Ngày Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Hổ Tiên Sinh

Chương 10: Khúc nhạc dạo



Miêu Húc sờ soạ,ng mặt Vương Anh Chiêu, Chiêu Chiêu như bị điểm huyệt ngã thẳng xuống thảm, Miêu Húc tưởng nhóc bị sao vội vàng đỡ lên.

Kết quả là đứa trẻ lăn trên thảm, lật người, đứng dậy rồi bỏ chạy, biến mất trong tích tắc.

...rất linh hoạt.

Miêu Húc ngồi xổm trên mặt đất, nhìn chằm chằm bóng lưng Chiêu Chiêu, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi.

Quá mềm!

Khuôn mặt của đứa trẻ thật nộn.

Đang miên man suy nghĩ thì chợt nghe thấy tiếng vịt kêu bên cạnh, Miêu Húc quay lại thì phát hiện Chiêu Chiêu đã bỏ lại con vịt nhỏ của mình.

Miêu Húc hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, bắt con vịt, sờ theo chiều mọc của lông, lại phát hiện nó rất mượt mà.

Mao Mao bị anh sờ mà kêu to, lại có vẻ thích thú.

Con vịt này là loài động vật duy nhất không sợ anh, có lẽ vì chỉ số IQ của nó quá thấp.

Miêu Húc ngồi xổm trên mặt đất vuốt cổ vịt, không hề có hình tượng cảnh sát nhân dân, không khí tràn đầy sung sướng.

Khi cảm thấy sướng rồi anh mới thả con vịt ra, con vịt lắc lư chạy về tìm chủ.

Động vật nhỏ thật sự rất đáng yêu, Miêu Húc hài lòng đứng dậy duỗi tay, vừa quay người lại đã thấy Vương Dần Nhất Nghĩa từ phía sau đang nhìn mình.

...Người đàn ông này thực sự bước đi mà không gây ra tiếng động.

Không biết Vương Dần Nhất vừa mới nhìn thấy hành động của anh bao nhiêu rồi, Miêu Húc sờ chóp mũi, Vương Dần Nhất khoanh tay, cười như không cười.

Vẻ mặt Miêu Húc đoan trang ổn trọng, giải thích cho bản thân: "Chơi cùng cho vui."

Vương Dần Nhất nói: "Tôi còn lo lắng em với Chiêu Chiêu ở chung không được, thế này không phải khá tốt sao."

Thế mà đã bảo tốt, yêu cầu quá thấp rồi đó.

"Vịt hay Chiêu Chiêu đều bị em sờ rồi." Vương Dần Nhất vô tâm nói ra nguyện vọng trong lòng Miêu Húc, "Tiếp tục cố gắng."

Miêu Húc đi đến trước mặt Vương Dần Nhất, cẩn thận nhìn anh ta.

Vương Dần Nhất cảnh giác nói: "Làm gì?"

Miêu Húc đột nhiên giơ tay, nghiêm túc sờ sờ đầu Vương Dần Nhất, nói: "Đừng ghen tị, tôi cũng sờ anh một chút."

Chiều cao Miêu Húc không khác Vương Dần Nhất là mấy —— nếu thật sự nói rõ ra thì chắc lùn hơn một chút, vươn tay nhẹ là có thể đụng tới đỉnh đầu Vương Dần Nhất.

Đây là lần thứ hai Miêu Húc đụng chạm Vương Dần Nhất, động tác này khiến Vương Dần Nhất ngây người.

Miêu Húc thu tay lại, kìm nén khóe miệng cong lên, nói: "Người một nhà phải đồng đều, ai tôi cũng sờ rồi đó"

Nói xong, anh tiếp tục duỗi người rồi đi về phòng.

Vương Dần Nhất đứng đó rất lâu, mở to mắt, đứng một lúc thì cười.

Mấy ngày hôm trước còn cảm thấy Miêu Húc là thẳng nam nhưng hôm nay lại bị trêu chọc.

