. Với lại cũng lo cho chị Phương mà.
- Đó! Khỏi chối ha, hổng yêu sao lo.
- Cũng không biết nửa. Lo thì lo vậy thôi, quen rồi.
Chị Thủy đưa cho nó một ly rượu nhỏ, chị một ly, nó hiểu ý cầm lấy cụng một cái đưa lên miệng uống, dòng rượu đắng nghét, chát nồng như mốn thiêu đốt cổ họng. Nó mĩm cười quay qua nhìn chị, người con gái có nét đẹp sắc lạnh, gia dặn, pha một chút ngông cuồng của tuổi trẻ từng trãi.
- Biết là sinh nhật nhưng uống ít thôi, không mai mệt lắm đấy.
- Trời chuyện thường, hihi bày đặt lo cho người ta, tới sinh nhật người ta cũng hổng có một món quà, biết mà, trong mắt anh Mon giờ chỉ có bé Phương thôi, đâu có thèm để ý gì tới gái già ế chỏng chơ này nửa.
- Thôi cho xin đi, có nói sinh nhật em biết đâu mà quà với cáp. Còn cái thân nè, lấy được lấy.
- Vậy em lấy nha, đừng chạy nha. Anh Mon là của em nhaaaaaa.
- Rảnh quá. Nói chứ bữa nào em bù quà cho, mà chờ lãnh lương cái, giờ khô máu rồi.
- Sao khô máu?
- Thì bửa đi lên Đà Lạt kiếm chị Phương đó, sài sạch tiền luôn rồi, mấy nay ăn chực bên nhà chị Phương nè.
- Trời thương chưa. Ráng chịu đi chàng trai ơi, đi theo tiếng gọi của tình yêu, tốn kém lắm haha.
- Ờ! Bởi em nói còn cái xác không là thiệt. Ngon thì lấy, bửa nào cũng qua nhà ăn cơm ké coi dám lấy không biết liền.
- Hihi! Lấy luôn! Coi coi dám đưa hông, chứ trước mắt là thấy 100% hông dám rồi đó, sợ bé Phương một cây, ở đó mà thách thức chị. Mặt em bảo đảm mốt về sợ vợ chắc luôn.
- Nè nè! Tự ái dồn dập nha, đây sợ hồi nào. Đợi đó, bửa nào rảnh qua kiếm ăn liền cho coi.
- Ờ ngon! Qua đi, chị méc bé Phương cho coi.
- Ê! Ê! Dân chơi ai lại chơi méc.
- Haha đó đó, gài chút là dính liền. Nói chuyện giống như bé Phương là vợ em đó, vậy cũng tối ngày chối hổng yêu người ta.
Nó bật cười, ngả người vào ghế, mắt nhìn về phía chị mĩm cười khi thấy chị vẫy vẫy tay như ra dấu cho nó biết chị đang ở đó.
- Giờ em không biết thiệt. Em cũng không nghĩ em yêu chị Phương, nhưng cảm giác cũng lạ, phức tạp khó nói lắm. Nói chung em thấy em tào lao sao ấy.
- Hihi! Em đúng là cái đồ cứng đầu, kỳ cục số một thế giới luôn. Mà bửa lên Đà Lạt hai người nói với nhau gì rồi mà về đây chị thấy bé Phương nó hạnh phúc phơi phới luôn vậy?
- Nói chị đừng cười chứ bửa ở trển, chị Phương tỏ tình em trắng trợn luôn. Sến lắm!
Chị Thủy bật cười đánh một cái mạnh vào vai nó.
- Cái tên này, tình cảm người ta mà nói vậy đó. Vô duyên!
- Hehe! Nói chung cũng không tin được chị lại chấp nhận đi nói trước với em, không ngờ luôn đó.
- Chị hiểu. Mà nè em có tin tử vi hôn?
- Không quan tâm lắm. Rồi sao?
- Chị có coi tử vi cho bé Phương nè. Để chị lấy tử vi cho em coi.
Nói xong, chị Thủy cầm điện thoại bấm bấm gì đó một hồi rồi đưa cho nó xem.
- Nè! Này là tử vi của bé Phương đó. Em coi phần này nè. Đó đọc đi…
Nó chăm chú đọc theo ngón tay chị Thủy dò trên màn hình điện thoại.
- Cái này nói đúng nhất về bé Phương đó, chị nghĩ em cũng hiểu bé Phương mà đúng hôn. Phương là một cô gái cung sư tử đó.
- Dạ cái này em biết. Thì chị lúc nào chẳng coi mình là nữ hoàng.
- Hì! Chị nói em nghe nè. Con gái, nhất là Phương dù có giỏi giang, xinh đẹp, kiêu ngạo cỡ nào, cô ấy cũng chỉ chấp nhận bỏ qua mọi tự tôn, lòng kiêu hãnh của mình trước một người, chỉ một người duy nhất đó là người cô ấy yêu. Hiểu chưa chàng trai!
Nó khẽ rùng mình, người ngả vào ghế, tay rót một ly rượu cho mình, cho chị Thủy, chạm ly đưa lên miệng. Có cái gì đó vỡ òa, khoan khoái trong lòng, một chút sợ sợ, một chút lo lắng, bồn chồn…và một chút lâng lâng nụ cười mĩm quen thuộc.
- Em đó! Không biết chừng nào mới chịu nhận ra yêu người ta nửa. Cứng đầu, kỳ cục quá trời luôn.