Vương Dần Nhất quay đầu hướng phía trong phòng ngủ hô: "Lát nữa tôi ngủ với em, nhớ mở cửa cho tôi!"

Tối nay nướng bít tết.

Miêu Húc tuy rằng mỗi ngày đều bận rộn, nhưng lại có cơm nóng để ăn, có người chăm sóc cuộc sống hàng ngày, tinh thần của anh thực sự có vẻ tốt hơn trước.

Khiến Bạch Dụ hơi ghen ghét rồi đó.

Lúc trước còn tưởng rằng tên tiểu bạch kiểm kia không đáng tin cậy, hiện tại còn không phải không tệ lắm sao, chắc là có người trời sinh là người đàn ông của gia đình, không biết kiếm tiền, phải dựa vào người khác nhưng lại quan tâm gia đình.

Bạch Dụ vỗ vỗ vai Miêu Húc: "Khó trách gần đây cậu làm việc vất vả như vậy, kiếm tiền chắc chắn phải chịu rất nhiều áp lực."

Miêu Húc không hiểu tại sao anh ta lại nói điều này, nhưng đúng là anh muốn kiếm nhiều tiền hơn: "Cho nên tôi muốn giải quyết vụ việc trước mắt càng sớm càng tốt, để đánh giá quý này sẽ tốt."

Đúng lúc này Bạch Dụ ném tài liệu trong tay cho anh: "Việc quán cà phê mèo kia đã điều tra xong."

Miêu Húc lật giấy tờ ra, nghe Bạch Dụ nói.

"Hai năm trước có người thích vị trí của cửa hàng đó, muốn nhân cơ hội khiếu nại yêu cầu chủ cửa hàng chuyển nhượng với giá rẻ, chủ cửa hàng không đồng ý nên đã dùng một số thủ đoạn để quấy rối chủ cửa hàng. Sau đó, quản lý cửa hàng đã trực tiếp gọi cảnh sát rồi sự việc đã được giải quyết."

Miêu Húc ngẩng đầu lên, mỉa mai nói: "Những người gọi cảnh sát đó cứ để mặc sao? Không giống phong cách của họ."

Nếu sợ cảnh sát như vậy thì đã không làm chuyện xấu.

Bạch Dụ nhún nhún vai nói: "Biên bản ghi như vậy, dù sao sau đó hết thảy đều gió êm sóng lặng."

Trong đầu Miêu Húc nảy ra ý tưởng, chuyện này có thể còn liên lụy đến người khác, anh hỏi: "Anh có thể liên lạc với người trước đây đã quấy rối cô chủ được không? Hỏi đã xảy ra chuyện gì."

Bạch Dụ gật đầu nói: "Việc này có lẽ phải mất một khoảng thời gian. Hai năm trước vốn cũng không tìm hiểu được chuyện gì đã xảy ra, hiện tại cần phải tìm lại thông tin liên lạc."

Miêu Húc nói: "Chúng ta cần phải nhanh lên. Tôi có linh cảm rằng trước khi những người đó bỏ cuộc, chẳng bao lâu nữa sẽ có một cuộc chiến khác."

Bạch Dụ lập tức đi điều tra, còn Miêu Húc thì đi xác nhận xem đội tuần tra phía nam thành có hoạt động hay không.

Bạch Dụ nói rằng sẽ mất thời gian, nhưng hiệu quả thực tế khá cao, chưa đầy nửa ngày anh đã có manh mối.

Anh ta đi tới nói với Miêu Húc: "Tôi tra được có một người bán rượu và thuốc lá muốn mua cửa hàng đó hai năm trước."

Nhưng những người đó rất cảnh giác, cảnh sát tới điều tra phải tốn rất nhiều thời gian, đến khi Bạch Dụ có được kết quả cũng đã quá giờ tan sở.

Miêu Húc cũng không quay về, gọi điện thoại cho Vương Dần Nhất nói sẽ không về ăn tối, sau đó ở căng tin mua mấy cái bánh bao, ngồi ăn mấy miếng cho xong.

Trước đây anh rất quen với cuộc sống như vậy, luôn bối rối không biết có nên ăn cơm hay không, bây giờ mới kết hôn được mấy ngày, anh lại cảm thấy bánh bao trên tay thật không ngon đến thế.

Anh cảm thấy như mình đã trở nên kiều khí.

Ăn bánh bao một mình còn kém thú vị hơn nhiều so với việc ngồi ba người cùng ăn.

Sau khi ăn xong bữa thì trời đã tối, Bạch Dụ cuối cùng ném mười tờ giấy trước mặt Miêu Húc, nói: "Tôi hỏi ra, người bán rượu và thuốc lá nhờ em trai hắn quấy rối chủ quán cà phê mèo, nhưng hắn lại làm loạn."

"Là ai?" Miêu Húc trực tiếp hỏi trọng điểm.

"Lúc đó họ đã ngầm phá hoại rất nhiều nên bị một nhóm côn đồ đánh đập vài lần. Ngoài ra chủ cửa hàng đã gọi cảnh sát và cảnh sát tuần tra tận tình nên họ đã bỏ cuộc".

Miêu Húc kinh ngạc hỏi: "Côn đồ?"

Bạch Dụ cũng cảm thấy kỳ quái, bọn côn đồ còn để ý tới chuyện này sao, anh ta nói: "Bọn hắn nói như vậy." Anh ta cảm thấy hơi đau đầu, "Không phải chúng ta đang giải quyết trận ẩu đả ở phía nam thành sao? Sao càng tra càng đi xa thế này? Những điều này thực sự có liên quan đến tình hình hiện tại không?

Miêu Húc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Những tên côn đồ đó chắc chắn vẫn còn ở trên con đường đó và đáng lẽ phải tham gia vào." Anh hỏi Bạch Dụ: "Đặc điểm của bọn côn đồ là gì?"

Bạch Dụ suy nghĩ một chút rồi nói: "Đã lâu rồi, người bán rượu và thuốc lá nói những người khác đều là thanh niên. A, anh ta nhắc đến trong đó có người giao đồ ăn, bởi vì anh ta nhìn thấy có người mặc đồng phục giao hàng."

Miêu Húc đột nhiên đứng lên, nói: "Chính là cái này, tôi biết là ai."

Vừa nói vừa kéo Bạch Dụ: "Chúng ta mau đi về phía nam thành đi, đại khái tôi cũng biết chuyện gì xảy ra, chỉ sợ quán cà phê mèo gặp nguy hiểm, có người bảo vệ cô chủ cửa hàng, nhưng chắc không thể kiên trì được nữa."

Bạch Dụ vẫn còn có chút mơ hồ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Miêu Húc, hắn nhanh chóng đội mũ và cùng nhau lên đường.

Trợ lý Kiều vẫn mỗi ngày đúng giờ đến nhà Vương Dần Nhất nấu cơm, thuận tiện dạy ông chủ xào rau.

Vương Dần Nhất nấu nướng rất tệ còn phải phấn đấu hoàn hảo trong mọi việc nên nữa ngày cũng không học được một món ăn nào.

Hiệu suất thấp thì thôi, anh ta còn dong dài, ghét bỏ Tiểu Kiều, lại còn đua đòi, tự nhiên lại muốn học làm bánh bông lan.

Trợ lý Kiều tức nổ đầu, nói: "Ông chủ còn chưa đi được đã muốn chạy, trước tiên chiên trứng đi đã rồi nói đánh trứng sau."

Vương Dần Nhất đúng lý hợp tình nói: ""Tôi đọc trong công thức làm bánh không khó, chỉ có vài dòng còn ít hơn đồ ăn Trung Quốc rất nhiều".

Trợ lý Kiều trợn trắng mắt: "Sao đột nhiên lại muốn làm bánh? Hổ lại bắt đầu thích đồ ngọt từ khi nào?"