- Em cũng chẳng biết em nửa, tào lao gì đâu đó chị.
- Đúng là Mon…Phương nói hổng sai, ngu ngu, kỳ lạ.
- Dùng từ phũ phàng quá chị.
- Ráng chịu đi, ai bỉu…nhìn em cũng ngu thiệt haha.
- Nè nè! Không quà cáp bù đắp gì nhá, chọc đi!
- Hihi hổng bù quà, chị ám em hoài luôn coi chạy đi đâu được. Nói chứ em đừng có đối xử tệ bạc với bé Phương đó, người ta yêu em như vậy, hổng được phụ người ta, tội nghiệp lắm.
Nó cười, mắt nhìn về chị phía xa như khẽ gật đầu.
- Em không thích sử dụng từ tội nghiệp ở đây. Với lại nói gì thì nói…miễn chị vui, có ra sao em cũng làm hết.
- Hihi ờ hen, cái này chị nói hơi dư thừa nè. Nhiều khi chị cũng ghen tị lắm đó.
- Ghen tị gì?
- Bé Phương may mắn ghê, có một người đối xử tốt hết lòng như em.
- Em làm chị buồn hoài, nhất là chuyện cũ của em…tốt gì mà tốt.
- Em cứ nghĩ chuyện cũ hoài, qua rồi, cho nó qua đi. Tại em nghĩ tùm lum chứ hỏi người khác nhìn vô cách em đối xử với bé Phương đi, chỉ có yêu người ta mới quan tâm nhau như vậy thôi. Chị nói thiệt, bửa đầu gặp hai đứa, nhìn sơ cũng biết hai người yêu nhau.
- Này! Đi làm thầy bói được đó, phán như đúng rồi.
- Hứ! Khỏi móc nhau ha. Tự nghĩ lại đi ông tướng. Chị em gì hai người, nhìn mắt hai người nhìn nhau đi, ánh mắt đó chỉ có người yêu nhau mới nhìn vậy thôi ha.
- Này! Chuyển từ thầy bói qua chuyên gia mắt rồi hả. Sến súa!
- Cái đồ vô duyên! Dẹp em đi, người ta quan tâm vậy mà nói chuyện thấy ghét, mất hứng luôn. Ngồi nói chuyện một mình đi nha…
Chị Thủy toan đứng dậy bỏ đi, nó bật cười kéo tay lại đè chị ngồi xuống.
- Thôi thôi! Vuốt giận, chọc chút mà.
- Khoái chọc người khác quá ha. Hèn gì tối ngày bị bé Phương giận.
- Thì giận mới có cái mà nói, mà dỗ chứ.
- Vô duyên quá!
- Hehe! Mà dù sao cũng cảm ơn, tư vấn, quan tâm nhiệt tình ghê. Lãnh lương hứa khao chị một chầu bù đắp quà sinh nhật luôn.
- Nói vậy còn nghe được. Nhớ đó!
Nó cười, dù sao chị Thủy cũng lớn hơn nó, tuy không quá nhiều nhưng cũng là lớn, lại từng trải…có chị chia sẻ, nó cũng nhận ra được nhiều điều hơn.
- Mà hỏi nhỏ này.
- Hỏi đi, bày đặt khách sáo. Hỏi đàng hoàng, chọc nửa là chị giết đó.
- Dữ quá! Tính là chị là phe của Thy…nhưng mà sao…luôn giúp chuyện tình cảm của em?
Chị Thủy im lặng, cầm ly rượu lên uống, nó cũng nhẹ nhàng cầm ly của mình lên uống theo.
- Thì tại chị quan tâm.
- Biết là quan tâm, nhưng mà vì sao?
Chị Thủy đứng dậy. vươn vai nhẹ một cái, xoay một vòng chỉnh sửa lại chiếc váy của mình, đẹp, và gợi cảm đâu thua ai.
- Biết vậy được rồi! Hỏi nhiều quá! Vô trỏng chơi đi, chị hết mệt rồi. Đi bar mà ngồi nói chuyện xàm xàm với em hoài chán phèo.
- Ơ!!!
Nó ngẩn ngơ nhìn theo sau...”mình có nói gì sai đâu nhỉ?”
Nó lắc đầu đứng dậy đi vào trong bàn của nhóm, khẽ gật đầu cảm ơn người phục vụ vừa giúp nó rót rượu. Nó lại vào vị trí cũ quen thuộc của mình, ngồi một góc bàn, im lặng thưởng thức tiếng nhạc, im lặng đưa mắt nhìn về phía chị…nữ hoàng nổi bật giữa đám đông với chiếc váy trắng quyến rũ, tất nhiên đám đông không chỉ mình chị mặc váy màu trắng…chỉ là tất cả họ đều không phải là chị.
“…-
Chơi vui quá hen, sao bình thường sợ này sợ nọ trong bar mà lần nào đi chơi cũng say sưa nhảy hết mình vậy, không sợ nửa à?-
Vì em biết lúc nào anh cũng ngồi đó nhìn em mà!(cười)…”"…-
Này sao cứ bắt tui đi theo làm gì ko biết...-
Hihi em muốn mình sẽ thoải mái chơi tẹt ga vì em biết anh luôn ngồi đó dõi theo, bảo vệ và đưa em về.-
Này này tui ko phải osin.-
Kệ anh chứ. …”