Vương Dần Nhất cau mày khi nhìn vào cuốn sách công thức không đáng tin cậy: "Có người đã tặng Miêu Húc một chiếc bánh thủ công."

Trợ lý Kiều không nói nên lời: "...Chúng ta phải tranh thắng thua sao?" Anh lắc đầu nói: "Nếu cảnh sát Miêu phát hiện ra anh không biết nấu nướng, anh chưa từng làm việc nhà. Tính tình tốt bụng và kiên nhẫn của anh chỉ là giả vờ, thật ra anh rất háo thắng lại còn nhỏ nhen, còn khó hầu hạ còn lòng dạ hẹp hòi, cậu ấy có ly hôn với anh không chứ?"

1

Vương Dần Nhất nheo mắt lại, đặt tay lên cổ Trợ lý Kiều, từ từ siết chặt, cười nói: "Anh chán sống à?"

"Lão đại, xin tha mạng!" Trợ lý Kiều kêu lên.

Vương Dần Nhất quyết định giáo dục Kiều Nhị Cáp ngứa da, nếu không cậu ta lại càng ngày càng không lựa lời.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Vương Dần Nhất reo lên, cứu sống mạng chó của husky.

Anh trừng mắt nhìn trợ lý rồi nhấc máy.

Giọng điệu của Vương Dần Nhất đột nhiên trở nên dịu dàng, như thể con hổ hung dữ vừa rồi là giả.

"Hôm nay em không về ăn tối à? Công việc vất vả quá, em nhớ mua đồ ăn ở căng tin nhé, bụng đói sẽ dễ bị đau dạ dày đó."

Trợ lý Kiều nổi da gà khi nghe Vương Dần Nhất nói chuyện với Miêu Húc.

Hổ mặt cười tâm cơ, thật là đáng sợ.

Vương Dần Nhất cúp điện thoại, đối mặt trợ lý của mình lại vẻ mặt không vui: "Miêu Húc nói buổi tối sẽ không về ăn tối."

"Ồ." Trợ lý Kiều hỏi: "Thế vẫn nấu ăn à?"

Vương Dần Nhất suy nghĩ một chút, nói: "Làm đi, buổi tối cậu ấy đói bụng trở về còn có cái gì ăn."

Ôi, thật chu đáo.

Trợ lý Kiều không biết sự chu đáo này là thật hay giả, dù sao anh cũng làm theo lời ông chủ nói.

Vương Dần Nhất chán nản nhìn trợ lý nấu ăn, xem một hồi, đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

Anh ta kéo trợ lý Kiều ra khỏi bếp, trợ lý bối rối hét lên: "Nồi vẫn cháy đáy! Anh đang làm gì vậy!"

Vương Dần Nhất tìm được thứ gì đó, đưa cho Tiểu Kiều, hỏi: "Dùng mũi chó của cậu ngửi xem, là chó gì?"

Vương Dần Nhất để lại một ít lông chó Miêu Húc mang về nhà, không hiểu vì sao anh ta lại hơi lo lắng, tình cờ Kiều Nhị Cáp biết rất nhiều về đồng loại của cậu ta nên mới để cậu ta xem qua.

Trợ lý Kiều kéo một búi lông chó, lẩm bẩm: "Cái quái gì thế này?"

Khi đưa vật đó đến gần mũi, vẻ mặt cậu ta đột nhiên thay đổi: "Cái này từ đâu đến?"

Vương Dần Nhất nói: "Miêu Húc đã mang nó về. Em ấy đã gặp khi đang điều tra vụ án."

Trợ lý Kiều tỏ ra khẩn trương hiếm thấy nói với sếp: "Đây không phải là chó bình thường. Cậu cảnh sát nhỏ của anh đang gặp rắc rối."

Tác giả có lời muốn nói: bàn tay vàng của chó: Mũi chó

Mọi người đều chờ mong tiểu lão hổ, không ai muốn nhìn đại lão hổ sao o(╯□╰)o

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.